Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: cùng dùng bữa
Không nghĩ đến những chuyện quá khứ đó nữa
Dung Dung đã nói, chỉ cần không chạm vào hắn thì sẽ không xảy ra chuyện gì
Đúng! Từ nay về sau cần phải tránh làm cho hắn tức giận. Có như thế, cô mới được ở lại nơi này
Tống Tư Duệ đối với sự thiên vị của mẹ mình dành cho cô vợ mà bản thân lầm tưởng là người hầu kia cũng chẳng có ý phản đối. Hắn rất lười quan tâm chuyện không đâu. Tống thiếu gia cũng chẳng phải người nhàn rỗi
Dù sao số lần hắn gặp mẹ mình so với cô - người chỉ mới bước chân vào nhà hơn 1 tháng còn ít hơn. Điều này là sự thật không chối cãi
Bà thiên vị cô cũng là chuyện thường tình
Trên bàn ăn dài 2 mét, Tống thiếu cô đơn ngồi ở 1 bên chuyên tâm dùng thức ăn. Châu Vỹ và Cố Giai Lệ ngồi đối diện, bà mẹ chồng quốc dân cứ liên tục gắp những món bổ dưỡng bỏ vào đĩa của cô
'' Con phải cố gắng ăn uống đầy đủ vào, ốm yếu như thế ta nhìn còn cảm thấy đau lòng nha''
Cô nhìn miếng cá hồi được áp chảo vừa chín đang bốc khói nghi ngút trước mặt miễn cưỡng cho vào miệng
Nếu là ngày bình thường, cô sẽ ăn rất ngon miệng. Nhưng hôm nay lại có hắn ngồi đối diện, Cố Giai Lệ căng thẳng đến mức cảm thấy bụng dạ rối loạn cả lên
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
'' Không ngon sao? Chắc là nên sa thải đầu bếp thôi'' - Châu Vỹ lo lắng. Ngày nào cũng thấy con bé ăn rất ngon miệng, hầu như chẳng để sót thức ăn thừa, hôm nay lại chẳng thèm động đũa
Bà nhìn miếng cá hầu như vẫn còn nguyên vẹn trên đĩa, rồi liếc sang Dung Dung
Cô ấy gật đầu rồi bước đi. Cố Giai Lệ biết bác bếp trưởng sắp mất việc rồi, nhanh chóng xua tay giải thích
'' Con ... món ăn ngon lắm, không có vấn đề gì ạ!''
'' Vậy sao con lại không ăn? Đừng nói đỡ cho bếp trưởng, chắc chắn ông ta nấu không ngon'' - Tống phu nhân lên tiếng
Cố Giai Lệ lúng túng, cô vội nắm tay bà rồi khẩn thiết nói
'' Con ... là do bụng con không khoẻ, không phải do bác bếp trưởng nấu ăn tệ đâu''
Tống Tư Duệ dùng khăn lau lau miệng kết thúc phần ăn, giọng hắn lạnh nhạt có ý trách
'' Trong lúc con ăn đừng làm phiền''
'' Nếu con không chịu được thì sang phòng bên cạnh mà ăn. Tuy chức vụ ở tập đoàn Thiên Hạc đã giao cho con, nhưng cái nhà này vẫn là mẹ làm chủ''
''Hừ'' - hắn không nói gì nữa, ném cái khăn lên bàn rồi cùng Gray lái xe rời đi
Từ hôm đó trở đi, Cố Giai Lệ không còn xuất hiện trên bàn ăn mỗi buổi sáng nữa
Phần lớn là cô không muốn chạm mặt hắn. Đã tự hứa với bản thân phải an phận mà sống
Như thế sẽ tốt cho cả cô và hắn
Nhưng mẹ chồng cô làm sao có thể để chuyện như thế xảy ra
Con trai bà cũng không ở nhà thường xuyên. Bây giờ đột nhiên xuất hiện lại muốn làm theo ý mình
Mơ đi
Nàng dâu nhỏ ngồi trong phòng đợi bữa sáng Dung Dung mang lên, nhưng mãi chẳng thấy mà chỉ có mẹ chồng với gương mặt lo lắng đang đẩy cửa đi vào
'' Ôi trời, sao con lại không xuống nhà dùng bữa. Nhịn đói không tốt đâu''
Nói rồi bà nắm tay kéo cô xuống nhà ăn
'' Con trai ta mỗi lần về nhà xong liền biến mất. Ngay cả con cũng định để cho bà già như ta cô đơn dùng bữa ư?''
'' Con ...'' - mẹ nói vậy có nghĩa là hắn đang vắng nhà sao? Cố Giai Lệ vui mừng trong bụng
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng chồng mình đang dùng bữa ngon lành và ném cho cô cái nhìn không mấy thiện cảm
Chồng mình như thế khiến cô mất tự tin, cúi đầu xuống đất như mọi khi
Đã cố né tránh hắn hết sức có thể rồi, vẫn là tính toán sai
Dù sao nơi này cũng là nhà của hắn. Vẫn nên ở trong phòng dùng bữa thì tốt hơn
Bữa ăn diễn ra với sự bất mãn của người đàn ông. Cô gái đối diện lo lắng đến mức hầu như chẳng thể nuốt trôi bàn mĩ vị trước mắt
Chỉ có Tống phu nhân và vui vẻ ra mặt
Thành viên cùng nhau dùng bữa, nơi này bây giờ mới giống gia đình
Dưới sự cố gắng của bà, buổi sáng diễn ra rất chậm rãi. Phải hơn 30 phút sau mới xong
Cố Giai Lệ ăn trong bất an, cô phải cố gắng hết sức mới xử lí xong phần của mình. Căng thẳng khiến cho cơ thể nảy sinh biến hoá xấu
Gương mặt cô tái mét, cố trở về phòngChương 17: mặc kệ
Khi đến cửa liền không chống đỡ nỗi, trượt dài xuống đất
Dung Dung nhìn thấy bộ dạng cô thống khổ, lo lắng gào lên
'' Thiếu phu nhân, người làm sao vậy?''
Cố Giai Lệ lắc đầu, mồ hôi lạnh chảy dài trên gò má hốc hác. Đôi môi tái xanh. Bàn tay nhỏ bấu chặt lấy bụng
Cô không muốn mọi người lo lắng. Nội tâm vẫn còn sợ hãi, lỡ như họ chê bai cô phiền sẽ không hay. Cố lên tiếng bằng giọng nói thều thào không còn chút hơi sức
'' Không ... sao''
Chỉ cần nghỉ ngơi chút ít sẽ trở lại bình thường. Ở Cố gia, mỗi lần căng thẳng đều sẽ như vậy
Nhưng lần này có vẻ tệ hơn, vì hắn quá mức đáng sợ
Trước mắt bỗng dưng mờ ảo, kỳ lạ thật, cô không uống lấy 1 giọt rượu nhưng tại sao lại mơ hồ thế này?
Cố Giai Lệ trước khi chìm vào màn đêm tối tăm, nhìn thấy sắc mặt của Dung Dung trắng bệch
Là do cô quá khao khát tình yêu nên nhìn nhầm hay sao?
