Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-276
CHƯƠNG 276: MỤC ĐÍCH XẤU
CHƯƠNG 276: MỤC ĐÍCH XẤU
Đổi lại trước đây, tôi thật sự không có thể nào tưởng tượng, tôi sẽ nói với Lục Nguyên Đăng những lời này.
Cảm thấy giống như là tôi đang cầu hôn anh vậy.
Lục Nguyên Đăng mãi không có trả lời tôi, nếu như không phải còn ẩn ẩn nghe được tiếng thở nhẹ của anh, tôi thật sự cho rằng anh không có ở đó.
Thời gian chờ đợi, rất lâu mà còn nóng lòng.
Mãi đến khi, tôi nghe thấy Lục Nguyên Đăng ở đầu bên kia điện thoại nói: “Em mang theo sổ hộ khẩu, tôi đang ở ủy ban nhân dân.”
Câu nói này của anh, đột nhiên khiến nội tâm của anh có chút dao động.
Trước khi kết hôn với Mạc Hân, tôi cũng từng nghĩ có một người ông, có một ngày sẽ nói với tôi một câu như này.
Mặc kệ anh ta có tiền hay không, mặc kệ quá khứ tương lai, tôi sẽ không quan tâm mọi như cùng anh ta kết hôn.
Nhưng tôi không có ngờ, người này, sẽ là Lục Nguyên Đăng.
Người này khiến nội tâm tôi trở nên rối bời phức tạp, không nên là anh, lại cứ là anh.
“Chờ một chút đã, tôi có điều kiện.” Tôi ngập ngừng, nói với Lục Nguyên Đăng.
“Em nói.”
“Anh có thể dành lại quyền nuôi dưỡng con của anh với Quý Vương Nhung không?” Tôi thử hỏi.
Ngữ khí của Lục Nguyên Đăng, lập tức có chút không nói rồi.
“Em muốn đứa bé đó làm gì? Đứa bé đó, căn bản không phải của tôi.”
Anh biết rồi?
Tôi thật sự không ngờ, Lục Nguyên Đăng lại biết chuyện này, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào nữa.
Tôi đoán, nguyên nhân Lục Nguyên Đăng kiên trì muốn ly hôn, có thể chính là vì anh đã đội một chiếc nón xanh rất lớn.
Một người kiêu ngạo như anh, sao có thể chấp nhận những chuyện này chứ?
Nhưng, tôi không muốn để đứa trẻ đó ở bên cạnh Quý Vương Nhung. Suy nghĩ này đã khắc quá sâu trong đầu, khắc sâu đến nỗi bản thân tôi cũng không biết nguyên nhân.
“Tôi chỉ có một yêu cầu như vậy.” Tôi kiên trì nói.
Lục Nguyên Đăng do dự mất hai giây, cuối cùng đồng ý yêu cầu của tôi.
“Được, tôi đồng ý với em.”
Thật ra, tôi cũng không ngờ, Lục Nguyên Đăng sẽ thỏa hiệp.
Anh rõ ràng biết đứa trẻ không phải của anh, vậy mà cũng bằng lòng vì người khác nuôi đứa bé? Anh không yêu tôi, vì để kết hôn với tôi mà thoả hiệp như vậy sao?
Tôi không dám tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp cầm sổ hộ khẩu đi tới ủy ban nhân dân.
Khi đến trước cửa uy ban nhân dân, Lục Nguyên Đăng đã đến rồi.
Chụp ảnh, in giấy chứng nhận.
Đến cuối cùng, khi quyển sổ màu đỏ đưa đến tay của tôi, tôi chợt cảm thấy, bản thân mình như đang nằm mơ.
Tôi vậy mà đã kết hôn với Lục Nguyên Đăng rồi.
Kết hôn với một người từng hận đến tận xương tủy, thì có cảm giác gì?
Tôi nói không rõ được, chỉ cảm thấy tâm trạng rất phức tạp.
“Đi thôi.”
Lục Nguyên Đăng nhàn nhạt nói với tôi, đưa tôi về nhà họ Lục.
Lần nữa trở lại, tôi chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời.
Ở nơi này, tôi trải qua quãng thời gian mơ mộng cũng dày vò nhất trong cuộc đời. Tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ không trở lại nơi này nữa.
Nhưng bây giờ, vì báo thù, tôi đã trở lại.
Lục Nguyên Đăng trên đường đều lãnh đạm, tôi nhìn không ra sự vui vẻ của anh. Điều này càng chứng thực suy đoán của tôi. Anh kết hôn với tôi là có mục đích.
Hai người kết hôn với mục đích xấu, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như một trò cười.
Sau khi về đến nhà họ Lục, Lục Nguyên Đăng trực tiếp về phòng, ở một mình tôi ở phòng khách, ngại ngùng không thôi.
Kết hôn ngược lại giống như người xa lạ, tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Trên lầu, cửa phòng của ông cụ được mở ra.
Ông cụ từ trên lầu đi xuống, khi nhìn thấy tôi, rõ ràng đã ngây người.
“Ninh Khanh, cháu về rồi.”
Ông cụ vui vẻ đi về phía tôi, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết.
Trước đây tôi đều không cảm thấy ông cụ thích tôi như vậy, sao bây giờ đột nhiên nhiệt tình với tôi như thế?
Tôi có chút không thích ứng.
