Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181 Đây chính là quyết định của cậu ba sao?
*Chương có nội dung hình ảnh
Thằng bé đã từ chối... đây chính là quyết định của cậu ba sao?
"Ăn cơm thôi."
Một lúc lâu sau, Cố Gia Bảo mới nặng nề nói ra ba chữ, giọng nói hơi thế lương.
Chú ý thì thấy, ông cụ giống như sư tử này, luôn sừng sững không ngã. Nhưng vừa nãy, sau khi Cố Gia Huy đưa ra quyết định này, sống lưng ông ấy tựa như càng đi vài phần, lộ ra vẻ già nua.
Bữa cơm này, mặt ngoài trông thì bầu không khí hòa hợp, nhưng cô biết, tranh đấu quá nhiều.
Cô không thích cái cảm giác này, cô cứ thấy tràn ngập quá nhiều mùi mưu toan.
Sau bữa cơm, ông cụ không cho bọn họ về mà bảo ở lại một đêm, bồi dưỡng tình cảm.
Hứa Minh Tâm có bóng mờ nhất định về nơi này, cô không dám tùy tiện đi lung tung.
Người giúp việc đến nói, ông cụ muốn cô đến thư phòng uống trà.
Lúc cô đến, ông cụ đang luyện chữ, cô vẫn có thể nhìn ra khí phách của ông cụ.
"Bác trai."
Cô lễ phép hộ.
"Ngồi đi, đừng câu nệ, cứ coi đây như nhà mình."
"Vâng."
Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó ngồi xuống, cô cũng nhìn thấy ông cụ hạ nét bút cuối cùng.
Ông ấy đã biết một chữ "nhà".
Chữ này rất đẹp, hoàn toàn có thể dán lên, nhưng ông cụ lại nhìn hồi lâu rồi thở dài, giống như là tâm sự nặng nề.
Trà này, xem ra không có dễ uống như vậy.
Cố Gia Bảo chuẩn bị pha trà, Hứa Minh Tâm không dám để trưởng bối pha trà, cô tự pha.
Ông ấy thấy thủ pháp của cô rất thành thạo thì cực kỳ ngạc nhiên: "Con biết pha trà à?"
"Trước kia nhà có khách, toàn là con pha trà, khách đều nói trà nhà con uống ngon."
Hứa Minh Tâm không nhịn được kiêu ngạo nói.
Cố Gia Bảo mỉm cười, ông ấy nhìn cô, tâm trạng không còn nặng nề quá nữa.
"Hứa Văn Mạnh đã nuôi dưỡng được một cô con gái tốt, chỉ đáng tiếc ông ta không biết quý trọng con, sai lầm coi con như cá mục*." (*có lẽ ý tác giả là coi Hứa Văn Mạnh sai lầm khi không coi trọng Hứa Minh Tâm)
"Nhưng cậu Ba Cố đã phát hiện ra con là một bảo bối, này cũng được. Là ngọc, thì ở đâu cũng phát sáng."
Cô lại chẳng kín đáo tí nào, cô tự khen ngợi mình.
Chẳng phải có câu, khiêm tốn quá thì thành kiêu ngạo sao, cô không khiêm tốn đầu.
Vốn ưu điểm đã có hạn, có thể phát hiện ra một cái thì cứ dùng thôi.
"Con lại đây, bác có lời hỏi con, tình cảm của con và cậu ba thế nào?"
"Tốt lắm ạ, trước đó có cãi nhau một lần, nhưng đã hòa thuận rồi ạ, tình cảm còn tốt hơn trước."
"Vợ chồng sẽ phải có lúc gập ghềnh thì mới càng ngày càng tốt. Minh Tâm này, nếu sau này cậu ba làm chuyện gì đó điên cuồng, làm hại bản thân, cũng làm hại người nhà, người ngoài cũng không khuyên được, con nhất định phải khuyên thằng bé nhé."
"Bác, bác nói như vậy là có ý gì ạ?"
Hứa Minh Tâm hơi không hiểu.
Lẽ nào, sau này Cố Gia Huy sẽ làm hại người nhà của mình sao?
"Bác đã nợ cậu hai cậu ba quá nhiều, từ nhỏ mấy đứa đã không ở bên cạnh bác, khó khăn lắm mới trưởng thành rồi đón về nhà, thì lại chịu vận hạn. Cậu ba vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của cậu hai, bác sợ thằng bé sẽ ngày càng lún sâu trên con đường này, đến cuối cùng lún sâu vào vũng bùn mà không bò lên được."