Cô ấy có vẻ tệ quá, người bị đau là cô cơ mà
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Tiếp sau đó, những người làm gần nghe được tiếng gào bất lực của Dung Dung liền thi nhau chạy đến. Trên gương mặt của họ đều hiện lên biểu cảm hệt nhau
Lo lắng đến huơ chân múa tay
''Thiếu phu nhân ... bác sĩ ... mau gọi bác sĩ đi!!!''
.
.
.
___________
Trong phòng ngủ, cô gái nhỏ với nét mặt không còn chút huyết sắc đang thiếp đi. Giữa chân mày nhíu lại, dường như đang rất đau đớn
Châu Vỹ cùng con trai mình đứng bên cạnh sốt ruột đi qua đi lại
Nói cho đúng thì chỉ có bà bất an. Tống Tư Duệ chỉ là đang ở trong phòng sách bị mẹ mình lôi đến đây
Không khoẻ thì chỉ cần gọi bác sĩ đến. Cả đám người túm tụm lại thì giúp ích được gì?
Hắn liếc về phía cửa phòng, nơi người làm vì quá lo lắng mà bỏ hết mọi công việc chạy đến xem. Âm thanh lạnh lẽo như băng chất vấn
'' Chỉ có 1 nữ nhân mà cũng lo không xong, tôi cần các người làm gì?''
Đám người run sợ cúi đầu đồng thanh lên tiếng
'' Xin lỗi, thiếu gia''
''Hừ'' - nếu chăm sóc tốt thì sẽ không liên lụy hắn đến đây làm cái trò thăm nom vô bổ này. Đúng là phế vật trong phế vật
Bác sĩ sau khi xem xét rõ, thở dài nhìn về phía Châu Vỹ
'' Haizzz, có vẻ đây không phải lần đầu thiếu phu nhân đây bị như thế này''
'' Ý bác sĩ là gì?'' - Tống phu nhân khó hiểu, rốt cuộc con dâu bà bị cái gì vậy?
Con bé nhìn thôi đã thấy yếu ớt. Có khi chỉ 1 trận gió nhẹ cũng khiến nó bay lên trời mây, bây giờ lại trở nên thế này đúng là khiến cho người ta thương tâm
Nữ bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa nhìn người nằm trên chiếc giường lớn
'' Đau dạ dày. Nếu còn không chịu ăn uống đầy đủ sẽ chuyển sang viêm loét. Chẳng biết căng thẳng chuyện gì mà dạ dày thiếu phu nhân xoắn lại với nhau, quá đau nên mới ngất xỉu''
Nghe đến đây, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống thiếu gia. Đến hắn cũng ngạc nhiên mà lớn giọng
'' Nhìn tôi làm gì?''
Châu Vỹ lắc đầu ngán ngẫm, đưa tay day day thái dương rồi hằn học nhìn hắn
'' Bình thường con bé ngồi ăn với mẹ đều rất ngon miệng, chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ vừa dùng bữa với con 2 lần đã thế này ... con nói xem là do nguyên nhân gì?''
'' Con không rãnh mà điều tra những chuyện nhảm nhí này đâu'' - Tống Tư Duệ xua tay
Châu Vỹ nhìn hắn chăm chăm, ngay cả đám người đang đứng ngoài cửa cũng ném cho hắn cái nhìn giận dữ. Như đang muốn mắng
- Thiếu gia đúng là tệ hại
Không gian bỗng chốc im lặng, đến khi Tống phu nhân lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này
'' Sau này con đi đâu thì đi, đừng có xuất hiện ở nhà ăn tránh để Giai Lệ khó chịu''
'' Mẹ. Đây là câu mà 1 người làm mẹ nên nói với con ruột mà mình sinh ra hay sao?''
'' Ta mặc kệ. Dù sao không ăn ở nhà, con cũng có rất nhiều sự lựa chọn khác. Hãy đến nhà hàng mà ăn đi. Xùy xùy'' - Châu Vỹ xua tay có ý muốn đuổi khách
Tống Tư Duệ tặc lưỡi, nhìn sang cô gái đang nằm mê man trên giường gật đầu cảm thán
Cố Giai Lệ, được lắm. Chỉ vừa mới bước chân vào nơi này đã dùng bùa mê tẩy não tất cả những người ở nơi này. Xem như cô lợi hại
Tống phu nhân chắn ngang, không cho hắn nhìn. Cau có lên tiếng
'' Con làm hành động gì đấy? Mau ra ngoài đi, tránh con bé tỉnh dậy nhìn thấy lại sợ hãi''Chương 18: giọng nói ngọt ngào
Tống Tư Duệ không nói gì, tức tốc đi ra khỏi phòng. Được thôi, dù sao hắn cũng không muốn dính dáng đến những loại chuyện phiền phức
Thế này càng tốt
Cố Giai Lệ tỉnh dậy, xung quanh cô có rất nhiều người vây quanh
Tống phu nhân ngồi bên giường, nắm lấy tay cô với gương mặt lo lắng
''Con thấy trong người thế nào rồi, còn đau không?''
Ánh mắt cô có chút mơ hồ, nhớ đến chuyện lúc sáng mình bị ngất đi liền muốn ngồi dậy
'' Không được khoẻ thì cứ nằm'' - Châu Vỹ vội ngăn cản, tiếp theo liền nói thêm
'' Ở nhà mẹ ruột, con rất hay bỏ bữa đúng không. Dạ dày sắp loét đến nơi. Con bé này, sao không biết chăm lo cho bản thân vậy?''
Cố Giai Lệ cúi đầu. Làm sao cô có thể nói việc mình bị như thế là do bị bỏ đói chứ không phải do bản thân muốn thế?
Những thức ăn được người hầu đem cho chủ yếu đều ôi thiu
Bụng dạ cô vốn không tốt, chỉ đành nhịn đói
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
'' Haizzz, Dung Dung. Từ nay mỗi buổi phải nhìn thấy con bé ăn hết mới thôi'' - bà quay sang nhìn trưởng nữ hầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc
Cô ấy cũng đáp lại với giọng nói dứt khoác
'' Vâng, nếu thiếu phu nhân không dùng hết thì tôi sẽ không đi đâu cả''
Cố Giai Lệ cũng không nói gì. Mọi người ai cũng đều trở nên hung dữ
Từ đó trở đi, trên bàn ăn cô cứ như thú quý hiếm. Tất cả ánh mắt cứ đổ dồn vào người
Châu Vỹ nhìn chằm chằm vào cô rồi xua tay nói với người hầu
'' Các người đừng có làm con bé căng thẳng. Nhìn như vậy làm sao mà ăn''
'' E hèm, phu nhân ... người cũng đừng nên nhìn thì hay hơn'' - Dung Dung đứng bên cạnh cười khổ
'' Cô thì biết gì chứ? Ta chỉ là lo lắng cho con bé'' - bà giải thích
''Chúng tôi cũng vậy a'' - tất cả mọi người từ bác bếp trưởng đến nữ hầu đều đồng thanh lên tiếng, nhưng rất nhanh bị cắt ngang
'' Tạo phản à? Trước mặt Tư Duệ thì chẳng dám thở, còn bên cạnh ta thì quát tháo như vậy''
'' .....''
