Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-39
Chương 39: Hòa Hảo
Giản Tích hôn anh hồi lâu, mới tách môi ra, đưa mắt nhìn anh.
Hạ Nhiên không tính là phối hợp, đầu lưỡi ngơ ngác trơ như gỗ, chẳng khác nào cục đá.
Giản Tích hỏi anh: “Anh sao vậy? Không muốn làm lành với em à?”
Hạ Nhiên yên lặng lắc đầu.
Giản Tích im lặng hai giây liền xoay người, “Đi lên đi, Lục Hãn Kiêu đang đợi chúng ta.”
Vừa dứt lời, Hạ Nhiên liền từ phía sau ôm lây cô, nhỏ giọng nói: “Bà xã, thực xin lỗi.”
Giản Tích đỏ mắt. “Dạ.”
“Anh về sau không bao giờ làm như vậy nữa.”
“Vâng.”
“Đêm đó đầu óc anh bị điên rồi nên mới làm ra những chuyện như vậy.”
“Anh biết vậy là tốt.”
Cánh tay Hạ Nhiên đặc biệt dùng sức, Giản Tích không nhịn được nữa, “Anh muốn bóp chết em à?”
Anh vẫn không buông, “Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một tí.”
Giản Tích khó chịu mà vặn vẹo đầu, “Không phải, vết thương trên người em đau quá.”
Hạ Nhiên lật đật buông tay, đau lòng mà nhìn cô.
Giản Tích nhướng mày, thập phần hài lòng vì bộ dáng nhận sai của anh.
Hai người quay về ghế lô, dọc theo đường đi, Giản Tích vẫn còn tỏ ra xa cách với anh, Hạ Nhiên vốn là có thẹn trong lòng, muốn rút ngắn khoảng cách nhưng không dám mở miệng nói lời nào. Loại không khí lành lạnh, nhàn nhạt này như có như không vẫn quanh quẩn.
Dù đã làm lành, nhưng vết nứt vẫn còn đó.
Vừa đến nơi, có thể nghe được giọng ca vàng của Lục Hãn Kiêu.
Giọng hát của anh ta bình bình, cần âm cao thì không cao lên được, khi cần giọng thấp thì không hạ thấp giọng xuống được, chỉ đạt tới trình độ trung bình.
Anh ta còn là một tên tự luyến, nhìn vào các mỹ nữ tiếp khách, đang ngồi trên sô pha anh ta nói vào micro, “Ai là người ủng hộ nhiệt tình nhất, lát nữa anh sẽ mời đi ăn khuya.”
Tức khắc, liền vang lên giọng nữ cổ vũ đầy sùng bái, không khí trong nháy mắt sôi nổi hẳn lên.
Hạ Nhiên: “Ngốc nghếch.”
Giản Tích: “Tên ngốc.”
Hai người trăm miệng một lời, xấu hổ hai giây, sau đó lại lâm vào im lặng tẻ ngắt.
Lục Hãn Kiêu chạy tới, vây quanh Hạ Nhiên trên dưới đánh giá, cười nói: “Oh! Đêm đó cậu còn chưa bị tớ đánh chết à? Xem ra tớ vẫn còn nhẹ tay à. Không được, tớ phải đi học thêm boxing để luyện thêm mới được.”
Hạ Nhiên không hé răng, Giản Tích lại quan tâm, đưa mắt cho Lục Hãn Kiêu một cái nhìn như ám sát.
“Ôi! Sợ quá đi mất.” Lục Hãn Kiêu lấy tay ôm ngực, một lần liền nhảy ra xa ba bước, cảm thán nói: “Tiểu Tích, anh không hề biết em chính là ma nữ cuồng bảo vệ chồng nha.”
“Anh bị tâm thần à?” Giản Tích nhìn hắn mà gào, phủi tay đi đến quầy bar.
Cô đi rồi, Hạ Nhiên trầm giọng cảnh cáo Lục Hãn Kiêu: “Cậu đừng có mà chọc cô ấy.”
Lục Hãn Kiêu: “Sao lại thế này, không phải đã làm lành rồi sao, sao mà còn hậm hực như vậy.”
Hạ Nhiên cúi thấp đầu: “Phải từ từ chứ, ít nhất cô ấy đã cho tớ cơ hội.”
Lục Hãn Kiêu nổi da gà một trận, cảm thán nói: “Đúng là yêu đương không vui chút nào, vẫn nên chỉ là giao lưu thân thể thuần túy vui hơn nhiều.”
Hạ Nhiên hụt hẫng mà liếm liếm răng khôn, thở dài một tiếng, “Người anh em, tớ khuyên cậu một câu, già đầu rồi, cũng nên tém tém lại được rồi, ăn chơi phóng túng quá coi chừng có ngày bị úp sọt.”
“Làm sao có chuyện đó xảy ra được?” Lục Hãn Kiêu tự tin mười phần, “Làm sao mà từ trên trời lại ra một thằng con được, còn nữa, nếu mà muốn quay đầu ít nhất phải tìm được một người như Tiểu Tích.”
Ánh mắt Hạ Nhiên lại trầm xuống.
“Mẹ kiếp, ánh mắt giết người.” Lục Hãn Kiêu đẩy anh một cái, “Được rồi, hai người mà có kết hôn cũng đừng nói với tớ.”
Hạ Nhiên cảm thấy anh ta lại đang nói mê sảng, “Cậu không tới?”
“Tới làm gì?” Lục Hãn Kiêu buồn cười, thật thật giả giả nói không tỉ mỉ mà còn hỏi lại, “Tới cướp dâu sao?”
Hạ Nhiên nhấc nhân muốn đạp anh ta một cái, Lục Hãn Kiêu nhanh chân lủi mất, “Mẹ kiếp, cậu lại dùng chiêu này, đi đi, đi dỗ vợ cậu đi.”
Giản Tích ngồi trên ghế cao, xoay xoay ghế tựa.
Hạ Nhiên rất biết điều, đem cho cô ly nước trái cây, “Dâu tây, em uống không?”
