Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-385
CHƯƠNG 385: CÓ HAI BÓNG DÁNG.
CHƯƠNG 385: CÓ HAI BÓNG DÁNG.
Thịnh Trình Việt nói: "Vì vừa rồi con không có ở đây nên mọi người đã chọn món ăn trước. Không biết con có thích hay không, nếu như không thích thì chúng ta ra ngoài ăn đi."
"Được nha!"
Tiêu Mộc Diên vui vẻ đồng ý đồng thời cô đi đến bàn ăn, dù sao đã gọi món cũng không thể lãng phí, bây giờ cô vẫn chưa kén ăn như vậy.
Tất nhiên, Tiêu Mộc Diên vẫn không quên giúp Viễn Đan cởi cặp sách, để cho cậu ta đồng thời ngồi vào bàn ăn.
"Mẹ cũng thật là, không phải nấu ăn dở à? Bọn con đều không nghĩ đến chuyện trách mẹ nha!" Nguyệt Nguyệt vừa thấy được Tiêu Mộc Diên tới thì lập tức trêu chọc.
Việc này làm cho Tiêu Mộc Diên vừa ngồi vào bàn đã đột nhiên bối rối, cô nhíu mày nhìn Nguyệt Nguyệt, hỏi: "Con đang nói gì vậy?"
Nguyệt Nguyệt thấy dường như Tiêu Mộc Diên không biết mình làm sai ở đâu, tất nhiên quyết định nói rõ với mẹ một chút, để mẹ biết được sai lầm của mình: "Mẹ cũng thiệt là, rõ ràng là chính mẹ nấu hỏng hết nguyên liệu nấu ăn, sao phải nói là dì Lưu không mua thức ăn?"
"Trong tủ lạnh có thứ gì sao?"
Thật ra đã rất lâu, từ khi bụng càng ngày càng lớn thì Tiêu Mộc Diên không vào bếp, chỉ là đột nhiên hôm nay cô muốn xào nấu món gì nhưng mở tủ lạnh ra lại trống không, không có thứ gì.
"Tất nhiên như vậy rồi, bà chủ." Dì Lưu ở bên cạnh cướp lời: “Cho tới nay chân tay dì Lưu tôi đều sạch sẽ, chắc chắc sẽ không tham tiền mua đồ."
Tiêu Mộc Diên nghe vậy muốn nói mình cũng không có ý này!
"Có thể do em quá mệt mỏi nên nhìn lầm rồi, dù sao tối hôm nay có món khác để ăn, không cần để ý nhiều như vậy." Thịnh Trình Việt nói xong lại ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng.
Lúc này Tiêu Mộc Diên lại quay về dáng vẻ đơn thuần như khi ở bên cạnh Thịnh Trình Việt, cô gật đầu: “Chắc có lẽ tôi nhìn lầm thật, rất xin lỗi dì Lưu."
Dì Lưu nghe được lời xin lỗi của Tiêu Mộc Diên, khí thế "Đừng nói xấu tôi" lúc trước biến mất: “Bà chủ đừng nói vậy."
Tóm lại, trò hề nho nhỏ này đã dừng lại, chắc chắn gia đình hạnh phúc này không ngờ vẫn có một đôi mắt nhìn chằm chằm từ phút từng giây vào ngôi nhà bọn họ đã ở một thời gian dài.
Lúc này Tiêu Mộc Diên hơi đói nhưng thức ăn ngoài vẫn chưa đến, khi cô nhìn thấy trên bàn có mấy đĩa thức ăn nhìn vẻ ngoài cũng không tệ, cô đột nhiên cười: “Không phải có thức ăn ở đây à? Sao mọi người không ăn ?" Cô nói xong cầm đũa lên gắp một miếng cho vào miệng.
Thịnh Trình Việt kịp thời hất rơi đôi đũa của Tiêu Mộc Diên, không để cho Tiêu Mộc Diên ăn vào miệng.
"Anh làm gì vậy?" Tiêu Mộc Diên hơi đau lòng nhìn đũa thức ăn rơi trên bàn, cô rất đói nha.
