Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-803
CHƯƠNG 803: BẾ CÔ
CHƯƠNG 803: BẾ CÔ
An Sâm vừa định mở miệng nói gì thì quả thật Tiêu Mộc Diên đã nhanh hơn một bước, ngắt lời anh ta.
“Coi như em cầu xin anh, anh mau đi đi, em không cần anh ở lại đây bảo vệ em. Dù sao đây cũng là chuyện của em, anh ở lại sẽ chỉ khiến chuyện càng thêm hỏng bét mà thôi.”
Bây giờ Tiêu Mộc Diên đã hạ lệnh đuổi khách, anh ta còn có thể ở lại đây được nữa sao?
“Được, vậy anh đi trước.”
Cuối cùng An Sâm vẫn không đấu lại Tiêu Mộc Diên, xoay người rời đi nhưng trước khi đi, anh ta vẫn dặn dò cấp dưới che ô cho cô, kết quả tất cả đều bị cô hung dữ đuổi đi.
Tiêu Mộc Diên tin chắc, chỉ cần cô quỳ mãi ở đây thì có thể khiến viện trưởng động lòng, viện trường sẽ giữ ở cô lại.
Thực ra từ đầu đến cuối An Sâm không hề rời đi, anh ta ở phía trước xe ô tô cách đó không xa, nhìn bóng lưng thanh tú của cô. Lòng anh ta rất đau, anh ta thật sự rất muốn qua đó đưa Tiêu Mộc Diên đi, nhưng cùng lúc đó, anh ta cũng biết mình không thể làm vậy, vì một khi làm như vậy có nghĩa là bức ép Tiêu Mộc Diên hận bản thân. Bây giờ cô thật sự quá mong muốn được vào cô nhi viện Thánh Tâm, nếu đã như vậy thì anh ta sẽ giúp đỡ cô, vì vậy, anh ta lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại.
Vì chỉ có làm như vậy, Tô Mộc Diên mới vui vẻ, chỉ cần cô có thể vui vẻ thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì.
Kiều Phong vẫn luôn đứng ở trước cửa lớn, cả trái tim lơ lửng không hạ xuống được. Anh không biết vì sao ánh mắt mình lại cứ tập trung trên người Tiêu Mộc Diên, vì sao cô còn cứ quỳ mãi ở đó? Anh đã nhìn thấy toàn bộ những hành động cô làm, An Sâm muốn đưa cô đi, bị cô từ chối, mấy người nam mặc tây trang giúp cô che dù cũng bị cô từ chối. Người phụ nữ này trời sinh dường như đã vô cùng quật cường, chuyện gì đã quyết thì nói gì cũng không thay đổi, cho nên dù bây giờ có sấm chớp đùng đùng, cô cũng sẽ cố chấp quỳ ở đó. Trên đời sao lại có một người phụ nữ ngốc đến vậy chứ?
Chỉ là vì sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu không nói thành lời, anh cảm thấy nơi nào đó trong tim đang hung hăng thắt lại, lẽ nào là anh đang lo lắng cho người phụ nữ này sao?
Không, đây chắc chắn là lòng đồng tình của anh đang trỗi dậy mà thôi, bởi cái gọi là đồng tình thì ai ai cũng có. Anh nheo mắt lại, đôi mắt hẹp dài vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé ngoài cửa.
Tiêu Mộc Diên nắm chặt nắm đấm, cô tin chỉ cần bản thân kiên trì sẽ có thể xoay chuyển cục diện, chỉ là trong lòng có mạnh mẽ đến đâu thì thân thể cô cũng không theo kịp. Ý chí kiên cường đang bắt đầu chậm rãi tan rã, sự kiên trì của cô cũng sắp bị nước mưa gột sạch. Lần này cô cảm nhận được bản thân, đầu váng mắt hoa, cô cảm thấy mình thật sự sắp không kiên trì được nữa.
Thịnh Trình Việt, xin lỗi anh, hình như tôi sắp không trụ được nữa rồi…
Sau đó, trước mắt Tiêu Mộc Diên một mảng tối sầm, trời đất quay cuồng, cô cho rằng mình sắp ngã xuống nền đất lạnh băng nhưng không, cô cảm thấy dường như mình đang dựa vào một lồng ngực ấm áp. Cảm giác này rất quen thuộc. Hơn nữa nó khiến cô rất thoải mái, rất an tâm, cô liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc này, tối thiểu thì cảm giác này rất chân thực, dường như cô lại trở về bên cạnh Thịnh Trình Việt.