“Không uống.”
Hạ Nhiên lại đổi một ly khác, “Nước dưa hấu nha.”
“Không thích.”
“Em muốn uống trà bưởi mật ong sao? Anh đi mua cho em?”
“Không muốn.”
Lục Hãn Kiêu đứng ở đằng xa xem náo nhiệt, thiếu chút nữa cười đến sốc hông.
Hạ Nhiên cũng không thấy có gì quá đáng, quả thật ngàn vàng cũng không đổi được nụ cười của bà xã. Vì vậy, đem tất cả các loại nước trái câu mỗi thứ một ly để trong tầm tay của Giản Tích, sau đó im lặng mà ngồi cách xa một chút, trông cực kỳ giống một chú cún con đi lạc đang chờ sự chăm sóc của chủ nhân.
Người phục vụ lại đến đưa thức ăn, Hạ Nhiên nhanh nhẹn đi tới, chọn mấy món ngon cho Giản Tích.
Vui vẻ mà gọt vỏ từng quả rồi đặt trên đĩa, quả táo được cắt thành những miếng vừa ăn, rồi còn cắm sẵn tăm. Hạ Nhiên đẩy nhẹ đĩa trái cây ra trước mặt Giản Tích, nhất cử nhất động đều muốn nói:
“Cầu xin em đó, nể mặt anh ăn chút gì đi.”
Nhưng cái mặt này cuối cùng vẫn không đáng giá.
Giản Tích nhìn cũng không nhìn qua, “Nước trái cây vị mật đào.”
“Không có.”
“Nhưng em muốn uống bây giờ.”
“Không phải em mới uống sao.”
Hạ Nhiên như có như không mà lên tiếng, Giản Tích há miệng thở dốc, vị mật đào còn lưu lại ở môi lưỡi vẫn chưa tản đi hết.
Hạ Nhiên đem ghế dựa lại gần, ngồi xuống gần cô, bộ dạng muốn cười mà không dám.
Giản Tích giả vờ lạnh lùng, trấn định, chớp chớp mắt.
Ấn đường Hạ Nhiên khẽ cong lên, ánh mắt cố ý trầm xuống, chuyển sang bộ dáng thâm thúy mê người.
Anh không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào của Giản Tích, rõ ràng, cô đỏ mặt.
Nam sắc lồ lộ như thế, anh không tin không chinh phục được cô.
Hạ Nhiên cười cười, cái gì cũng không nói, đứng dậy rời đi.
Giản Tích cực kỳ buồn bực, làm lung lạc lòng người như vậy rồi phủi đít bỏ đi à. Thế nhưng, đột nhiên, Hạ Nhiên cúi người gần lại, cúi đầu hôn thật mạnh bên má cô một cái.
Đôi môi ươn ướt, hô hấp nóng cháy, anh hạ thấp giọng thì thầm, “Vị đào mật, thích không?”
Cũng không đợi trả lời, làm như không có việc gì tránh ra.
Giản Tích quay lưng lại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, nghĩ thầm, “Người này thật là không biết xấu hổ là gì.”
Mắng thì mắng, nhưng cô vẫn liếc trộm về phía anh, thấy Hạ Nhiên đang cúi đầu lột hạt dẻ cho cô, người đàn ông vóc người cao lớn châm chú nghiêm túc mà làm, đem từng hạt từng hạt đặt lên đĩa.
Giản Tích nhướng mày, quay đầu liếm liếm môi, tìm kiếm chút dư vị đọng lại.
Lục Hãn Kiêu gào lên một tiếng, “Tiểu Tích, đến bài em chọn rồi này.” Anh nói vào micro, yêu cầu mọi người im lặng, “Im lặng hết cho anh, tới live show của em gái anh rồi.”
Giản Tích không hề luống cuống, chân nhẹ nhàng đặt xuống đất, xoay ghế cao một cái, ngồi đối diện với màn hình, thanh thản bình tĩnh.
Lục Hãn Kiêu vui sướng bước đến bên Hạ Nhiên, lấy một miếng trái cây đã chuẩn bị sẵn bỏ vào miệng, “Cậu còn chưa nghe qua tiếng hát của em gái tớ đúng không? Dễ nghe đến bùng nổ đó.”
Hạ Nhiên quay qua bảo vệ đĩa trái cây, “Trước tiên, cậu bùng nổ một cái cho tớ nhìn xem.”
Lục Hãn Kiêu cũng không giận dỗi, chỉ chỉ màn hình, “Này, hát tiếng Anh đó, cậu khẳng định là nghe không hiểu chứ gì, không sao, tớ dịch lại cho cậu.”
Nhạc dạo vang lên, chính thức vào lời bài hát, Giản Tích nhẹ nhàng đếm nhịp, giơ micro lên.
Khi cất giọng, ngồi trên ghế dài Lục Hãn Kiêu gào lên như quỷ khóc sói tru.
Hạ Nhiên hơi cảm thấy ngoài ý muốn, thật sự …. Rất êm tai.
Là một bài hát đã cũ, tên là , tiết tấu nhẹ nhàng, Giản Tích hát tới phần điệp khúc, đơn giản không cần xem qua màn hình, tự cảm nhịp, giọng rõ ràng.
Lục Hãn Kiêu: “Nghe thấy không, tớ phiên dịch lại cho cậu, câu này có nghĩa là, ‘anh là một tên đàn ông tồi, em sẽ không bao giờ yêu anh’, câu này có ý là ---‘họ Hạ kia, muốn cút thì cút xa một chút’.”
Hạ Nhiên: “….”
Tối nay để đền bù cho sự tiếc nuối của bản thân khi học cỡ nào vẫn không thể nào khá tiếng Anh được, Lục Hãn Kiêu hăng hái tiếp tục dịch lời bài hát, “Câu này chính là cao trào của bài hát, có nghĩ là ‘cút xa được thì cút luôn đi’ hoặc là ‘cho dù có gặp quỷ thì bà đây cũng không yêu anh’!”
