Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119 "Sao em biết được chuyện này?"
Im lặng vỗ về Nhu Nhi như vậy, mong muốn có thể giảm cho cô ấy sự đau lòng kia, cô gái của hắn đã chịu khổ nhiều rồi...
"Nhu Nhi, không sao cả, ngoan, không sao cả... Bây giờ biết vẫn chưa muộn mà."
"Hức... Em... Thật sự... Hận, thật hận Đàm gia..."
Người ta thường tin rằng, các cặp song sinh thường có mối liên kết rất mạnh về mặt cảm xúc cũng như tâm trí.
Chẳng hiểu tại sao Đàm Tiểu Ân lúc này lại nhớ đến những lời trong một cuốn sách mà cô từng đọc. Có thể, lúc này đây cô đang cảm nhận một cảm xúc tiêu cực đang tràn về khắp tâm trí. Đau lòng đến nỗi hai hàng nước mắt của Tiểu Ân phút chốc cũng rơi xuống.
"Sao vậy? Sao lại khóc rồi?" - Âu Minh Triết vừa từ cửa bước vào, thấy cô khóc mà lập tức tiến lại đầu giường. Hai ngón cái nhanh chóng chùi đi những giọt nước mắt vừa rơi xuống.
Đàm Tiểu Ân lắc đầu, nhưng cảm giác trong lòng vẫn không nguôi ngoai đi được. Đôi mắt như có một tầng nước che phủ, mờ mịt nhìn về phía chồng của mình.
"Có lẽ chị Nhu Nhi đang đau lòng"
Đây là lần đầu tiên Đàm Tiểu Ân cảm nhận được cảm xúc của chị cô mãnh liệt như vậy, cũng không biết chị ấy đang trải qua điều gì nữa...
Âu Minh Triết nghe vậy thì thở phào một hơi, không phải là cô bị gì là được rồi. Lau đi tầng nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt của cô, tiếp đó cất giọng trấn an.
"Không sao, chị của em chắc chắn sẽ không sao đâu. Chẳng phải anh rể của em rất lợi hại sao? Hắn ta nhất định cũng đang ở bên cạnh Đàm Nhu Nhi như tôi đang ở bên cạnh em lúc này."
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, im lặng một hồi lâu. Hắn cũng không né tránh ánh mắt của cô. Ngược lại còn vô cùng thoải mái vươn người tới, khẽ cùng trán của mình vào trán của cô, chóp mũi cao còn cọ cọ vào mũi của cô. Trong không khí còn nghe rõ tiếng cười nhỏ của hắn, kèm sau đó là giọng nói trầm khàn quyến rũ.
"Giờ đã đỡ hơn chưa?"
Hai mắt cô chăm chăm nhìn về phía trước, ở khoảng cách gần như vậy, cô còn có thể nhìn rõ từng cọng lông mi dài của Âu Minh Triết. Thất thần một chút mới gật đầu một cái.
Thực chất cảm xúc là do chị truyền tới, cũng không phải cô đau lòng mà khóc, vậy nên nhanh chóng đã tiêu tan. Chỉ còn lại cảm giác ngượng chín mặt khi khuôn mặt Âu Minh Triết đang phóng đại trước mắt mình. Cô định thối lui, nhưng hai tay của hắn đã vòng qua ôm lấy cô từ lúc nào.
Không tránh được, vậy nên Đàm Tiểu Ân chỉ đành gật đầu một cái để trả lời hắn. Trong hành động gật gật như gà con mổ thóc của cô khiến hắn không nhịn được cười. Sau cùng chỉ đơn giản xoa xoa đỉnh đầu nhỏ của VỢ, rồi lại lưu luyến mãi mới buông thõng tay xuống, đứng dậy khỏi giường.
Bây giờ là thời điểm giao mùa, ban đêm hơi lạnh. Âu Minh Triết thực chất định bụng đi xuống dưới bếp pha cho cô một ly sữa ấm, để vợ hắn uống xong rồi đi ngủ. Ai dè còn chưa bước được bước thứ hai đã bị bàn tay nhỏ của cô níu lấy vạt áo.
Âu Minh Triết không ngờ đến hành động này của cô, nhưng vẫn quay đầu lại, ngồi xổm trước mặt cô mà hỏi.
"Tiểu Ân, tôi pha cho em cốc sữa ấm, sau đó liền quay lại nhé?" - Điệu bộ của hắn lúc này đầu còn dáng vẻ tổng tài cao ngạo lạnh lùng khí chất. Bây giờ trông hắn giống như một ông chủ với khuôn mặt của anh trai nhỏ đang dỗ dành con nít thì đúng hơn.
