Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-721
CHƯƠNG 721: CHIA PHÒNG
CHƯƠNG 721: CHIA PHÒNG
Lúc này, Tiêu Mộc Diên đang vô cùng hỗn loạn, cô cũng không biết phải làm gì nhưng việc đầu tiên cô nghĩ đến không phải là trốn mà là bên cạnh Thịnh Trình Việt, bởi cô biết, nếu đã bị một con cá mập đuổi theo, nhất định sẽ không thể thoát nổi.
Thịnh Trình Việt chắc chắn sẽ trở thành bữa ăn của cá mập. Nếu anh chết rồi thì cô cũng không sống nổi, nên cô chọn ở bên cạnh anh không rời, cô quyết định bơi qua đó. Thịnh Trình Việt có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cô hành động như vậy, vì rõ ràng anh muốn bảo cô trở lại du thuyền.
Kết quả là hai người họ vẫn ở dưới biển, Tiêu Mộc Diên giữ chặt lấy tay anh. Thịnh Trình Việt nói với cô bằng một giọng trách móc: "Anh đã nói em phải quay lại du thuyền rồi cơ mà? Sao em lại ngốc thế, đến cạnh anh làm gì?"
"Bởi vì em không yên tâm để anh một mình, em đã nói với anh nơi này có cá mập rồi, anh lại không tin em. Anh xem quả báo bây giờ đi. Cá mập đến đây rồi. Anh nói xem hai chúng ta phải làm gì đây?"
Lúc này Tiêu Mộc Diên sắp khóc đến nơi. Cô không hiểu tại sao Thịnh Trình Việt lại làm như vậy.
Kết quả là, sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, Thịnh Trình Việt trở nên rất bình tĩnh.
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Nhanh bơi lên trên du thuyền. Em đúng là ngốc mà." Tiêu Mộc Diên muốn nắm tay anh cùng bơi, Thịnh Trình Việt lại vỗ vỗ tay cô nói: "Không cần lo lắng, em bình tĩnh lại một chút."
"Tại sao anh lại bình tĩnh như vậy, ngộ nhớ cá mập lao tới thì..."
Đó cũng là lúc Tiêu Mộc Diên phát hiện ra rằng con cá mập dừng lại phía sau lưng họ một khoảng, nhưng không có bất kỳ hành động nào.
"Chẳng lẽ con cá mập này bị chúng ta làm cảm động rồi à?" Cô buột miệng nói ra suy nghĩ vừa nảy trong đầu.
Thịnh Trình Việt nghe thấy thì bật cười khúc khích và nói: "Bà xã ơi, em thật sự dễ thương quá đi, anh không ngờ em lại một lòng với anh như vậy."
"Cái quái gì thế này?" Sao cô lại cảm thấy vấn đề này không đơn giản như cô tưởng tượng: "Con cá mập này lại có chút kỳ lạ... còn anh, sao lại không cuống lên vậy?"
Sau một lúc, Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng hiểu ra. Hóa ra đây là một trò đùa. Người đàn ông trước mặt đang lừa cô: "Anh đang lừa em phải không? Con cá mập đó là giả phải không?"
Lúc Tiêu Mộc Diên định lặn xuống biển để xem thì Thịnh Trình Việt đã lấy ra sợi dây buộc ‘cá mập’ trong tay anh, nghĩa là, cái vây cá mập giả được được nối bằng sợi dây mà anh đang câm. Hóa ra công cụ này được sử dụng để dọa cô.
"Anh trêu đùa em như thế có thấy vui không?" Tiêu Mộc Diên thực sự rất tức giận. Cô không ngờ rằng người đàn ông này có thể chơi đùa đủ thể loại. Nhiều trò đùa khác nhau, thậm chí là cá mập cũng lấy ra để dọa mình.
"Rốt cuộc anh đã chơi đủ chưa?" Lúc này Tiêu Mộc Diên thực sự tức giận. Tại sao anh cứ lấy tính mạng mình ra đùa cợt để dọa cô, có phải chỉ để thấy anh quan trọng như thế nào trong tâm trí cô hay không? Cô thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, vì thế cô bơi trở lại du thuyền trong sự tức giận, lần này cô thực sự không định nói chuyện với anh nữa.
Thịnh Trình Việt cũng biết rằng chuyện lần này thực sự là anh đùa hơi quá, nên cố gắng dỗ dành Tiêu Mộc Diên, nhưng kết quả lần thử này thực sự khiến anh rất hài lòng.