Nói xong, Lục Hãn Kiêu tự mình ôm bụng cười to, “Ha ha ha.”
Hạ Nhiên tạm thời không muốn nói chuyện với tên ngốc, an tĩnh nghiêm túc mà nghe Giản Tích hát, thẳng đến khi kết thúc, vỗ tay vang dội như sấm, lúc này anh mới quay đầu lại, chậm rì rì mà khinh bỉ Lục Hãn Kiêu.
Hỏi anh ta: “Cậu nói bài hát này có ý là gì?”
“Tiểu Tích chính là mượn bài hát này ý nói, bà đây không hiếm lạ gì anh.”
Hạ Nhiên cười lạnh một tiếng, “Họ Lục cậu muốn tìm chết à, tớ ít nhất cũng là đứa đậu được tiếng Anh cấp sáu.” Ngừng lại một chút, Hạ Nhiên điều chỉnh cảm xúc, tự hào cùng kiêu ngạo lên tiếng: “Bài háy này có ý là trừ bỏ anh đây, cô ấy sẽ không yêu bất kỳ tên đàn ông nào khác.”
Mẹ nó, quá kiêu ngạo.
Lục Hãn Kiêu ôm ngực, “Không cùng hai người chơi nữa, xấu xa không biết xấu hổ mà khoe ân ái, tớ đi tìm Mân Côi của tớ đây.”
Giản Tích sau khi hát xong, đi đến trước mặt Hạ Nhiên, bình tĩnh mà nói, “Đem trái cây anh chuẩn bị cho em về, em phải đi về rồi.”
Hạ Nhiên thiếu chút nũa mà quỳ xuống để cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng đã để ý tới anh rồi!
Vì thế nhanh chóng thu dọn, lẽo đẽo theo sau Giản Tích.
Trên đường đưa cô về nhà, Hạ Nhiên lái xe, trong xe an tĩnh, mùi tinh dầu hoa nhài ám muội mà thúc đẩy tình yêu.
Giản Tích không lên tiếng, Hạ Nhiên thất thần.
Trong xe có đầy đủ máy sưởi, Giản Tích cởi khăn quàng cổ, chiếc áo bó sát cổ chữ V lấp ló cảnh xuân, làn da trắng muốt, khe rãnh như ẩn như hiện làm cho người ta mơ màng.
Trên đường về, Hạ Nhiên vẫn bị cô tàn nhẫn mà đối xử lạnh nhạt, rốt cuộc về tới bãi đỗ xe anh đã không nhịn được nữa, duỗi tay kéo cô vòng ngực, đè vào trong lòng mà hung hăng hôn.
Giản Tích không thể hít thở, chỉ có thể im lặng thừa nhận việc làn môi bị cạy ra. Hạ Nhiên như một con cá mắc cạn thoi thóp, nương vào sự dịu dàng của cô mà sống sót.
Đầu lưỡi quá mềm, khuấy đảo trong miệng cô, làm cho môi cô ướt át, Hạ Nhiên thở hổn hển, đầy áp lực, “Tra tấn anh, em đang tra tấn anh đúng không? Anh khó chịu muốn chết rồi.”
Giản Tích ấm ức, “Lúc anh nói chia tay đó, anh có nghĩ tới là em khó chịu không?”
“Anh xin lỗi.” Hạ Nhiên hôn hôn chóp mũi cô, “Giản Tích, thật xin lỗi.”
“Em không nghĩ sẽ tha thứ cho anh.” Giản Tích vẫn còn tức giận, nhỏ giọng: “Em muốn làm anh tức chết đó.”
“Làm anh tức chết rồi em không còn ông xã nữa đâu.”
“Không có là tốt nhất, em đi tìm một người khác, đẹp trai hơn anh, có tiền hơn anh, anh có chết em cũng làm anh tức giận.”Trong mắt Giản Tích lánh lấp nước, cô không nghĩ mình sẽ dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
Hạ Nhiên nhẹ nhàng cười, “Em mong anh chết đến vậy à? Không phải vừa rồi em còn hát tình ca thổ lộ với anh sao.”
Giản Tích quay mặt đi, cắn môi không hé răng.
Hạ Nhiên nhéo mặt cô, kéo về đối diện anh, “Chúng ta làm lành nha, được không? Nha?”
Giản Tích tội nghiệp mà nhìn anh, “Làm lành cái gì mà làm lành chứ, không được nhéo mặt em!”
“Không nhéo không nhéo nữa.” Hạ Nhiên nhanh chóng sấn tới hôn cô, hết bên trái rồi quay qua bên má phải, “Chồng em hôn hôn em.”
“Ai là vợ anh chứ.” Ấm ức mấy ngày nay liền hóa thành nước, Giản Tích giơ nắm tay đánh anh.
“Đừng đánh, tay em còn chưa bình phục hoàn toàn đâu.” Hạ Nhiên nhanh tay cầm tay cô, “Chờ em khỏe lại, em muốn đánh thì đánh, muốn đá thì đá, tính mạng anh em muốn lấy cứ lấy.”
“Em lấy mạng anh làm gì cơ chứ.”
Giản Tích thút thít, ánh mắt rốt cuộc cũng mềm xuống, tìm một cái cớ làm khó anh, “Em muốn anh khiêu vũ cho em xem.”
Trời đất thiên địa ơi, Hạ Nhiên: “…”
Về đến phòng chung cư, Giản Tích mở cửa cho anh vào.
Hạ Nhiên có chút khẩn trương, “Nhảy, nhảy cái gì cơ?”
Giản Tích bình tĩnh mà đổi giày, “Anh cứ tự do mà phát huy, nếu em thấy vừa lòng, em liền tha thứ cho anh.”
Cái này không phải là muốn khi dễ người khác sao, Hạ Nhiên rất khó xử.
Giản Tích nhẹ nhàng mà bước ngang qua anh, chuẩn bị quần áo đi tắm.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước, nước nóng bốc hơi làm mờ đi cửa kính nơi phòng tắm. Hạ Nhiên nhướng mày nhìn cửa phòng tắm, được, mình phải làm được bằng bất kỳ giá nào!
