Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 569 Em đừng để anh lo lắng mà."
Tay anh cứng đờ, nhất thời quên đẩy cô ra.
Mà cứ để mặc cô ôm hôn mình.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn không đẩy mình ra thì trong lòng không khỏi mừng thầm.
Cô biết người đàn ông này là nói một đằng làm một nẻo, không nỡ đẩy cô ra.
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ càng hôn người đàn ông nhiệt tình hơn, tay còn không quên vuốt ve.
Tư Mộ Hàn rũ mắt, hình như ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng đang nổi lên sóng to gió lớn gì đó, đang cuộn trào mãnh liệt.
Lúc anh cảm thấy lý trí sắp bị dục vọng lấn át.
Tư Mộ Hàn vội vàng đẩy Nguyễn Tri Hạ ra.
Nguyễn Tri Hạ bị đẩy đến mức trở tay không kịp, nên đập vào vách tường ngay. Lưng cô đập vào khóa vòi sen nhô lên khỏi tường kia, khiến cô nhất thời đau đến mức hít ngụm khí lạnh: “Hít...”
Nguyễn Tri Hạ ôm lưng mình, không dám tin nhìn Tư Mộ Hàn, không ngờ anh lại đột ngột đẩy mình như thế.
Cô như rất tủi thân, đáy mắt nhanh chóng dâng trào nước mắt, đáng thương nhìn người đàn ông quá đáng kia.
vietwriter.vn
Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng rên đau của Nguyễn Tri Hạ thì nhất thời sốt sắng.
Anh vội lên tiếng hỏi: “Hạ Hạ, em đụng trúng đầu thế?”
Trong lòng Tư Mộ Hàn cực kỳ phiền muộn, tại sao anh lại quên mất việc chừng mực mà đẩy mạnh như thế chứ.
Rõ ràng giọng nói lúc nãy của cô rất đau đớn, chắc chắn là đập trung vào người rồi.
Anh thật đáng chết.
Tại sao anh lại tổn thương cô chứ?
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn sốt sắng thì trong lòng không khỏi oán hận, nhưng sau lưng đang đau đến mức cô chẳng muốn nói chuyện với anh.
Cô cúi người xuống, dựa vào vách tường.
Thấy Tư Mộ Hàn đang không ngừng vươn tay tìm kiếm cô thì càng nghĩ càng tủi thân hơn.
Cô đã làm đến mức này rồi.
Anh còn muốn cô phải làm thế nào nữa?
Cô đã gạt thể diện qua một bên, không ngại bám lấy anh, anh còn muốn cô phải làm thế nào nữa?
Có phải cô đi rồi anh mới vui vẻ, phấn chấn đúng không?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ thật sự cảm thấy rất tủi thân.
Cảm giác này so với lúc cô nhìn thấy anh và Nguyễn Tử Nhu ở bên nhau còn khó chịu hơn.
“Hạ Hạ, em hãy nói gì đi, em bị đập trúng ở đâu?”
Thấy Nguyễn Tri Hạ không nói gì, Tư Mộ Hàn cực kỳ hoảng loạn.
Trong lòng anh rất lo lắng, liệu có phải mình đã đẩy cô đụng trúng tường khiến cô ngất xỉu rồi không?
Anh định tìm kiếm vị trí của cô, nhưng trong phòng tắm này được xây rất rộng, nên anh nhất thời không thể tìm thấy cô đang ở đâu.
Cảm giác sợ hãi khi đánh mất cô nhất thời ập tới.
Khiến Tư Mộ Hàn không khỏi hít thở dồn dập.
“Hạ Hạ, em hãy trả lời anh một câu được không? Em đừng để anh lo lắng mà."
Tư Mộ Hàn run rẩy cầu xin.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói của Tư Mộ Hàn thì chỉ cảm thấy trái tim mình bị đâm đến mức đau nhói.
Tại sao anh vẫn còn quan tâm đến cô, nhưng lại muốn đẩy cô ra chứ?
Rõ ràng anh vẫn còn quan tâm cô như thế. Tại sao anh lại muốn đẩy cô ra chứ?
Mắt Nguyễn Tri Hạ nhất thời mờ ảo, thấy người đàn ông đang không ngừng vươn tay tìm kiếm, thì không nhịn được vươn tay nắm lấy bàn tay đang vươn tới của anh, năm ngón tay đan chặt vào ngón tay của anh.
Tư Mộ Hàn ra sức đan chặt tay của cô, rồi vươn tay lần mò về phía của cô.
Anh nhẹ nhàng kéo cô về phía của mình, cuối cùng anh cũng sờ được cô, rồi ôm cô vào lòng.
Tư Mộ Hàn rất áy náy hỏi cô: “Hạ Hạ, em bị đập trúng ở đâu? Em có đau không?”
CD)
Nguyễn Tri Hạ vốn không muốn nói chuyện, nhưng sau khi nghe thấy giọng điệu căng thẳng của Tư Mộ Hàn, cô liền khóc lóc nói: “Tư Mộ Hàn, em đau quá!”
