Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4224
Chương 4224:
Thật khiến cho người ta xấu hổ vô cùng mài “Đều là người từng trải, em hiểu mà, nếu chị cảm thấy mệt mỏi, nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.” Sau khi xua tan nghi ngờ đối với Công tước Otto, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn thả lỏng bản thân, nhưng mà nói điều này trước mặt ông ngoại thì không được, cô ghé vào tai Nguyễn Minh Tú, cất giọng thật thấp, khẽ nói, nói xong đứng thẳng người dậy, còn không quên nháy mắt với cô ấy.
“Chị không đếm xỉa đến em nữa, ông ngoại, cháu cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, eháu xuống lầu nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến thăm ông!” Bị Nguyễn Tri Hạ nói trúng tim đen, Nguyễn Minh Tú hận không thể nhanh chóng biến mất, không muốn ở lại chỗ này nữa, vội vã mượn một cái cớ mà chuồn ra ngoài.
“Cháu xem xem cháu kìa, nói cái gì, đã khiến Minh Tú thành ra như thế này, con bé là chị dâu của cháu, cẩn thận chờ anh trai cháu trở về sẽ trừng trị cháu đó!” Thật hiếm có người trẻ tuổi hoạt bát có thể ở bên cạnh mình nói chuyện, công tước Otto dựa vào đầu giường, nhịn không được, vẫn là vươn tay cốc vào trán của Nguyễn Tri Hạ, nhưng trong mắt hiện lên đầy ý cười.
“Ông ngoại nói cái gì vậy, con chỗ nào đã chọc giận Minh Tú chứ, cháu chỉ là nhìn thấy chị ấy có chút không vui, vậy nên mới đùa với chị ấy một chút thôi mà!” Nguyễn Tri Hạ khẽ khit mũi, xoa xoa cái trán bị cốc, ánh mắt nhìn về hướng ông ngoại tràn đầy sự tố cáo.
“Được rồi, chắc là ở cùng lão già này lâu như thế, nên cảm thấy buồn chán rồi, tự mình đi xuống chơi đi!” Ông ta đã là một lão già yếu ớt rồi, thỉnh thoảng cùng với bọn họ nói chuyện là tốt lắm rồi, nếu cứ giữ bọn họ lại thì chỉ ngược tác dụng khiến cho họ sinh ghét mà thôi.
“Vậy ông ngoại, ông hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu ông nhớ cháu, hoặc là có chuyện gì đều có thể gọi cháu, mỗi ngày cháu đều sẽ đến thăm ông.” Trước đây khi tộc trưởng của gia tộc Otto vẫn là Công tước Otto, tâng ba của lầu chính, nếu không có tình hình đặc biệt hoặc sự cho phép của ông ta thì bất cứ ai cũng không được phép tùy tiện lên, bây giờ tuy quy tắc này không còn nữa, nhưng mà Nguyễn Tri Hạ vẫn muốn nhắc trước với ông ngoại.
“Được, nếu như cháu không cảm thấy chán ghét lão già yếu ớt này, thì sau này thường xuyên dẫn bọn họ lên đây thăm ông.” Công tước Otto năm xuống cười, bảo cô gái nhỏ giúp ông ta đắp chăn, chưa đợi người rời đi đã nhắm mắt lại.
Nguyễn Tri Hạ rón rén rời khỏi phòng, vì ông ngoại khó ngủ, nếu bị quấy rầy sẽ không dễ dàng ngủ được.
Bên này tuy mọi việc có vẻ diễn ra đâu vào đấy, nhưng mà giữa chừng đến cuối cùng sẽ xảy ra điều bất ngờ gì thì ai đều không biết, ai cũng không rõ được, tâm tình của Abel lúc này vậy mà lại tương đối dễ chịu, con trai ruột của ông ta đã theo ông ta qua đây rồi, còn chuyện liên quan đến đám cưới cũng bị ông ta phá hư hoàn toàn rồi, tuy rằng người bí mật giúp đỡ là ai ông ta tạm thời chưa có điều tra ra, nhưng vì đối phương không phải là thù địch, ông ta cũng không muốn truy theo mà điều tra.