Đàm Tiểu Ân đưa ống tay áo của mình lên lau đi vệt nước còn sót lại trên mặt. Tay còn lại vẫn giữ khư khư góc áo của hắn, không cho hắn rời đi. Đôi mắt đăm chiêu nhìn hắn, giây sau mới cất giọng hỏi.
"Anh đang thu mua lại cổ phiếu của Đàm thị sao?"
Chất giọng rất nhỏ, nhưng dáng điệu vô cùng bình thản, giống như rằng chuyện đó là của người lạ, không liên quan đến cô.
Âu Minh Triết kinh ngạc trong một giây, hai mày nhíu chặt lại, trong suy nghĩ ngờ vực của mình mà đáp lại cô.
"Sao em biết được chuyện này?"
"Em nghe được, lúc ông nội sắp ra về, em nghe thấy hai người nói chuyện."
"Tiểu Ân.." - Hắn có cảm giác lo lắng, liệu Vợ nhỏ của hắn có hay không sẽ vì chuyện này mà tức giận với hắn? Dù sao trên giấy tờ Đàm Tiểu Ân vẫn là con gái của Đàm Ôn Tường, hơn hết, cô lại yêu quý hai lão già kia như vậy...
"Không nhất thiết phải giấu em, em đối với họ đã không còn yêu quý kính trọng đến mù mắt như trước đây nữa."
Lời cô nói hoàn toàn là sự thật, ngay cả chị gái cô, Đàm Nhu Nhi, người mà cô cho rằng được Đàm Ôn Tường cùng Lộc Nhân quan tâm chăm sóc yêu chiều nhất, sau cùng chẳng phải chỉ vì 15% cổ phần công ty mà bị đem ra như một món đồ nhằm uy hiếp cô hay sao?
Đối với họ, từ trước đến giờ, có lẽ cái gọi là tình thân là một đòi hỏi xa xỉ rồi. Cô cũng không thể trách bọn họ, là do cô đã hi vọng quá nhiều về họ mà thôi.
Nhưng kể từ khi ấy cô đã quyết định một chuyện, nếu họ cứ mê muội mãi với dang vọng và tiền tài mà không tỉnh ngộ, Đàm Tiểu Ân này sẽ xem họ không khác những kẻ hám lợi ngoài kia, không quan tâm, cũng không dây dưa gì đến nữa!
"Nhu Nhi, không sao cả, ngoan, không sao cả... Bây giờ biết vẫn chưa muộn mà."
"Hức... Em... Thật sự... Hận, thật hận Đàm gia..."
Người ta thường tin rằng, các cặp song sinh thường có mối liên kết rất mạnh về mặt cảm xúc cũng như tâm trí.
Chẳng hiểu tại sao Đàm Tiểu Ân lúc này lại nhớ đến những lời trong một cuốn sách mà cô từng đọc. Có thể, lúc này đây cô đang cảm nhận một cảm xúc tiêu cực đang tràn về khắp tâm trí. Đau lòng đến nỗi hai hàng nước mắt của Tiểu Ân phút chốc cũng rơi xuống.
"Sao vậy? Sao lại khóc rồi?" - Âu Minh Triết vừa từ cửa bước vào, thấy cô khóc mà lập tức tiến lại đầu giường. Hai ngón cái nhanh chóng chùi đi những giọt nước mắt vừa rơi xuống.
Đàm Tiểu Ân lắc đầu, nhưng cảm giác trong lòng vẫn không nguôi ngoai đi được. Đôi mắt như có một tầng nước che phủ, mờ mịt nhìn về phía chồng của mình.
"Có lẽ chị Nhu Nhi đang đau lòng"
Đây là lần đầu tiên Đàm Tiểu Ân cảm nhận được cảm xúc của chị cô mãnh liệt như vậy, cũng không biết chị ấy đang trải qua điều gì nữa...
Âu Minh Triết nghe vậy thì thở phào một hơi, không phải là cô bị gì là được rồi. Lau đi tầng nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt của cô, tiếp đó cất giọng trấn an.
"Không sao, chị của em chắc chắn sẽ không sao đâu. Chẳng phải anh rể của em rất lợi hại sao? Hắn ta nhất định cũng đang ở bên cạnh Đàm Nhu Nhi như tôi đang ở bên cạnh em lúc này."