Cố Giai Lệ vẫn còn bị câu nói ' ta chỉ là lo lắng cho con bé' làm cho ngây ngốc
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ngẩng cao đầu quan sát mọi cử chỉ của những người xung quanh
Cũng là lần đầu tiên, trong lòng cảm thấy hạnh phúc
Trên thế gian này, còn có nhiều người quan tâm đến cô như thế
Bất giác mỉm cười, âm thanh mềm dịu như tơ tằm trôi chảy phát ra từ cái miệng chúm chím
'' Cảm ơn mọi người''
''......''
Đáng yêu quá đi
Căn phòng bỗng chốc yên lặng. Cô vội vàng cúi đầu
'' Xin ... xin lỗi''
Mình lại làm sai nữa rồi
Lúc này, cả Tống phu nhân lẫn người làm ở nơi này đều luống cuống
'' Ách ... không, sao thiếu phu nhân lại xin lỗi?''
'' Vì ... mọi người ... có vẻ không vui'' - cô lắp bắp
'' Không phải đâu, do giọng cô quá mức dễ thương cho nên chúng tôi có chút kinh ngạc'' - bếp trưởng lên tiếng
'' Đúng đó, giọng của người khi không nói lắp... á'' - nữ hầu tươi cười
'' Điên hả? Cô ấy không có ý gì đâu,'' - Dung Dung húych vai cô ta rồi chen lời
'' Tuy mẹ không biết vì sao con có vẻ không thích nói chuyện. Nhưng giọng nói hay thế này mà không được sử dụng thì chẳng phải rất phí hay sao?'' - Châu Vỹ ngồi 1 bên xoa đầu cô, dịu dàng cười
'' Vậy nên, nếu có thể thì hãy cố gắng nói chuyện với mọi người. Con nhé!''
Ánh mắt cô chìm đắm trong ngọt ngào. Ở Cố gia, mọi người đều chê bai giọng nói của cô thôi. Vì tự ti cho nên mỗi lần giao tiếp, Cố Giai Lệ đều lẩm nhẩm trong miệng
Câu nói phát ra không lắp bắp thì cũng chẳng trọn vẹn
Ở nhà họ Tống, ai ai cũng thật kỳ lạ nhỉ?
Giọng nói khó nghe của cô trong mắt họ lại đáng yêu
Bàn tay đang vỗ về cô thật ấm áp
Vậy nên trong lòng cô càng dâng lên quyết tâm mãnh liệt
Dù tương lai có ra sao, cô cũng phải cố gắng để có thể ở lại nơi đây
Chỉ cần không chọc giận Tống Tư Duệ, thì có thể được hưởng dụng sự yêu thương mà cô hằng khao khát rồi
Bếp trưởng Tô dùng ngón tay chỉ vào chính mình, sốt sắng nói
'' Nè nè, thiếu phu nhân. Thử dùng giọng nói ngọt ngào gọi thử ... tiểu ca ca đi''
'' Ông im miệng đi! Đã gần 40 tuổi rồi đó!'' - nữ phụ bếp Hy Hy cáu lên, sau đó cũng quay sang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh ánh sao
'' Thiếu phu nhân, đừng có nghe lão già này nói nhảm. Người thử gọi ... tiểu Hy Hy ...á''Chương 19: cư xử phải phép
'' Mấy người thôi hết đi!'' - Châu Vỹ nổi giận đùng đùng đứng phắc dậy nhìn về phía đám người bị nuông chìu sinh hư mà quát
'' Giai Lệ không phải trò chơi, càng không phải sinh vật lạ. Con bé là con dâu Tống gia, nên hãy cư xử chừng mực với nữ chủ tương lai đi!!!''
Bọn họ nghe xong, đưa ánh mắt hối hận nhìn nhau. Sau đó tiến đến chỗ cô gái nhỏ đang nằm trên giường thủ thỉ
'' Thiếu phu nhân, chúng tôi xin lỗi ... vì đã cư xử không phải''
'' Không ... không sao đ ... đâu'' - cô lên tiếng
'' Hãy cảm kích sự khoang hồng của con bé và lễ phép vào. Thật là, sao có thể làm vậy kia chứ?'' - Tống phu nhân lên tiếng, sau đó quay sang vỗ về con dâu mình
'' Con ngoan à, đừng trách họ. Cũng vì giọng con nghe rất hay mà thôi''
Cả đám người ủ rũ gật đầu công nhận. Cố Giai Lệ cười
Cô muốn hiểu rõ về mọi người ở đây hơn. Nếu nói chuyện nhiều, thì có thể biết được nhiều thứ rồi
'' Không ... sao''
Nhìn thấy cô cố gắng giao tiếp, Châu Vỹ xúc động lấy tay che miệng
'' Ôi trời, đáng yêu quá đi. Nào! Mau gọi mami cho ta nghe đi''
''Phu nhân!!!'' - mọi người đồng thanh hô to. Người cũng như vậy mà lại trách chúng tôi cư xử không có chừng mực à?
Cố Giai Lệ cũng có chút quen với lối cư xử nắng mưa thất thường, lâu lâu nổi sấm chớp. Cho nên cũng không thường xuyên bị giật mình khi nghe thấy tiếng thét bất chợt
Không như lúc vừa đến nơi này
'' Con dâu gọi mẹ chồng như vậy thì có gì đâu mà các người lại nhảy cẩn lên như vậy chứ?'' - Châu Vỹ biện minh
Cô nhìn bọn họ gây nhau, chẳng biết nên làm gì. Dung Dung bước đến
'' Ngôi nhà này từ khi người đến liền tràn đầy sức sống. Trước đó không có ai dám dùng thái độ này với phu nhân cả''
'' Do tôi nên họ mới trở nên thế này ... sao?'' - Cố Giai Lệ buồn phiền
''Sao giọng người lại bi thương thế kia?'' - Dung Dung hỏi
'' Thì ... họ cư xử không đúng, đều là do tôi''
'' Haha, mọi người đều cảm thấy rất tốt. Nhìn thì có vẻ như đang gây chiến, nhưng thực ra chỉ đang biểu lộ cảm xúc mà thôi. Thiếu phu nhân đừng suy nghĩ quá bi quan''
Không hổ danh là trưởng nữ hầu, chỉ cần nhìn sơ cũng có thể thấy được nội tâm yếu ớt của cô. Những lời cô áy nói trấn an Cố Giai Lệ rất nhiều
Những cảm xúc tiêu cực, nút thắt trong lòng cô cứ thế vơi đi dần
Dung Dung đưa cô ly nước ấm rồi nói
'' Cứ để mọi người như vậy đi, người chỉ cần thoải mái là được''
'' Ừ ''- cô ngồi dậy nhận lấy ly nước, uống 1 ngụm
'' Vậy thì ... người thử gọi tôi tiểu tỷ tỷ xem'' - vẻ mặt điềm tĩnh chợt trở nên hào hứng
Dung Dung đợi thời khắc mọi người đi xa để có cơ hội nói chuyện riêng với thiếu phu nhân lâu lắm rồi
Cố Giai Lệ khựng lại, cô xoay sang nhìn chớp chớp đôi mắt
Sao ngay cả Dung Dung cũng trở nên lạ thế này ?!!!!!!!!!
