Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chương 5: Cởi quần cho anh
“Ờm, nước đã được chuẩn bị xong, anh có thể vào được rồi.” Nguyễn Tri Hạ đi tới cửa phòng tắm nói với người đàn ông.
Tư Mộ Hàn không nói gì, nhưng đã chuyển động xe lăn đi tới chỗ của cô.
“Đi đâu thế?”
Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, thấy cô đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng tắm, lạnh lùng nói: “Lại đây cởi quần áo giúp tôi.”
“Hả?” Nguyễn Tri Hạ giật mình, há to miệng.
Muốn cô cởi quần áo giùm á?
Không thể nào!
Nguyễn Tri Hạ bày ra vẻ mặt từ chối.
“Thất thần cái gì nữa, lại đây mau lên!”
Anh trầm mắt, giọng điệu khiến người ta không thể không đồng ý.
Vẻ mặt không tình nguyện của cô khiến Tư Mộ Hàn rất không vừa lòng.
Cô là vợ anh, cô cởi cái quần giúp anh thì sao chứ?
“A, được.” Nguyễn Tri Hạ cắn môi, bất đắc dĩ đi tới.
Thấy anh dùng vẻ mặt lãnh khốc nhìn mình, cô hít sâu, sau đó thấy chết không sợ mà vươn tay.
Cô rất căng thẳng, ngón tay cởi nút áo run rẩy đến nổi cả buổi cũng chưa thể cởi quần áo ra.
Cuối cùng Tư Mộ Hàn không chịu nổi cô nữa, gạt phăng tay của cô rồi tự cởi nút.
Anh nhanh chóng cởi áo ra, lập tức lộ ra cơ ngực và cơ bụng khiêu gợi.
Lúc đầy thấy người ta mặc áo quần thì tưởng là gầy, cởi ra thì dáng người trông rất chuẩn. Đáy mắt của Nguyễn Tri Hạ hiện lên sự ngạc nhiên, không tự chủ được nuốt nước bọt.
Không ngờ anh ngồi xe lăn mà lại có thể tập được cái cơ bụng như vậy, quả thật là không thua gì cơ bụng cô xem được ở trên ti vi, thậm chí còn quyến rũ hơn nữa.
“Cô đang nhìn cái gì vậy?”
Tư Mộ Hàn vẫn chưa quên nét kinh diễm chợt lóe nơi đáy mắt của cô.
Tâm trạng anh có vẻ rất tốt, khóe miệng cũng hơi cong lên.
“Nhìn anh đó!” Nguyễn Tri Hạ vô thức trả lời.
Nhưng vừa nói xong cô đã đỏ mặt, sau đó lại dời ánh mắt đi.
Cô thật sự không phải cố ý chiếm hời của anh, chỉ là bệnh nghề nghiệp của cô mà thôi, nhìn thấy dáng người tốt thì không khỏi nhìn thêm vài lần.
Thấy bộ dáng bất động, đỏ mặt của cô, khóe miệng Tư Mộ Hàn giương lên: “Giúp tôi cởi quần.”
Bộ dáng ngây thơ động lòng người của cô thật sự khiến cho người ta muốn làm mấy chuyện xấu xa.
Khiến cho anh muốn trêu chọc cô.
Thấy bộ dáng mặt đỏ tim đập của cô khiến anh cảm thấy tốt lên hẳn.
“Giúp anh cởi quần á?” Nguyễn Tri Hạ lập tức choáng váng, chưa suy nghĩ gì đã từ chối: “Tôi không muốn!”
Giúp anh cởi áo đã như đứng trên pháp trường rồi, nếu còn cởi quần, há chẳng lẽ...
Tưởng tượng đến cảnh đó, khóe mắt cô bỗng cay cay!
Không ngờ cô sẽ từ chối rõ ràng như vậy, đôi mắt đen của Tư Mộ Hàn híp lại, trong lòng biết rõ: “Đây là nghĩa vụ làm vợ của cô, cô không có quyền từ chối.”
Một câu nghĩa vụ làm vợ khiến cho Nguyễn Tri Hạ đau đầu. Cô rất muốn nói cô không phải vợ anh, cô chỉ là diễn viên quần chúng lâm thời bị đổi mà thôi.
Vì đâu mà cô bị cưỡng hôn lại còn phải cởi quần cho anh?
Anh có chỗ nào giống cao lãnh cấm dục, không gần nữ sắc đâu chứ?
Cô giãy giụa, nghĩ đến chuyện Nguyễn Thiên Dân uy hiếp cô trước hôn lễ, cô chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Cô không quá tình nguyện cúi người, cắn răng túm lấy quần của anh, cố gắng kéo xuống.
Kéo kéo kéo.
Kéo cả buổi cũng không xuống.
Tư Mộ Hàn thấy khóa quần cũng chưa cởi bèn cóc đầu cô một cái, mặt tối sầm: “Ngu ngốc! Không cởi nút quần thì kéo cái gì mà kéo!”
“...”
Nguyễn Tri Hạ tức giận phồng mang trợn má. Hai cái má phồng lên trông thấy, giống như con cá nhỏ, đáng yêu cực kỳ.