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Minh Triết, im lặng một hồi lâu. Hắn cũng không né tránh ánh mắt của cô. Ngược lại còn vô cùng thoải mái vươn người tới, khẽ cùng trán của mình vào trán của cô, chóp mũi cao còn cọ cọ vào mũi của cô. Trong không khí còn nghe rõ tiếng cười nhỏ của hắn, kèm sau đó là giọng nói trầm khàn quyến rũ.
"Giờ đã đỡ hơn chưa?"
Hai mắt cô chăm chăm nhìn về phía trước, ở khoảng cách gần như vậy, cô còn có thể nhìn rõ từng cọng lông mi dài của Âu Minh Triết. Thất thần một chút mới gật đầu một cái.
Thực chất cảm xúc là do chị truyền tới, cũng không phải cô đau lòng mà khóc, vậy nên nhanh chóng đã tiêu tan. Chỉ còn lại cảm giác ngượng chín mặt khi khuôn mặt Âu Minh Triết đang phóng đại trước mắt mình. Cô định thối lui, nhưng hai tay của hắn đã vòng qua ôm lấy cô từ lúc nào.
Không tránh được, vậy nên Đàm Tiểu Ân chỉ đành gật đầu một cái để trả lời hắn. Trong hành động gật gật như gà con mổ thóc của cô khiến hắn không nhịn được cười. Sau cùng chỉ đơn giản xoa xoa đỉnh đầu nhỏ của VỢ, rồi lại lưu luyến mãi mới buông thõng tay xuống, đứng dậy khỏi giường.
Bây giờ là thời điểm giao mùa, ban đêm hơi lạnh. Âu Minh Triết thực chất định bụng đi xuống dưới bếp pha cho cô một ly sữa ấm, để vợ hắn uống xong rồi đi ngủ. Ai dè còn chưa bước được bước thứ hai đã bị bàn tay nhỏ của cô níu lấy vạt áo.
Âu Minh Triết không ngờ đến hành động này của cô, nhưng vẫn quay đầu lại, ngồi xổm trước mặt cô mà hỏi.
"Tiểu Ân, tôi pha cho em cốc sữa ấm, sau đó liền quay lại nhé?" - Điệu bộ của hắn lúc này đầu còn dáng vẻ tổng tài cao ngạo lạnh lùng khí chất. Bây giờ trông hắn giống như một ông chủ với khuôn mặt của anh trai nhỏ đang dỗ dành con nít thì đúng hơn.
Đàm Tiểu Ân đưa ống tay áo của mình lên lau đi vệt nước còn sót lại trên mặt. Tay còn lại vẫn giữ khư khư góc áo của hắn, không cho hắn rời đi. Đôi mắt đăm chiêu nhìn hắn, giây sau mới cất giọng hỏi.
"Anh đang thu mua lại cổ phiếu của Đàm thị sao?"
Chất giọng rất nhỏ, nhưng dáng điệu vô cùng bình thản, giống như rằng chuyện đó là của người lạ, không liên quan đến cô.
Âu Minh Triết kinh ngạc trong một giây, hai mày nhíu chặt lại, trong suy nghĩ ngờ vực của mình mà đáp lại cô.
"Sao em biết được chuyện này?"
"Em nghe được, lúc ông nội sắp ra về, em nghe thấy hai người nói chuyện."
"Tiểu Ân.." - Hắn có cảm giác lo lắng, liệu Vợ nhỏ của hắn có hay không sẽ vì chuyện này mà tức giận với hắn? Dù sao trên giấy tờ Đàm Tiểu Ân vẫn là con gái của Đàm Ôn Tường, hơn hết, cô lại yêu quý hai lão già kia như vậy...
"Không nhất thiết phải giấu em, em đối với họ đã không còn yêu quý kính trọng đến mù mắt như trước đây nữa."
Lời cô nói hoàn toàn là sự thật, ngay cả chị gái cô, Đàm Nhu Nhi, người mà cô cho rằng được Đàm Ôn Tường cùng Lộc Nhân quan tâm chăm sóc yêu chiều nhất, sau cùng chẳng phải chỉ vì 15% cổ phần công ty mà bị đem ra như một món đồ nhằm uy hiếp cô hay sao?
Đối với họ, từ trước đến giờ, có lẽ cái gọi là tình thân là một đòi hỏi xa xỉ rồi. Cô cũng không thể trách bọn họ, là do cô đã hi vọng quá nhiều về họ mà thôi.
Nhưng kể từ khi ấy cô đã quyết định một chuyện, nếu họ cứ mê muội mãi với dang vọng và tiền tài mà không tỉnh ngộ, Đàm Tiểu Ân này sẽ xem họ không khác những kẻ hám lợi ngoài kia, không quan tâm, cũng không dây dưa gì đến nữa!