Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4207
Chương 4207:
Không có gì ngạc nhiên khi những nghỉ ngờ của Mộ Hàn lại không nói ra. Ông ngoại đã giúp anh ta rất nhiều. Nếu không có bằng chứng chắc chẩn, anh ta sẽ không vô cớ nghỉ ngờ ông ngoại như vậy, nhưng nếu thực sự cuối cùng người đó chính là ông ngoại, vì anh ta không muốn làm phá hỏng hôn lễ, anh ta nhất định sẽ hối hận cả đời.
Nhưng nếu không phải là ông ngoại, thì nếu như anh ta đi điều tra, ông.
ngoại mà biết nhất định sẽ có vết nứt trong mối quan hệ của họ. Một khi sự nghi ngờ này được hình thành, thì khó mà quên đi dễ dàng được!
Thay vì để anh ta phải đối mặt với tình huống khó xử như vậy, tốt hơn là không nên nói thẳng như vậy. Điều đó thực sự khiến Tư Mộ Hàn cảm thấy khó xử.
Đã bận rộn lâu như vậy, anh ta nên quay về sớm hơn, ở nhà vẫn có người đang đợi anh ấy.
Nghĩ đến chuyện này mới nhớ, Nguyễn Kiến Định hiếm khi về nhà sớm hơn một ngày, điều này khiến Nguyễn Minh Tú kinh ngạc cả đêm.
Bên kia, Abel cũng đang điều tra sự việc với vẻ mặt bình tĩnh, khi nhận được tin báo, Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đã bắt đầu điều tra, vẫn là nhờ Yaren đứng sau phát hiện có gì đó không ổn, mới tra ra được.
“Có tin tức gì về người đã xuống tay đó không?” Abel một tay đặt lên tay nắm của ghế, tay kia cầm một viên đá tròn nhẫn nhụi, chậm rãi xoa lên đùi mình, mặc dù giọng điệu của ông ta nghe có vẻ trầm tĩnh, nhưng nét mặt đã có chút khó chịu.
Ở địa bàn của ông ta, đã xảy ra chuyện như vậy, dù thế nào đi nữa, thì đó cũng không phải là điều tốt đẹp gì.
Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn chắc chăn sẽ phái thêm nhiều người tới đây, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể bị bại lộ, ông ta nên rời đi!
“Chỉ mới tra ra được một chút tin tức cũng không cần lo ngại, người của chúng ta đã tăng cường kiểm tra rồi, chỉ là, chúng ta nên rời khỏi nơi này sớm, ở đây đã không còn an toàn nữa!” Lúc Vương Hành nói, cổ họng đều đã run lên, chỉ sợ Abel không thuận lòng mà tức giận, từ sau khi bắt đầu chạy trốn, tính tình của Abel càng ngày càng bất định, người đi theo bên cạnh đều trở nên hoảng sợ ông ta.
Cảm giác của Vương Hành như nào, Abel không quan tâm, hừ lạnh một tiếng, thanh âm từ trong cổ họng truyền ra, giống như địa ngục triệu hoán, làm cho người ta run rẩy, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể trơ mặt đứng tại chỗ.
“Trong vòng ba ngày nếu không điều tra ra nguyên nhân…” Abel vừa nói vừa liếc mắt nhìn Vương Hành, thấy anh ta đã bắt đầu có chút run rẩy, mới tiếp tục nói: “ Cách làm việc của tôi cậu biết rõ mà, kết quả không được như tôi yêu cầu, thì hậu quả như thế nào chắc không cần tôi phải nói ra.”
Sau khi nói xong, thì khẽ phất phất tay, mấy ngày gần đây khó khăn lắm mới có chuyện có thể làm cho ông ta vui vẻ được một chút, kết quả còn chưa kịp khiến ông ta vui vẻ thêm mấy ngày, liền xảy ra chuyện như vậy, bây giờ nếu tạm thời rời khỏi nơi này, ông có muốn quay về gặp Nguyễn An cũng không dễ dàng gì!
Huống gì hiện tại ông ta căn bản chưa hàn gắn được với Nguyễn An, đã trực tiếp rời đi, đến lúc đó thậm chí ngay cả gặp mặt cũng là một hy vọng xa vời, cho nên ông ta tạm thời không thể rời khỏi nơi này, cho dù đến cuối cùng không có cách nào khác mà phải rời đi, thì cũng không thể đi quá xa.
Vương Hành ngay lúc Abel phất tay liền nhanh chóng rời khỏi phòng, sau khi đóng cửa lại, anh ta thở ra một hơi dài và lau mồ hôi trên trán, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như vừa mới từ trong nước vớt ra.
Một lát sau chân đã mềm nhũn đến nỗi không đi nổi, anh ta mới dựa vào vách tường chậm rãi đi xuống.
Tình hình bây giờ xem như đã được tiến hành một cách có trật tự, thời gian dần trôi qua, Abel lại càng không đặt tâm tư vào những người mất tích, có vẻ đang toàn tâm toàn ý nghĩ đến Nguyễn An, việc để con trai mình lưu lạc bên ngoài là một chuyện đáng để lưu tâm.
Ngày tháng trôi qua rất chậm, tính toán từng ngày, chỉ mong ngày rồi mong đêm, điều đó khiến Abel thật sự mong mỏi.