Nghe thấy lời của Tiêu Mộc Diên, mọi người xung quanh thấy khó hiểu, rõ ràng là thức ăn do cô nấu hỏng mà trong lòng mình còn không tự hiểu à?
Mà vì Viễn Đan về chưa bao lâu nên cậu bé cũng nghi ngờ như Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên chất vấn, nhầm tưởng là cô không biết thức ăn mình nấu không ngon, lại nghĩ rằng không thể để cho một người thích quan tâm chăm sóc như Tiêu Mộc Diên cảm thấy mất lòng tin, vì vậy anh nói: "Vừa rồi thức ăn này đã đóng một tầng bụi bặm, bây giờ không sạch sẽ."
"Được rồi." Tiêu Mộc Diên khá thất vọng nói.
Cũng may thức ăn ngoài đến kịp thời, cũng không cần thất vọng quá lâu.
Trừ Viễn Đan, những đứa trẻ khác đều cảm thấy Tiêu Mộc Diên có gì quái lạ nhưng bọn họ lại không nói ra được rốt cuộc quái lạ ở đâu.
Mà Viễn Đan thì đúng là buồn buồn không vui, giống như có tâm sự quanh quẩn trong lòng cậu bé.
Nhưng không nhiều người quan tâm, đợi sau khi cơm nước xong, bọn trẻ đều đi làm bài tập của mình, Thịnh Trình Việt đến phòng làm việc sắp xếp lại một vài tài liệu mà công ty cần, Tiêu Mộc Diên thì đem điểm tâm đến phòng Viễn Đan.
Vừa rồi trên bàn ăn, Viễn Đan không ăn thứ gì, như vậy không tốt đối với cơ thể.
Viễn Đan thấy Tiêu Mộc Diên đi vào, đột nhiên hai mắt trợn to nhìn cô, hơi kinh ngạc, không hiểu sao còn cảm thấy hoảng sợ.
"Viễn Đan, con sao vậy?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Viễn Đan nhìn Tiêu Mộc Diên, có vẻ muốn nói lại.
"Có chuyện gì đã xảy ra à?" Tiêu Mộc Diên hỏi lại.
Viễn Đan lắc đầu, nói: "Con chỉ đang suy nghĩ là trong lớp có quá nhiều bạn bình thường quá lười biếng khi đi học, bây giờ sắp đến kỳ thi cuối kỳ lại giống như uống máu gà, con cũng sợ là mình không đuổi kịp, nếu như không lấy được chỉ tiêu lên lớp, con sẽ phải ở lại trong lớp này thêm một năm nữa."
Tiêu Mộc Diên còn tưởng rằng chuyện gì không thể giải quyết, cô nói: "Đừng tạo quá nhiều áp lực cho mình, con cứ nghĩ lại xem, nếu con lên cấp hai nhanh như vậy thì cứ nghĩ đến anh em gái của con, năm sau bọn họ vẫn đang học lớp hai đấy."
Hình như nói như vậy cũng không sai, Viễn Đan nghe thấy thế nở một nụ cười vui vẻ nói: "Mẹ nói cũng đúng, vậy nếu con không thi đậu thì con vẫn là niềm kiêu hãnh của mẹ ư?"
Tiêu Mộc Diên nghe vậy, giơ tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của Viễn Đan, cô nói: "Đó là tất nhiên, mấy người các con đều là niềm kiêu hãnh của mẹ."
Viễn Đan nghe vậy cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong lòng, sau đó cậu ta lại cúi đầu làm bài tập. Nhưng cứ viết một chút xíu cậu ta lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên một chút.
Nếu chỉ một lần nhìn lén thì chắc chắn Tiêu Mộc Diên sẽ không để ý, nhưng số lần Viễn Đan nhìn cô cũng quá nhiều.
"Viễn Đan, có chuyện gì vậy?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Viễn Đan vẫn lắc đầu không nói lời nào, giây lát sau, cậu ta lại cúi đầu ngoan ngoãn làm bài tập.
