Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 621 Anh ta thích cô nhóc kia ư?
Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Có chuyện gì?"
"Là như vậy."
Mục Cảnh Y nói ra yêu cầu đơn giản của mình với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nghe xong, im lặng một hồi lâu.
Anh thật không ngờ, Mục Cảnh Y sẽ mời mình đến làm bạn nam đi kèm...
Tư Mộ Hàn đương nhiên không quá muốn.
Ngoài Hạ Hạ, anh không thích có bất cứ sự tiếp xúc thân mật nào với những cô gái khác.
Nhưng trong lòng lại giống như có thứ gì đó dẫn dắt anh, khiến cho anh không thể dứt khoát từ chối cô ấy.
"Anh ơi, cầu xin anh đó!"
Mục Cảnh Y tội nghiệp nhìn Tư Mộ Hàn.
vietwriter.vn
Lúc Quan Diêm trở về, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Mục Cảnh Y làm nũng với Tư Mộ Hàn, nhất thời anh ta đen mặt lại.
Anh ta đặt cái khay đến trước mặt Mục Cảnh Y, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Xin đừng quấy rầy đến cậu chủ nhà tôi!"
Cô nhóc này, chẳng lẽ không biết cậu chủ nhà anh ta là đàn ông đã kết hôn sao?
Vậy mà dám làm nũng với cậu chủ nhà anh ta!
Thật không hiểu chuyện!
Quan Diêm cũng không biết tại sao mình lại tức giận, chỉ là nhìn thấy Mục Cảnh Y cười ngọt ngào với Tư Mộ Hàn như thế, anh ta liền cảm thấy lồng ngực rầu rĩ nghẹn khuất.
Mục Cảnh Y liếc nhìn về phía Quan Diêm, thấy sắc mặt anh ta đen sì, cô ấy ấm ức bĩu môi: “Tôi quấy rầy anh ấy hồi nào hả?"
Quan Diêm nghĩ đến chuyện trên máy bay trước đó, lại còn cho cô ấy mượn phòng mình, cho đến đến bây giờ, anh ta bỗng thấy mình như bị lừa.
Trong lòng dâng lên cơn giận chẳng hiểu tại sao.
Thế là anh ta lạnh lùng nhìn Mục Cảnh Y, nói: "Từ trên máy bay, cô đã nghĩ tất cả mọi cách để đến gần cậu chủ nhà tôi!".
Mục Cảnh Y thật không ngờ Quan Diêm sẽ nghĩ mình như thế, nhất thời cô ấy cảm thấy vô cùng ấm ức, đáy mắt nhanh chóng bị phủ một tầng hơi nước, cô ấy phủ định nói: "Tôi không có!"
Cô ấy còn chẳng biết anh trai này là ai, vì sao phải cố ý đến gần anh?
Vì sao anh ta cứ muốn đổ oan cho cô như vậy?
Quan Diêm không hề bỏ qua vì vẻ mặt ấm ức của Mục Cảnh Y, trái lại anh ta càng thêm không đắn đo mà nói: "Cô còn nói mình không có ư?"
"Ngày hôm qua cô nói cái gì mà không mang chứng minh thư, muốn tôi thuê giúp cô một căn phòng."
"Buổi sáng lại cố ý làm bộ như không nhìn đường, muốn đâm sầm vào trong lòng cậu chủ nhà tôi, nếu không phải tôi đúng lúc ngăn cản, chắc cô đã đắc ý vì thực hiện được mục đích rồi."
"Hiện tại cô lại muốn làm gì nữa?"
"Tôi..."
Mục Cảnh Y há miệng thở dốc, muốn giải thích gì đó, nhưng không đợi cô ấy mở miệng, đã nghe Quan Diêm nói tiếp:
"Tôi không quan tâm cô muốn làm gì. Mời cô cách xa cậu chủ nhà tôi một chút! Cậu chủ nhà tôi là người đã có vợ rồi!"
Nói đến mấy chữ “người có vợ này, Quan Diêm đặc biệt gằn từng chữ mà nhấn mạnh.
Giống như đang cảnh cáo Mục Cảnh Y điều gì đó.
Mục Cảnh Y kinh ngạc nhìn Quan Diêm, có vẻ thật không ngờ anh ta lại nghĩ mình như thế.
