Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 613 Anh Bảy trúng độc rồi!"
Nhìn anh Bảy nhà mình tím tái cả môi, vừa nhìn là biết trúng độc.
Thập Lục nhất thời tức giận trừng Nguyễn Tri Hạ một cái: “Đều tại người phụ nữ như cô làm hại! Nếu không phải vì đi vào rừng tìm cô, anh Bảy sẽ không trúng độc!"
Nói xong, Thập Lục không dám chậm trễ, cõng Mặc Thâm lên trực tiếp chạy
đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Thập Lục cõng Mặc Thâm, giống như chỉ cõng bao cát, không hề có chút gánh nặng nào mà chạy.
Lần đầu tiên cô phát hiện, sự chênh lệch thực lực giữa đàn ông và phụ nữ lại
Mà thiếu niên như chưa lớn kia cũng một người đàn ông cao1m9, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Quả nhiên, người so với người sẽ khiến người tức chết...
vietwriter.vn
Không đợi Nguyễn Tri Hạ thở hắt ra, cô lại thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một đám người hầu đi về phía mình.
Ngay sau đó, cô bị trói lại...
Sau đó nữa, cô bị nửa kéo nửa đẩy đi vào trong.
Xe dừng trước một phòng khám tư nhân.
Thập Lục cõng Mặc Thêm vào phòng y tế của Bạch Tuyền.
"Chị Bạch, chị mau ra đây nhìn xem, anh Bảy trúng độc rồi!"
Bạch Tuyền đang bốc thuốc.
Nhìn thấy Mặc Thâm tím tái cả môi được Thập Lục công vào, trên gương mặt cổ điển xinh đẹp của cô ấy xuất hiện sự hoảng sợ.
Cô ấy vội hỏi Thập Lục: “Thập Lục, đã có chuyện gì xảy ra? Anh Mặc Thâm đang êm đẹp, làm sao lại trúng độc rồi?"
Thập Lục tức giận nói: "Còn không phải tại người phụ nữ kia làm hại à!"
Cô ấy vội vàng chạy đến kiểm tra cho Mặc Thâm.
Phát hiện vết thương nằm tại giữa ngón trỏ và ngón cái, gần như không cần suy nghĩ, Bạch Tuyền lập tức kéo tay Mặc Thâm đặt trên môi mình, trực tiếp dùng phương thức giải độc nguyên thủy nhất, hút máu độc ra cho Mặc Thâm trước.
Thập Lục nhìn Bạch Tuyền tự mình dùng miệng hút máu độc thì sợ tới mức vội vàng ngăn cản: “Chị Bạch, chị làm như vậy cũng sẽ trúng độc mất!"
Bạch Tuyền đẩy Thập Lục ra, tiếp tục hút máu.
Thập Lục thấy vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh.
Đại khái mất vài phút sau, Bạch Tuyền nhìn thấy máu loãng đã trở thành màu đỏ tự nhiên, lập tức chạy đến cửa hàng thuốc, tìm thuốc giải độc đến đút cho Mặc Thâm uống.
Làm xong tất cả.
Thân thể Bạch Tuyền đột nhiên loạng choạng, Thập Lục sợ tới mức vội vã đỡ cô ấy.
Nhìn môi Bạch Tuyền tím tái, Thập Lục vội vàng vớ lấy bình thuốc trong tay cô ấy, đổ ra hai viên thuốc, đưa cho cô ấy: “Chị Bạch, chị cũng trúng độc rồi, mau uống vào đi."
Bạch Tuyền nhận thuốc Thập Lục đưa, cứ thế mà nuốt xuống.
Năm tiếng sau, Mặc Thẩm mới từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy mình đang ở phòng y tế của Bạch Tuyền, anh ta không khỏi ngẩn người.
Anh ta xoay người ngồi dậy trên giường, một chân rủ xuống thành giường, một chân gấp khúc, anh ta giơ tay thả lỏng áo, đầu óc có chút choáng váng.
Bạch Tuyền vừa lúc xong việc, chạy vào từ bên ngoài, liếc mắt thấy Mặc Thâm đã ngồi dậy, cô ấy không khỏi vui sướng tiến lên nói: "Anh Mặc Thâm, anh tỉnh rồi?".
Mặc Thâm nhìn Bạch Tuyền, há miệng thở dốc: “Sao tôi lại ở đây?"
Bạch Tuyền có ý trách cứ nhìn anh ta nói: “Anh Mặc Thâm, anh trúng độc rắn, thiếu chút nữa mất mạng rồi."
Mặc Thâm ngẩn ra.
Khó trách lúc trước anh ta cứ cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ, thì ra là trúng
Mặc Thâm nhìn xung quanh một vòng, không thấy Nguyễn Tri Hạ, lúc này anh ta vội xuống giường, đẩy Bạch Tuyền rồi đi ra ngoài.
Bạch Tuyền thấy Mặc Thâm bỗng nhiên xuống giường, lại còn đi ra ngoài, lập tức giơ tay kéo cổ tay anh ta lại, nói:
"Anh Mặc Thâm, độc tố trong thân thể anh còn chưa hoàn toàn được giải, anh định đi đâu?"
Mặc Thâm hất tay Bạch Tuyền ra, coi như không sao cả nói: "Tôi không sao."
