Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124 Bọn chúng hiện tại đã hành động rồi."
(Từ chap này sẽ không gọi là Đàm Tiểu Ân hay Đàm Nhu Nhi nữa nhé, sẽ loại bỏ họ đi. Chờ khi nhận lại cha mẹ sẽ đổi lại cách xưng hô.)
Thẳng đến khi Lâu Vĩnh đã rời khỏi một lúc lâu, Đàm Ôn Tường vẫn giữ nguyên tư thế ngồi quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tái mét đầy vẻ lo sợ.
Thật lâu, thật lâu sau đó, khi ông ta tìm lại được nhịp đập bình thường của tim mình, Đàm Ôn Tường lập tức cầm điện thoại lên, gọi điện cho ai đó.
Đầu giây bên kia vừa bắt máy, Đàm Ôn Tường không khống chế được mà quát lên.
"Lý Chung, mau thực hiện đi, bọn chúng, bọn chúng hiện tại đã hành động rồi."
Tiểu Ân hai tay cầm theo hộp cơm trưa mang đến công ty của chồng. Trước đó còn không quên ghé qua tiệm sách của bà Trương để xin lỗi bà về việc biến mất đột ngột vài tuần liền.
Bà Trương nghe phong phanh thông tin từ Vu Hân hai tuần trước, về chuyện Tiểu Ân phải nhập viện, vậy nên cũng không bắt bẻ làm gì. Hơn hết, lúc bà biết cái gia thế khủng của chồng cô, suýt chút nữa cũng nhập viện vì đau tim. Không ngờ rằng phía sau cô gái nhỏ xinh hay cười ấy, lại là người đàn ông thấm trầm bậc nhất Willow.
Trò chuyện cùng bà Trương không được bao lâu, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Tiểu Ân đành phải xin phép rời đi trước.
Lúc cô đứng dưới đại sảnh của Âu thị đã hơn 10 giờ trưa. Bởi vì không thông báo trước rằng
mình sẽ đến, vậy nên lúc cô bước vào phòng làm việc của Âu Minh Triết thì trong phòng đã chẳng còn ai.
Thiết nghĩ rằng ông xã thân yêu của cô có thể đã đi làm chuyện đại sự, vậy nên Tiểu Ân cũng không nán lại chờ lâu. Qua vài ngày thông não, cô nhận ra một chuyện rằng, có thể Âu Minh Triết cũng không nghèo cho lắm. Nói chính xác vấn đề hơn chính là hắn sẽ không ngốc nghếch mà bỏ bữa ăn.
Vậy nên cô chỉ định bụng rằng chỉ đặt hộp cơm lên bàn rồi sẽ đi ngay, ấy vậy mà người tính không bằng trời tính... Đập vào tầm mắt cô lúc này là một góc giấy nhỏ từ trong hộp bàn. Cảm thấy hơi kì lạ, Âu Minh Triết rõ ràng là một người ngăn nắp, vì sao lại để góc giấy bị lồi ra như thế này cơ chứ? Chẳng lẽ là ai đó để vào?
Bởi vì tò mò, Tiểu Ân đưa tay lên cầm lấy góc giấy, một đường kéo nó ra khỏi hộp bàn. Nếp giấy vì tác động mạnh nên có hơi nhăn nheo, song vẫn không ngăn cản được cô đọc những dòng chữ rõ ràng ở trên đó.
Tại thời khắc đọc đến dòng chữ cuối cùng, tâm trạng của cô như bị tảng đá cao ngàn thước đè nặng, đến hít thở cũng không thông...
Cô đang đọc cái gì đây? Không cùng huyết thống? Cô vậy mà cùng với người mà mình tâm tâm niệm niệm suốt bao nhiêu năm qua gọi là mẹ, cư nhiên lại không cùng huyết thống?
Đây là trò đùa sao? Nhưng mà dấu ấn của bệnh viện thành phố đỏ chói trên mặt giấy như đang muốn nói cho cô biết, chuyện này không phải là một trò đùa!
Ngay lúc cô gần như đã chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, cửa phòng đột nhiên mở ra, phát ra tiếng động lớn, cũng làm tiềm thức của Tiểu Ân quay trở lại với thực tại.
Người bước vào là Âu Minh Triết, đi phía sau còn có Lục Cảnh Nghi, chàng thống tướng hộ mưa gọi gió một khoảng trời mây, bây giờ khuôn mặt lại xám xịt vì phải mang theo cả chồng tài liệu cao gần đến tầm mắt.