__________
Thời gian trôi đi thật nhanh
Tính đến nay, cô đã ở nhà họ Tống được hơn 9 tháng
Kể từ ngày cô ngất đi, chồng cô đã nửa năm chưa đặt chân trở về nhà
Cứ như hoàn toàn biến mất. Mẹ chồng cũng không nhắc đến hắn dù là 1 câu
Nếu không phải Dung Dung nói rằng Châu Vỹ rất thương con trai mình. Thì cô đã súyt đinh ninh quan hệ giữa mẹ con nhà họ cực kỳ không hoà thuận
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Ngồi trên chiếc ghế nằm bằng gỗ ở hoa viên, Châu Vỹ nâng tách trà trong tay nhìn ngắm chú chó becgie thích thú đuổi theo lũ chim chóc đang đậu trên bãi cỏ xanh mướt trải dài đến tận đường chân trời
Với thân hình to lớn có thể chiến đấu với cả 1 con gấu xám trưởng thành, nó chạy nhảy trên đồng cỏ rộng lớn như thể mình chính là vua của nơi này
Cố Giai Lệ ở nơi này, cùng với sự cố gắng của mình đã không còn quá nhút nhát như xưa. Có điều cô vẫn còn kiên kỵ nhiều điều, không dám tùy ý. Nhưng thật may mắn, đã giao tiếp tốt hơn
'' Nơi này rộng quá'' - cô nói
Châu Vỹ quay sang, hơi tự hào đáp lại
'' Phải không? Mục đích ban đầu ta cho xây dựng nơi này là để cho Xích Thố ( tên con chó) có thể tự do bay nhảy. Nhìn nó hạnh phúc chưa''Chương 20: ghen ư?
Cô dâu nhỏ có chút không hiểu. Ở Cố gia, đa số vật nuôi mua về đều bị nhốt trong cái củi chật hẹp, để chúng đấu đá lẫn nhau cho đến khi chỉ còn duy nhất 1 con
Cố Minh Hiên lấy làm thích thú khi nhìn thấy chúng cắn xé nhau đến chết
Vậy nên bọn chúng lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng cực độ. Chỉ cần có người đến gần lập tức nhe nanh muốn cắn
Cô cũng bị anh trai mình doạ sợ súyt ngất nhiều lần
Tống gia chỉ nuôi 1 chú chó, lại để nó có khoảng không gian rộng rãi. Cô có thể nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của nó
Tuy thuộc giống chó săn hung tợn, nhưng nó rất thân thiện. Chưa từng có ý định tấn công cô hay bất cứ ai trong biệt thự
Chỉ trừ những người có ý xấu
Nhìn thấy gương mặt cô hiện lên vài phần khó hiểu, bà cười
'' Khi con nuôi 1 con vật thì phải có trách nhiệm với cuộc đời của chúng''
À, thì ra là vậy. Cố Giai Lệ mỉm cười
'' Vậy thì mẹ cũng nên có trách nhiệm đối với con của mình đi'' - âm thanh bất mãn từ phía sau lưng phát ra cắt đứt mọi cảm xúc vui vẻ mà bà tạo dựng. Châu Vỹ vẫn ngồi đó, có điều bà xoay người ra sau mà chất vấn
'' Mẹ không có trách nhiệm với con lúc nào?''
Tống Tư Duệ trong bộ âu phục thẳng thướm , khó chịu nới lỏng chiếc caravat ném sang bên cạnh cho Gray
'' Đã nửa năm con không về, mẹ cũng chẳng thèm liên lạc''
Gương mặt Tống phu nhân khinh bỉ, tặc lưỡi nói
'' Không phải con rất bận hay sao? Vì sợ làm phiền nên mẹ mới không liên lạc''
'' Chứ không phải mẹ có mới nới cũ sao?''
'' Ôi trời, con ghen sao con trai?'' - bà giả vờ xúc động''
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Cố Giai Lệ thấy hắn đang bắn thẳng ánh mắt chết chóc về phía mình, liền vơ lấy tách trà cúi đầu nhìn chất lỏng đang dao động
Tống Tư Duệ thu lại ánh mắt, không chấp nhặt chuyện này nữa
'' Công ty có 1 số giấy tờ cần mẹ phê duyệt, con đã đem về để trong phòng làm việc''
'' Hừ, do cần cho nên con mới trở về chứ gì?'' - bà châm chọc
'' Cũng không hẳn, tạm thời con sẽ ở nhà vài hôm''
'' Dù đến công ty thường xuyên nhưng lại không có ai nhận ra vì cái thân phận giả làm cố vấn ... con nói xem, con đi làm thì cứ việc, cần gì làm chuyện dư thừa đến vậy?''- Tống phu nhân cười châm chọc
Tống Tư Duệ hừ nhẹ, hắn không muốn để người khác biết được thân phận của mình
Nhìn sang nữ nhân đang đứng cách vài bước chân, ánh mắt loé lên sự không thoải mái
Cố Giai Lệ lạnh cả người. 1 cỗ khí lực hắc ám vô hình toả ra từ hắn khiến gương mặt cô tái xanh. Tống thiếu như đang muốn nói rằng cô đã biết chuyện không nên biết
Thấy dáng vẻ cô co rút, hắn không vui quay sang nhìn Châu Vỹ có ý muốn nhắc nhở
'' Mẹ, đừng có nói những chuyện không nên nói''
'' Vậy thì con nói xem, chuyện gì nên chuyện gì không nên?''
Hắn im lặng, thoáng chốc chỉ còn nghe thấy âm thanh xào xạc của cây dương liễu bên cạnh và tiếng gió ù ù thổi bên tai
'' Đã nửa năm không về, Xích Thố đã sớm quên con từ lâu. Chuyện này có nên hay không?'' - bà chỉ vào chú chó đang ngồi phía xa, phe phẩy cái đuôi
Hắn nhìn theo, ánh mắt có phần ngang ngạnh không chịu thua kém
Môi bạc hé mở, giọng nói nhỏ nhưng lại có sức ép cực lớn. Giống như vị vua cai trị cả 1 vương quốc rộng lớn
'' Xích Thố, qua đây'' - chỉ vài từ đơn giản đã thành công khiến nó khuất phục, nhanh chóng chạy đến để hắn xoa đầu
Cái đâù đen tuyền dụi dụi vào lòng bàn tay hắn, cái miệng hé mở để lộ cái lưỡi hồng cùng hàm răng sắc nhọn. Nó lắc lắc cái đuôi, cuống quýt và mừng rỡ tận hưởng sự chuyên sủng
Châu Vỹ khoanh tay đứng đó, gương mặt hắn lạnh tanh chỉ lộ rõ sự đắc ý qua lời nói
'' Vật nuôi nếu quên đi chủ nhân thì còn giữ lại làm gì?'' - sau đó đảo mắt sang nhìn cô 1 giây rồi lại nhìn mẹ mình
Cố Giai Lệ hoang mang, hắn đang ám chỉ cô nên ngoan ngoãn nếu còn muốn ở lại nơi này có đúng không?
Rất tiếc, Tống thiếu đây chỉ là muốn tiếp lời mẹ mình chứ không hề có ý xấu như cô đã nghĩ
Dù có ý định gì đó thì mẹ hắn cũng sẽ không đồng ý
?