Anh lặng lẽ bơi đến bên cạnh cô, rồi nói: "Bà xã, lần này anh thực sự biết mình đã sai rồi, anh hứa sau này sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện tương tự như thế nữa."
"Lần trước anh cũng nói như thế!" Sao mà Tiêu Mộc Diên còn có thể tin những gì anh nói chứ, anh vẫn luôn tái phạm. Vì vậy, bây giờ cô cảm thấy mình không thể tiếp tục nuông chiều anh nữa, cô phải ra oai phủ đầu anh ấy: "Anh nói cho em biết anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa? Anh còn bao nhiêu trò đùa ác ý để khiến em lo lắng, căng thẳng nữa? Anh muốn nhìn thấy bộ dạng lo lắng của em đúng không? Anh muốn làm em tức chết có phải không?"
Tiêu Mộc Diên nói một tràng, bởi vì lần trước cô đã rất tức giận. Kết quả là, Thịnh Trình Việt lại đổ thêm dầu vào lửa. Cô cảm thấy rằng mình sắp bị anh làm cho phát điên mất.
"Bà xã ơi, anh không cố ý như vậy đâu." Thịnh Trình Việt vội vàng xin lỗi.
"Nếu như không phải anh cố tình làm điều đó, anh có dọa em như thế này không? Lần nào anh cũng làm như thế, lần nào cũng khiến em lo lắng! Em không cần biết, em muốn rời khỏi bãi biển này." Cô vốn nghĩ rằng chơi trên biển này rất thú vị, nhưng sau khi bị anh dọa đến mức sợ hãi như vậy, cô cảm thấy bị ám ảnh với biển. Mỗi lần nghĩ về cá mập, còn bị anh dọa, cô đã chẳng còn tâm trạng vui chơi gì nữa rồi.
"Được rồi, anh sẽ nghe lời em hết, chúng ta ngay lập tức quay về."
Không mất nhiều thời gian để Thịnh Trình Việt gọi người đến, sau đó một chiếc trực thăng bay đến trong vòng chưa đầy một giờ. Tiêu Mộc Diên thực sự rất phục tốc độ làm việc của Thịnh Trình Việt, luôn mang lại hiệu quả cao, cô sắp bị tốc độ của anh dọa ngây rồi.
Mặc dù Thịnh Trình Việt rất giỏi trong khoản này, cô vẫn không có cách nào để tha thứ cho anh, vì vậy cô không nói chuyện với anh suốt đoạn đường đi.
Thịnh Trình Việt cũng biết rằng Tiêu Mộc Diên rất tức giận, vì vậy anh không nói nhiều, chẳng mấy chốc họ đã trở về khách sạn nơi họ sống.
Sau đó, Tiêu Mộc Diên nói với anh: "Tại sao chúng ta không đi thẳng về?" Bởi vì cô đã không còn cảm giác mong được dành thời gian của hai người nữa. Dù sao thì người đàn ông này luôn làm ra chuyện gì đó để dọa cô khiến cô sợ hãi, choáng ngợp. Mặc dù liên tiếp có những điều ngạc nhiên, nhưng nỗi sợ hãi cũng không ngừng, cô thực sự chán ngán với những ngày như vậy, cô muốn về nhà, cô muốn tìm các con, cô không muốn nán lại nơi này nữa, cô nhớ các con, cũng không biết các con thế nào rồi.
"Bà xã ơi, chúng ta ở đây chơi thêm vài ngày nữa nhé, đừng giận anh nữa." Anh lại cố tình dính sát vào cô một lần nữa, giọng nũng nịu nói chuyện với cô, nhưng bây giờ phương pháp này thực sự không hiệu quả với cô nữa, Thịnh Trình Việt đã thực sự chạm đến giới hạn của cô rồi, cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai mang tính mạng của mình ra thử để dọa cô. Vì vậy, cô thề rằng cô sẽ không bao giờ bận tâm tới Thịnh Trình Việt nữa.
"Anh tự chăm sóc bản thân đi. Anh đã làm chuyện như vậy với em còn mong em tha thứ cho anh à. Khi nào anh quay về thì hẵng nói chuyện với em, còn nữa, em quyết định chúng ta chia phòng đi."
"Bà xã ơi, chúng ta có cần phải chia phòng ngủ một cách nghiêm túc như thế không?"
Nhưng lúc này, Tiêu Mộc Diên đã đóng sập cửa lại rồi.
Thịnh Trình Việt chán nản đứng ngoài cửa, đột nhiên không biết phải làm gì mới đúng.