Thằng bé đã từ chối... đây chính là quyết định của cậu ba sao?
"Ăn cơm thôi."
Một lúc lâu sau, Cố Gia Bảo mới nặng nề nói ra ba chữ, giọng nói hơi thế lương.
Chú ý thì thấy, ông cụ giống như sư tử này, luôn sừng sững không ngã. Nhưng vừa nãy, sau khi Cố Gia Huy đưa ra quyết định này, sống lưng ông ấy tựa như càng đi vài phần, lộ ra vẻ già nua.
Bữa cơm này, mặt ngoài trông thì bầu không khí hòa hợp, nhưng cô biết, tranh đấu quá nhiều.
Cô không thích cái cảm giác này, cô cứ thấy tràn ngập quá nhiều mùi mưu toan.
Sau bữa cơm, ông cụ không cho bọn họ về mà bảo ở lại một đêm, bồi dưỡng tình cảm.
Hứa Minh Tâm có bóng mờ nhất định về nơi này, cô không dám tùy tiện đi lung tung.
Người giúp việc đến nói, ông cụ muốn cô đến thư phòng uống trà.
Lúc cô đến, ông cụ đang luyện chữ, cô vẫn có thể nhìn ra khí phách của ông cụ.
"Bác trai."
Cô lễ phép hộ.
"Ngồi đi, đừng câu nệ, cứ coi đây như nhà mình."
"Vâng."
Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó ngồi xuống, cô cũng nhìn thấy ông cụ hạ nét bút cuối cùng.
Ông ấy đã biết một chữ "nhà".
Chữ này rất đẹp, hoàn toàn có thể dán lên, nhưng ông cụ lại nhìn hồi lâu rồi thở dài, giống như là tâm sự nặng nề.
Trà này, xem ra không có dễ uống như vậy.
Cố Gia Bảo chuẩn bị pha trà, Hứa Minh Tâm không dám để trưởng bối pha trà, cô tự pha.
Ông ấy thấy thủ pháp của cô rất thành thạo thì cực kỳ ngạc nhiên: "Con biết pha trà à?"
"Trước kia nhà có khách, toàn là con pha trà, khách đều nói trà nhà con uống ngon."
Hứa Minh Tâm không nhịn được kiêu ngạo nói.
Cố Gia Bảo mỉm cười, ông ấy nhìn cô, tâm trạng không còn nặng nề quá nữa.
"Hứa Văn Mạnh đã nuôi dưỡng được một cô con gái tốt, chỉ đáng tiếc ông ta không biết quý trọng con, sai lầm coi con như cá mục*." (*có lẽ ý tác giả là coi Hứa Văn Mạnh sai lầm khi không coi trọng Hứa Minh Tâm)
"Nhưng cậu Ba Cố đã phát hiện ra con là một bảo bối, này cũng được. Là ngọc, thì ở đâu cũng phát sáng."
Cô lại chẳng kín đáo tí nào, cô tự khen ngợi mình.
Chẳng phải có câu, khiêm tốn quá thì thành kiêu ngạo sao, cô không khiêm tốn đầu.
Vốn ưu điểm đã có hạn, có thể phát hiện ra một cái thì cứ dùng thôi.
"Con lại đây, bác có lời hỏi con, tình cảm của con và cậu ba thế nào?"
"Tốt lắm ạ, trước đó có cãi nhau một lần, nhưng đã hòa thuận rồi ạ, tình cảm còn tốt hơn trước."
"Vợ chồng sẽ phải có lúc gập ghềnh thì mới càng ngày càng tốt. Minh Tâm này, nếu sau này cậu ba làm chuyện gì đó điên cuồng, làm hại bản thân, cũng làm hại người nhà, người ngoài cũng không khuyên được, con nhất định phải khuyên thằng bé nhé."
"Bác, bác nói như vậy là có ý gì ạ?"
Hứa Minh Tâm hơi không hiểu.
Lẽ nào, sau này Cố Gia Huy sẽ làm hại người nhà của mình sao?
"Bác đã nợ cậu hai cậu ba quá nhiều, từ nhỏ mấy đứa đã không ở bên cạnh bác, khó khăn lắm mới trưởng thành rồi đón về nhà, thì lại chịu vận hạn. Cậu ba vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của cậu hai, bác sợ thằng bé sẽ ngày càng lún sâu trên con đường này, đến cuối cùng lún sâu vào vũng bùn mà không bò lên được."