Giản Tích trước kia rất thích mua quần áo cho anh, chẳng phân biệt mùa nào, cứ thấy thích liền mua về. Hạ Nhiên mở tủ quần áo, mặt mày tươi cười.
Ngăn treo quần áo, có một nửa là quần áo của anh, kiểu dáng đơn giản nhưng đầy khí chất, mắt thẩm mỹ của Giản Tích rất tốt, thể hiện rất rõ qua quần áo cùng cách cô trang điểm.
Trong lòng Hạ Nhiên cảm thấy đặc biệt tốt đẹp, tủ quần áo này anh cũng chiếm một phần không nhỏ, như tuyên thệ chủ quyền. Tầng trên đều là quần áo cùng áo ngực của Giản Tích, Hạ Nhiên liếm liếm môi, chạm vào đường viền hoa…
Anh ra quyết định, chọn một cái áo sơ mi trắng.
Lần tắm rửa ngày hôm nay của Giản Tích đặc biệt thảnh thơi, ngâm mình trong bồn tắm có thêm tinh dầu, còn thuận tiện đắp mặt nạ, hơn nửa tiếng sau mới chậm rãi kì cọ lau mình thay quần áo.
Cô mở cửa phòng tắm, cả người ngập tràn mùi thơm.
Phòng khách không có một ai, Giản Tích nhíu mày, Hạ Nhiên đâu rồi?
Lúc này, phòng ngủ truyền đến tiếng nhạc trầm bổng, là một bài tình ca trong đĩa CD cô thường nghe.
Cửa phòng ngủ khép hờ, khe cửa được mở ra rộng hơn, tiếp theo là những đốt ngón tay có lực của Hạ Nhiên đáp trên cánh cửa, ánh mắt sâu xa sắc bén nhìn cô như muốn câu dẫn linh hồn nhỏ bé của cô.
Giản Tích mặt mày choáng váng, liền dời ánh mắt xuống dưới, tức khắc tim đập nhanh như hươu chạy.
Hạ Nhiên đã cởi quần dài ra, đôi chân dài để lộ trong không khí, bắp đùi săn chắc, cảm xúc tràn ngập.
Trong phòng ngủ, khúc nhạc dạo đã gần hết, dần dần đi vào chủ đề, tiết tấu trở nên nhẹ nhàng thanh thoát hơn.
Nửa người trên Hạ Nhiên đang mặc mỗi cái áo sơ mi trắng, lúc này cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động, vặn vẹo theo tiếng nhạc.
Tay đang để xuôi bên sườn, một đường hướng lên trên, ngón tay nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi, để lộ cơ bụng săn chắc, rãnh sâu giữa bụng hiện lên rõ ràng.
Trong nháy mắt, trong mắt Giản Tích hiện lên sự đấu tranh tư tưởng sâu sắc.
Tiếng nhạc cùng giọng nam từ tính vang lên, “I love you baby, trust in me when I say…”
Hạ Nhiên ngâm nga theo, giọng hát trầm thấp động tình.
Sơ mi trắng sạch sẽ sáng sủa làm giảm hơn nửa sự bất kham của anh, cả người toát lên hình ảnh của một cậu thiếu niên mới lớn.
Anh vừa đánh nhịp vừa bước tới gần Giản Tích, vừa đi vừa mở nút áo, bắt đầu từ giữa, mỗi bước mở một nút, cơ bụng theo từng hành động của anh hiện ra rõ ràng hơn.
Giản Tích đầu óc nổ ầm ầm, không tự chủ được mà bước lui về sau.
Hạ Nhiên nhoẻn miệng nhẹ nhàng cười, tiếp tục hát theo CD, “I love you baby, let me love you…”
Đôi mắt anh trầm mặc như biển sâu, liếc cô một cái, chỉ một mình cô, nút áo sơ mi đã mở ra toàn bộ, lộ ra bộ ngực rắn chắc.
Giản Tích bị anh đẩy sát tường, muốn lui cũng không còn đường lui, khẩn trương, trái tim đập bang bang trong lòng ngực, mặt đỏ bừng.
Môi Hạ Nhiên cọ cọ tai cô, Giản Tích hít một hơi thật sâu, tay sờ soạng trên tường tìm kiếm sự chống đỡ.
Tất cả những phản ứng của cô hoàn toàn lọt vào mắt Hạ Nhiên, chiêu mỹ nam kế này, quả thật không cần quá vô sỉ.
Hạ Nhiên càng ngày càng hăng say, quay mặt cô lại, từ sau lưng ôm eo cô, cầm lấy đôi tay cô.
Âm nhạc liên miên động lòng người, Hạ Nhiên ôm cô cùng nhau khiêu vũ, lắc lư trước sau, bước sang trái rồi lại bước sang phải, theo nhịp bài hát, nhảy bài một bài khiêu vũ không có quy củ gì.
Cảm giác cả người Giản Tích cứng đờ, Hạ Nhiên nhẹ nhàng cười, thì thâm bên lỗ tai như thổi lửa, “Bác sĩ Giản, điệu nhảy này đẹp không? Hửm?”
Ôi, cái giọng điệu này, lòng cô ngất ngây.
Hạ Nhiên lại đem cái người đang quay cuồng xoay lại, mặt đối mặt, giơ bàn tay không bị thương của Giản Tích lên, đặt trên cằm anh.
Ngón tay thon dài theo khống chế của anh, bị bắt ép vuốt ve hàm râu mới nhú lên, thô thô ngứa ngứa rất câu dẫn.
Hạ Nhiên chống lên trán Giản Tích, từ từ hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Vẻ mặt Giản Tích như bị bỏng, ngón tay dời xuống yết hầu của anh.
Trong mắt Hạ Nhiên toát lên sự chân thành cùng một chút thấp thỏm không yên, nhỏ giọng cầu xin, “Bà xã, làm lành đi….”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Giản Tích hôn anh hồi lâu, mới tách môi ra, đưa mắt nhìn anh.