Nhất thời cô ấy tức giận hếch cằm: “Ai thích cậu chủ nhà anh hả! Tôi là người đã có người trong lòng! Anh không biết cái gì thì đừng có nói lung tung!"
Mục Cảnh Y nói xong, trực tiếp tức giận bỏ chạy.
Quan Diêm cứ thế nhìn chăm chú Mục Cảnh Y tức giận bỏ chạy, anh ta có chút phiền não vô trán.
Anh ta bị sao vậy?
Đang êm đẹp, sao tự dưng lại bị một cô nhóc chọc tức chứ?
Tư Mộ Hàn từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, mãi cho đến khi Mục Cảnh Y chạy mất, anh mới không nóng không lạnh nói một câu: "Quan Diêm, cậu hiểu lầm cô nhóc ấy rồi."
Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn, hơi chột dạ.
Vừa dứt lời, anh ta đã biết mình hiểu nhầm cô ấy.
Nhưng chính anh ta không biết mình bị sao nữa.
Sống 28 năm cuộc đời, lần đầu tiên, anh ta không hề lý trí, không hề có năng lực phán quyết như vậy...
"Quan Diêm, có phải cậu nhìn trúng con gái nhà người ta không?"
Tư Mộ Hàn không chút để ý hỏi.
Quan Diêm nhất thời chết đứng ở đó.
Anh ta thích cô nhóc kia ư?
Điều này sao có thể?
Anh ta mới biết cô ấy không vượt quá ba ngày mà!
Quan Diêm không tin mình lại động lòng với một cô nhóc còn không biết rốt cuộc đã trưởng thành hay chưa.
Tư Mộ Hàn không có nghe thấy Quan Diêm đáp lại, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Anh chỉ nói một câu: "Cậu chờ lát nữa đi tìm cô nhóc kia, nói với cô ấy, tôi đồng ý với thỉnh cầu của cô ấy."
Anh cũng không biết vì sao mình lại đồng ý với thỉnh cầu của cô nhóc kia, nhưng trong lòng có một chấp niệm đang nói cho anh biết, không thể từ chối, không thể từ chối.
Giống như chỉ cần anh từ chối, anh sẽ bỏ qua thứ gì đó.
"Là như vậy."
Mục Cảnh Y nói ra yêu cầu đơn giản của mình với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nghe xong, im lặng một hồi lâu.
Anh thật không ngờ, Mục Cảnh Y sẽ mời mình đến làm bạn nam đi kèm...
Tư Mộ Hàn đương nhiên không quá muốn.
Ngoài Hạ Hạ, anh không thích có bất cứ sự tiếp xúc thân mật nào với những cô gái khác.
Nhưng trong lòng lại giống như có thứ gì đó dẫn dắt anh, khiến cho anh không thể dứt khoát từ chối cô ấy.
"Anh ơi, cầu xin anh đó!"
Mục Cảnh Y tội nghiệp nhìn Tư Mộ Hàn.
vietwriter.vn
Lúc Quan Diêm trở về, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Mục Cảnh Y làm nũng với Tư Mộ Hàn, nhất thời anh ta đen mặt lại.
Anh ta đặt cái khay đến trước mặt Mục Cảnh Y, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Xin đừng quấy rầy đến cậu chủ nhà tôi!"
Cô nhóc này, chẳng lẽ không biết cậu chủ nhà anh ta là đàn ông đã kết hôn sao?
Vậy mà dám làm nũng với cậu chủ nhà anh ta!
Thật không hiểu chuyện!
Quan Diêm cũng không biết tại sao mình lại tức giận, chỉ là nhìn thấy Mục Cảnh Y cười ngọt ngào với Tư Mộ Hàn như thế, anh ta liền cảm thấy lồng ngực rầu rĩ nghẹn khuất.
Mục Cảnh Y liếc nhìn về phía Quan Diêm, thấy sắc mặt anh ta đen sì, cô ấy ấm ức bĩu môi: “Tôi quấy rầy anh ấy hồi nào hả?"
Quan Diêm nghĩ đến chuyện trên máy bay trước đó, lại còn cho cô ấy mượn phòng mình, cho đến đến bây giờ, anh ta bỗng thấy mình như bị lừa.
Trong lòng dâng lên cơn giận chẳng hiểu tại sao.