Tiêu Mộc Diên nghĩ có thể là mình gặp ảo giác cũng không chừng, ví dụ như cô thấy tủ lạnh trống không không đúng à?
"Vậy mẹ sẽ không quấy rầy con làm bài tập, ăn lót dạ trước đi, đừng để đói bụng." Tiêu Mộc Diên nói xong lập tức ra khỏi phòng.
Nhưng Viễn Đan gọi cô lại.
Tiêu Mộc Diên quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Mẹ, gần đây mẹ có xảy ra chuyện kỳ quái gì không?" Đột nhiên Viễn Đan trở nên rất nghiêm túc hỏi.
Tiêu Mộc Diên cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có, gần đây mọi thứ đều rất bình thường. Sao vậy?"
"Không có gì, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Viễn Đan nói.
Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Con cũng nghỉ sớm một chút nha!"
Khi Tiêu Mộc Diên rời khỏi phòng Viễn Đan, đóng cửa phòng cậu bé lại. Khi cô đang đi đến phòng mình một cách bình thường nhưng cô lại có cảm giác sau lưng có người đang nhìn mình, ánh mắt kia còn rất mạnh mẽ, tim Tiêu Mộc Diên không thể không căng lên.
Đèn hành lang nhà cô vẫn sáng nên dù trong phòng tối thế nào thì chỉ cần mở cửa phòng thì luôn sáng rõ.
Đột nhiên Tiêu Mộc Diên quay đầu lại, hành lang vẫn trống rỗng không có gì cả. Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng vừa rồi Viễn Đan chỉ hỏi mình một chút mà trong nháy mắt đã nghi thần nghi quỷ như vậy, thật đúng là hơi thất bại.
Vì vậy cô quay đầu tiếp tục đi về phía trước, nhưng luôn cảm thấy nơi này thật quỷ dị.
Đặc biệt là lúc vừa đi tới cửa thang lầu, phía trước ánh, đột nhiên bóng dáng biến thành hai cái bóng. . .
CHƯƠNG 385: CÓ HAI BÓNG DÁNG.
Thịnh Trình Việt nói: "Vì vừa rồi con không có ở đây nên mọi người đã chọn món ăn trước. Không biết con có thích hay không, nếu như không thích thì chúng ta ra ngoài ăn đi."
"Được nha!"
Tiêu Mộc Diên vui vẻ đồng ý đồng thời cô đi đến bàn ăn, dù sao đã gọi món cũng không thể lãng phí, bây giờ cô vẫn chưa kén ăn như vậy.
Tất nhiên, Tiêu Mộc Diên vẫn không quên giúp Viễn Đan cởi cặp sách, để cho cậu ta đồng thời ngồi vào bàn ăn.
"Mẹ cũng thật là, không phải nấu ăn dở à? Bọn con đều không nghĩ đến chuyện trách mẹ nha!" Nguyệt Nguyệt vừa thấy được Tiêu Mộc Diên tới thì lập tức trêu chọc.
Việc này làm cho Tiêu Mộc Diên vừa ngồi vào bàn đã đột nhiên bối rối, cô nhíu mày nhìn Nguyệt Nguyệt, hỏi: "Con đang nói gì vậy?"
Nguyệt Nguyệt thấy dường như Tiêu Mộc Diên không biết mình làm sai ở đâu, tất nhiên quyết định nói rõ với mẹ một chút, để mẹ biết được sai lầm của mình: "Mẹ cũng thiệt là, rõ ràng là chính mẹ nấu hỏng hết nguyên liệu nấu ăn, sao phải nói là dì Lưu không mua thức ăn?"
"Trong tủ lạnh có thứ gì sao?"
Thật ra đã rất lâu, từ khi bụng càng ngày càng lớn thì Tiêu Mộc Diên không vào bếp, chỉ là đột nhiên hôm nay cô muốn xào nấu món gì nhưng mở tủ lạnh ra lại trống không, không có thứ gì.