“Ờm, nước đã được chuẩn bị xong, anh có thể vào được rồi.” Nguyễn Tri Hạ đi tới cửa phòng tắm nói với người đàn ông.
Tư Mộ Hàn không nói gì, nhưng đã chuyển động xe lăn đi tới chỗ của cô.
“Đi đâu thế?”
Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, thấy cô đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng tắm, lạnh lùng nói: “Lại đây cởi quần áo giúp tôi.”
“Hả?” Nguyễn Tri Hạ giật mình, há to miệng.
Muốn cô cởi quần áo giùm á?
Không thể nào!
Nguyễn Tri Hạ bày ra vẻ mặt từ chối.
“Thất thần cái gì nữa, lại đây mau lên!”
Anh trầm mắt, giọng điệu khiến người ta không thể không đồng ý.
Vẻ mặt không tình nguyện của cô khiến Tư Mộ Hàn rất không vừa lòng.
Cô là vợ anh, cô cởi cái quần giúp anh thì sao chứ?
“A, được.” Nguyễn Tri Hạ cắn môi, bất đắc dĩ đi tới.
Thấy anh dùng vẻ mặt lãnh khốc nhìn mình, cô hít sâu, sau đó thấy chết không sợ mà vươn tay.
Cô rất căng thẳng, ngón tay cởi nút áo run rẩy đến nổi cả buổi cũng chưa thể cởi quần áo ra.
Cuối cùng Tư Mộ Hàn không chịu nổi cô nữa, gạt phăng tay của cô rồi tự cởi nút.
Anh nhanh chóng cởi áo ra, lập tức lộ ra cơ ngực và cơ bụng khiêu gợi.
Lúc đầy thấy người ta mặc áo quần thì tưởng là gầy, cởi ra thì dáng người trông rất chuẩn. Đáy mắt của Nguyễn Tri Hạ hiện lên sự ngạc nhiên, không tự chủ được nuốt nước bọt.
Không ngờ anh ngồi xe lăn mà lại có thể tập được cái cơ bụng như vậy, quả thật là không thua gì cơ bụng cô xem được ở trên ti vi, thậm chí còn quyến rũ hơn nữa.
“Cô đang nhìn cái gì vậy?”
Tư Mộ Hàn vẫn chưa quên nét kinh diễm chợt lóe nơi đáy mắt của cô.
Tâm trạng anh có vẻ rất tốt, khóe miệng cũng hơi cong lên.
“Nhìn anh đó!” Nguyễn Tri Hạ vô thức trả lời.
Nhưng vừa nói xong cô đã đỏ mặt, sau đó lại dời ánh mắt đi.
Cô thật sự không phải cố ý chiếm hời của anh, chỉ là bệnh nghề nghiệp của cô mà thôi, nhìn thấy dáng người tốt thì không khỏi nhìn thêm vài lần.
Thấy bộ dáng bất động, đỏ mặt của cô, khóe miệng Tư Mộ Hàn giương lên: “Giúp tôi cởi quần.”
Bộ dáng ngây thơ động lòng người của cô thật sự khiến cho người ta muốn làm mấy chuyện xấu xa.
Khiến cho anh muốn trêu chọc cô.
Thấy bộ dáng mặt đỏ tim đập của cô khiến anh cảm thấy tốt lên hẳn.
“Giúp anh cởi quần á?” Nguyễn Tri Hạ lập tức choáng váng, chưa suy nghĩ gì đã từ chối: “Tôi không muốn!”
Giúp anh cởi áo đã như đứng trên pháp trường rồi, nếu còn cởi quần, há chẳng lẽ...
Tưởng tượng đến cảnh đó, khóe mắt cô bỗng cay cay!
Không ngờ cô sẽ từ chối rõ ràng như vậy, đôi mắt đen của Tư Mộ Hàn híp lại, trong lòng biết rõ: “Đây là nghĩa vụ làm vợ của cô, cô không có quyền từ chối.”
Một câu nghĩa vụ làm vợ khiến cho Nguyễn Tri Hạ đau đầu. Cô rất muốn nói cô không phải vợ anh, cô chỉ là diễn viên quần chúng lâm thời bị đổi mà thôi.
Vì đâu mà cô bị cưỡng hôn lại còn phải cởi quần cho anh?
Anh có chỗ nào giống cao lãnh cấm dục, không gần nữ sắc đâu chứ?
Cô giãy giụa, nghĩ đến chuyện Nguyễn Thiên Dân uy hiếp cô trước hôn lễ, cô chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Cô không quá tình nguyện cúi người, cắn răng túm lấy quần của anh, cố gắng kéo xuống.
Kéo kéo kéo.
Kéo cả buổi cũng không xuống.
Tư Mộ Hàn thấy khóa quần cũng chưa cởi bèn cóc đầu cô một cái, mặt tối sầm: “Ngu ngốc! Không cởi nút quần thì kéo cái gì mà kéo!”
“...”
Nguyễn Tri Hạ tức giận phồng mang trợn má. Hai cái má phồng lên trông thấy, giống như con cá nhỏ, đáng yêu cực kỳ.