“Lúc đầu khi tôi đến đây đã nói rằng, tôi muốn gặp mẹ tôi thì ông sẽ cho tôi đi gặp, không có giới hạn thời gian, chẳng lẽ ông bây giờ muốn nuốt lời rồi sao?” Abel đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, thì cửa phòng sách đột nhiên bị đẩy ra.
“Âm!” Cửa bị đập vào tường, phát ra một tiếng động lớn.
“Muốn vào thì trước tiên phải gõ cửa, chẳng lẽ không có ai dạy cho con phép tắc sao?” Vào trong mà không nói một lời nào, cho dù Abel thích đứa con trai này, nhưng mà đối mặt với việc như thế, cơn giận của ông fa cũng không tránh được mà bị kích lên, mặt ghìm lại nhìn qua.
“Chúng ta lúc đầu là đã thương lượng xong điều kiện nên tôi mới bằng lòng qua đây với ông, nếu ông không để cho tôi gặp mẹ, đến cuối cùng tôi sẽ làm ra việc gì, ngay cả bản thân tôi cũng không biết rõ đâu!” Mặc dù mẹ đã lừa dối cậu ta nhiều năm, nhưng mà, trải qua hơn mười năm nương tựa lẫn nhau, tình cảm không cần nghỉ ngờ gì nữa, mẹ đã đối xử với cậu ta như thế nào, người khác không biết rõ, nhưng bản thân cậu ra lại biết rất rõ điều đó.
“Bố không ngăn cản con đến gặp bà ấy, bà ấy hiện tại đang trong tình trạng không ổn định, không thể gặp người ngoài, nếu con không tin tưởng bố thì bản thân có thể đi hỏi bác sĩ, bố sẽ bảo người đưa con đến bệnh viện, dài thì ba tháng, ngắn thì một tháng, trong thời gian này con nhất định không thể gặp được mẹ mình.”
Thật khiến cho người ta xấu hổ vô cùng mài “Đều là người từng trải, em hiểu mà, nếu chị cảm thấy mệt mỏi, nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.” Sau khi xua tan nghi ngờ đối với Công tước Otto, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn thả lỏng bản thân, nhưng mà nói điều này trước mặt ông ngoại thì không được, cô ghé vào tai Nguyễn Minh Tú, cất giọng thật thấp, khẽ nói, nói xong đứng thẳng người dậy, còn không quên nháy mắt với cô ấy.
“Chị không đếm xỉa đến em nữa, ông ngoại, cháu cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, eháu xuống lầu nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến thăm ông!” Bị Nguyễn Tri Hạ nói trúng tim đen, Nguyễn Minh Tú hận không thể nhanh chóng biến mất, không muốn ở lại chỗ này nữa, vội vã mượn một cái cớ mà chuồn ra ngoài.
“Cháu xem xem cháu kìa, nói cái gì, đã khiến Minh Tú thành ra như thế này, con bé là chị dâu của cháu, cẩn thận chờ anh trai cháu trở về sẽ trừng trị cháu đó!” Thật hiếm có người trẻ tuổi hoạt bát có thể ở bên cạnh mình nói chuyện, công tước Otto dựa vào đầu giường, nhịn không được, vẫn là vươn tay cốc vào trán của Nguyễn Tri Hạ, nhưng trong mắt hiện lên đầy ý cười.
“Ông ngoại nói cái gì vậy, con chỗ nào đã chọc giận Minh Tú chứ, cháu chỉ là nhìn thấy chị ấy có chút không vui, vậy nên mới đùa với chị ấy một chút thôi mà!” Nguyễn Tri Hạ khẽ khit mũi, xoa xoa cái trán bị cốc, ánh mắt nhìn về hướng ông ngoại tràn đầy sự tố cáo.