"Tất nhiên như vậy rồi, bà chủ." Dì Lưu ở bên cạnh cướp lời: “Cho tới nay chân tay dì Lưu tôi đều sạch sẽ, chắc chắc sẽ không tham tiền mua đồ."
Tiêu Mộc Diên nghe vậy muốn nói mình cũng không có ý này!
"Có thể do em quá mệt mỏi nên nhìn lầm rồi, dù sao tối hôm nay có món khác để ăn, không cần để ý nhiều như vậy." Thịnh Trình Việt nói xong lại ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng.
Lúc này Tiêu Mộc Diên lại quay về dáng vẻ đơn thuần như khi ở bên cạnh Thịnh Trình Việt, cô gật đầu: “Chắc có lẽ tôi nhìn lầm thật, rất xin lỗi dì Lưu."
Dì Lưu nghe được lời xin lỗi của Tiêu Mộc Diên, khí thế "Đừng nói xấu tôi" lúc trước biến mất: “Bà chủ đừng nói vậy."
Tóm lại, trò hề nho nhỏ này đã dừng lại, chắc chắn gia đình hạnh phúc này không ngờ vẫn có một đôi mắt nhìn chằm chằm từ phút từng giây vào ngôi nhà bọn họ đã ở một thời gian dài.
Lúc này Tiêu Mộc Diên hơi đói nhưng thức ăn ngoài vẫn chưa đến, khi cô nhìn thấy trên bàn có mấy đĩa thức ăn nhìn vẻ ngoài cũng không tệ, cô đột nhiên cười: “Không phải có thức ăn ở đây à? Sao mọi người không ăn ?" Cô nói xong cầm đũa lên gắp một miếng cho vào miệng.
Thịnh Trình Việt kịp thời hất rơi đôi đũa của Tiêu Mộc Diên, không để cho Tiêu Mộc Diên ăn vào miệng.
"Anh làm gì vậy?" Tiêu Mộc Diên hơi đau lòng nhìn đũa thức ăn rơi trên bàn, cô rất đói nha.
Nghe thấy lời của Tiêu Mộc Diên, mọi người xung quanh thấy khó hiểu, rõ ràng là thức ăn do cô nấu hỏng mà trong lòng mình còn không tự hiểu à?
Mà vì Viễn Đan về chưa bao lâu nên cậu bé cũng nghi ngờ như Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên chất vấn, nhầm tưởng là cô không biết thức ăn mình nấu không ngon, lại nghĩ rằng không thể để cho một người thích quan tâm chăm sóc như Tiêu Mộc Diên cảm thấy mất lòng tin, vì vậy anh nói: "Vừa rồi thức ăn này đã đóng một tầng bụi bặm, bây giờ không sạch sẽ."
"Được rồi." Tiêu Mộc Diên khá thất vọng nói.
Cũng may thức ăn ngoài đến kịp thời, cũng không cần thất vọng quá lâu.
Trừ Viễn Đan, những đứa trẻ khác đều cảm thấy Tiêu Mộc Diên có gì quái lạ nhưng bọn họ lại không nói ra được rốt cuộc quái lạ ở đâu.
Mà Viễn Đan thì đúng là buồn buồn không vui, giống như có tâm sự quanh quẩn trong lòng cậu bé.
Nhưng không nhiều người quan tâm, đợi sau khi cơm nước xong, bọn trẻ đều đi làm bài tập của mình, Thịnh Trình Việt đến phòng làm việc sắp xếp lại một vài tài liệu mà công ty cần, Tiêu Mộc Diên thì đem điểm tâm đến phòng Viễn Đan.
Vừa rồi trên bàn ăn, Viễn Đan không ăn thứ gì, như vậy không tốt đối với cơ thể.
Viễn Đan thấy Tiêu Mộc Diên đi vào, đột nhiên hai mắt trợn to nhìn cô, hơi kinh ngạc, không hiểu sao còn cảm thấy hoảng sợ.