CHƯƠNG 721: CHIA PHÒNG
Lúc này, Tiêu Mộc Diên đang vô cùng hỗn loạn, cô cũng không biết phải làm gì nhưng việc đầu tiên cô nghĩ đến không phải là trốn mà là bên cạnh Thịnh Trình Việt, bởi cô biết, nếu đã bị một con cá mập đuổi theo, nhất định sẽ không thể thoát nổi.
Thịnh Trình Việt chắc chắn sẽ trở thành bữa ăn của cá mập. Nếu anh chết rồi thì cô cũng không sống nổi, nên cô chọn ở bên cạnh anh không rời, cô quyết định bơi qua đó. Thịnh Trình Việt có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy cô hành động như vậy, vì rõ ràng anh muốn bảo cô trở lại du thuyền.
Kết quả là hai người họ vẫn ở dưới biển, Tiêu Mộc Diên giữ chặt lấy tay anh. Thịnh Trình Việt nói với cô bằng một giọng trách móc: "Anh đã nói em phải quay lại du thuyền rồi cơ mà? Sao em lại ngốc thế, đến cạnh anh làm gì?"
"Bởi vì em không yên tâm để anh một mình, em đã nói với anh nơi này có cá mập rồi, anh lại không tin em. Anh xem quả báo bây giờ đi. Cá mập đến đây rồi. Anh nói xem hai chúng ta phải làm gì đây?"
Lúc này Tiêu Mộc Diên sắp khóc đến nơi. Cô không hiểu tại sao Thịnh Trình Việt lại làm như vậy.
Kết quả là, sau khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, Thịnh Trình Việt trở nên rất bình tĩnh.
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Nhanh bơi lên trên du thuyền. Em đúng là ngốc mà." Tiêu Mộc Diên muốn nắm tay anh cùng bơi, Thịnh Trình Việt lại vỗ vỗ tay cô nói: "Không cần lo lắng, em bình tĩnh lại một chút."
"Tại sao anh lại bình tĩnh như vậy, ngộ nhớ cá mập lao tới thì..."
Đó cũng là lúc Tiêu Mộc Diên phát hiện ra rằng con cá mập dừng lại phía sau lưng họ một khoảng, nhưng không có bất kỳ hành động nào.
"Chẳng lẽ con cá mập này bị chúng ta làm cảm động rồi à?" Cô buột miệng nói ra suy nghĩ vừa nảy trong đầu.
Thịnh Trình Việt nghe thấy thì bật cười khúc khích và nói: "Bà xã ơi, em thật sự dễ thương quá đi, anh không ngờ em lại một lòng với anh như vậy."
"Cái quái gì thế này?" Sao cô lại cảm thấy vấn đề này không đơn giản như cô tưởng tượng: "Con cá mập này lại có chút kỳ lạ... còn anh, sao lại không cuống lên vậy?"
Sau một lúc, Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng hiểu ra. Hóa ra đây là một trò đùa. Người đàn ông trước mặt đang lừa cô: "Anh đang lừa em phải không? Con cá mập đó là giả phải không?"
Lúc Tiêu Mộc Diên định lặn xuống biển để xem thì Thịnh Trình Việt đã lấy ra sợi dây buộc ‘cá mập’ trong tay anh, nghĩa là, cái vây cá mập giả được được nối bằng sợi dây mà anh đang câm. Hóa ra công cụ này được sử dụng để dọa cô.
"Anh trêu đùa em như thế có thấy vui không?" Tiêu Mộc Diên thực sự rất tức giận. Cô không ngờ rằng người đàn ông này có thể chơi đùa đủ thể loại. Nhiều trò đùa khác nhau, thậm chí là cá mập cũng lấy ra để dọa mình.
"Rốt cuộc anh đã chơi đủ chưa?" Lúc này Tiêu Mộc Diên thực sự tức giận. Tại sao anh cứ lấy tính mạng mình ra đùa cợt để dọa cô, có phải chỉ để thấy anh quan trọng như thế nào trong tâm trí cô hay không? Cô thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, vì thế cô bơi trở lại du thuyền trong sự tức giận, lần này cô thực sự không định nói chuyện với anh nữa.
Thịnh Trình Việt cũng biết rằng chuyện lần này thực sự là anh đùa hơi quá, nên cố gắng dỗ dành Tiêu Mộc Diên, nhưng kết quả lần thử này thực sự khiến anh rất hài lòng.