Kiều Phong cảm thấy khoảnh khắc mình xông ra ngoài chắc chắn là điên rồi. Khi nhìn thấy thân hình người phụ nữ này lung lay muốn đổ, sắp ngã xuống đất, anh lại không thể khống chế bản thân, tay mắt lanh lẹ vọt ra, không chút báo trước bế ngang người Tiêu Mộc Diên lên, hơn nữa anh còn nảy sinh một cảm giác đau lòng, lẽ nào anh thật sự để tâm đến người phụ nữ này như vậy sao?
“Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh có biết tôi rất nhớ anh không…” Tiêu Mộc Diên đã hôn mê từ lâu nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Mà Kiều Phong khi nghe thấy những lời này lại nhíu chặt lông mày, không ngờ người phụ nữ này hôn mê rồi lại vẫn nỉ non lẩm bẩm, đóng vai một nhân vật thâm tình. Thịnh Trình Việt trong miệng cô chính là người mà cô rất thích sao? Chỉ vì Thịnh Trình Việt này giống mình như đúc nên cô mới quấn lấy mình mãi không buông ư? Không biết vì sao nghĩ đến đây, anh đột nhiên có một loại phẫn nộ khó hiểu.
Lúc này Tiểu Đào cũng đi ra, chỉ là cô ấy không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng Kiều Phong bế Tiêu Mộc Diễn, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, chỉ lo lắng hỏi: “Tình hình cô ấy thế nào rồi?”
“Người cô ấy rất nóng, có lẽ là sốt rồi.” Lúc này Kiều Phong cũng không còn tâm tư nghĩ đến những điều khác, dù sao cơ thể người phụ nữ này quả thật nóng đến lợi hại, có lẽ thật sự đã sốt cao rồi, chỉ là đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy có người không yêu bản thân đến vậy.
“Vậy em lập tức gọi bác sĩ tới.” Tiểu Đào nói xong liền nhanh chóng đi về một hướng khác.
Kiều Phong cẩn thận tỉ mỉ bế Tiêu Mộc Diên vào phòng y tế của cô nhi viện, đặt cô lên giường, vừa định đắp chăn cho cô mới nghĩ đến bây giờ toàn thân cô đã ướt đẫm. Lúc này anh nhất định phải giúp cô thay quần áo, nếu không có khả năng cô sẽ lạnh chết mất, vì anh thấy người cô đã run lên cầm cập, có lẽ thật sự đã bị lạnh.
Nhưng khi đưa tay ra định cởi quần áo của cô, mới phát hiện suy nghĩ này thật sự rất không lịch sự.
Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, càng huống hồ trong lòng anh đã cóTiểu Đào nên càng không thể quá thân mật với cô gái khác. Nhưng vì sao trong lòng anh lại nảy sinh loại xúc động này, còn cảm thấy đây như là một chuyện đương nhiên, anh bị suy nghĩ của bản thân doạ sợ, đồng thời cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi.
Vì thế anh cắn môi, đi ra khỏi phòng y tế. Lúc này Tiểu Đào cũng đã đưa bác sĩ tới nhưng lại thấy Kiều Phong đang nắm chặt tay đứng ngoài cửa, sau đó đấm lên tường. Cô ấy lo lắng cho anh nhưng cũng không quên chuyện chính: “Bác sĩ, mau vào khám bệnh cho bệnh nhân đi.”
Sau đó cô ấy đi tới bên cạnh Kiều Phong.
“Phong, anh sao thế? Có phải anh có chỗ nào không thoải mái không? Em…”
Tiểu Đào còn chưa nói xong đã bị Kiều Phong kéo vào ngực. Cảm nhận được hơi thở chân thực của Tiểu Đào, cảm giác ôm cô ấy, trái tim anh dần dần bình tĩnh trở lại.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là cô gái kia làm sao?” Tiểu Đào đột nhiên cảm thấy Kiều Phong như này có gì không đúng lắm.
“Đừng nói gì cả, cứ như vậy đi, để anh ôm em một lát.” Kiều Phong muốn thông qua việc ôm Tiểu Đào để nói với bản thân, trong lòng mình chỉ có thể có một mình Tiểu Đào, không được suy nghĩ linh tinh nữa, càng không được nghĩ tới người phụ nữ kia, anh đưa tay cứu giúp cũng chỉ vì thấy việc nghĩa nên làm mà thôi, không liên quan gì tới tình cảm nam nữ.
