Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182 "Đây là nơi nào?"
Sau này, Cố Gia Huy sẽ phạm sai lầm sao?
"Bác, tuy cháu không quá hiểu, có thể là vì cháu rất ngốc. Nhưng cháu sẽ cố gắng chăm sóc Cô Gia Huy trong khả năng của mình, nếu anh ấy thật sự làm sai chuyện gì, cháu sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cháu cũng không thể nhìn anh ấy hủy hoại chính mình. Cho nên, bác yên tâm đi, chắc chắn cháu sẽ chú ý đến anh ấy."
"Có câu này của cháu, bác cũng yên tâm rồi. Cô bé, đứa con trai này của bác vẫn còn nhiều chỗ bướng bỉnh, có thể hiện tại cháu chưa nhìn thấy, nhưng sau này cháu không được ghét bỏ nó đâu đấy."
"Bướng bỉnh ạ? Trong số những người đàn ông cháu gặp, thì không có ai có tính tình tốt như Cố Gia Huy! Giống như bông vải ý ạ, cho dù có đánh mạnh vào nó đến đâu thì nó cũng không đau không ngứa. Cãi nhau với anh ấy mới là chuyện vô nghĩa nhất, dù sao thì anh ấy rất mồm mép, cháu không nói lại anh ấy, cũng..."
Cũng không hôn lại anh ấy, tức thật!
"Người mà cháu... cháu đang nói là con trai bác á?"
Cố Gia Bảo tỏ vẻ nghi hoặc, con trai ông ấy tính tình dở hơi, vui giận thất thường, hơn nữa thủ đoạn thương nghiệp còn cực kỳ tàn nhẫn.
Ở trong giới thương nghiệp Kinh Đô, nghe đến tên của anh, là mọi người kiêng kị rồi.
Anh giống như Diêm La, ăn thịt người cũng không nhà xương.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại bảo anh dễ tính?
"Vâng, chính là cậu ba Cố đấy ạ."
"Có lẽ bác đã nuôi phải đứa con giả rồi, nó không nghe lời bố, chỉ nghe lời VỢ."
"Dạ? Nghĩa là sao ạ?"
Hứa Minh Tâm vẫn chưa hiểu.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa đi vào.
"Tất nhiên con phải nghe lời vợ con rồi, chẳng phải đây là tổ huẩn của nhà họ Cố sao? Lấy chồng không theo chồng, cưới vợ phải theo vợ."
Cố Gia Huy tiến lên, bàn tay to quấn quanh vòng eo của Hứa Minh Tâm, anh khẽ kéo cô lại rồi kéo luôn vào lòng mình.
Hứa Minh Tâm muốn giãy dụa, nhưng mà không giãy ra được, cô đành phải đỏ mặt để ông cụ chế cười thôi.
"Sao con lại tới đây, chẳng nhẽ con sợ bố bắt nạt vợ con à?"
Ông cụ bực mình nói.
"Chưa đến mức đấy, con sợ vị hôn thê này của con không hiểu chuyện, làm hỏng nhã hứng của bố thôi."
Anh sợ ông cụ nói những chủ đề sâu xa, tạo áp lực cho Hứa Minh Tâm.
Nội tâm của cô vợ nhỏ của anh còn giòn hơn cả pha lê, không chịu được áp lực.
D
Áp lực lớn một cái, đầu óc cô sẽ chết máy.
Để dưỡng tốt cái đầu cô, anh phải tốn nhiều công sức lắm đấy.
"Được rồi được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, vợ chồng son các con phải làm gì thì cứ làm đi, ông già cô đơn này vẫn ngồi uống trà dưỡng tính đây."
"Ngủ ngon."
Cổ Gia Huy nói một câu, sau đó anh liền kéo Hứa Minh Tâm đi, Hứa Minh Tâm cũng vội vàng nói một tiếng.
Sau khi đi ra khỏi thư phòng, anh cũng không dẫn cô về phòng mà đi thẳng lên tầng.
Cô hơi ngạc nhiên, nói: "Không phải đi ngủ à?"
"Đưa em đi xem một thứ."
Cuối cùng, bọn họ đã đến phòng ở tầng thượng, gác xép rất lớn, hai người đứng bên trong mà không chật tí nào.
Nơi này còn có kính viễn vọng, từ lỗ tròn nhỏ, có thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, nhìn thấy bốn phương tám hướng.
Chỗ này có giá sách, có thảm trải sàn, còn có cả chiếc giường nhỏ.
"Đây là nơi nào?"
"Lãnh địa riêng của tôi, những cái này cũng là đồ hồi nhỏ của tôi, về sau tôi và anh hai ra nước ngoài, căn phòng đã bị bỏ trống lâu, một số đồ đã hư hao, không thể không sửa chữa. Có một số đồ đã hỏng, có một số đồ đã chuyển đi."
Hứa Minh Tâm chơi chiếc kính viễn vọng, đúng là có thể nhìn thấy sao thật, hơn nữa cảm giác khoảng cách nhoáng cái đã được kéo gần.
Nhưng cô không hiểu về thiên văn lắm, Cố Gia Huy giải thích từng cái một, cái nào là cung Nhân Mã, cái nào là chòm sao Thiên Xứng, cái nào là Bắc Đẩu Thất Tinh.