Anh lặng lẽ bơi đến bên cạnh cô, rồi nói: "Bà xã, lần này anh thực sự biết mình đã sai rồi, anh hứa sau này sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện tương tự như thế nữa."
"Lần trước anh cũng nói như thế!" Sao mà Tiêu Mộc Diên còn có thể tin những gì anh nói chứ, anh vẫn luôn tái phạm. Vì vậy, bây giờ cô cảm thấy mình không thể tiếp tục nuông chiều anh nữa, cô phải ra oai phủ đầu anh ấy: "Anh nói cho em biết anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa? Anh còn bao nhiêu trò đùa ác ý để khiến em lo lắng, căng thẳng nữa? Anh muốn nhìn thấy bộ dạng lo lắng của em đúng không? Anh muốn làm em tức chết có phải không?"
Tiêu Mộc Diên nói một tràng, bởi vì lần trước cô đã rất tức giận. Kết quả là, Thịnh Trình Việt lại đổ thêm dầu vào lửa. Cô cảm thấy rằng mình sắp bị anh làm cho phát điên mất.
"Bà xã ơi, anh không cố ý như vậy đâu." Thịnh Trình Việt vội vàng xin lỗi.
"Nếu như không phải anh cố tình làm điều đó, anh có dọa em như thế này không? Lần nào anh cũng làm như thế, lần nào cũng khiến em lo lắng! Em không cần biết, em muốn rời khỏi bãi biển này." Cô vốn nghĩ rằng chơi trên biển này rất thú vị, nhưng sau khi bị anh dọa đến mức sợ hãi như vậy, cô cảm thấy bị ám ảnh với biển. Mỗi lần nghĩ về cá mập, còn bị anh dọa, cô đã chẳng còn tâm trạng vui chơi gì nữa rồi.
"Được rồi, anh sẽ nghe lời em hết, chúng ta ngay lập tức quay về."
Không mất nhiều thời gian để Thịnh Trình Việt gọi người đến, sau đó một chiếc trực thăng bay đến trong vòng chưa đầy một giờ. Tiêu Mộc Diên thực sự rất phục tốc độ làm việc của Thịnh Trình Việt, luôn mang lại hiệu quả cao, cô sắp bị tốc độ của anh dọa ngây rồi.
Mặc dù Thịnh Trình Việt rất giỏi trong khoản này, cô vẫn không có cách nào để tha thứ cho anh, vì vậy cô không nói chuyện với anh suốt đoạn đường đi.
Thịnh Trình Việt cũng biết rằng Tiêu Mộc Diên rất tức giận, vì vậy anh không nói nhiều, chẳng mấy chốc họ đã trở về khách sạn nơi họ sống.
Sau đó, Tiêu Mộc Diên nói với anh: "Tại sao chúng ta không đi thẳng về?" Bởi vì cô đã không còn cảm giác mong được dành thời gian của hai người nữa. Dù sao thì người đàn ông này luôn làm ra chuyện gì đó để dọa cô khiến cô sợ hãi, choáng ngợp. Mặc dù liên tiếp có những điều ngạc nhiên, nhưng nỗi sợ hãi cũng không ngừng, cô thực sự chán ngán với những ngày như vậy, cô muốn về nhà, cô muốn tìm các con, cô không muốn nán lại nơi này nữa, cô nhớ các con, cũng không biết các con thế nào rồi.
"Bà xã ơi, chúng ta ở đây chơi thêm vài ngày nữa nhé, đừng giận anh nữa." Anh lại cố tình dính sát vào cô một lần nữa, giọng nũng nịu nói chuyện với cô, nhưng bây giờ phương pháp này thực sự không hiệu quả với cô nữa, Thịnh Trình Việt đã thực sự chạm đến giới hạn của cô rồi, cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai mang tính mạng của mình ra thử để dọa cô. Vì vậy, cô thề rằng cô sẽ không bao giờ bận tâm tới Thịnh Trình Việt nữa.
"Anh tự chăm sóc bản thân đi. Anh đã làm chuyện như vậy với em còn mong em tha thứ cho anh à. Khi nào anh quay về thì hẵng nói chuyện với em, còn nữa, em quyết định chúng ta chia phòng đi."
"Bà xã ơi, chúng ta có cần phải chia phòng ngủ một cách nghiêm túc như thế không?"
Nhưng lúc này, Tiêu Mộc Diên đã đóng sập cửa lại rồi.
Thịnh Trình Việt chán nản đứng ngoài cửa, đột nhiên không biết phải làm gì mới đúng.