Không nghĩ đến những chuyện quá khứ đó nữa
Dung Dung đã nói, chỉ cần không chạm vào hắn thì sẽ không xảy ra chuyện gì
Đúng! Từ nay về sau cần phải tránh làm cho hắn tức giận. Có như thế, cô mới được ở lại nơi này
Tống Tư Duệ đối với sự thiên vị của mẹ mình dành cho cô vợ mà bản thân lầm tưởng là người hầu kia cũng chẳng có ý phản đối. Hắn rất lười quan tâm chuyện không đâu. Tống thiếu gia cũng chẳng phải người nhàn rỗi
Dù sao số lần hắn gặp mẹ mình so với cô - người chỉ mới bước chân vào nhà hơn 1 tháng còn ít hơn. Điều này là sự thật không chối cãi
Bà thiên vị cô cũng là chuyện thường tình
Trên bàn ăn dài 2 mét, Tống thiếu cô đơn ngồi ở 1 bên chuyên tâm dùng thức ăn. Châu Vỹ và Cố Giai Lệ ngồi đối diện, bà mẹ chồng quốc dân cứ liên tục gắp những món bổ dưỡng bỏ vào đĩa của cô
'' Con phải cố gắng ăn uống đầy đủ vào, ốm yếu như thế ta nhìn còn cảm thấy đau lòng nha''
Cô nhìn miếng cá hồi được áp chảo vừa chín đang bốc khói nghi ngút trước mặt miễn cưỡng cho vào miệng
Nếu là ngày bình thường, cô sẽ ăn rất ngon miệng. Nhưng hôm nay lại có hắn ngồi đối diện, Cố Giai Lệ căng thẳng đến mức cảm thấy bụng dạ rối loạn cả lên
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
'' Không ngon sao? Chắc là nên sa thải đầu bếp thôi'' - Châu Vỹ lo lắng. Ngày nào cũng thấy con bé ăn rất ngon miệng, hầu như chẳng để sót thức ăn thừa, hôm nay lại chẳng thèm động đũa
Bà nhìn miếng cá hầu như vẫn còn nguyên vẹn trên đĩa, rồi liếc sang Dung Dung
Cô ấy gật đầu rồi bước đi. Cố Giai Lệ biết bác bếp trưởng sắp mất việc rồi, nhanh chóng xua tay giải thích
'' Con ... món ăn ngon lắm, không có vấn đề gì ạ!''
'' Vậy sao con lại không ăn? Đừng nói đỡ cho bếp trưởng, chắc chắn ông ta nấu không ngon'' - Tống phu nhân lên tiếng
Cố Giai Lệ lúng túng, cô vội nắm tay bà rồi khẩn thiết nói
'' Con ... là do bụng con không khoẻ, không phải do bác bếp trưởng nấu ăn tệ đâu''
Tống Tư Duệ dùng khăn lau lau miệng kết thúc phần ăn, giọng hắn lạnh nhạt có ý trách
'' Trong lúc con ăn đừng làm phiền''
'' Nếu con không chịu được thì sang phòng bên cạnh mà ăn. Tuy chức vụ ở tập đoàn Thiên Hạc đã giao cho con, nhưng cái nhà này vẫn là mẹ làm chủ''
''Hừ'' - hắn không nói gì nữa, ném cái khăn lên bàn rồi cùng Gray lái xe rời đi
Từ hôm đó trở đi, Cố Giai Lệ không còn xuất hiện trên bàn ăn mỗi buổi sáng nữa
Phần lớn là cô không muốn chạm mặt hắn. Đã tự hứa với bản thân phải an phận mà sống
Như thế sẽ tốt cho cả cô và hắn
Nhưng mẹ chồng cô làm sao có thể để chuyện như thế xảy ra
Con trai bà cũng không ở nhà thường xuyên. Bây giờ đột nhiên xuất hiện lại muốn làm theo ý mình
Mơ đi
Nàng dâu nhỏ ngồi trong phòng đợi bữa sáng Dung Dung mang lên, nhưng mãi chẳng thấy mà chỉ có mẹ chồng với gương mặt lo lắng đang đẩy cửa đi vào
'' Ôi trời, sao con lại không xuống nhà dùng bữa. Nhịn đói không tốt đâu''
Nói rồi bà nắm tay kéo cô xuống nhà ăn
'' Con trai ta mỗi lần về nhà xong liền biến mất. Ngay cả con cũng định để cho bà già như ta cô đơn dùng bữa ư?''
'' Con ...'' - mẹ nói vậy có nghĩa là hắn đang vắng nhà sao? Cố Giai Lệ vui mừng trong bụng
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng chồng mình đang dùng bữa ngon lành và ném cho cô cái nhìn không mấy thiện cảm
Chồng mình như thế khiến cô mất tự tin, cúi đầu xuống đất như mọi khi
Đã cố né tránh hắn hết sức có thể rồi, vẫn là tính toán sai
Dù sao nơi này cũng là nhà của hắn. Vẫn nên ở trong phòng dùng bữa thì tốt hơn
Bữa ăn diễn ra với sự bất mãn của người đàn ông. Cô gái đối diện lo lắng đến mức hầu như chẳng thể nuốt trôi bàn mĩ vị trước mắt
Chỉ có Tống phu nhân và vui vẻ ra mặt
Thành viên cùng nhau dùng bữa, nơi này bây giờ mới giống gia đình
Dưới sự cố gắng của bà, buổi sáng diễn ra rất chậm rãi. Phải hơn 30 phút sau mới xong
Cố Giai Lệ ăn trong bất an, cô phải cố gắng hết sức mới xử lí xong phần của mình. Căng thẳng khiến cho cơ thể nảy sinh biến hoá xấu
Gương mặt cô tái mét, cố trở về phòngChương 17: mặc kệ
Khi đến cửa liền không chống đỡ nỗi, trượt dài xuống đất
Dung Dung nhìn thấy bộ dạng cô thống khổ, lo lắng gào lên
'' Thiếu phu nhân, người làm sao vậy?''
Cố Giai Lệ lắc đầu, mồ hôi lạnh chảy dài trên gò má hốc hác. Đôi môi tái xanh. Bàn tay nhỏ bấu chặt lấy bụng
Cô không muốn mọi người lo lắng. Nội tâm vẫn còn sợ hãi, lỡ như họ chê bai cô phiền sẽ không hay. Cố lên tiếng bằng giọng nói thều thào không còn chút hơi sức
'' Không ... sao''
Chỉ cần nghỉ ngơi chút ít sẽ trở lại bình thường. Ở Cố gia, mỗi lần căng thẳng đều sẽ như vậy
Nhưng lần này có vẻ tệ hơn, vì hắn quá mức đáng sợ
Trước mắt bỗng dưng mờ ảo, kỳ lạ thật, cô không uống lấy 1 giọt rượu nhưng tại sao lại mơ hồ thế này?
Cố Giai Lệ trước khi chìm vào màn đêm tối tăm, nhìn thấy sắc mặt của Dung Dung trắng bệch
Là do cô quá khao khát tình yêu nên nhìn nhầm hay sao?
