Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 566 Anh là cả thế giới của cô.
Tư Mộ Hàn lúng túng ho một tiếng, để cố gắng che giấu.
“Ha... Anh có chắc là không phải sợ làm em ngã không?”
Nguyễn Tri Hạ chẳng muốn tin lời nói dối của anh.
Cô dám chắc rằng, anh đang sợ mình không nhìn thấy gì, lỡ đẩy cô ra sẽ làm ngã cô nên đau lòng thôi.
Tư Mộ Hàn hơi thẹn quá hóa giận đẩy cô ra: “Em đứng xuống đi.”
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ õng ẹo: “Em không xuống đó.”
Anh muốn cô đứng xuống ư? Không có cửa đâu.
Càng không có cửa khiến cô tuyệt vọng.
Hôm nay cô sẽ dây dưa với anh ở đây.
Để xem ai nhây hơn ai.
Nguyễn Tri Hạ hành động như thế, cả người Tư Mộ Hàn sắp bùng nổ rồi.
Giọng điệu của anh không khỏi u ám hơn: “Em đứng xuống cho anh!”
Nguyễn Tri Hạ cũng không sợ anh, mà ra sức cọ vào người anh: “Em không xuống đó, không xuống, không xuống!”
vietwriter.vn
Hình như Nguyễn Tri Hạ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, nên xấu xa nói: “Anh nói đi, anh có còn muốn ly hôn với em nữa không?”
“Anh có còn muốn đuổi em đi nữa không?”
Tư Mộ Hàn:"..”
Anh là người bị uy hiếp như vậy sẽ sợ hãi không muốn ly hôn nữa ?
“Em đừng cọ nữa.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn đã thay đổi.
Anh sắp bị cô cọ ra lửa rồi.
Nguyễn Tri Hạ cố ý hôn anh, rồi thổi vào tai anh: “Vậy anh nói thử xem, anh có còn muốn ly hôn nữa không?”
Tư Mộ Hàn biết nếu mình không đồng ý, e rằng hôm nay anh đừng hòng được đứng dậy.
LE
Anh bất đắc dĩ nói: “Anh không ly hôn nữa, em mau đứng xuống đi.”
Nếu cô còn cọ nữa thì anh thật sự sẽ phát điên lên mất.
Nguyễn Tri Hạ đạt được mục đích nên hôn lên mặt anh: “Ngoan lắm, anh sớm nói như thế có phải tốt hơn không?”
Nguyễn Tri Hạ rất giữ chữ tín, không cọ nữa.
Nhưng cô không rời khỏi chân của Tư Mộ Hàn, mà vẫn ngồi lên đó.
Như thể cô không hề có ý định đi xuống.
Tư Mộ Hàn nhất thời hơi đau đầu.
Lúc trước anh ước gì Nguyễn Tri Hạ luôn bám mình như vậy, nhưng bây giờ anh thật sự không chịu đựng nổi.
Anh quá mệt mỏi rồi.
Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên chân Tư Mộ Hàn, thấy tượng người gỗ ở trên bàn trà thì nhất thời nheo mắt lại, rồi vươn tay cầm nó lên.
Cô sờ tượng người gỗ đó, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Cô ngọt ngào là vì người đàn ông này, mặc dù đã không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn có thể điêu khắc một cách sống động như vậy.
Còn chua xót là vì người đàn ông này yêu mình như thế, nhưng vẫn một lòng đẩy cô ra.
Anh đang sợ liên lụy cô ư?
Nhưng cô đâu để tâm đến chuyện đó.
Chỉ cần có anh ở đây, cho dù anh không còn nhìn thấy gì nữa thì anh vẫn là đại anh hùng của cô, là người chồng tốt của cô.
Anh là cả thế giới của cô.
Tại sao anh lại giày vò bản thân như vậy?
Anh cứ sống yên ổn ở bên cô không tốt hơn ư?
“Tư Mộ Hàn, mấy ngày nay, anh đều ngồi khắc tượng người gỗ này sao?”
Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ hơi rầu rĩ.
Tư Mộ Hàn hoảng loạn khó chịu, nên không muốn nói chuyện với cô.
Cả người cô đều đang ngồi lên chân anh, mà đối với anh, đây là một hành động giày vò người khác.
Cô đang cố ý giày vò anh đúng không?
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn phớt lờ mình thì tưởng anh vẫn đang giận, nên cũng mặc kệ.
Cô cầm tượng người gỗ, rồi quý trọng vuốt ve, nhìn thấy bức tượng thu nhỏ của mình, cô cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.
Người đàn ông này đúng là không có chuyện gì anh làm không được.
Hình như chuyện gì anh cũng biết làm.
Khắc tượng người gỗ cũng có thể khắc một cách xuất sắc như vậy.
Nhưng chỉ mới hình thành khuôn mặt, còn mấy chỗ khác thì vẫn còn khiếm khuyết, nên hơi ảnh hưởng đến mỹ quan.
“Cậu chủ, đơn ly hôn đã ký xong rồi. Bây giờ có cần tôi đưa tới cho mợ chủ.”
