Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 549 Đừng về quá muộn."
Việc Tư Mộ Hàn cao giọng tuyên bố ly hôn với Nguyễn Tri Hạ được gần như cả thành phố biết đến.
La An An biết được chuyện này cũng không thèm để ý tới nỗi đau lòng của mình nữa, vội vàng gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ.
Khi Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại từ La An An, cô đang hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Alo, An An?"
Nguyễn Tri Hạ không ngờ rằng La An An sẽ gọi điện thoại cho mình.
vietwriter.vn
"Hạ Hạ, tớ thấy rồi, cậu và anh Hàn đã xảy ra chuyện gì vậy?"
La An An không ngờ mình mới vài ngày không ra ngoài mà thôi, hôm nay sao lại thay đổi như thế chứ?
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời của La An An, cười khổ: "Tớ cũng không biết."
La An An hơi kinh ngạc: "Không phải cậu đề nghị ư?"
Nguyễn Tri Hạ: "Không phải."
La An An tặc lưỡi.
Cô ấy cho rằng việc ly hôn là do Hạ Hạ đề nghị cơ đấy.
vietwriter.vn
Dù sao mẹ của Tư Mộ Hàn là đầu sỏ đâm trúng mẹ của Hạ Hạ rồi bỏ trốn, cuối cùng khiến mẹ của Hạ Hạ phải trải qua một ca sinh khó.
Nhưng cô ấy không ngờ ly hôn lại là do Tư Mộ Hàn đề nghị.
Bởi vậy mới nói, cái quái gì đang xảy ra thế?
La An An không khỏi lo lắng: "Hạ Hạ, cậu không sao chứ?"
Nguyễn Tri Hạ nói: "Tớ ổn lắm, có thể ăn có thể uống."
Cô không phải là loại người tự sát vì tình yêu.
Dù cuộc sống có khó khăn, gian khổ đến đâu, chỉ cần có còn sống, cô nhất định phải nghiến răng mà kiên trì.
Vì sinh mệnh của cô là do mẹ cô ban tặng, cô không có tư cách không nâng niu nó.
"Hạ Hạ, nếu cậu cảm thấy không thoải mái, cứ nói cho tớ biết, tớ vẫn ở đây"
La An An không thể nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, không biết cô đang nói thật hay nói dối.
Nhưng quen biết Nguyễn Tri Hạ hơn ba năm, cô ấy tự biết Nguyễn Tri Hạ không phải người yếu đuối như vậy.
La An An biết rằng Nguyễn Tri Hạ chắc chắn có cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu nói khó chịu đến mức ồn ào đòi tự sát, La An An sẽ không tin.
Nghe được lời nói của La An An, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô nói với vẻ không có gì đáng ngại: "Không sao đâu, không phải là ly hôn thôi sao, không có gì to tát đâu."
Đúng vậy.
Không phải là ly hôn thôi sao.
Có gì to tát chứ.
Nguyễn Tri Hạ tự nhủ với bản thân.
La An An cũng biết mình nói thêm cũng vô ích, cho nên cũng không nói nhảm, trực tiếp nói: "Muốn đi ra ngoài uống vài ly không?"
Đúng lúc trong lòng cô ấy cũng khó chịu.
Nguyễn Tri Hạ là người không thích mua say, nhưng vào lúc này, cô thực sự cần phải say một trận.
Cô gật đầu đồng ý: "Được."
Khi Mộc Quý Bạch đi làm về, phát hiện Nguyễn Tri Hạ hôm nay có vẻ rất khác.
Trên mặt không có một chút đau buồn khổ sở nào.
Vả lại còn ăn diện rất xinh đẹp, như thể chuẩn bị đi ra ngoài.
Mộc Quý Bạch không khỏi sửng sốt một hồi, mới hỏi cô: "Hạ Hạ, cháu muốn đi ra ngoài sao?"
Nguyễn Tri Hạ gật đầu nói: "Cậu út, cháu đã hẹn với An An."
Mộc Quý Bạch nhìn Nguyễn Tri Hạ, muốn nhìn thấy một dấu vết buồn bã trên khuôn mặt cô,
nhưng tiếc là không có.
Không biết liệu là cô giả vờ quá sâu sắc hay là cô thực sự không buồn nữa.
Nói một cách dễ hiểu, một người có tâm tư luôn rất dễ đoán như cô, dường như đã trở nên khó đoán trong một sớm một chiều.
Mộc Quý Bạch dặn dò: "Đừng về quá muộn."
Nguyễn Tri Hạ cúi xuống thay giày: "Vâng ạ."
Mộc Quý Bạch nhìn cô, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi vẫn không thể yên tâm.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ra ngoài, anh ta lập tức bố trí vệ sĩ theo sát và bảo vệ cô mọi lúc.
Trong quán bar.
Đèn đỏ rượu xanh, tiếng nhạc định tại nhức óc.