Cô ấy có vẻ tệ quá, người bị đau là cô cơ mà
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Tiếp sau đó, những người làm gần nghe được tiếng gào bất lực của Dung Dung liền thi nhau chạy đến. Trên gương mặt của họ đều hiện lên biểu cảm hệt nhau
Lo lắng đến huơ chân múa tay
''Thiếu phu nhân ... bác sĩ ... mau gọi bác sĩ đi!!!''
.
.
.
___________
Trong phòng ngủ, cô gái nhỏ với nét mặt không còn chút huyết sắc đang thiếp đi. Giữa chân mày nhíu lại, dường như đang rất đau đớn
Châu Vỹ cùng con trai mình đứng bên cạnh sốt ruột đi qua đi lại
Nói cho đúng thì chỉ có bà bất an. Tống Tư Duệ chỉ là đang ở trong phòng sách bị mẹ mình lôi đến đây
Không khoẻ thì chỉ cần gọi bác sĩ đến. Cả đám người túm tụm lại thì giúp ích được gì?
Hắn liếc về phía cửa phòng, nơi người làm vì quá lo lắng mà bỏ hết mọi công việc chạy đến xem. Âm thanh lạnh lẽo như băng chất vấn
'' Chỉ có 1 nữ nhân mà cũng lo không xong, tôi cần các người làm gì?''
Đám người run sợ cúi đầu đồng thanh lên tiếng
'' Xin lỗi, thiếu gia''
''Hừ'' - nếu chăm sóc tốt thì sẽ không liên lụy hắn đến đây làm cái trò thăm nom vô bổ này. Đúng là phế vật trong phế vật
Bác sĩ sau khi xem xét rõ, thở dài nhìn về phía Châu Vỹ
'' Haizzz, có vẻ đây không phải lần đầu thiếu phu nhân đây bị như thế này''
'' Ý bác sĩ là gì?'' - Tống phu nhân khó hiểu, rốt cuộc con dâu bà bị cái gì vậy?
Con bé nhìn thôi đã thấy yếu ớt. Có khi chỉ 1 trận gió nhẹ cũng khiến nó bay lên trời mây, bây giờ lại trở nên thế này đúng là khiến cho người ta thương tâm
Nữ bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa nhìn người nằm trên chiếc giường lớn
'' Đau dạ dày. Nếu còn không chịu ăn uống đầy đủ sẽ chuyển sang viêm loét. Chẳng biết căng thẳng chuyện gì mà dạ dày thiếu phu nhân xoắn lại với nhau, quá đau nên mới ngất xỉu''
Nghe đến đây, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống thiếu gia. Đến hắn cũng ngạc nhiên mà lớn giọng
'' Nhìn tôi làm gì?''
Châu Vỹ lắc đầu ngán ngẫm, đưa tay day day thái dương rồi hằn học nhìn hắn
'' Bình thường con bé ngồi ăn với mẹ đều rất ngon miệng, chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ vừa dùng bữa với con 2 lần đã thế này ... con nói xem là do nguyên nhân gì?''
'' Con không rãnh mà điều tra những chuyện nhảm nhí này đâu'' - Tống Tư Duệ xua tay
Châu Vỹ nhìn hắn chăm chăm, ngay cả đám người đang đứng ngoài cửa cũng ném cho hắn cái nhìn giận dữ. Như đang muốn mắng
- Thiếu gia đúng là tệ hại
Không gian bỗng chốc im lặng, đến khi Tống phu nhân lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này
'' Sau này con đi đâu thì đi, đừng có xuất hiện ở nhà ăn tránh để Giai Lệ khó chịu''
'' Mẹ. Đây là câu mà 1 người làm mẹ nên nói với con ruột mà mình sinh ra hay sao?''
'' Ta mặc kệ. Dù sao không ăn ở nhà, con cũng có rất nhiều sự lựa chọn khác. Hãy đến nhà hàng mà ăn đi. Xùy xùy'' - Châu Vỹ xua tay có ý muốn đuổi khách
Tống Tư Duệ tặc lưỡi, nhìn sang cô gái đang nằm mê man trên giường gật đầu cảm thán
Cố Giai Lệ, được lắm. Chỉ vừa mới bước chân vào nơi này đã dùng bùa mê tẩy não tất cả những người ở nơi này. Xem như cô lợi hại
Tống phu nhân chắn ngang, không cho hắn nhìn. Cau có lên tiếng
'' Con làm hành động gì đấy? Mau ra ngoài đi, tránh con bé tỉnh dậy nhìn thấy lại sợ hãi''Chương 18: giọng nói ngọt ngào
Tống Tư Duệ không nói gì, tức tốc đi ra khỏi phòng. Được thôi, dù sao hắn cũng không muốn dính dáng đến những loại chuyện phiền phức
Thế này càng tốt
Cố Giai Lệ tỉnh dậy, xung quanh cô có rất nhiều người vây quanh
Tống phu nhân ngồi bên giường, nắm lấy tay cô với gương mặt lo lắng
''Con thấy trong người thế nào rồi, còn đau không?''
Ánh mắt cô có chút mơ hồ, nhớ đến chuyện lúc sáng mình bị ngất đi liền muốn ngồi dậy
'' Không được khoẻ thì cứ nằm'' - Châu Vỹ vội ngăn cản, tiếp theo liền nói thêm
'' Ở nhà mẹ ruột, con rất hay bỏ bữa đúng không. Dạ dày sắp loét đến nơi. Con bé này, sao không biết chăm lo cho bản thân vậy?''
Cố Giai Lệ cúi đầu. Làm sao cô có thể nói việc mình bị như thế là do bị bỏ đói chứ không phải do bản thân muốn thế?
Những thức ăn được người hầu đem cho chủ yếu đều ôi thiu
Bụng dạ cô vốn không tốt, chỉ đành nhịn đói
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
'' Haizzz, Dung Dung. Từ nay mỗi buổi phải nhìn thấy con bé ăn hết mới thôi'' - bà quay sang nhìn trưởng nữ hầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc
Cô ấy cũng đáp lại với giọng nói dứt khoác
'' Vâng, nếu thiếu phu nhân không dùng hết thì tôi sẽ không đi đâu cả''
Cố Giai Lệ cũng không nói gì. Mọi người ai cũng đều trở nên hung dữ
Từ đó trở đi, trên bàn ăn cô cứ như thú quý hiếm. Tất cả ánh mắt cứ đổ dồn vào người
Châu Vỹ nhìn chằm chằm vào cô rồi xua tay nói với người hầu
'' Các người đừng có làm con bé căng thẳng. Nhìn như vậy làm sao mà ăn''
'' E hèm, phu nhân ... người cũng đừng nên nhìn thì hay hơn'' - Dung Dung đứng bên cạnh cười khổ
'' Cô thì biết gì chứ? Ta chỉ là lo lắng cho con bé'' - bà giải thích
''Chúng tôi cũng vậy a'' - tất cả mọi người từ bác bếp trưởng đến nữ hầu đều đồng thanh lên tiếng, nhưng rất nhanh bị cắt ngang
'' Tạo phản à? Trước mặt Tư Duệ thì chẳng dám thở, còn bên cạnh ta thì quát tháo như vậy''
'' .....''