Thế là anh ta lạnh lùng nhìn Mục Cảnh Y, nói: "Từ trên máy bay, cô đã nghĩ tất cả mọi cách để đến gần cậu chủ nhà tôi!".
Mục Cảnh Y thật không ngờ Quan Diêm sẽ nghĩ mình như thế, nhất thời cô ấy cảm thấy vô cùng ấm ức, đáy mắt nhanh chóng bị phủ một tầng hơi nước, cô ấy phủ định nói: "Tôi không có!"
Cô ấy còn chẳng biết anh trai này là ai, vì sao phải cố ý đến gần anh?
Vì sao anh ta cứ muốn đổ oan cho cô như vậy?
Quan Diêm không hề bỏ qua vì vẻ mặt ấm ức của Mục Cảnh Y, trái lại anh ta càng thêm không đắn đo mà nói: "Cô còn nói mình không có ư?"
"Ngày hôm qua cô nói cái gì mà không mang chứng minh thư, muốn tôi thuê giúp cô một căn phòng."
"Buổi sáng lại cố ý làm bộ như không nhìn đường, muốn đâm sầm vào trong lòng cậu chủ nhà tôi, nếu không phải tôi đúng lúc ngăn cản, chắc cô đã đắc ý vì thực hiện được mục đích rồi."
"Hiện tại cô lại muốn làm gì nữa?"
"Tôi..."
Mục Cảnh Y há miệng thở dốc, muốn giải thích gì đó, nhưng không đợi cô ấy mở miệng, đã nghe Quan Diêm nói tiếp:
"Tôi không quan tâm cô muốn làm gì. Mời cô cách xa cậu chủ nhà tôi một chút! Cậu chủ nhà tôi là người đã có vợ rồi!"
Nói đến mấy chữ “người có vợ này, Quan Diêm đặc biệt gằn từng chữ mà nhấn mạnh.
Giống như đang cảnh cáo Mục Cảnh Y điều gì đó.
Mục Cảnh Y kinh ngạc nhìn Quan Diêm, có vẻ thật không ngờ anh ta lại nghĩ mình như thế.
Nhất thời cô ấy tức giận hếch cằm: “Ai thích cậu chủ nhà anh hả! Tôi là người đã có người trong lòng! Anh không biết cái gì thì đừng có nói lung tung!"
Mục Cảnh Y nói xong, trực tiếp tức giận bỏ chạy.
Quan Diêm cứ thế nhìn chăm chú Mục Cảnh Y tức giận bỏ chạy, anh ta có chút phiền não vô trán.
Anh ta bị sao vậy?
Đang êm đẹp, sao tự dưng lại bị một cô nhóc chọc tức chứ?
Tư Mộ Hàn từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, mãi cho đến khi Mục Cảnh Y chạy mất, anh mới không nóng không lạnh nói một câu: "Quan Diêm, cậu hiểu lầm cô nhóc ấy rồi."
Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn, hơi chột dạ.
Vừa dứt lời, anh ta đã biết mình hiểu nhầm cô ấy.
Nhưng chính anh ta không biết mình bị sao nữa.
Sống 28 năm cuộc đời, lần đầu tiên, anh ta không hề lý trí, không hề có năng lực phán quyết như vậy...
"Quan Diêm, có phải cậu nhìn trúng con gái nhà người ta không?"
Tư Mộ Hàn không chút để ý hỏi.
Quan Diêm nhất thời chết đứng ở đó.
Anh ta thích cô nhóc kia ư?
Điều này sao có thể?
Anh ta mới biết cô ấy không vượt quá ba ngày mà!
Quan Diêm không tin mình lại động lòng với một cô nhóc còn không biết rốt cuộc đã trưởng thành hay chưa.
Tư Mộ Hàn không có nghe thấy Quan Diêm đáp lại, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Anh chỉ nói một câu: "Cậu chờ lát nữa đi tìm cô nhóc kia, nói với cô ấy, tôi đồng ý với thỉnh cầu của cô ấy."
Anh cũng không biết vì sao mình lại đồng ý với thỉnh cầu của cô nhóc kia, nhưng trong lòng có một chấp niệm đang nói cho anh biết, không thể từ chối, không thể từ chối.
Giống như chỉ cần anh từ chối, anh sẽ bỏ qua thứ gì đó.