Khắp nơi toàn là mùi phóng túng.
La An An biết được chuyện này cũng không thèm để ý tới nỗi đau lòng của mình nữa, vội vàng gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ.
Khi Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại từ La An An, cô đang hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Alo, An An?"
Nguyễn Tri Hạ không ngờ rằng La An An sẽ gọi điện thoại cho mình.
vietwriter.vn
"Hạ Hạ, tớ thấy rồi, cậu và anh Hàn đã xảy ra chuyện gì vậy?"
La An An không ngờ mình mới vài ngày không ra ngoài mà thôi, hôm nay sao lại thay đổi như thế chứ?
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời của La An An, cười khổ: "Tớ cũng không biết."
La An An hơi kinh ngạc: "Không phải cậu đề nghị ư?"
Nguyễn Tri Hạ: "Không phải."
La An An tặc lưỡi.
Cô ấy cho rằng việc ly hôn là do Hạ Hạ đề nghị cơ đấy.
vietwriter.vn
Dù sao mẹ của Tư Mộ Hàn là đầu sỏ đâm trúng mẹ của Hạ Hạ rồi bỏ trốn, cuối cùng khiến mẹ của Hạ Hạ phải trải qua một ca sinh khó.
Nhưng cô ấy không ngờ ly hôn lại là do Tư Mộ Hàn đề nghị.
Bởi vậy mới nói, cái quái gì đang xảy ra thế?
La An An không khỏi lo lắng: "Hạ Hạ, cậu không sao chứ?"
Nguyễn Tri Hạ nói: "Tớ ổn lắm, có thể ăn có thể uống."
Cô không phải là loại người tự sát vì tình yêu.
Dù cuộc sống có khó khăn, gian khổ đến đâu, chỉ cần có còn sống, cô nhất định phải nghiến răng mà kiên trì.
Vì sinh mệnh của cô là do mẹ cô ban tặng, cô không có tư cách không nâng niu nó.
"Hạ Hạ, nếu cậu cảm thấy không thoải mái, cứ nói cho tớ biết, tớ vẫn ở đây"
La An An không thể nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, không biết cô đang nói thật hay nói dối.
Nhưng quen biết Nguyễn Tri Hạ hơn ba năm, cô ấy tự biết Nguyễn Tri Hạ không phải người yếu đuối như vậy.
La An An biết rằng Nguyễn Tri Hạ chắc chắn có cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu nói khó chịu đến mức ồn ào đòi tự sát, La An An sẽ không tin.
Nghe được lời nói của La An An, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô nói với vẻ không có gì đáng ngại: "Không sao đâu, không phải là ly hôn thôi sao, không có gì to tát đâu."
Đúng vậy.
Không phải là ly hôn thôi sao.
Có gì to tát chứ.
Nguyễn Tri Hạ tự nhủ với bản thân.
La An An cũng biết mình nói thêm cũng vô ích, cho nên cũng không nói nhảm, trực tiếp nói: "Muốn đi ra ngoài uống vài ly không?"
Đúng lúc trong lòng cô ấy cũng khó chịu.
Nguyễn Tri Hạ là người không thích mua say, nhưng vào lúc này, cô thực sự cần phải say một trận.
Cô gật đầu đồng ý: "Được."
Khi Mộc Quý Bạch đi làm về, phát hiện Nguyễn Tri Hạ hôm nay có vẻ rất khác.
Trên mặt không có một chút đau buồn khổ sở nào.
Vả lại còn ăn diện rất xinh đẹp, như thể chuẩn bị đi ra ngoài.
Mộc Quý Bạch không khỏi sửng sốt một hồi, mới hỏi cô: "Hạ Hạ, cháu muốn đi ra ngoài sao?"
Nguyễn Tri Hạ gật đầu nói: "Cậu út, cháu đã hẹn với An An."
Mộc Quý Bạch nhìn Nguyễn Tri Hạ, muốn nhìn thấy một dấu vết buồn bã trên khuôn mặt cô,
nhưng tiếc là không có.
Không biết liệu là cô giả vờ quá sâu sắc hay là cô thực sự không buồn nữa.
Nói một cách dễ hiểu, một người có tâm tư luôn rất dễ đoán như cô, dường như đã trở nên khó đoán trong một sớm một chiều.
Mộc Quý Bạch dặn dò: "Đừng về quá muộn."
Nguyễn Tri Hạ cúi xuống thay giày: "Vâng ạ."
Mộc Quý Bạch nhìn cô, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi vẫn không thể yên tâm.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ra ngoài, anh ta lập tức bố trí vệ sĩ theo sát và bảo vệ cô mọi lúc.
Trong quán bar.
Đèn đỏ rượu xanh, tiếng nhạc định tại nhức óc.
Khắp nơi toàn là mùi phóng túng.
Bình luận facebook