“Ha... Anh có chắc là không phải sợ làm em ngã không?”
Nguyễn Tri Hạ chẳng muốn tin lời nói dối của anh.
Cô dám chắc rằng, anh đang sợ mình không nhìn thấy gì, lỡ đẩy cô ra sẽ làm ngã cô nên đau lòng thôi.
Tư Mộ Hàn hơi thẹn quá hóa giận đẩy cô ra: “Em đứng xuống đi.”
vietwriter.vn
Nguyễn Tri Hạ õng ẹo: “Em không xuống đó.”
Anh muốn cô đứng xuống ư? Không có cửa đâu.
Càng không có cửa khiến cô tuyệt vọng.
Hôm nay cô sẽ dây dưa với anh ở đây.
Để xem ai nhây hơn ai.
Nguyễn Tri Hạ hành động như thế, cả người Tư Mộ Hàn sắp bùng nổ rồi.
Giọng điệu của anh không khỏi u ám hơn: “Em đứng xuống cho anh!”
Nguyễn Tri Hạ cũng không sợ anh, mà ra sức cọ vào người anh: “Em không xuống đó, không xuống, không xuống!”
vietwriter.vn
Hình như Nguyễn Tri Hạ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, nên xấu xa nói: “Anh nói đi, anh có còn muốn ly hôn với em nữa không?”
“Anh có còn muốn đuổi em đi nữa không?”
Tư Mộ Hàn:"..”
Anh là người bị uy hiếp như vậy sẽ sợ hãi không muốn ly hôn nữa ?
“Em đừng cọ nữa.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn đã thay đổi.
Anh sắp bị cô cọ ra lửa rồi.
Nguyễn Tri Hạ cố ý hôn anh, rồi thổi vào tai anh: “Vậy anh nói thử xem, anh có còn muốn ly hôn nữa không?”
Tư Mộ Hàn biết nếu mình không đồng ý, e rằng hôm nay anh đừng hòng được đứng dậy.
LE
Anh bất đắc dĩ nói: “Anh không ly hôn nữa, em mau đứng xuống đi.”
Nếu cô còn cọ nữa thì anh thật sự sẽ phát điên lên mất.
Nguyễn Tri Hạ đạt được mục đích nên hôn lên mặt anh: “Ngoan lắm, anh sớm nói như thế có phải tốt hơn không?”
Nguyễn Tri Hạ rất giữ chữ tín, không cọ nữa.
Nhưng cô không rời khỏi chân của Tư Mộ Hàn, mà vẫn ngồi lên đó.
Như thể cô không hề có ý định đi xuống.
Tư Mộ Hàn nhất thời hơi đau đầu.
Lúc trước anh ước gì Nguyễn Tri Hạ luôn bám mình như vậy, nhưng bây giờ anh thật sự không chịu đựng nổi.
Anh quá mệt mỏi rồi.
Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên chân Tư Mộ Hàn, thấy tượng người gỗ ở trên bàn trà thì nhất thời nheo mắt lại, rồi vươn tay cầm nó lên.
Cô sờ tượng người gỗ đó, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Cô ngọt ngào là vì người đàn ông này, mặc dù đã không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn có thể điêu khắc một cách sống động như vậy.
Còn chua xót là vì người đàn ông này yêu mình như thế, nhưng vẫn một lòng đẩy cô ra.
Anh đang sợ liên lụy cô ư?
Nhưng cô đâu để tâm đến chuyện đó.
Chỉ cần có anh ở đây, cho dù anh không còn nhìn thấy gì nữa thì anh vẫn là đại anh hùng của cô, là người chồng tốt của cô.
Anh là cả thế giới của cô.
Tại sao anh lại giày vò bản thân như vậy?
Anh cứ sống yên ổn ở bên cô không tốt hơn ư?
“Tư Mộ Hàn, mấy ngày nay, anh đều ngồi khắc tượng người gỗ này sao?”
Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ hơi rầu rĩ.
Tư Mộ Hàn hoảng loạn khó chịu, nên không muốn nói chuyện với cô.
Cả người cô đều đang ngồi lên chân anh, mà đối với anh, đây là một hành động giày vò người khác.
Cô đang cố ý giày vò anh đúng không?
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn phớt lờ mình thì tưởng anh vẫn đang giận, nên cũng mặc kệ.
Cô cầm tượng người gỗ, rồi quý trọng vuốt ve, nhìn thấy bức tượng thu nhỏ của mình, cô cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.
Người đàn ông này đúng là không có chuyện gì anh làm không được.
Hình như chuyện gì anh cũng biết làm.
Khắc tượng người gỗ cũng có thể khắc một cách xuất sắc như vậy.
Nhưng chỉ mới hình thành khuôn mặt, còn mấy chỗ khác thì vẫn còn khiếm khuyết, nên hơi ảnh hưởng đến mỹ quan.
“Cậu chủ, đơn ly hôn đã ký xong rồi. Bây giờ có cần tôi đưa tới cho mợ chủ.”