"Sao chỉ mình tôi cầm tài liệu vậy? Âu Minh Triết, cậu không có tay sao?"
"Tôi làm vậy cũng vì muốn giúp cậu thôi, bớt càm ràm và để chúng trên bàn kính ở trong kia đi." - Âu Minh Triết cong cong khoé môi, lúc chỉ về phía bàn kính đối diện, tầm mắt của hắn vô tình và phải hộp cơm trên bàn.
Vợ nhỏ của hắn đến đây? Nhưng hắn rõ ràng không thấy người ở đâu mà? Thường ngày Vợ nhỏ của hắn sẽ tận mắt chứng kiến hắn ăn hết cơm rồi mới rời đi cơ mà? Vì sao hôm nay chỉ có vật còn người thì không thấy đâu?
Âu Minh Triết không nhìn thấy Tiểu Ân cũng là điều hiển nhiên. Lúc này bởi vì muốn cố gắng kéo tờ giấy ra khỏi hộp bàn đã khoá nên cô phải ngồi xổm xuống. Vóc dáng cô vốn dĩ đã nhỏ, lúc này vô tình còn được cả bàn làm việc lớn che chắn nên hắn không thể đứng từ xa mà nhìn ra cô được.
Tiểu Ân nghe tiếng của hắn, lập tức sửa sang lại nét mặt, đang chuẩn bị đứng dậy thì lại nghe thấy câu nói của Lục Cảnh Nghi khiến cô bỗng chốc khựng lại.
"Cậu định nói cho cô gái bé nhỏ của mình biết không?"
"Chuyện gì?" - Câu hỏi bất ngờ của Lục Cảnh Nghi khiến cho sự chú ý với hộp
"Chuyện cô ấy không phải con ruột của bọn họ, với cả... Aiya, ai mà ngờ được tên Đàm Ôn Tường kia lại có gan giao dịch với bác sĩ để trộm đi hai đứa trẻ còn đỏ hỏn chứ." - Vừa nói, Lục Cảnh Nghi vừa chậc lưỡi.
Lúc này từ phía sau bàn làm việc của Âu Minh Triết vang lên một tiếng "cộc" rất lớn, tiếng động đó là do đầu của Tiểu Ân va đập vào góc bàn mà ra.
"Ai?"
Âu Minh Triết nhíu mày, Lục Cảnh Nghi cũng dừng việc xếp chồng tài liệu kia, cả hai không hẹn mà lập tức bước vội đến bàn làm việc, chẳng qua là Âu Minh Triết nhanh hơn một chút.
"Tiểu Ân? Sao em lại trốn ở đây?"
"Âu Minh Triết... Lời của người này... Là thật sao?"
Âu Minh Triết thở dài, quỳ một gối xuống dưới đất, sau đó dùng lực ở cổ tay mà bế cô ra khỏi góc bàn. Không nhanh không chậm mà đặt cô xuống ghế sô pha cách đó không xa.
Lục Cảnh Nghi thấy cảnh này, không biết suy nghĩ cái gì mà chưa đầy một phút sau đã tìm ra lí do thoái thác công việc, bước vội ra khỏi phòng... Anh tuy không biết cảnh phía sau của hai người sẽ như thế nào, nhưng Lục Cảnh Nghi có thể khẳng định, nếu như cô Vợ bé nhỏ của lão Âu kia có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào với lão ấy... Thì lần này không chừng anh sẽ bị hắn đem ra làm bao cát mất...
Âu Minh Triết lúc này nào có thời gian quan tâm đến tên gây chuyện kia chứ, lúc này quan trọng hơn vẫn là cô vợ nhỏ của hắn kia kìa. Nhìn trán của cô vì cú va đập lúc nãy mà đỏ lên một mảng, Âu Minh Triết không nhịn được mà đưa môi mình lại gần, nhẹ nhàng thổi, xong việc còn không quên hỏi một câu với khuôn mặt lo lắng.
"Đỡ đau không?"
Tiểu Ân khẽ mím môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái coi như lời hồi đáp, cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Âu Minh Triết trông thấy cô như vậy, trong lòng thầm than không ổn... Còn đang định nói gì đó, không ngờ được giây sau VỢ của mình lại ngẩng đầu lên. Lúc hắn còn đang nhìn cô một cách ngơ ngác, thì bên tai lại vang lên giọng nói của cô, tuy nhỏ nhẹ nhưng lại vô cùng rõ ràng.
