Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4229
Chương 4229:
Một vài người tron đám đông dù có mặc đồ giống người khác cũng có thể nổi bật, Nguyễn Minh Tú quả là một người như vậy, hơn nữa còn được ăn mặc chỉnh tê, mặc váy cưới vừa vặn, đẹp không giống người phàm trần, thật giống tiên nữ trên trời hạ xuống thế giới này.
Giờ phút này, những người đứng cùng cô ấy, vốn dĩ là những người có nhan sắc, nhưng hiện tại xem ra đều đã trở nên phai mờ, ảm đạm hơn so với cô ấy, khi nhìn lại, điều đầu tiên có thể nhìn thấy chính là Nguyễn Minh Tú đang tỏa sáng.
Nguyễn Tri Hạ mở miệng, từ trên sô pha vô thức đứng lên, vươn tay đi về phía trước hai bước: “Thật đẹp!”
Mặc dù giọng nói của cô rất nhỏ nhưng Nguyễn Minh Tú vẫn có thể nghe rõ lời của cô ở một nơi vô cùng yên tĩnh như thế này.
Hai người nhìn nhau, Nguyễn Minh Tú vốn đang mím môi vân có chút lo lắng liền nở một nụ cười rộ trên khuôn mặt.
“Tri Hạ, em cũng đẹp phải không?” Nguyễn Minh Tú thận trọng kéo vạt váy về phía trước.
Thay bộ đồ này cũng không dễ dàng gì, mặc dù nhìn thời gian có vẻ nhanh nhưng mặc vào lại tốn rất nhiều công sức, đến mức khuôn mặt Nguyễn Minh Tú có chút đỏ lên, hơi thở hổn hển.
Đây chỉ là một chiếc váy cưới, đồ trang điểm và khăn che mặt ở phía sau.
Đồ trang sức vẫn chưa có mang lên.
Thật sự không biết sẽ mất bao lâu để hoàn thành thành bộ bộ ảnh. Thực sự là năm phút để chụp ảnh và hai giờ để chuẩn bị, điều này làm cho người ta có chút bực bội!
Nguyễn Tri Hạ vươn tay nắm cổ tay cô, bộ váy này trên người cô ước chừng ngồi xuống cũng là sự xa xỉ: “Anh trai em vào thay quần áo rồi, chuyên gia trang điểm có nói trang điểm không?
Mạng che mặt và đồ trang sức của chị thì sao? Tại sao ra mà không chọn được gì?
Sau sự ngạc nhiên ban đầu, Nguyễn Tri Hạ nhìn lên nhìn xuống, nhăn nhó nhìn mấy người phía sau mà không khỏi khó chịu.
“Là chị bảo họ đợi trước, đừng nhìn họ. Chị bảo họ trang điểm trước. Chị sợ quần áo không vừa, thây ra thay vào đeo đồ trang sức không tiện. Nếu ổn rồi thì mang đồ trang sức sau cũng không muộn mà.”
Nắm tay Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Minh Tú cười nói, sau khi thay váy cưới có chút đổ mồ hôi, nhiệt độ điều hòa lại tương đối cao, cho tới bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy một đợt nóng tràn tới, nhiệt độ trên mặt cô ấy tăng lên thay vì giảm xuống.
Không đợi hai người tiếp tục nói chuyện thì đã có động tĩnh hướng cửa, rèm mở ra, Nguyễn Kiến Định hai tay đút túi đi ra ngoài.
Bộ âu phục trắng như tuyết khiến anh ta trông trẻ hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lướt qua, hai người mới phát hiện lúc này xung quanh nam nhân lạnh lùng giống như hoa đào này lúc này mang vẻ đẹp có một không hail Vốn đã lau mồ hôi rồi, nhưng nhìn thấy cảnh này, Nguyễn Minh Tú cảm thấy toàn thân nóng ran.
Cô vô thức lấy tay che má mình, bước từng bước nhỏ, nhích ra phía sau Nguyễn Tri Hạ một chút, cố gắng ẩn mình.
Nguyễn Tri Hạ làm Sao không biết cảm giác lúc này của cô ấy nên cô đi xa hơn một chút rồi trốn trên ghế sô pha xem kịch.
Nguyễn Kiến Định mỉm cười đi tới, lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay, sau đó rất tự nhiên cúi xuống, giúp cô ấy lau mồ hôi trên trán từng chút một, đưa bàn tay mát lạnh của anh ta lên má cô ấy, mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cảm thấy thư thái.
“Thường ngày đều là em giúp anh lau mồ hôi. Hôm nay hãy anh giúp em.”
Nguyễn Kiến Định cúi cúi đầu, vẫn giọng điệu ôn nhu lười biếng kia, giọng nói hơi khàn khàn, Nguyễn Minh Tú chưa kịp nghe hết câu thì cả người má đã vùi vào ngực anh ta.
Cũng may là giờ phút này không có trang điểm, nếu không, huống chỉ là trang điểm, ngay cả y phục của Nguyễn Kiến Định cũng hỏng mất!