Hạ Nhiên không tính là phối hợp, đầu lưỡi ngơ ngác trơ như gỗ, chẳng khác nào cục đá.
Giản Tích hỏi anh: “Anh sao vậy? Không muốn làm lành với em à?”
Hạ Nhiên yên lặng lắc đầu.
Giản Tích im lặng hai giây liền xoay người, “Đi lên đi, Lục Hãn Kiêu đang đợi chúng ta.”
Vừa dứt lời, Hạ Nhiên liền từ phía sau ôm lây cô, nhỏ giọng nói: “Bà xã, thực xin lỗi.”
Giản Tích đỏ mắt. “Dạ.”
“Anh về sau không bao giờ làm như vậy nữa.”
“Vâng.”
“Đêm đó đầu óc anh bị điên rồi nên mới làm ra những chuyện như vậy.”
“Anh biết vậy là tốt.”
Cánh tay Hạ Nhiên đặc biệt dùng sức, Giản Tích không nhịn được nữa, “Anh muốn bóp chết em à?”
Anh vẫn không buông, “Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một tí.”
Giản Tích khó chịu mà vặn vẹo đầu, “Không phải, vết thương trên người em đau quá.”
Hạ Nhiên lật đật buông tay, đau lòng mà nhìn cô.
Giản Tích nhướng mày, thập phần hài lòng vì bộ dáng nhận sai của anh.
Hai người quay về ghế lô, dọc theo đường đi, Giản Tích vẫn còn tỏ ra xa cách với anh, Hạ Nhiên vốn là có thẹn trong lòng, muốn rút ngắn khoảng cách nhưng không dám mở miệng nói lời nào. Loại không khí lành lạnh, nhàn nhạt này như có như không vẫn quanh quẩn.
Dù đã làm lành, nhưng vết nứt vẫn còn đó.
Vừa đến nơi, có thể nghe được giọng ca vàng của Lục Hãn Kiêu.
Giọng hát của anh ta bình bình, cần âm cao thì không cao lên được, khi cần giọng thấp thì không hạ thấp giọng xuống được, chỉ đạt tới trình độ trung bình.
Anh ta còn là một tên tự luyến, nhìn vào các mỹ nữ tiếp khách, đang ngồi trên sô pha anh ta nói vào micro, “Ai là người ủng hộ nhiệt tình nhất, lát nữa anh sẽ mời đi ăn khuya.”
Tức khắc, liền vang lên giọng nữ cổ vũ đầy sùng bái, không khí trong nháy mắt sôi nổi hẳn lên.
Hạ Nhiên: “Ngốc nghếch.”
Giản Tích: “Tên ngốc.”
Hai người trăm miệng một lời, xấu hổ hai giây, sau đó lại lâm vào im lặng tẻ ngắt.
Lục Hãn Kiêu chạy tới, vây quanh Hạ Nhiên trên dưới đánh giá, cười nói: “Oh! Đêm đó cậu còn chưa bị tớ đánh chết à? Xem ra tớ vẫn còn nhẹ tay à. Không được, tớ phải đi học thêm boxing để luyện thêm mới được.”
Hạ Nhiên không hé răng, Giản Tích lại quan tâm, đưa mắt cho Lục Hãn Kiêu một cái nhìn như ám sát.
“Ôi! Sợ quá đi mất.” Lục Hãn Kiêu lấy tay ôm ngực, một lần liền nhảy ra xa ba bước, cảm thán nói: “Tiểu Tích, anh không hề biết em chính là ma nữ cuồng bảo vệ chồng nha.”
“Anh bị tâm thần à?” Giản Tích nhìn hắn mà gào, phủi tay đi đến quầy bar.
Cô đi rồi, Hạ Nhiên trầm giọng cảnh cáo Lục Hãn Kiêu: “Cậu đừng có mà chọc cô ấy.”
Lục Hãn Kiêu: “Sao lại thế này, không phải đã làm lành rồi sao, sao mà còn hậm hực như vậy.”
Hạ Nhiên cúi thấp đầu: “Phải từ từ chứ, ít nhất cô ấy đã cho tớ cơ hội.”
Lục Hãn Kiêu nổi da gà một trận, cảm thán nói: “Đúng là yêu đương không vui chút nào, vẫn nên chỉ là giao lưu thân thể thuần túy vui hơn nhiều.”
Hạ Nhiên hụt hẫng mà liếm liếm răng khôn, thở dài một tiếng, “Người anh em, tớ khuyên cậu một câu, già đầu rồi, cũng nên tém tém lại được rồi, ăn chơi phóng túng quá coi chừng có ngày bị úp sọt.”
“Làm sao có chuyện đó xảy ra được?” Lục Hãn Kiêu tự tin mười phần, “Làm sao mà từ trên trời lại ra một thằng con được, còn nữa, nếu mà muốn quay đầu ít nhất phải tìm được một người như Tiểu Tích.”
Ánh mắt Hạ Nhiên lại trầm xuống.
“Mẹ kiếp, ánh mắt giết người.” Lục Hãn Kiêu đẩy anh một cái, “Được rồi, hai người mà có kết hôn cũng đừng nói với tớ.”
Hạ Nhiên cảm thấy anh ta lại đang nói mê sảng, “Cậu không tới?”
“Tới làm gì?” Lục Hãn Kiêu buồn cười, thật thật giả giả nói không tỉ mỉ mà còn hỏi lại, “Tới cướp dâu sao?”
Hạ Nhiên nhấc nhân muốn đạp anh ta một cái, Lục Hãn Kiêu nhanh chân lủi mất, “Mẹ kiếp, cậu lại dùng chiêu này, đi đi, đi dỗ vợ cậu đi.”
Giản Tích ngồi trên ghế cao, xoay xoay ghế tựa.
Hạ Nhiên rất biết điều, đem cho cô ly nước trái cây, “Dâu tây, em uống không?”