"Viễn Đan, con sao vậy?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Viễn Đan nhìn Tiêu Mộc Diên, có vẻ muốn nói lại.
"Có chuyện gì đã xảy ra à?" Tiêu Mộc Diên hỏi lại.
Viễn Đan lắc đầu, nói: "Con chỉ đang suy nghĩ là trong lớp có quá nhiều bạn bình thường quá lười biếng khi đi học, bây giờ sắp đến kỳ thi cuối kỳ lại giống như uống máu gà, con cũng sợ là mình không đuổi kịp, nếu như không lấy được chỉ tiêu lên lớp, con sẽ phải ở lại trong lớp này thêm một năm nữa."
Tiêu Mộc Diên còn tưởng rằng chuyện gì không thể giải quyết, cô nói: "Đừng tạo quá nhiều áp lực cho mình, con cứ nghĩ lại xem, nếu con lên cấp hai nhanh như vậy thì cứ nghĩ đến anh em gái của con, năm sau bọn họ vẫn đang học lớp hai đấy."
Hình như nói như vậy cũng không sai, Viễn Đan nghe thấy thế nở một nụ cười vui vẻ nói: "Mẹ nói cũng đúng, vậy nếu con không thi đậu thì con vẫn là niềm kiêu hãnh của mẹ ư?"
Tiêu Mộc Diên nghe vậy, giơ tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của Viễn Đan, cô nói: "Đó là tất nhiên, mấy người các con đều là niềm kiêu hãnh của mẹ."
Viễn Đan nghe vậy cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong lòng, sau đó cậu ta lại cúi đầu làm bài tập. Nhưng cứ viết một chút xíu cậu ta lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên một chút.
Nếu chỉ một lần nhìn lén thì chắc chắn Tiêu Mộc Diên sẽ không để ý, nhưng số lần Viễn Đan nhìn cô cũng quá nhiều.
"Viễn Đan, có chuyện gì vậy?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Viễn Đan vẫn lắc đầu không nói lời nào, giây lát sau, cậu ta lại cúi đầu ngoan ngoãn làm bài tập.
Tiêu Mộc Diên nghĩ có thể là mình gặp ảo giác cũng không chừng, ví dụ như cô thấy tủ lạnh trống không không đúng à?
"Vậy mẹ sẽ không quấy rầy con làm bài tập, ăn lót dạ trước đi, đừng để đói bụng." Tiêu Mộc Diên nói xong lập tức ra khỏi phòng.
Nhưng Viễn Đan gọi cô lại.
Tiêu Mộc Diên quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Mẹ, gần đây mẹ có xảy ra chuyện kỳ quái gì không?" Đột nhiên Viễn Đan trở nên rất nghiêm túc hỏi.
Tiêu Mộc Diên cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có, gần đây mọi thứ đều rất bình thường. Sao vậy?"
"Không có gì, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Viễn Đan nói.
Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Con cũng nghỉ sớm một chút nha!"
Khi Tiêu Mộc Diên rời khỏi phòng Viễn Đan, đóng cửa phòng cậu bé lại. Khi cô đang đi đến phòng mình một cách bình thường nhưng cô lại có cảm giác sau lưng có người đang nhìn mình, ánh mắt kia còn rất mạnh mẽ, tim Tiêu Mộc Diên không thể không căng lên.
Đèn hành lang nhà cô vẫn sáng nên dù trong phòng tối thế nào thì chỉ cần mở cửa phòng thì luôn sáng rõ.
Đột nhiên Tiêu Mộc Diên quay đầu lại, hành lang vẫn trống rỗng không có gì cả. Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng vừa rồi Viễn Đan chỉ hỏi mình một chút mà trong nháy mắt đã nghi thần nghi quỷ như vậy, thật đúng là hơi thất bại.
Vì vậy cô quay đầu tiếp tục đi về phía trước, nhưng luôn cảm thấy nơi này thật quỷ dị.
Đặc biệt là lúc vừa đi tới cửa thang lầu, phía trước ánh, đột nhiên bóng dáng biến thành hai cái bóng. . .