Cố Giai Lệ vẫn còn bị câu nói ' ta chỉ là lo lắng cho con bé' làm cho ngây ngốc
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ngẩng cao đầu quan sát mọi cử chỉ của những người xung quanh
Cũng là lần đầu tiên, trong lòng cảm thấy hạnh phúc
Trên thế gian này, còn có nhiều người quan tâm đến cô như thế
Bất giác mỉm cười, âm thanh mềm dịu như tơ tằm trôi chảy phát ra từ cái miệng chúm chím
'' Cảm ơn mọi người''
''......''
Đáng yêu quá đi
Căn phòng bỗng chốc yên lặng. Cô vội vàng cúi đầu
'' Xin ... xin lỗi''
Mình lại làm sai nữa rồi
Lúc này, cả Tống phu nhân lẫn người làm ở nơi này đều luống cuống
'' Ách ... không, sao thiếu phu nhân lại xin lỗi?''
'' Vì ... mọi người ... có vẻ không vui'' - cô lắp bắp
'' Không phải đâu, do giọng cô quá mức dễ thương cho nên chúng tôi có chút kinh ngạc'' - bếp trưởng lên tiếng
'' Đúng đó, giọng của người khi không nói lắp... á'' - nữ hầu tươi cười
'' Điên hả? Cô ấy không có ý gì đâu,'' - Dung Dung húych vai cô ta rồi chen lời
'' Tuy mẹ không biết vì sao con có vẻ không thích nói chuyện. Nhưng giọng nói hay thế này mà không được sử dụng thì chẳng phải rất phí hay sao?'' - Châu Vỹ ngồi 1 bên xoa đầu cô, dịu dàng cười
'' Vậy nên, nếu có thể thì hãy cố gắng nói chuyện với mọi người. Con nhé!''
Ánh mắt cô chìm đắm trong ngọt ngào. Ở Cố gia, mọi người đều chê bai giọng nói của cô thôi. Vì tự ti cho nên mỗi lần giao tiếp, Cố Giai Lệ đều lẩm nhẩm trong miệng
Câu nói phát ra không lắp bắp thì cũng chẳng trọn vẹn
Ở nhà họ Tống, ai ai cũng thật kỳ lạ nhỉ?
Giọng nói khó nghe của cô trong mắt họ lại đáng yêu
Bàn tay đang vỗ về cô thật ấm áp
Vậy nên trong lòng cô càng dâng lên quyết tâm mãnh liệt
Dù tương lai có ra sao, cô cũng phải cố gắng để có thể ở lại nơi đây
Chỉ cần không chọc giận Tống Tư Duệ, thì có thể được hưởng dụng sự yêu thương mà cô hằng khao khát rồi
Bếp trưởng Tô dùng ngón tay chỉ vào chính mình, sốt sắng nói
'' Nè nè, thiếu phu nhân. Thử dùng giọng nói ngọt ngào gọi thử ... tiểu ca ca đi''
'' Ông im miệng đi! Đã gần 40 tuổi rồi đó!'' - nữ phụ bếp Hy Hy cáu lên, sau đó cũng quay sang nhìn cô với ánh mắt lấp lánh ánh sao
'' Thiếu phu nhân, đừng có nghe lão già này nói nhảm. Người thử gọi ... tiểu Hy Hy ...á''Chương 19: cư xử phải phép
'' Mấy người thôi hết đi!'' - Châu Vỹ nổi giận đùng đùng đứng phắc dậy nhìn về phía đám người bị nuông chìu sinh hư mà quát
'' Giai Lệ không phải trò chơi, càng không phải sinh vật lạ. Con bé là con dâu Tống gia, nên hãy cư xử chừng mực với nữ chủ tương lai đi!!!''
Bọn họ nghe xong, đưa ánh mắt hối hận nhìn nhau. Sau đó tiến đến chỗ cô gái nhỏ đang nằm trên giường thủ thỉ
'' Thiếu phu nhân, chúng tôi xin lỗi ... vì đã cư xử không phải''
'' Không ... không sao đ ... đâu'' - cô lên tiếng
'' Hãy cảm kích sự khoang hồng của con bé và lễ phép vào. Thật là, sao có thể làm vậy kia chứ?'' - Tống phu nhân lên tiếng, sau đó quay sang vỗ về con dâu mình
'' Con ngoan à, đừng trách họ. Cũng vì giọng con nghe rất hay mà thôi''
Cả đám người ủ rũ gật đầu công nhận. Cố Giai Lệ cười
Cô muốn hiểu rõ về mọi người ở đây hơn. Nếu nói chuyện nhiều, thì có thể biết được nhiều thứ rồi
'' Không ... sao''
Nhìn thấy cô cố gắng giao tiếp, Châu Vỹ xúc động lấy tay che miệng
'' Ôi trời, đáng yêu quá đi. Nào! Mau gọi mami cho ta nghe đi''
''Phu nhân!!!'' - mọi người đồng thanh hô to. Người cũng như vậy mà lại trách chúng tôi cư xử không có chừng mực à?
Cố Giai Lệ cũng có chút quen với lối cư xử nắng mưa thất thường, lâu lâu nổi sấm chớp. Cho nên cũng không thường xuyên bị giật mình khi nghe thấy tiếng thét bất chợt
Không như lúc vừa đến nơi này
'' Con dâu gọi mẹ chồng như vậy thì có gì đâu mà các người lại nhảy cẩn lên như vậy chứ?'' - Châu Vỹ biện minh
Cô nhìn bọn họ gây nhau, chẳng biết nên làm gì. Dung Dung bước đến
'' Ngôi nhà này từ khi người đến liền tràn đầy sức sống. Trước đó không có ai dám dùng thái độ này với phu nhân cả''
'' Do tôi nên họ mới trở nên thế này ... sao?'' - Cố Giai Lệ buồn phiền
''Sao giọng người lại bi thương thế kia?'' - Dung Dung hỏi
'' Thì ... họ cư xử không đúng, đều là do tôi''
'' Haha, mọi người đều cảm thấy rất tốt. Nhìn thì có vẻ như đang gây chiến, nhưng thực ra chỉ đang biểu lộ cảm xúc mà thôi. Thiếu phu nhân đừng suy nghĩ quá bi quan''
Không hổ danh là trưởng nữ hầu, chỉ cần nhìn sơ cũng có thể thấy được nội tâm yếu ớt của cô. Những lời cô áy nói trấn an Cố Giai Lệ rất nhiều
Những cảm xúc tiêu cực, nút thắt trong lòng cô cứ thế vơi đi dần
Dung Dung đưa cô ly nước ấm rồi nói
'' Cứ để mọi người như vậy đi, người chỉ cần thoải mái là được''
'' Ừ ''- cô ngồi dậy nhận lấy ly nước, uống 1 ngụm
'' Vậy thì ... người thử gọi tôi tiểu tỷ tỷ xem'' - vẻ mặt điềm tĩnh chợt trở nên hào hứng
Dung Dung đợi thời khắc mọi người đi xa để có cơ hội nói chuyện riêng với thiếu phu nhân lâu lắm rồi
Cố Giai Lệ khựng lại, cô xoay sang nhìn chớp chớp đôi mắt
Sao ngay cả Dung Dung cũng trở nên lạ thế này ?!!!!!!!!!