Không có gì ngạc nhiên khi những nghỉ ngờ của Mộ Hàn lại không nói ra. Ông ngoại đã giúp anh ta rất nhiều. Nếu không có bằng chứng chắc chẩn, anh ta sẽ không vô cớ nghỉ ngờ ông ngoại như vậy, nhưng nếu thực sự cuối cùng người đó chính là ông ngoại, vì anh ta không muốn làm phá hỏng hôn lễ, anh ta nhất định sẽ hối hận cả đời.
Nhưng nếu không phải là ông ngoại, thì nếu như anh ta đi điều tra, ông.
ngoại mà biết nhất định sẽ có vết nứt trong mối quan hệ của họ. Một khi sự nghi ngờ này được hình thành, thì khó mà quên đi dễ dàng được!
Thay vì để anh ta phải đối mặt với tình huống khó xử như vậy, tốt hơn là không nên nói thẳng như vậy. Điều đó thực sự khiến Tư Mộ Hàn cảm thấy khó xử.
Đã bận rộn lâu như vậy, anh ta nên quay về sớm hơn, ở nhà vẫn có người đang đợi anh ấy.
Nghĩ đến chuyện này mới nhớ, Nguyễn Kiến Định hiếm khi về nhà sớm hơn một ngày, điều này khiến Nguyễn Minh Tú kinh ngạc cả đêm.
Bên kia, Abel cũng đang điều tra sự việc với vẻ mặt bình tĩnh, khi nhận được tin báo, Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đã bắt đầu điều tra, vẫn là nhờ Yaren đứng sau phát hiện có gì đó không ổn, mới tra ra được.
“Có tin tức gì về người đã xuống tay đó không?” Abel một tay đặt lên tay nắm của ghế, tay kia cầm một viên đá tròn nhẫn nhụi, chậm rãi xoa lên đùi mình, mặc dù giọng điệu của ông ta nghe có vẻ trầm tĩnh, nhưng nét mặt đã có chút khó chịu.
Ở địa bàn của ông ta, đã xảy ra chuyện như vậy, dù thế nào đi nữa, thì đó cũng không phải là điều tốt đẹp gì.
Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn chắc chăn sẽ phái thêm nhiều người tới đây, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể bị bại lộ, ông ta nên rời đi!
“Chỉ mới tra ra được một chút tin tức cũng không cần lo ngại, người của chúng ta đã tăng cường kiểm tra rồi, chỉ là, chúng ta nên rời khỏi nơi này sớm, ở đây đã không còn an toàn nữa!” Lúc Vương Hành nói, cổ họng đều đã run lên, chỉ sợ Abel không thuận lòng mà tức giận, từ sau khi bắt đầu chạy trốn, tính tình của Abel càng ngày càng bất định, người đi theo bên cạnh đều trở nên hoảng sợ ông ta.
Cảm giác của Vương Hành như nào, Abel không quan tâm, hừ lạnh một tiếng, thanh âm từ trong cổ họng truyền ra, giống như địa ngục triệu hoán, làm cho người ta run rẩy, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể trơ mặt đứng tại chỗ.
“Trong vòng ba ngày nếu không điều tra ra nguyên nhân…” Abel vừa nói vừa liếc mắt nhìn Vương Hành, thấy anh ta đã bắt đầu có chút run rẩy, mới tiếp tục nói: “ Cách làm việc của tôi cậu biết rõ mà, kết quả không được như tôi yêu cầu, thì hậu quả như thế nào chắc không cần tôi phải nói ra.”
Sau khi nói xong, thì khẽ phất phất tay, mấy ngày gần đây khó khăn lắm mới có chuyện có thể làm cho ông ta vui vẻ được một chút, kết quả còn chưa kịp khiến ông ta vui vẻ thêm mấy ngày, liền xảy ra chuyện như vậy, bây giờ nếu tạm thời rời khỏi nơi này, ông có muốn quay về gặp Nguyễn An cũng không dễ dàng gì!
Huống gì hiện tại ông ta căn bản chưa hàn gắn được với Nguyễn An, đã trực tiếp rời đi, đến lúc đó thậm chí ngay cả gặp mặt cũng là một hy vọng xa vời, cho nên ông ta tạm thời không thể rời khỏi nơi này, cho dù đến cuối cùng không có cách nào khác mà phải rời đi, thì cũng không thể đi quá xa.
Vương Hành ngay lúc Abel phất tay liền nhanh chóng rời khỏi phòng, sau khi đóng cửa lại, anh ta thở ra một hơi dài và lau mồ hôi trên trán, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như vừa mới từ trong nước vớt ra.
Một lát sau chân đã mềm nhũn đến nỗi không đi nổi, anh ta mới dựa vào vách tường chậm rãi đi xuống.
Tình hình bây giờ xem như đã được tiến hành một cách có trật tự, thời gian dần trôi qua, Abel lại càng không đặt tâm tư vào những người mất tích, có vẻ đang toàn tâm toàn ý nghĩ đến Nguyễn An, việc để con trai mình lưu lạc bên ngoài là một chuyện đáng để lưu tâm.
Ngày tháng trôi qua rất chậm, tính toán từng ngày, chỉ mong ngày rồi mong đêm, điều đó khiến Abel thật sự mong mỏi.