“Không uống.”
Hạ Nhiên lại đổi một ly khác, “Nước dưa hấu nha.”
“Không thích.”
“Em muốn uống trà bưởi mật ong sao? Anh đi mua cho em?”
“Không muốn.”
Lục Hãn Kiêu đứng ở đằng xa xem náo nhiệt, thiếu chút nữa cười đến sốc hông.
Hạ Nhiên cũng không thấy có gì quá đáng, quả thật ngàn vàng cũng không đổi được nụ cười của bà xã. Vì vậy, đem tất cả các loại nước trái câu mỗi thứ một ly để trong tầm tay của Giản Tích, sau đó im lặng mà ngồi cách xa một chút, trông cực kỳ giống một chú cún con đi lạc đang chờ sự chăm sóc của chủ nhân.
Người phục vụ lại đến đưa thức ăn, Hạ Nhiên nhanh nhẹn đi tới, chọn mấy món ngon cho Giản Tích.
Vui vẻ mà gọt vỏ từng quả rồi đặt trên đĩa, quả táo được cắt thành những miếng vừa ăn, rồi còn cắm sẵn tăm. Hạ Nhiên đẩy nhẹ đĩa trái cây ra trước mặt Giản Tích, nhất cử nhất động đều muốn nói:
“Cầu xin em đó, nể mặt anh ăn chút gì đi.”
Nhưng cái mặt này cuối cùng vẫn không đáng giá.
Giản Tích nhìn cũng không nhìn qua, “Nước trái cây vị mật đào.”
“Không có.”
“Nhưng em muốn uống bây giờ.”
“Không phải em mới uống sao.”
Hạ Nhiên như có như không mà lên tiếng, Giản Tích há miệng thở dốc, vị mật đào còn lưu lại ở môi lưỡi vẫn chưa tản đi hết.
Hạ Nhiên đem ghế dựa lại gần, ngồi xuống gần cô, bộ dạng muốn cười mà không dám.
Giản Tích giả vờ lạnh lùng, trấn định, chớp chớp mắt.
Ấn đường Hạ Nhiên khẽ cong lên, ánh mắt cố ý trầm xuống, chuyển sang bộ dáng thâm thúy mê người.
Anh không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào của Giản Tích, rõ ràng, cô đỏ mặt.
Nam sắc lồ lộ như thế, anh không tin không chinh phục được cô.
Hạ Nhiên cười cười, cái gì cũng không nói, đứng dậy rời đi.
Giản Tích cực kỳ buồn bực, làm lung lạc lòng người như vậy rồi phủi đít bỏ đi à. Thế nhưng, đột nhiên, Hạ Nhiên cúi người gần lại, cúi đầu hôn thật mạnh bên má cô một cái.
Đôi môi ươn ướt, hô hấp nóng cháy, anh hạ thấp giọng thì thầm, “Vị đào mật, thích không?”
Cũng không đợi trả lời, làm như không có việc gì tránh ra.
Giản Tích quay lưng lại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, nghĩ thầm, “Người này thật là không biết xấu hổ là gì.”
Mắng thì mắng, nhưng cô vẫn liếc trộm về phía anh, thấy Hạ Nhiên đang cúi đầu lột hạt dẻ cho cô, người đàn ông vóc người cao lớn châm chú nghiêm túc mà làm, đem từng hạt từng hạt đặt lên đĩa.
Giản Tích nhướng mày, quay đầu liếm liếm môi, tìm kiếm chút dư vị đọng lại.
Lục Hãn Kiêu gào lên một tiếng, “Tiểu Tích, đến bài em chọn rồi này.” Anh nói vào micro, yêu cầu mọi người im lặng, “Im lặng hết cho anh, tới live show của em gái anh rồi.”
Giản Tích không hề luống cuống, chân nhẹ nhàng đặt xuống đất, xoay ghế cao một cái, ngồi đối diện với màn hình, thanh thản bình tĩnh.
Lục Hãn Kiêu vui sướng bước đến bên Hạ Nhiên, lấy một miếng trái cây đã chuẩn bị sẵn bỏ vào miệng, “Cậu còn chưa nghe qua tiếng hát của em gái tớ đúng không? Dễ nghe đến bùng nổ đó.”
Hạ Nhiên quay qua bảo vệ đĩa trái cây, “Trước tiên, cậu bùng nổ một cái cho tớ nhìn xem.”
Lục Hãn Kiêu cũng không giận dỗi, chỉ chỉ màn hình, “Này, hát tiếng Anh đó, cậu khẳng định là nghe không hiểu chứ gì, không sao, tớ dịch lại cho cậu.”
Nhạc dạo vang lên, chính thức vào lời bài hát, Giản Tích nhẹ nhàng đếm nhịp, giơ micro lên.
Khi cất giọng, ngồi trên ghế dài Lục Hãn Kiêu gào lên như quỷ khóc sói tru.
Hạ Nhiên hơi cảm thấy ngoài ý muốn, thật sự …. Rất êm tai.
Là một bài hát đã cũ, tên là , tiết tấu nhẹ nhàng, Giản Tích hát tới phần điệp khúc, đơn giản không cần xem qua màn hình, tự cảm nhịp, giọng rõ ràng.
Lục Hãn Kiêu: “Nghe thấy không, tớ phiên dịch lại cho cậu, câu này có nghĩa là, ‘anh là một tên đàn ông tồi, em sẽ không bao giờ yêu anh’, câu này có ý là ---‘họ Hạ kia, muốn cút thì cút xa một chút’.”
Hạ Nhiên: “….”
Tối nay để đền bù cho sự tiếc nuối của bản thân khi học cỡ nào vẫn không thể nào khá tiếng Anh được, Lục Hãn Kiêu hăng hái tiếp tục dịch lời bài hát, “Câu này chính là cao trào của bài hát, có nghĩ là ‘cút xa được thì cút luôn đi’ hoặc là ‘cho dù có gặp quỷ thì bà đây cũng không yêu anh’!”