"Là sự thật sao?"
Thẳng đến khi Lâu Vĩnh đã rời khỏi một lúc lâu, Đàm Ôn Tường vẫn giữ nguyên tư thế ngồi quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tái mét đầy vẻ lo sợ.
Thật lâu, thật lâu sau đó, khi ông ta tìm lại được nhịp đập bình thường của tim mình, Đàm Ôn Tường lập tức cầm điện thoại lên, gọi điện cho ai đó.
Đầu giây bên kia vừa bắt máy, Đàm Ôn Tường không khống chế được mà quát lên.
"Lý Chung, mau thực hiện đi, bọn chúng, bọn chúng hiện tại đã hành động rồi."
Tiểu Ân hai tay cầm theo hộp cơm trưa mang đến công ty của chồng. Trước đó còn không quên ghé qua tiệm sách của bà Trương để xin lỗi bà về việc biến mất đột ngột vài tuần liền.
Bà Trương nghe phong phanh thông tin từ Vu Hân hai tuần trước, về chuyện Tiểu Ân phải nhập viện, vậy nên cũng không bắt bẻ làm gì. Hơn hết, lúc bà biết cái gia thế khủng của chồng cô, suýt chút nữa cũng nhập viện vì đau tim. Không ngờ rằng phía sau cô gái nhỏ xinh hay cười ấy, lại là người đàn ông thấm trầm bậc nhất Willow.
Trò chuyện cùng bà Trương không được bao lâu, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Tiểu Ân đành phải xin phép rời đi trước.
Lúc cô đứng dưới đại sảnh của Âu thị đã hơn 10 giờ trưa. Bởi vì không thông báo trước rằng
mình sẽ đến, vậy nên lúc cô bước vào phòng làm việc của Âu Minh Triết thì trong phòng đã chẳng còn ai.
Thiết nghĩ rằng ông xã thân yêu của cô có thể đã đi làm chuyện đại sự, vậy nên Tiểu Ân cũng không nán lại chờ lâu. Qua vài ngày thông não, cô nhận ra một chuyện rằng, có thể Âu Minh Triết cũng không nghèo cho lắm. Nói chính xác vấn đề hơn chính là hắn sẽ không ngốc nghếch mà bỏ bữa ăn.
Vậy nên cô chỉ định bụng rằng chỉ đặt hộp cơm lên bàn rồi sẽ đi ngay, ấy vậy mà người tính không bằng trời tính... Đập vào tầm mắt cô lúc này là một góc giấy nhỏ từ trong hộp bàn. Cảm thấy hơi kì lạ, Âu Minh Triết rõ ràng là một người ngăn nắp, vì sao lại để góc giấy bị lồi ra như thế này cơ chứ? Chẳng lẽ là ai đó để vào?
Bởi vì tò mò, Tiểu Ân đưa tay lên cầm lấy góc giấy, một đường kéo nó ra khỏi hộp bàn. Nếp giấy vì tác động mạnh nên có hơi nhăn nheo, song vẫn không ngăn cản được cô đọc những dòng chữ rõ ràng ở trên đó.
Tại thời khắc đọc đến dòng chữ cuối cùng, tâm trạng của cô như bị tảng đá cao ngàn thước đè nặng, đến hít thở cũng không thông...
Cô đang đọc cái gì đây? Không cùng huyết thống? Cô vậy mà cùng với người mà mình tâm tâm niệm niệm suốt bao nhiêu năm qua gọi là mẹ, cư nhiên lại không cùng huyết thống?
Đây là trò đùa sao? Nhưng mà dấu ấn của bệnh viện thành phố đỏ chói trên mặt giấy như đang muốn nói cho cô biết, chuyện này không phải là một trò đùa!
Ngay lúc cô gần như đã chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, cửa phòng đột nhiên mở ra, phát ra tiếng động lớn, cũng làm tiềm thức của Tiểu Ân quay trở lại với thực tại.
Người bước vào là Âu Minh Triết, đi phía sau còn có Lục Cảnh Nghi, chàng thống tướng hộ mưa gọi gió một khoảng trời mây, bây giờ khuôn mặt lại xám xịt vì phải mang theo cả chồng tài liệu cao gần đến tầm mắt.
"Sao chỉ mình tôi cầm tài liệu vậy? Âu Minh Triết, cậu không có tay sao?"