Mãi đến khi ông cụ chìa tay về tôi, cười tươi nói: “Mau, đưa ông xem quyển sổ đỏ của hai đứa.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 276: MỤC ĐÍCH XẤU
Đổi lại trước đây, tôi thật sự không có thể nào tưởng tượng, tôi sẽ nói với Lục Nguyên Đăng những lời này.
Cảm thấy giống như là tôi đang cầu hôn anh vậy.
Lục Nguyên Đăng mãi không có trả lời tôi, nếu như không phải còn ẩn ẩn nghe được tiếng thở nhẹ của anh, tôi thật sự cho rằng anh không có ở đó.
Thời gian chờ đợi, rất lâu mà còn nóng lòng.
Mãi đến khi, tôi nghe thấy Lục Nguyên Đăng ở đầu bên kia điện thoại nói: “Em mang theo sổ hộ khẩu, tôi đang ở ủy ban nhân dân.”
Câu nói này của anh, đột nhiên khiến nội tâm của anh có chút dao động.
Trước khi kết hôn với Mạc Hân, tôi cũng từng nghĩ có một người ông, có một ngày sẽ nói với tôi một câu như này.
Mặc kệ anh ta có tiền hay không, mặc kệ quá khứ tương lai, tôi sẽ không quan tâm mọi như cùng anh ta kết hôn.
Nhưng tôi không có ngờ, người này, sẽ là Lục Nguyên Đăng.
Người này khiến nội tâm tôi trở nên rối bời phức tạp, không nên là anh, lại cứ là anh.
“Chờ một chút đã, tôi có điều kiện.” Tôi ngập ngừng, nói với Lục Nguyên Đăng.
“Em nói.”
“Anh có thể dành lại quyền nuôi dưỡng con của anh với Quý Vương Nhung không?” Tôi thử hỏi.
Ngữ khí của Lục Nguyên Đăng, lập tức có chút không nói rồi.
“Em muốn đứa bé đó làm gì? Đứa bé đó, căn bản không phải của tôi.”
Anh biết rồi?
Tôi thật sự không ngờ, Lục Nguyên Đăng lại biết chuyện này, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào nữa.
Tôi đoán, nguyên nhân Lục Nguyên Đăng kiên trì muốn ly hôn, có thể chính là vì anh đã đội một chiếc nón xanh rất lớn.
Một người kiêu ngạo như anh, sao có thể chấp nhận những chuyện này chứ?
Nhưng, tôi không muốn để đứa trẻ đó ở bên cạnh Quý Vương Nhung. Suy nghĩ này đã khắc quá sâu trong đầu, khắc sâu đến nỗi bản thân tôi cũng không biết nguyên nhân.
“Tôi chỉ có một yêu cầu như vậy.” Tôi kiên trì nói.
Lục Nguyên Đăng do dự mất hai giây, cuối cùng đồng ý yêu cầu của tôi.
“Được, tôi đồng ý với em.”
Thật ra, tôi cũng không ngờ, Lục Nguyên Đăng sẽ thỏa hiệp.
Anh rõ ràng biết đứa trẻ không phải của anh, vậy mà cũng bằng lòng vì người khác nuôi đứa bé? Anh không yêu tôi, vì để kết hôn với tôi mà thoả hiệp như vậy sao?
Tôi không dám tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp cầm sổ hộ khẩu đi tới ủy ban nhân dân.
Khi đến trước cửa uy ban nhân dân, Lục Nguyên Đăng đã đến rồi.
Chụp ảnh, in giấy chứng nhận.
Đến cuối cùng, khi quyển sổ màu đỏ đưa đến tay của tôi, tôi chợt cảm thấy, bản thân mình như đang nằm mơ.
Tôi vậy mà đã kết hôn với Lục Nguyên Đăng rồi.
Kết hôn với một người từng hận đến tận xương tủy, thì có cảm giác gì?
Tôi nói không rõ được, chỉ cảm thấy tâm trạng rất phức tạp.
“Đi thôi.”
Lục Nguyên Đăng nhàn nhạt nói với tôi, đưa tôi về nhà họ Lục.
Lần nữa trở lại, tôi chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời.
Ở nơi này, tôi trải qua quãng thời gian mơ mộng cũng dày vò nhất trong cuộc đời. Tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ không trở lại nơi này nữa.
Nhưng bây giờ, vì báo thù, tôi đã trở lại.
Lục Nguyên Đăng trên đường đều lãnh đạm, tôi nhìn không ra sự vui vẻ của anh. Điều này càng chứng thực suy đoán của tôi. Anh kết hôn với tôi là có mục đích.
Hai người kết hôn với mục đích xấu, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như một trò cười.
Sau khi về đến nhà họ Lục, Lục Nguyên Đăng trực tiếp về phòng, ở một mình tôi ở phòng khách, ngại ngùng không thôi.
Kết hôn ngược lại giống như người xa lạ, tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Trên lầu, cửa phòng của ông cụ được mở ra.
Ông cụ từ trên lầu đi xuống, khi nhìn thấy tôi, rõ ràng đã ngây người.
“Ninh Khanh, cháu về rồi.”
Ông cụ vui vẻ đi về phía tôi, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết.
Trước đây tôi đều không cảm thấy ông cụ thích tôi như vậy, sao bây giờ đột nhiên nhiệt tình với tôi như thế?
Tôi có chút không thích ứng.
Mãi đến khi ông cụ chìa tay về tôi, cười tươi nói: “Mau, đưa ông xem quyển sổ đỏ của hai đứa.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net