Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-278
CHƯƠNG 278: ĐIỀU NÀY KHÔNG GIỐNG TÁC PHONG CỦA ANH
CHƯƠNG 278: ĐIỀU NÀY KHÔNG GIỐNG TÁC PHONG CỦA ANH
Trong phòng của anh, không biết từ khi nào kê một chiếc bàn trang điểm, bên trên để đầy mỹ phẩm.
Hơn nữa, đều là nhãn hiệu tôi bình thường hay dùng.
Trong tủ quầy áo, cũng đều là quần áo mới nhất của mùa này, váy áo cái gì cũng có. Không biết có phải Lục Nguyên Đăng chọn hay không, nhìn trông khá hợp với gu của tôi.
Từ lúc tôi nói với anh tôi muốn kết hôn với anh đến bây giờ, mới chỉ có một tiếng đồng hồ, những thứ này không thể là anh lập tức chuẩn bị được.
Dường như, anh sớm biết tôi sẽ trở về. Tôi đột nhiên có chút hiểu câu mà anh nói tôi trốn không thoát mà có ý gì.
Tôi không biết Lục Nguyên Đăng làm như vậy là có ý gì, tâm tư của anh, tôi trước giờ không đoán được, cũng không muốn đi đoán nữa.
“Cảm ơn.”
Tôi đơn giản nói một câu, nhìn sang một đóng đồ, khẽ nói: “Chỉ là anh để đồ ở phòng của anh, lát nữa tôi còn phải chuyển sang một phòng khác, khá phiền phức.”
“Phòng khác? Kết hôn lẽ nào không nên ngủ cùng nhau sao?” Lục Nguyên Đăng nhướn mày nhìn tôi, khóe môi là ý cười nhàn nhạt.
Nhất thời, tôi có chút hoảng.
Cuối cùng cũng ý thức đến, quyết định tôi xúc động đưa ra, có bao nhiêu hoang đường.
Muốn tôi cùng giường chung chăn gối với người tôi hận, điều này đối với tôi mà nói, thực sự quá khó. Tôi sợ tôi không khống chế được bản thân, mỗi đem đều sẽ có ý nghĩ xúc động muốn bóp chết anh.
Tôi không làm được.
“Tôi... tôi còn chưa chuẩn bị xong. Có thể cho tôi một chút thời gian không.” Câu này tôi nói rất khẽ, mang theo ý cầu xin.
Thật ra trong lòng tôi đã nghĩ, Lục Nguyên Đăng sao có đồng ý với yêu cầu của tôi chứ? Trước đây khi tôi làm tình nhân của anh, anh đều luôn làm theo ý mình, bây giờ sao có thể nghe theo mấy lời này của tôi.
Kết hôn rồi không ngủ cùng nhau, Lục Nguyên Đăng không phải người quân tử như thế.
“Được. Lát nữa tôi cho người chuyển đồ sang phòng của em.” Anh nhàn nhạt nói, bèn đi vào phòng sách, đóng cửa lại.
Bỗng nhiên, tôi thật sự cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Vừa rồi, Lục Nguyên Đăng vậy mà đồng ý với tôi?
Điều này thật sự có chút không giống tác phong của anh.
Mặc dù nghi hoặc, nhưng trong lòng tôi thấy rất may mắn. Không cần ở cùng với Lục Nguyên Đăng, ít nhất áp lực trong lòng tôi sẽ không lớn như vậy nữa.
Chẳng mấy chóc, có người đem đồ đạc của tôi chuyển sang phòng sát vách.
Cách nửa năm, tôi lần nữa bước vào căn phòng này.
Tất cả mọi thứ bên trong đều không có thay đổi, đều giống như lúc tôi rời khỏi. Trong phòng không có một hạt bụi, nhìn thế này chắc có người thường xuyên đến quét dọn.
Bọn họ sau khi dọn đồ xong, tôi đóng cửa lại, có hơi mệt mỏi nằm trên giường, cầm quyển sổ đỏ ra.
Lật ra, bên trong là ảnh của Lục Nguyên Đăng với tôi.
Tôi thật sự đã kết hôn với anh như thế.
Trước đây chưa từng dám nghĩ đến chuyện này, bây giờ trở thành sự thật, tôi lại không có vui một chút nào.
Giữa tôi và Lục Nguyên Đăng, đã định sẵn sẽ không có kết quả tốt.
Anh trước đây đã làm cô tổn thương, mà cô bây giờ trở về, là vì hủy hoại anh.
Nằm trên giường, tôi đột nhiên cảm giác sau lưng có thứ gì đó cộm lên.
Đứng dậy lật chiếc chăn mỏng ra nhìn, là một chiếc cúc áo.
Màu sắc này, hình như đồng bộ với chiếc áo vest mà Lục Nguyên Đăng đã mặc hôm nay.
Lẽ nào, anh từng nằm trên chiếc giường này?
Bản thân anh không phải có phòng sao, làm gì phải đến nằm trên giường của tôi chứ?
Tôi có chút nghi hoặc nhặt chiếc cúc áo để ở tủ đầu giường, đi vào phòng tắm tắm rửa thì về phòng.
Có chút sợ Lục Nguyên Đăng từ phòng tắm qua đây, tôi dứt khoát tìm chiếc ghế, để ở trước cửa phòng tắm, như vậy Lục Nguyên Đăng có đến, ít nhất tôi có thể biết ngay.
Tôi trở lại để trả thù, cho nên, giữa tôi và Lục Nguyên Đăng, tốt nhất không nên tiếp tục có những tiếp xúc cơ thể nữa.