CHƯƠNG 803: BẾ CÔ
An Sâm vừa định mở miệng nói gì thì quả thật Tiêu Mộc Diên đã nhanh hơn một bước, ngắt lời anh ta.
“Coi như em cầu xin anh, anh mau đi đi, em không cần anh ở lại đây bảo vệ em. Dù sao đây cũng là chuyện của em, anh ở lại sẽ chỉ khiến chuyện càng thêm hỏng bét mà thôi.”
Bây giờ Tiêu Mộc Diên đã hạ lệnh đuổi khách, anh ta còn có thể ở lại đây được nữa sao?
“Được, vậy anh đi trước.”
Cuối cùng An Sâm vẫn không đấu lại Tiêu Mộc Diên, xoay người rời đi nhưng trước khi đi, anh ta vẫn dặn dò cấp dưới che ô cho cô, kết quả tất cả đều bị cô hung dữ đuổi đi.
Tiêu Mộc Diên tin chắc, chỉ cần cô quỳ mãi ở đây thì có thể khiến viện trưởng động lòng, viện trường sẽ giữ ở cô lại.
Thực ra từ đầu đến cuối An Sâm không hề rời đi, anh ta ở phía trước xe ô tô cách đó không xa, nhìn bóng lưng thanh tú của cô. Lòng anh ta rất đau, anh ta thật sự rất muốn qua đó đưa Tiêu Mộc Diên đi, nhưng cùng lúc đó, anh ta cũng biết mình không thể làm vậy, vì một khi làm như vậy có nghĩa là bức ép Tiêu Mộc Diên hận bản thân. Bây giờ cô thật sự quá mong muốn được vào cô nhi viện Thánh Tâm, nếu đã như vậy thì anh ta sẽ giúp đỡ cô, vì vậy, anh ta lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại.
Vì chỉ có làm như vậy, Tô Mộc Diên mới vui vẻ, chỉ cần cô có thể vui vẻ thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì.
Kiều Phong vẫn luôn đứng ở trước cửa lớn, cả trái tim lơ lửng không hạ xuống được. Anh không biết vì sao ánh mắt mình lại cứ tập trung trên người Tiêu Mộc Diên, vì sao cô còn cứ quỳ mãi ở đó? Anh đã nhìn thấy toàn bộ những hành động cô làm, An Sâm muốn đưa cô đi, bị cô từ chối, mấy người nam mặc tây trang giúp cô che dù cũng bị cô từ chối. Người phụ nữ này trời sinh dường như đã vô cùng quật cường, chuyện gì đã quyết thì nói gì cũng không thay đổi, cho nên dù bây giờ có sấm chớp đùng đùng, cô cũng sẽ cố chấp quỳ ở đó. Trên đời sao lại có một người phụ nữ ngốc đến vậy chứ?
Chỉ là vì sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu không nói thành lời, anh cảm thấy nơi nào đó trong tim đang hung hăng thắt lại, lẽ nào là anh đang lo lắng cho người phụ nữ này sao?
Không, đây chắc chắn là lòng đồng tình của anh đang trỗi dậy mà thôi, bởi cái gọi là đồng tình thì ai ai cũng có. Anh nheo mắt lại, đôi mắt hẹp dài vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé ngoài cửa.
Tiêu Mộc Diên nắm chặt nắm đấm, cô tin chỉ cần bản thân kiên trì sẽ có thể xoay chuyển cục diện, chỉ là trong lòng có mạnh mẽ đến đâu thì thân thể cô cũng không theo kịp. Ý chí kiên cường đang bắt đầu chậm rãi tan rã, sự kiên trì của cô cũng sắp bị nước mưa gột sạch. Lần này cô cảm nhận được bản thân, đầu váng mắt hoa, cô cảm thấy mình thật sự sắp không kiên trì được nữa.
Thịnh Trình Việt, xin lỗi anh, hình như tôi sắp không trụ được nữa rồi…
Sau đó, trước mắt Tiêu Mộc Diên một mảng tối sầm, trời đất quay cuồng, cô cho rằng mình sắp ngã xuống nền đất lạnh băng nhưng không, cô cảm thấy dường như mình đang dựa vào một lồng ngực ấm áp. Cảm giác này rất quen thuộc. Hơn nữa nó khiến cô rất thoải mái, rất an tâm, cô liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc này, tối thiểu thì cảm giác này rất chân thực, dường như cô lại trở về bên cạnh Thịnh Trình Việt.