__________
Thời gian trôi đi thật nhanh
Tính đến nay, cô đã ở nhà họ Tống được hơn 9 tháng
Kể từ ngày cô ngất đi, chồng cô đã nửa năm chưa đặt chân trở về nhà
Cứ như hoàn toàn biến mất. Mẹ chồng cũng không nhắc đến hắn dù là 1 câu
Nếu không phải Dung Dung nói rằng Châu Vỹ rất thương con trai mình. Thì cô đã súyt đinh ninh quan hệ giữa mẹ con nhà họ cực kỳ không hoà thuận
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Ngồi trên chiếc ghế nằm bằng gỗ ở hoa viên, Châu Vỹ nâng tách trà trong tay nhìn ngắm chú chó becgie thích thú đuổi theo lũ chim chóc đang đậu trên bãi cỏ xanh mướt trải dài đến tận đường chân trời
Với thân hình to lớn có thể chiến đấu với cả 1 con gấu xám trưởng thành, nó chạy nhảy trên đồng cỏ rộng lớn như thể mình chính là vua của nơi này
Cố Giai Lệ ở nơi này, cùng với sự cố gắng của mình đã không còn quá nhút nhát như xưa. Có điều cô vẫn còn kiên kỵ nhiều điều, không dám tùy ý. Nhưng thật may mắn, đã giao tiếp tốt hơn
'' Nơi này rộng quá'' - cô nói
Châu Vỹ quay sang, hơi tự hào đáp lại
'' Phải không? Mục đích ban đầu ta cho xây dựng nơi này là để cho Xích Thố ( tên con chó) có thể tự do bay nhảy. Nhìn nó hạnh phúc chưa''Chương 20: ghen ư?
Cô dâu nhỏ có chút không hiểu. Ở Cố gia, đa số vật nuôi mua về đều bị nhốt trong cái củi chật hẹp, để chúng đấu đá lẫn nhau cho đến khi chỉ còn duy nhất 1 con
Cố Minh Hiên lấy làm thích thú khi nhìn thấy chúng cắn xé nhau đến chết
Vậy nên bọn chúng lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng cực độ. Chỉ cần có người đến gần lập tức nhe nanh muốn cắn
Cô cũng bị anh trai mình doạ sợ súyt ngất nhiều lần
Tống gia chỉ nuôi 1 chú chó, lại để nó có khoảng không gian rộng rãi. Cô có thể nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của nó
Tuy thuộc giống chó săn hung tợn, nhưng nó rất thân thiện. Chưa từng có ý định tấn công cô hay bất cứ ai trong biệt thự
Chỉ trừ những người có ý xấu
Nhìn thấy gương mặt cô hiện lên vài phần khó hiểu, bà cười
'' Khi con nuôi 1 con vật thì phải có trách nhiệm với cuộc đời của chúng''
À, thì ra là vậy. Cố Giai Lệ mỉm cười
'' Vậy thì mẹ cũng nên có trách nhiệm đối với con của mình đi'' - âm thanh bất mãn từ phía sau lưng phát ra cắt đứt mọi cảm xúc vui vẻ mà bà tạo dựng. Châu Vỹ vẫn ngồi đó, có điều bà xoay người ra sau mà chất vấn
'' Mẹ không có trách nhiệm với con lúc nào?''
Tống Tư Duệ trong bộ âu phục thẳng thướm , khó chịu nới lỏng chiếc caravat ném sang bên cạnh cho Gray
'' Đã nửa năm con không về, mẹ cũng chẳng thèm liên lạc''
Gương mặt Tống phu nhân khinh bỉ, tặc lưỡi nói
'' Không phải con rất bận hay sao? Vì sợ làm phiền nên mẹ mới không liên lạc''
'' Chứ không phải mẹ có mới nới cũ sao?''
'' Ôi trời, con ghen sao con trai?'' - bà giả vờ xúc động''
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Cố Giai Lệ thấy hắn đang bắn thẳng ánh mắt chết chóc về phía mình, liền vơ lấy tách trà cúi đầu nhìn chất lỏng đang dao động
Tống Tư Duệ thu lại ánh mắt, không chấp nhặt chuyện này nữa
'' Công ty có 1 số giấy tờ cần mẹ phê duyệt, con đã đem về để trong phòng làm việc''
'' Hừ, do cần cho nên con mới trở về chứ gì?'' - bà châm chọc
'' Cũng không hẳn, tạm thời con sẽ ở nhà vài hôm''
'' Dù đến công ty thường xuyên nhưng lại không có ai nhận ra vì cái thân phận giả làm cố vấn ... con nói xem, con đi làm thì cứ việc, cần gì làm chuyện dư thừa đến vậy?''- Tống phu nhân cười châm chọc
Tống Tư Duệ hừ nhẹ, hắn không muốn để người khác biết được thân phận của mình
Nhìn sang nữ nhân đang đứng cách vài bước chân, ánh mắt loé lên sự không thoải mái
Cố Giai Lệ lạnh cả người. 1 cỗ khí lực hắc ám vô hình toả ra từ hắn khiến gương mặt cô tái xanh. Tống thiếu như đang muốn nói rằng cô đã biết chuyện không nên biết
Thấy dáng vẻ cô co rút, hắn không vui quay sang nhìn Châu Vỹ có ý muốn nhắc nhở
'' Mẹ, đừng có nói những chuyện không nên nói''
'' Vậy thì con nói xem, chuyện gì nên chuyện gì không nên?''
Hắn im lặng, thoáng chốc chỉ còn nghe thấy âm thanh xào xạc của cây dương liễu bên cạnh và tiếng gió ù ù thổi bên tai
'' Đã nửa năm không về, Xích Thố đã sớm quên con từ lâu. Chuyện này có nên hay không?'' - bà chỉ vào chú chó đang ngồi phía xa, phe phẩy cái đuôi
Hắn nhìn theo, ánh mắt có phần ngang ngạnh không chịu thua kém
Môi bạc hé mở, giọng nói nhỏ nhưng lại có sức ép cực lớn. Giống như vị vua cai trị cả 1 vương quốc rộng lớn
'' Xích Thố, qua đây'' - chỉ vài từ đơn giản đã thành công khiến nó khuất phục, nhanh chóng chạy đến để hắn xoa đầu
Cái đâù đen tuyền dụi dụi vào lòng bàn tay hắn, cái miệng hé mở để lộ cái lưỡi hồng cùng hàm răng sắc nhọn. Nó lắc lắc cái đuôi, cuống quýt và mừng rỡ tận hưởng sự chuyên sủng
Châu Vỹ khoanh tay đứng đó, gương mặt hắn lạnh tanh chỉ lộ rõ sự đắc ý qua lời nói
'' Vật nuôi nếu quên đi chủ nhân thì còn giữ lại làm gì?'' - sau đó đảo mắt sang nhìn cô 1 giây rồi lại nhìn mẹ mình
Cố Giai Lệ hoang mang, hắn đang ám chỉ cô nên ngoan ngoãn nếu còn muốn ở lại nơi này có đúng không?
Rất tiếc, Tống thiếu đây chỉ là muốn tiếp lời mẹ mình chứ không hề có ý xấu như cô đã nghĩ
Dù có ý định gì đó thì mẹ hắn cũng sẽ không đồng ý
?