Chỉ là, không biết tôi còn có thể trì hoãn được bao lâu.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 278: ĐIỀU NÀY KHÔNG GIỐNG TÁC PHONG CỦA ANH
Trong phòng của anh, không biết từ khi nào kê một chiếc bàn trang điểm, bên trên để đầy mỹ phẩm.
Hơn nữa, đều là nhãn hiệu tôi bình thường hay dùng.
Trong tủ quầy áo, cũng đều là quần áo mới nhất của mùa này, váy áo cái gì cũng có. Không biết có phải Lục Nguyên Đăng chọn hay không, nhìn trông khá hợp với gu của tôi.
Từ lúc tôi nói với anh tôi muốn kết hôn với anh đến bây giờ, mới chỉ có một tiếng đồng hồ, những thứ này không thể là anh lập tức chuẩn bị được.
Dường như, anh sớm biết tôi sẽ trở về. Tôi đột nhiên có chút hiểu câu mà anh nói tôi trốn không thoát mà có ý gì.
Tôi không biết Lục Nguyên Đăng làm như vậy là có ý gì, tâm tư của anh, tôi trước giờ không đoán được, cũng không muốn đi đoán nữa.
“Cảm ơn.”
Tôi đơn giản nói một câu, nhìn sang một đóng đồ, khẽ nói: “Chỉ là anh để đồ ở phòng của anh, lát nữa tôi còn phải chuyển sang một phòng khác, khá phiền phức.”
“Phòng khác? Kết hôn lẽ nào không nên ngủ cùng nhau sao?” Lục Nguyên Đăng nhướn mày nhìn tôi, khóe môi là ý cười nhàn nhạt.
Nhất thời, tôi có chút hoảng.
Cuối cùng cũng ý thức đến, quyết định tôi xúc động đưa ra, có bao nhiêu hoang đường.
Muốn tôi cùng giường chung chăn gối với người tôi hận, điều này đối với tôi mà nói, thực sự quá khó. Tôi sợ tôi không khống chế được bản thân, mỗi đem đều sẽ có ý nghĩ xúc động muốn bóp chết anh.
Tôi không làm được.
“Tôi... tôi còn chưa chuẩn bị xong. Có thể cho tôi một chút thời gian không.” Câu này tôi nói rất khẽ, mang theo ý cầu xin.
Thật ra trong lòng tôi đã nghĩ, Lục Nguyên Đăng sao có đồng ý với yêu cầu của tôi chứ? Trước đây khi tôi làm tình nhân của anh, anh đều luôn làm theo ý mình, bây giờ sao có thể nghe theo mấy lời này của tôi.
Kết hôn rồi không ngủ cùng nhau, Lục Nguyên Đăng không phải người quân tử như thế.
“Được. Lát nữa tôi cho người chuyển đồ sang phòng của em.” Anh nhàn nhạt nói, bèn đi vào phòng sách, đóng cửa lại.
Bỗng nhiên, tôi thật sự cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Vừa rồi, Lục Nguyên Đăng vậy mà đồng ý với tôi?
Điều này thật sự có chút không giống tác phong của anh.
Mặc dù nghi hoặc, nhưng trong lòng tôi thấy rất may mắn. Không cần ở cùng với Lục Nguyên Đăng, ít nhất áp lực trong lòng tôi sẽ không lớn như vậy nữa.
Chẳng mấy chóc, có người đem đồ đạc của tôi chuyển sang phòng sát vách.
Cách nửa năm, tôi lần nữa bước vào căn phòng này.
Tất cả mọi thứ bên trong đều không có thay đổi, đều giống như lúc tôi rời khỏi. Trong phòng không có một hạt bụi, nhìn thế này chắc có người thường xuyên đến quét dọn.
Bọn họ sau khi dọn đồ xong, tôi đóng cửa lại, có hơi mệt mỏi nằm trên giường, cầm quyển sổ đỏ ra.
Lật ra, bên trong là ảnh của Lục Nguyên Đăng với tôi.
Tôi thật sự đã kết hôn với anh như thế.
Trước đây chưa từng dám nghĩ đến chuyện này, bây giờ trở thành sự thật, tôi lại không có vui một chút nào.
Giữa tôi và Lục Nguyên Đăng, đã định sẵn sẽ không có kết quả tốt.
Anh trước đây đã làm cô tổn thương, mà cô bây giờ trở về, là vì hủy hoại anh.
Nằm trên giường, tôi đột nhiên cảm giác sau lưng có thứ gì đó cộm lên.
Đứng dậy lật chiếc chăn mỏng ra nhìn, là một chiếc cúc áo.
Màu sắc này, hình như đồng bộ với chiếc áo vest mà Lục Nguyên Đăng đã mặc hôm nay.
Lẽ nào, anh từng nằm trên chiếc giường này?
Bản thân anh không phải có phòng sao, làm gì phải đến nằm trên giường của tôi chứ?
Tôi có chút nghi hoặc nhặt chiếc cúc áo để ở tủ đầu giường, đi vào phòng tắm tắm rửa thì về phòng.
Có chút sợ Lục Nguyên Đăng từ phòng tắm qua đây, tôi dứt khoát tìm chiếc ghế, để ở trước cửa phòng tắm, như vậy Lục Nguyên Đăng có đến, ít nhất tôi có thể biết ngay.
Tôi trở lại để trả thù, cho nên, giữa tôi và Lục Nguyên Đăng, tốt nhất không nên tiếp tục có những tiếp xúc cơ thể nữa.
Chỉ là, không biết tôi còn có thể trì hoãn được bao lâu.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net