“Được rồi, chắc là ở cùng lão già này lâu như thế, nên cảm thấy buồn chán rồi, tự mình đi xuống chơi đi!” Ông ta đã là một lão già yếu ớt rồi, thỉnh thoảng cùng với bọn họ nói chuyện là tốt lắm rồi, nếu cứ giữ bọn họ lại thì chỉ ngược tác dụng khiến cho họ sinh ghét mà thôi.
“Vậy ông ngoại, ông hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu ông nhớ cháu, hoặc là có chuyện gì đều có thể gọi cháu, mỗi ngày cháu đều sẽ đến thăm ông.” Trước đây khi tộc trưởng của gia tộc Otto vẫn là Công tước Otto, tâng ba của lầu chính, nếu không có tình hình đặc biệt hoặc sự cho phép của ông ta thì bất cứ ai cũng không được phép tùy tiện lên, bây giờ tuy quy tắc này không còn nữa, nhưng mà Nguyễn Tri Hạ vẫn muốn nhắc trước với ông ngoại.
“Được, nếu như cháu không cảm thấy chán ghét lão già yếu ớt này, thì sau này thường xuyên dẫn bọn họ lên đây thăm ông.” Công tước Otto năm xuống cười, bảo cô gái nhỏ giúp ông ta đắp chăn, chưa đợi người rời đi đã nhắm mắt lại.
Nguyễn Tri Hạ rón rén rời khỏi phòng, vì ông ngoại khó ngủ, nếu bị quấy rầy sẽ không dễ dàng ngủ được.
Bên này tuy mọi việc có vẻ diễn ra đâu vào đấy, nhưng mà giữa chừng đến cuối cùng sẽ xảy ra điều bất ngờ gì thì ai đều không biết, ai cũng không rõ được, tâm tình của Abel lúc này vậy mà lại tương đối dễ chịu, con trai ruột của ông ta đã theo ông ta qua đây rồi, còn chuyện liên quan đến đám cưới cũng bị ông ta phá hư hoàn toàn rồi, tuy rằng người bí mật giúp đỡ là ai ông ta tạm thời chưa có điều tra ra, nhưng vì đối phương không phải là thù địch, ông ta cũng không muốn truy theo mà điều tra.
“Lúc đầu khi tôi đến đây đã nói rằng, tôi muốn gặp mẹ tôi thì ông sẽ cho tôi đi gặp, không có giới hạn thời gian, chẳng lẽ ông bây giờ muốn nuốt lời rồi sao?” Abel đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, thì cửa phòng sách đột nhiên bị đẩy ra.
“Âm!” Cửa bị đập vào tường, phát ra một tiếng động lớn.
“Muốn vào thì trước tiên phải gõ cửa, chẳng lẽ không có ai dạy cho con phép tắc sao?” Vào trong mà không nói một lời nào, cho dù Abel thích đứa con trai này, nhưng mà đối mặt với việc như thế, cơn giận của ông fa cũng không tránh được mà bị kích lên, mặt ghìm lại nhìn qua.
“Chúng ta lúc đầu là đã thương lượng xong điều kiện nên tôi mới bằng lòng qua đây với ông, nếu ông không để cho tôi gặp mẹ, đến cuối cùng tôi sẽ làm ra việc gì, ngay cả bản thân tôi cũng không biết rõ đâu!” Mặc dù mẹ đã lừa dối cậu ta nhiều năm, nhưng mà, trải qua hơn mười năm nương tựa lẫn nhau, tình cảm không cần nghỉ ngờ gì nữa, mẹ đã đối xử với cậu ta như thế nào, người khác không biết rõ, nhưng bản thân cậu ra lại biết rất rõ điều đó.
“Bố không ngăn cản con đến gặp bà ấy, bà ấy hiện tại đang trong tình trạng không ổn định, không thể gặp người ngoài, nếu con không tin tưởng bố thì bản thân có thể đi hỏi bác sĩ, bố sẽ bảo người đưa con đến bệnh viện, dài thì ba tháng, ngắn thì một tháng, trong thời gian này con nhất định không thể gặp được mẹ mình.”