Lưng cô rất đau.
Nhưng tim cô càng đau hơn.
Mà cứ để mặc cô ôm hôn mình.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn không đẩy mình ra thì trong lòng không khỏi mừng thầm.
Cô biết người đàn ông này là nói một đằng làm một nẻo, không nỡ đẩy cô ra.
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ càng hôn người đàn ông nhiệt tình hơn, tay còn không quên vuốt ve.
Tư Mộ Hàn rũ mắt, hình như ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng đang nổi lên sóng to gió lớn gì đó, đang cuộn trào mãnh liệt.
Lúc anh cảm thấy lý trí sắp bị dục vọng lấn át.
Tư Mộ Hàn vội vàng đẩy Nguyễn Tri Hạ ra.
Nguyễn Tri Hạ bị đẩy đến mức trở tay không kịp, nên đập vào vách tường ngay. Lưng cô đập vào khóa vòi sen nhô lên khỏi tường kia, khiến cô nhất thời đau đến mức hít ngụm khí lạnh: “Hít...”
Nguyễn Tri Hạ ôm lưng mình, không dám tin nhìn Tư Mộ Hàn, không ngờ anh lại đột ngột đẩy mình như thế.
Cô như rất tủi thân, đáy mắt nhanh chóng dâng trào nước mắt, đáng thương nhìn người đàn ông quá đáng kia.
vietwriter.vn
Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng rên đau của Nguyễn Tri Hạ thì nhất thời sốt sắng.
Anh vội lên tiếng hỏi: “Hạ Hạ, em đụng trúng đầu thế?”
Trong lòng Tư Mộ Hàn cực kỳ phiền muộn, tại sao anh lại quên mất việc chừng mực mà đẩy mạnh như thế chứ.
Rõ ràng giọng nói lúc nãy của cô rất đau đớn, chắc chắn là đập trung vào người rồi.
Anh thật đáng chết.
Tại sao anh lại tổn thương cô chứ?
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn sốt sắng thì trong lòng không khỏi oán hận, nhưng sau lưng đang đau đến mức cô chẳng muốn nói chuyện với anh.
Cô cúi người xuống, dựa vào vách tường.
Thấy Tư Mộ Hàn đang không ngừng vươn tay tìm kiếm cô thì càng nghĩ càng tủi thân hơn.
Cô đã làm đến mức này rồi.
Anh còn muốn cô phải làm thế nào nữa?
Cô đã gạt thể diện qua một bên, không ngại bám lấy anh, anh còn muốn cô phải làm thế nào nữa?
Có phải cô đi rồi anh mới vui vẻ, phấn chấn đúng không?
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ thật sự cảm thấy rất tủi thân.
Cảm giác này so với lúc cô nhìn thấy anh và Nguyễn Tử Nhu ở bên nhau còn khó chịu hơn.
“Hạ Hạ, em hãy nói gì đi, em bị đập trúng ở đâu?”
Thấy Nguyễn Tri Hạ không nói gì, Tư Mộ Hàn cực kỳ hoảng loạn.
Trong lòng anh rất lo lắng, liệu có phải mình đã đẩy cô đụng trúng tường khiến cô ngất xỉu rồi không?
Anh định tìm kiếm vị trí của cô, nhưng trong phòng tắm này được xây rất rộng, nên anh nhất thời không thể tìm thấy cô đang ở đâu.
Cảm giác sợ hãi khi đánh mất cô nhất thời ập tới.
Khiến Tư Mộ Hàn không khỏi hít thở dồn dập.
“Hạ Hạ, em hãy trả lời anh một câu được không? Em đừng để anh lo lắng mà."
Tư Mộ Hàn run rẩy cầu xin.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói của Tư Mộ Hàn thì chỉ cảm thấy trái tim mình bị đâm đến mức đau nhói.
Tại sao anh vẫn còn quan tâm đến cô, nhưng lại muốn đẩy cô ra chứ?
Rõ ràng anh vẫn còn quan tâm cô như thế. Tại sao anh lại muốn đẩy cô ra chứ?
Mắt Nguyễn Tri Hạ nhất thời mờ ảo, thấy người đàn ông đang không ngừng vươn tay tìm kiếm, thì không nhịn được vươn tay nắm lấy bàn tay đang vươn tới của anh, năm ngón tay đan chặt vào ngón tay của anh.
Tư Mộ Hàn ra sức đan chặt tay của cô, rồi vươn tay lần mò về phía của cô.
Anh nhẹ nhàng kéo cô về phía của mình, cuối cùng anh cũng sờ được cô, rồi ôm cô vào lòng.
Tư Mộ Hàn rất áy náy hỏi cô: “Hạ Hạ, em bị đập trúng ở đâu? Em có đau không?”
CD)
Nguyễn Tri Hạ vốn không muốn nói chuyện, nhưng sau khi nghe thấy giọng điệu căng thẳng của Tư Mộ Hàn, cô liền khóc lóc nói: “Tư Mộ Hàn, em đau quá!”
Lưng cô rất đau.
Nhưng tim cô càng đau hơn.