Một vài người tron đám đông dù có mặc đồ giống người khác cũng có thể nổi bật, Nguyễn Minh Tú quả là một người như vậy, hơn nữa còn được ăn mặc chỉnh tê, mặc váy cưới vừa vặn, đẹp không giống người phàm trần, thật giống tiên nữ trên trời hạ xuống thế giới này.
Giờ phút này, những người đứng cùng cô ấy, vốn dĩ là những người có nhan sắc, nhưng hiện tại xem ra đều đã trở nên phai mờ, ảm đạm hơn so với cô ấy, khi nhìn lại, điều đầu tiên có thể nhìn thấy chính là Nguyễn Minh Tú đang tỏa sáng.
Nguyễn Tri Hạ mở miệng, từ trên sô pha vô thức đứng lên, vươn tay đi về phía trước hai bước: “Thật đẹp!”
Mặc dù giọng nói của cô rất nhỏ nhưng Nguyễn Minh Tú vẫn có thể nghe rõ lời của cô ở một nơi vô cùng yên tĩnh như thế này.
Hai người nhìn nhau, Nguyễn Minh Tú vốn đang mím môi vân có chút lo lắng liền nở một nụ cười rộ trên khuôn mặt.
“Tri Hạ, em cũng đẹp phải không?” Nguyễn Minh Tú thận trọng kéo vạt váy về phía trước.
Thay bộ đồ này cũng không dễ dàng gì, mặc dù nhìn thời gian có vẻ nhanh nhưng mặc vào lại tốn rất nhiều công sức, đến mức khuôn mặt Nguyễn Minh Tú có chút đỏ lên, hơi thở hổn hển.
Đây chỉ là một chiếc váy cưới, đồ trang điểm và khăn che mặt ở phía sau.
Đồ trang sức vẫn chưa có mang lên.
Thật sự không biết sẽ mất bao lâu để hoàn thành thành bộ bộ ảnh. Thực sự là năm phút để chụp ảnh và hai giờ để chuẩn bị, điều này làm cho người ta có chút bực bội!
Nguyễn Tri Hạ vươn tay nắm cổ tay cô, bộ váy này trên người cô ước chừng ngồi xuống cũng là sự xa xỉ: “Anh trai em vào thay quần áo rồi, chuyên gia trang điểm có nói trang điểm không?
Mạng che mặt và đồ trang sức của chị thì sao? Tại sao ra mà không chọn được gì?
Sau sự ngạc nhiên ban đầu, Nguyễn Tri Hạ nhìn lên nhìn xuống, nhăn nhó nhìn mấy người phía sau mà không khỏi khó chịu.
“Là chị bảo họ đợi trước, đừng nhìn họ. Chị bảo họ trang điểm trước. Chị sợ quần áo không vừa, thây ra thay vào đeo đồ trang sức không tiện. Nếu ổn rồi thì mang đồ trang sức sau cũng không muộn mà.”
Nắm tay Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Minh Tú cười nói, sau khi thay váy cưới có chút đổ mồ hôi, nhiệt độ điều hòa lại tương đối cao, cho tới bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy một đợt nóng tràn tới, nhiệt độ trên mặt cô ấy tăng lên thay vì giảm xuống.
Không đợi hai người tiếp tục nói chuyện thì đã có động tĩnh hướng cửa, rèm mở ra, Nguyễn Kiến Định hai tay đút túi đi ra ngoài.
Bộ âu phục trắng như tuyết khiến anh ta trông trẻ hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lướt qua, hai người mới phát hiện lúc này xung quanh nam nhân lạnh lùng giống như hoa đào này lúc này mang vẻ đẹp có một không hail Vốn đã lau mồ hôi rồi, nhưng nhìn thấy cảnh này, Nguyễn Minh Tú cảm thấy toàn thân nóng ran.
Cô vô thức lấy tay che má mình, bước từng bước nhỏ, nhích ra phía sau Nguyễn Tri Hạ một chút, cố gắng ẩn mình.
Nguyễn Tri Hạ làm Sao không biết cảm giác lúc này của cô ấy nên cô đi xa hơn một chút rồi trốn trên ghế sô pha xem kịch.
Nguyễn Kiến Định mỉm cười đi tới, lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay, sau đó rất tự nhiên cúi xuống, giúp cô ấy lau mồ hôi trên trán từng chút một, đưa bàn tay mát lạnh của anh ta lên má cô ấy, mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cảm thấy thư thái.
“Thường ngày đều là em giúp anh lau mồ hôi. Hôm nay hãy anh giúp em.”
Nguyễn Kiến Định cúi cúi đầu, vẫn giọng điệu ôn nhu lười biếng kia, giọng nói hơi khàn khàn, Nguyễn Minh Tú chưa kịp nghe hết câu thì cả người má đã vùi vào ngực anh ta.
Cũng may là giờ phút này không có trang điểm, nếu không, huống chỉ là trang điểm, ngay cả y phục của Nguyễn Kiến Định cũng hỏng mất!