Nói xong, Lục Hãn Kiêu tự mình ôm bụng cười to, “Ha ha ha.”
Hạ Nhiên tạm thời không muốn nói chuyện với tên ngốc, an tĩnh nghiêm túc mà nghe Giản Tích hát, thẳng đến khi kết thúc, vỗ tay vang dội như sấm, lúc này anh mới quay đầu lại, chậm rì rì mà khinh bỉ Lục Hãn Kiêu.
Hỏi anh ta: “Cậu nói bài hát này có ý là gì?”
“Tiểu Tích chính là mượn bài hát này ý nói, bà đây không hiếm lạ gì anh.”
Hạ Nhiên cười lạnh một tiếng, “Họ Lục cậu muốn tìm chết à, tớ ít nhất cũng là đứa đậu được tiếng Anh cấp sáu.” Ngừng lại một chút, Hạ Nhiên điều chỉnh cảm xúc, tự hào cùng kiêu ngạo lên tiếng: “Bài háy này có ý là trừ bỏ anh đây, cô ấy sẽ không yêu bất kỳ tên đàn ông nào khác.”
Mẹ nó, quá kiêu ngạo.
Lục Hãn Kiêu ôm ngực, “Không cùng hai người chơi nữa, xấu xa không biết xấu hổ mà khoe ân ái, tớ đi tìm Mân Côi của tớ đây.”
Giản Tích sau khi hát xong, đi đến trước mặt Hạ Nhiên, bình tĩnh mà nói, “Đem trái cây anh chuẩn bị cho em về, em phải đi về rồi.”
Hạ Nhiên thiếu chút nũa mà quỳ xuống để cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng đã để ý tới anh rồi!
Vì thế nhanh chóng thu dọn, lẽo đẽo theo sau Giản Tích.
Trên đường đưa cô về nhà, Hạ Nhiên lái xe, trong xe an tĩnh, mùi tinh dầu hoa nhài ám muội mà thúc đẩy tình yêu.
Giản Tích không lên tiếng, Hạ Nhiên thất thần.
Trong xe có đầy đủ máy sưởi, Giản Tích cởi khăn quàng cổ, chiếc áo bó sát cổ chữ V lấp ló cảnh xuân, làn da trắng muốt, khe rãnh như ẩn như hiện làm cho người ta mơ màng.
Trên đường về, Hạ Nhiên vẫn bị cô tàn nhẫn mà đối xử lạnh nhạt, rốt cuộc về tới bãi đỗ xe anh đã không nhịn được nữa, duỗi tay kéo cô vòng ngực, đè vào trong lòng mà hung hăng hôn.
Giản Tích không thể hít thở, chỉ có thể im lặng thừa nhận việc làn môi bị cạy ra. Hạ Nhiên như một con cá mắc cạn thoi thóp, nương vào sự dịu dàng của cô mà sống sót.
Đầu lưỡi quá mềm, khuấy đảo trong miệng cô, làm cho môi cô ướt át, Hạ Nhiên thở hổn hển, đầy áp lực, “Tra tấn anh, em đang tra tấn anh đúng không? Anh khó chịu muốn chết rồi.”
Giản Tích ấm ức, “Lúc anh nói chia tay đó, anh có nghĩ tới là em khó chịu không?”
“Anh xin lỗi.” Hạ Nhiên hôn hôn chóp mũi cô, “Giản Tích, thật xin lỗi.”
“Em không nghĩ sẽ tha thứ cho anh.” Giản Tích vẫn còn tức giận, nhỏ giọng: “Em muốn làm anh tức chết đó.”
“Làm anh tức chết rồi em không còn ông xã nữa đâu.”
“Không có là tốt nhất, em đi tìm một người khác, đẹp trai hơn anh, có tiền hơn anh, anh có chết em cũng làm anh tức giận.”Trong mắt Giản Tích lánh lấp nước, cô không nghĩ mình sẽ dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
Hạ Nhiên nhẹ nhàng cười, “Em mong anh chết đến vậy à? Không phải vừa rồi em còn hát tình ca thổ lộ với anh sao.”
Giản Tích quay mặt đi, cắn môi không hé răng.
Hạ Nhiên nhéo mặt cô, kéo về đối diện anh, “Chúng ta làm lành nha, được không? Nha?”
Giản Tích tội nghiệp mà nhìn anh, “Làm lành cái gì mà làm lành chứ, không được nhéo mặt em!”
“Không nhéo không nhéo nữa.” Hạ Nhiên nhanh chóng sấn tới hôn cô, hết bên trái rồi quay qua bên má phải, “Chồng em hôn hôn em.”
“Ai là vợ anh chứ.” Ấm ức mấy ngày nay liền hóa thành nước, Giản Tích giơ nắm tay đánh anh.
“Đừng đánh, tay em còn chưa bình phục hoàn toàn đâu.” Hạ Nhiên nhanh tay cầm tay cô, “Chờ em khỏe lại, em muốn đánh thì đánh, muốn đá thì đá, tính mạng anh em muốn lấy cứ lấy.”
“Em lấy mạng anh làm gì cơ chứ.”
Giản Tích thút thít, ánh mắt rốt cuộc cũng mềm xuống, tìm một cái cớ làm khó anh, “Em muốn anh khiêu vũ cho em xem.”
Trời đất thiên địa ơi, Hạ Nhiên: “…”
Về đến phòng chung cư, Giản Tích mở cửa cho anh vào.
Hạ Nhiên có chút khẩn trương, “Nhảy, nhảy cái gì cơ?”
Giản Tích bình tĩnh mà đổi giày, “Anh cứ tự do mà phát huy, nếu em thấy vừa lòng, em liền tha thứ cho anh.”
Cái này không phải là muốn khi dễ người khác sao, Hạ Nhiên rất khó xử.
Giản Tích nhẹ nhàng mà bước ngang qua anh, chuẩn bị quần áo đi tắm.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước, nước nóng bốc hơi làm mờ đi cửa kính nơi phòng tắm. Hạ Nhiên nhướng mày nhìn cửa phòng tắm, được, mình phải làm được bằng bất kỳ giá nào!