Nói xong, anh ta đi nhanh ra ngoài.
Ra khỏi phòng nghỉ.
Thập Lục nhất thời tức giận trừng Nguyễn Tri Hạ một cái: “Đều tại người phụ nữ như cô làm hại! Nếu không phải vì đi vào rừng tìm cô, anh Bảy sẽ không trúng độc!"
Nói xong, Thập Lục không dám chậm trễ, cõng Mặc Thâm lên trực tiếp chạy
đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Thập Lục cõng Mặc Thâm, giống như chỉ cõng bao cát, không hề có chút gánh nặng nào mà chạy.
Lần đầu tiên cô phát hiện, sự chênh lệch thực lực giữa đàn ông và phụ nữ lại
Mà thiếu niên như chưa lớn kia cũng một người đàn ông cao1m9, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Quả nhiên, người so với người sẽ khiến người tức chết...
vietwriter.vn
Không đợi Nguyễn Tri Hạ thở hắt ra, cô lại thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một đám người hầu đi về phía mình.
Ngay sau đó, cô bị trói lại...
Sau đó nữa, cô bị nửa kéo nửa đẩy đi vào trong.
Xe dừng trước một phòng khám tư nhân.
Thập Lục cõng Mặc Thêm vào phòng y tế của Bạch Tuyền.
"Chị Bạch, chị mau ra đây nhìn xem, anh Bảy trúng độc rồi!"
Bạch Tuyền đang bốc thuốc.
Nhìn thấy Mặc Thâm tím tái cả môi được Thập Lục công vào, trên gương mặt cổ điển xinh đẹp của cô ấy xuất hiện sự hoảng sợ.
Cô ấy vội hỏi Thập Lục: “Thập Lục, đã có chuyện gì xảy ra? Anh Mặc Thâm đang êm đẹp, làm sao lại trúng độc rồi?"
Thập Lục tức giận nói: "Còn không phải tại người phụ nữ kia làm hại à!"
Cô ấy vội vàng chạy đến kiểm tra cho Mặc Thâm.
Phát hiện vết thương nằm tại giữa ngón trỏ và ngón cái, gần như không cần suy nghĩ, Bạch Tuyền lập tức kéo tay Mặc Thâm đặt trên môi mình, trực tiếp dùng phương thức giải độc nguyên thủy nhất, hút máu độc ra cho Mặc Thâm trước.
Thập Lục nhìn Bạch Tuyền tự mình dùng miệng hút máu độc thì sợ tới mức vội vàng ngăn cản: “Chị Bạch, chị làm như vậy cũng sẽ trúng độc mất!"
Bạch Tuyền đẩy Thập Lục ra, tiếp tục hút máu.
Thập Lục thấy vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh.
Đại khái mất vài phút sau, Bạch Tuyền nhìn thấy máu loãng đã trở thành màu đỏ tự nhiên, lập tức chạy đến cửa hàng thuốc, tìm thuốc giải độc đến đút cho Mặc Thâm uống.
Làm xong tất cả.
Thân thể Bạch Tuyền đột nhiên loạng choạng, Thập Lục sợ tới mức vội vã đỡ cô ấy.
Nhìn môi Bạch Tuyền tím tái, Thập Lục vội vàng vớ lấy bình thuốc trong tay cô ấy, đổ ra hai viên thuốc, đưa cho cô ấy: “Chị Bạch, chị cũng trúng độc rồi, mau uống vào đi."
Bạch Tuyền nhận thuốc Thập Lục đưa, cứ thế mà nuốt xuống.
Năm tiếng sau, Mặc Thẩm mới từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy mình đang ở phòng y tế của Bạch Tuyền, anh ta không khỏi ngẩn người.
Anh ta xoay người ngồi dậy trên giường, một chân rủ xuống thành giường, một chân gấp khúc, anh ta giơ tay thả lỏng áo, đầu óc có chút choáng váng.
Bạch Tuyền vừa lúc xong việc, chạy vào từ bên ngoài, liếc mắt thấy Mặc Thâm đã ngồi dậy, cô ấy không khỏi vui sướng tiến lên nói: "Anh Mặc Thâm, anh tỉnh rồi?".
Mặc Thâm nhìn Bạch Tuyền, há miệng thở dốc: “Sao tôi lại ở đây?"
Bạch Tuyền có ý trách cứ nhìn anh ta nói: “Anh Mặc Thâm, anh trúng độc rắn, thiếu chút nữa mất mạng rồi."
Mặc Thâm ngẩn ra.
Khó trách lúc trước anh ta cứ cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ, thì ra là trúng
Mặc Thâm nhìn xung quanh một vòng, không thấy Nguyễn Tri Hạ, lúc này anh ta vội xuống giường, đẩy Bạch Tuyền rồi đi ra ngoài.
Bạch Tuyền thấy Mặc Thâm bỗng nhiên xuống giường, lại còn đi ra ngoài, lập tức giơ tay kéo cổ tay anh ta lại, nói:
"Anh Mặc Thâm, độc tố trong thân thể anh còn chưa hoàn toàn được giải, anh định đi đâu?"
Mặc Thâm hất tay Bạch Tuyền ra, coi như không sao cả nói: "Tôi không sao."
Nói xong, anh ta đi nhanh ra ngoài.
Ra khỏi phòng nghỉ.