"Tôi làm vậy cũng vì muốn giúp cậu thôi, bớt càm ràm và để chúng trên bàn kính ở trong kia đi." - Âu Minh Triết cong cong khoé môi, lúc chỉ về phía bàn kính đối diện, tầm mắt của hắn vô tình và phải hộp cơm trên bàn.
Vợ nhỏ của hắn đến đây? Nhưng hắn rõ ràng không thấy người ở đâu mà? Thường ngày Vợ nhỏ của hắn sẽ tận mắt chứng kiến hắn ăn hết cơm rồi mới rời đi cơ mà? Vì sao hôm nay chỉ có vật còn người thì không thấy đâu?
Âu Minh Triết không nhìn thấy Tiểu Ân cũng là điều hiển nhiên. Lúc này bởi vì muốn cố gắng kéo tờ giấy ra khỏi hộp bàn đã khoá nên cô phải ngồi xổm xuống. Vóc dáng cô vốn dĩ đã nhỏ, lúc này vô tình còn được cả bàn làm việc lớn che chắn nên hắn không thể đứng từ xa mà nhìn ra cô được.
Tiểu Ân nghe tiếng của hắn, lập tức sửa sang lại nét mặt, đang chuẩn bị đứng dậy thì lại nghe thấy câu nói của Lục Cảnh Nghi khiến cô bỗng chốc khựng lại.
"Cậu định nói cho cô gái bé nhỏ của mình biết không?"
"Chuyện gì?" - Câu hỏi bất ngờ của Lục Cảnh Nghi khiến cho sự chú ý với hộp
"Chuyện cô ấy không phải con ruột của bọn họ, với cả... Aiya, ai mà ngờ được tên Đàm Ôn Tường kia lại có gan giao dịch với bác sĩ để trộm đi hai đứa trẻ còn đỏ hỏn chứ." - Vừa nói, Lục Cảnh Nghi vừa chậc lưỡi.
Lúc này từ phía sau bàn làm việc của Âu Minh Triết vang lên một tiếng "cộc" rất lớn, tiếng động đó là do đầu của Tiểu Ân va đập vào góc bàn mà ra.
"Ai?"
Âu Minh Triết nhíu mày, Lục Cảnh Nghi cũng dừng việc xếp chồng tài liệu kia, cả hai không hẹn mà lập tức bước vội đến bàn làm việc, chẳng qua là Âu Minh Triết nhanh hơn một chút.
"Tiểu Ân? Sao em lại trốn ở đây?"
"Âu Minh Triết... Lời của người này... Là thật sao?"
Âu Minh Triết thở dài, quỳ một gối xuống dưới đất, sau đó dùng lực ở cổ tay mà bế cô ra khỏi góc bàn. Không nhanh không chậm mà đặt cô xuống ghế sô pha cách đó không xa.
Lục Cảnh Nghi thấy cảnh này, không biết suy nghĩ cái gì mà chưa đầy một phút sau đã tìm ra lí do thoái thác công việc, bước vội ra khỏi phòng... Anh tuy không biết cảnh phía sau của hai người sẽ như thế nào, nhưng Lục Cảnh Nghi có thể khẳng định, nếu như cô Vợ bé nhỏ của lão Âu kia có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào với lão ấy... Thì lần này không chừng anh sẽ bị hắn đem ra làm bao cát mất...
Âu Minh Triết lúc này nào có thời gian quan tâm đến tên gây chuyện kia chứ, lúc này quan trọng hơn vẫn là cô vợ nhỏ của hắn kia kìa. Nhìn trán của cô vì cú va đập lúc nãy mà đỏ lên một mảng, Âu Minh Triết không nhịn được mà đưa môi mình lại gần, nhẹ nhàng thổi, xong việc còn không quên hỏi một câu với khuôn mặt lo lắng.
"Đỡ đau không?"
Tiểu Ân khẽ mím môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái coi như lời hồi đáp, cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Âu Minh Triết trông thấy cô như vậy, trong lòng thầm than không ổn... Còn đang định nói gì đó, không ngờ được giây sau VỢ của mình lại ngẩng đầu lên. Lúc hắn còn đang nhìn cô một cách ngơ ngác, thì bên tai lại vang lên giọng nói của cô, tuy nhỏ nhẹ nhưng lại vô cùng rõ ràng.
"Là sự thật sao?"