Giản Tích trước kia rất thích mua quần áo cho anh, chẳng phân biệt mùa nào, cứ thấy thích liền mua về. Hạ Nhiên mở tủ quần áo, mặt mày tươi cười.
Ngăn treo quần áo, có một nửa là quần áo của anh, kiểu dáng đơn giản nhưng đầy khí chất, mắt thẩm mỹ của Giản Tích rất tốt, thể hiện rất rõ qua quần áo cùng cách cô trang điểm.
Trong lòng Hạ Nhiên cảm thấy đặc biệt tốt đẹp, tủ quần áo này anh cũng chiếm một phần không nhỏ, như tuyên thệ chủ quyền. Tầng trên đều là quần áo cùng áo ngực của Giản Tích, Hạ Nhiên liếm liếm môi, chạm vào đường viền hoa…
Anh ra quyết định, chọn một cái áo sơ mi trắng.
Lần tắm rửa ngày hôm nay của Giản Tích đặc biệt thảnh thơi, ngâm mình trong bồn tắm có thêm tinh dầu, còn thuận tiện đắp mặt nạ, hơn nửa tiếng sau mới chậm rãi kì cọ lau mình thay quần áo.
Cô mở cửa phòng tắm, cả người ngập tràn mùi thơm.
Phòng khách không có một ai, Giản Tích nhíu mày, Hạ Nhiên đâu rồi?
Lúc này, phòng ngủ truyền đến tiếng nhạc trầm bổng, là một bài tình ca trong đĩa CD cô thường nghe.
Cửa phòng ngủ khép hờ, khe cửa được mở ra rộng hơn, tiếp theo là những đốt ngón tay có lực của Hạ Nhiên đáp trên cánh cửa, ánh mắt sâu xa sắc bén nhìn cô như muốn câu dẫn linh hồn nhỏ bé của cô.
Giản Tích mặt mày choáng váng, liền dời ánh mắt xuống dưới, tức khắc tim đập nhanh như hươu chạy.
Hạ Nhiên đã cởi quần dài ra, đôi chân dài để lộ trong không khí, bắp đùi săn chắc, cảm xúc tràn ngập.
Trong phòng ngủ, khúc nhạc dạo đã gần hết, dần dần đi vào chủ đề, tiết tấu trở nên nhẹ nhàng thanh thoát hơn.
Nửa người trên Hạ Nhiên đang mặc mỗi cái áo sơ mi trắng, lúc này cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động, vặn vẹo theo tiếng nhạc.
Tay đang để xuôi bên sườn, một đường hướng lên trên, ngón tay nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi, để lộ cơ bụng săn chắc, rãnh sâu giữa bụng hiện lên rõ ràng.
Trong nháy mắt, trong mắt Giản Tích hiện lên sự đấu tranh tư tưởng sâu sắc.
Tiếng nhạc cùng giọng nam từ tính vang lên, “I love you baby, trust in me when I say…”
Hạ Nhiên ngâm nga theo, giọng hát trầm thấp động tình.
Sơ mi trắng sạch sẽ sáng sủa làm giảm hơn nửa sự bất kham của anh, cả người toát lên hình ảnh của một cậu thiếu niên mới lớn.
Anh vừa đánh nhịp vừa bước tới gần Giản Tích, vừa đi vừa mở nút áo, bắt đầu từ giữa, mỗi bước mở một nút, cơ bụng theo từng hành động của anh hiện ra rõ ràng hơn.
Giản Tích đầu óc nổ ầm ầm, không tự chủ được mà bước lui về sau.
Hạ Nhiên nhoẻn miệng nhẹ nhàng cười, tiếp tục hát theo CD, “I love you baby, let me love you…”
Đôi mắt anh trầm mặc như biển sâu, liếc cô một cái, chỉ một mình cô, nút áo sơ mi đã mở ra toàn bộ, lộ ra bộ ngực rắn chắc.
Giản Tích bị anh đẩy sát tường, muốn lui cũng không còn đường lui, khẩn trương, trái tim đập bang bang trong lòng ngực, mặt đỏ bừng.
Môi Hạ Nhiên cọ cọ tai cô, Giản Tích hít một hơi thật sâu, tay sờ soạng trên tường tìm kiếm sự chống đỡ.
Tất cả những phản ứng của cô hoàn toàn lọt vào mắt Hạ Nhiên, chiêu mỹ nam kế này, quả thật không cần quá vô sỉ.
Hạ Nhiên càng ngày càng hăng say, quay mặt cô lại, từ sau lưng ôm eo cô, cầm lấy đôi tay cô.
Âm nhạc liên miên động lòng người, Hạ Nhiên ôm cô cùng nhau khiêu vũ, lắc lư trước sau, bước sang trái rồi lại bước sang phải, theo nhịp bài hát, nhảy bài một bài khiêu vũ không có quy củ gì.
Cảm giác cả người Giản Tích cứng đờ, Hạ Nhiên nhẹ nhàng cười, thì thâm bên lỗ tai như thổi lửa, “Bác sĩ Giản, điệu nhảy này đẹp không? Hửm?”
Ôi, cái giọng điệu này, lòng cô ngất ngây.
Hạ Nhiên lại đem cái người đang quay cuồng xoay lại, mặt đối mặt, giơ bàn tay không bị thương của Giản Tích lên, đặt trên cằm anh.
Ngón tay thon dài theo khống chế của anh, bị bắt ép vuốt ve hàm râu mới nhú lên, thô thô ngứa ngứa rất câu dẫn.
Hạ Nhiên chống lên trán Giản Tích, từ từ hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Vẻ mặt Giản Tích như bị bỏng, ngón tay dời xuống yết hầu của anh.
Trong mắt Hạ Nhiên toát lên sự chân thành cùng một chút thấp thỏm không yên, nhỏ giọng cầu xin, “Bà xã, làm lành đi….”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com