Kiều Phong cảm thấy khoảnh khắc mình xông ra ngoài chắc chắn là điên rồi. Khi nhìn thấy thân hình người phụ nữ này lung lay muốn đổ, sắp ngã xuống đất, anh lại không thể khống chế bản thân, tay mắt lanh lẹ vọt ra, không chút báo trước bế ngang người Tiêu Mộc Diên lên, hơn nữa anh còn nảy sinh một cảm giác đau lòng, lẽ nào anh thật sự để tâm đến người phụ nữ này như vậy sao?
“Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh đang ở đâu? Anh có biết tôi rất nhớ anh không…” Tiêu Mộc Diên đã hôn mê từ lâu nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Mà Kiều Phong khi nghe thấy những lời này lại nhíu chặt lông mày, không ngờ người phụ nữ này hôn mê rồi lại vẫn nỉ non lẩm bẩm, đóng vai một nhân vật thâm tình. Thịnh Trình Việt trong miệng cô chính là người mà cô rất thích sao? Chỉ vì Thịnh Trình Việt này giống mình như đúc nên cô mới quấn lấy mình mãi không buông ư? Không biết vì sao nghĩ đến đây, anh đột nhiên có một loại phẫn nộ khó hiểu.
Lúc này Tiểu Đào cũng đi ra, chỉ là cô ấy không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng Kiều Phong bế Tiêu Mộc Diễn, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, chỉ lo lắng hỏi: “Tình hình cô ấy thế nào rồi?”
“Người cô ấy rất nóng, có lẽ là sốt rồi.” Lúc này Kiều Phong cũng không còn tâm tư nghĩ đến những điều khác, dù sao cơ thể người phụ nữ này quả thật nóng đến lợi hại, có lẽ thật sự đã sốt cao rồi, chỉ là đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy có người không yêu bản thân đến vậy.
“Vậy em lập tức gọi bác sĩ tới.” Tiểu Đào nói xong liền nhanh chóng đi về một hướng khác.
Kiều Phong cẩn thận tỉ mỉ bế Tiêu Mộc Diên vào phòng y tế của cô nhi viện, đặt cô lên giường, vừa định đắp chăn cho cô mới nghĩ đến bây giờ toàn thân cô đã ướt đẫm. Lúc này anh nhất định phải giúp cô thay quần áo, nếu không có khả năng cô sẽ lạnh chết mất, vì anh thấy người cô đã run lên cầm cập, có lẽ thật sự đã bị lạnh.
Nhưng khi đưa tay ra định cởi quần áo của cô, mới phát hiện suy nghĩ này thật sự rất không lịch sự.
Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, càng huống hồ trong lòng anh đã cóTiểu Đào nên càng không thể quá thân mật với cô gái khác. Nhưng vì sao trong lòng anh lại nảy sinh loại xúc động này, còn cảm thấy đây như là một chuyện đương nhiên, anh bị suy nghĩ của bản thân doạ sợ, đồng thời cảm thấy mình thật sự sắp điên rồi.
Vì thế anh cắn môi, đi ra khỏi phòng y tế. Lúc này Tiểu Đào cũng đã đưa bác sĩ tới nhưng lại thấy Kiều Phong đang nắm chặt tay đứng ngoài cửa, sau đó đấm lên tường. Cô ấy lo lắng cho anh nhưng cũng không quên chuyện chính: “Bác sĩ, mau vào khám bệnh cho bệnh nhân đi.”
Sau đó cô ấy đi tới bên cạnh Kiều Phong.
“Phong, anh sao thế? Có phải anh có chỗ nào không thoải mái không? Em…”
Tiểu Đào còn chưa nói xong đã bị Kiều Phong kéo vào ngực. Cảm nhận được hơi thở chân thực của Tiểu Đào, cảm giác ôm cô ấy, trái tim anh dần dần bình tĩnh trở lại.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là cô gái kia làm sao?” Tiểu Đào đột nhiên cảm thấy Kiều Phong như này có gì không đúng lắm.
“Đừng nói gì cả, cứ như vậy đi, để anh ôm em một lát.” Kiều Phong muốn thông qua việc ôm Tiểu Đào để nói với bản thân, trong lòng mình chỉ có thể có một mình Tiểu Đào, không được suy nghĩ linh tinh nữa, càng không được nghĩ tới người phụ nữ kia, anh đưa tay cứu giúp cũng chỉ vì thấy việc nghĩa nên làm mà thôi, không liên quan gì tới tình cảm nam nữ.