Giọng nói gợi cảm dày dặn của anh vang lên bên tai, thực dễ nghe.
"Bác, tuy cháu không quá hiểu, có thể là vì cháu rất ngốc. Nhưng cháu sẽ cố gắng chăm sóc Cô Gia Huy trong khả năng của mình, nếu anh ấy thật sự làm sai chuyện gì, cháu sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cháu cũng không thể nhìn anh ấy hủy hoại chính mình. Cho nên, bác yên tâm đi, chắc chắn cháu sẽ chú ý đến anh ấy."
"Có câu này của cháu, bác cũng yên tâm rồi. Cô bé, đứa con trai này của bác vẫn còn nhiều chỗ bướng bỉnh, có thể hiện tại cháu chưa nhìn thấy, nhưng sau này cháu không được ghét bỏ nó đâu đấy."
"Bướng bỉnh ạ? Trong số những người đàn ông cháu gặp, thì không có ai có tính tình tốt như Cố Gia Huy! Giống như bông vải ý ạ, cho dù có đánh mạnh vào nó đến đâu thì nó cũng không đau không ngứa. Cãi nhau với anh ấy mới là chuyện vô nghĩa nhất, dù sao thì anh ấy rất mồm mép, cháu không nói lại anh ấy, cũng..."
Cũng không hôn lại anh ấy, tức thật!
"Người mà cháu... cháu đang nói là con trai bác á?"
Cố Gia Bảo tỏ vẻ nghi hoặc, con trai ông ấy tính tình dở hơi, vui giận thất thường, hơn nữa thủ đoạn thương nghiệp còn cực kỳ tàn nhẫn.
Ở trong giới thương nghiệp Kinh Đô, nghe đến tên của anh, là mọi người kiêng kị rồi.
Anh giống như Diêm La, ăn thịt người cũng không nhà xương.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại bảo anh dễ tính?
"Vâng, chính là cậu ba Cố đấy ạ."
"Có lẽ bác đã nuôi phải đứa con giả rồi, nó không nghe lời bố, chỉ nghe lời VỢ."
"Dạ? Nghĩa là sao ạ?"
Hứa Minh Tâm vẫn chưa hiểu.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa đi vào.
"Tất nhiên con phải nghe lời vợ con rồi, chẳng phải đây là tổ huẩn của nhà họ Cố sao? Lấy chồng không theo chồng, cưới vợ phải theo vợ."
Cố Gia Huy tiến lên, bàn tay to quấn quanh vòng eo của Hứa Minh Tâm, anh khẽ kéo cô lại rồi kéo luôn vào lòng mình.
Hứa Minh Tâm muốn giãy dụa, nhưng mà không giãy ra được, cô đành phải đỏ mặt để ông cụ chế cười thôi.
"Sao con lại tới đây, chẳng nhẽ con sợ bố bắt nạt vợ con à?"
Ông cụ bực mình nói.
"Chưa đến mức đấy, con sợ vị hôn thê này của con không hiểu chuyện, làm hỏng nhã hứng của bố thôi."
Anh sợ ông cụ nói những chủ đề sâu xa, tạo áp lực cho Hứa Minh Tâm.
Nội tâm của cô vợ nhỏ của anh còn giòn hơn cả pha lê, không chịu được áp lực.
D
Áp lực lớn một cái, đầu óc cô sẽ chết máy.
Để dưỡng tốt cái đầu cô, anh phải tốn nhiều công sức lắm đấy.
"Được rồi được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, vợ chồng son các con phải làm gì thì cứ làm đi, ông già cô đơn này vẫn ngồi uống trà dưỡng tính đây."
"Ngủ ngon."
Cổ Gia Huy nói một câu, sau đó anh liền kéo Hứa Minh Tâm đi, Hứa Minh Tâm cũng vội vàng nói một tiếng.
Sau khi đi ra khỏi thư phòng, anh cũng không dẫn cô về phòng mà đi thẳng lên tầng.
Cô hơi ngạc nhiên, nói: "Không phải đi ngủ à?"
"Đưa em đi xem một thứ."
Cuối cùng, bọn họ đã đến phòng ở tầng thượng, gác xép rất lớn, hai người đứng bên trong mà không chật tí nào.
Nơi này còn có kính viễn vọng, từ lỗ tròn nhỏ, có thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, nhìn thấy bốn phương tám hướng.
Chỗ này có giá sách, có thảm trải sàn, còn có cả chiếc giường nhỏ.
"Đây là nơi nào?"
"Lãnh địa riêng của tôi, những cái này cũng là đồ hồi nhỏ của tôi, về sau tôi và anh hai ra nước ngoài, căn phòng đã bị bỏ trống lâu, một số đồ đã hư hao, không thể không sửa chữa. Có một số đồ đã hỏng, có một số đồ đã chuyển đi."
Hứa Minh Tâm chơi chiếc kính viễn vọng, đúng là có thể nhìn thấy sao thật, hơn nữa cảm giác khoảng cách nhoáng cái đã được kéo gần.
Nhưng cô không hiểu về thiên văn lắm, Cố Gia Huy giải thích từng cái một, cái nào là cung Nhân Mã, cái nào là chòm sao Thiên Xứng, cái nào là Bắc Đẩu Thất Tinh.
Giọng nói gợi cảm dày dặn của anh vang lên bên tai, thực dễ nghe.