Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-272
CHƯƠNG 272: LỤC NGUYÊN ĐĂNG ANH THẦN KINH À.
CHƯƠNG 272: LỤC NGUYÊN ĐĂNG ANH THẦN KINH À.
“Cô ta nói dối. Những người ở trong quán bar đều nhìn thấy là cô ta hất axit sulfuric lên người tôi.” Tôi giải thích.
“Nhưng chúng tôi cũng đã hỏi những người xung quanh, mọi người cũng đều nói là lọ axit sunfuric vốn nằm trong tay cô. Hơn nữa, chỗ hai người xảy ra xô xát nằm trong một góc chết, camera không quay được.”
Khuôn mặt cảnh sát vô cùng nghiêm túc nói với tôi. Nhìn vẻ mặt của tôi có chút chán ghét.
Tôi nghĩ, có lẽ anh ta tin vào khẩu cung của Quý Vương Nhung. Dù sao một người phụ nữ trông rất đáng thương sẽ dễ dàng nhận được sự tin tưởng của người khác.
Chỉ là lúc này tôi cũng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, có tiền thật sự có thể giải quyết được mọi chuyện. Chắc chắn Quý Vương Nhung đã mua chuộc những nhân chứng xung quanh, mới khiến tất cả những khẩu cung bất lợi đều hướng về tôi.
“Axit sulfuric là một chất nguy hiểm, cô tự mình mang theo thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự."
Mặc dù cây ngay không sợ chết đứng, nhưng lúc này tôi vẫn có chút hoảng sợ.
Tôi quay đầu lại muốn hỏi Tống Trọng xem tôi phải làm như thế nào, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra anh ta đã rời đi từ lúc nào, ngay cả đi đâu tôi cũng không biết.
Đúng lúc, Quý Vương Nhung từ phòng thẩm vấn đi ra, lúc nhìn thấy tôi khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý.
Mặc dù tinh thần của Quý Vương Nhung có vấn đề, nhưng suy nghĩ của cô ta vẫn rất sáng suốt. Cô ta đã muốn đối phó với tôi, chắc chắn đã tìm được một lối thoát cho mình.
“Theo luật, chúng tôi sẽ phải bắt tạm giam cô.” Cảnh sát trầm giọng nói, dáng vẻ giải quyết việc chung.
“Thiện ác cuối cùng cũng có quả báo, cô làm những chuyện quá đáng như vậy, đây chính là báo ứng.” Quý Vương Nhung cũng không sợ có cảnh sát ở bên cạnh, lạnh lùng nói với tôi.
Lúc này, Tống Trọng từ phía sau Quý Vương Nhung đi qua, bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên mặt đồng phục. Nhìn dáng vẻ thành thục của người đàn ông nay có lẽ là một nhân vật lớn.
Quả nhiên, người kia đi đến và nói điều gì đó với viên cảnh sát trẻ đang thẩm vấn tôi, anh cảnh sát kia không cam lòng nhìn tôi, lắp bắp nói: “ Nhưng….”
“Đừng nói nữa, thả người đi.” Người đàn ông trung niên nói.
Khuôn mặt Quý Vương Nhung tràn đầy sự kinh ngạc, muốn nói điều gì đó nhưng cối cùng lại nuốt xuống.
Tôi biết là Tống Trọng giúp đỡ tôi. Cho dù anh ta dùng cách gì, dù sao có lẽ tôi cũng không cần phải đi vào đồn cảnh sát nữa. Nhưng Quý Vương Nhung vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật như vậy, tôi không cam lòng.
Tống Trọng nháy mắt với tôi, tôi cùng anh ta rời đi, Quý Vương Nhung cũng theo sau chúng tôi đi ra ngoài.
Lúc đi ra đến cửa Quý Vương Nhung gọi tôi lại, lạnh lùng nói: “Ninh Khanh, lần này cô có thể bình an vô sự, lần sau cô sẽ không may mắn như vậy đâu.”
Nói xong, ngồi lên chiếc xe đã đợi cô ta ở cửa, lao nhanh đi.
Tôi thật sự dở khóc dở cười, nói với Tống Trọng: “Quý Vương Nhung sẽ không để yên như vậy đâu, tôi không thể tiếp tục để cô ta ngạo mạn như vậy, cần phải nghĩ cách.”
“Nhưng không có chứng cớ, chúng ta không thể làm gì. Em yên tâm chắc chắn tôi sẽ không để em bị thương.”
“Tôi không bị thương nhưng người khác sẽ bị thương. Tôi không muốn bất kỳ ai vì tôi mà bị thương.” Tôi đè thấp giọng nói.
Tống Trọng không nói gì, chỉ phái thêm thuộc hạ đến bảo vệ tôi. Nhưng tôi biết rất rõ, đây không phải là một giải pháp lâu dài.
Tôi nghe nói vụ án ly hôn giữa Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung mặc dù đã thẳng, nhưng đứa bé vẫn thuộc về Quý Vương Nhung. Chẳng qua Lục Nguyên Đăng không quan tâm đến chuyện đứa bé. Chưa đến hai ngày anh đã đến tìm tôi.
Lúc tôi đi vứt rác trở về đã nhìn thấy Lục Nguyên Đăng đứng trước cửa.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy anh, đi thẳng lên tầng, nhưng lại bị anh giữ lại, nhặt một cái gì đó làm ngón tay tôi bị thương.
Tôi cúi đầu xuống để nhìn, phát hiện thứ mà Lục Nguyên Đăng đeo lên ngón tay tôi là một chiếc nhẫn!
Điên sao?
Tôi không biết Lục Nguyên Đăng có ý gì, hất mạnh tay ra, chiếc nhẫn kia rơi xuống đất và lăn xuống bên cạnh chân Lục Nguyên Đăng.
Khuôn mặt anh sa sầm nhặt chiếc nhẫn lên, không nói một lời lại đeo chiếc nhẫn lên ngón tay tôi.
“Lục Nguyên Đăng anh bị điên sao?”
Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, hét lên với anh.
“Lẽ nào em đã quên mình đã từng đồng ý với điều kiện của tôi, chỉ cần tôi ly hôn với Quý Vương Nhung em sẽ kết hôn với tôi.” Khuôn mặt Lục Nguyên Đăng sa sầm nói.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 272: LỤC NGUYÊN ĐĂNG ANH THẦN KINH À.
“Cô ta nói dối. Những người ở trong quán bar đều nhìn thấy là cô ta hất axit sulfuric lên người tôi.” Tôi giải thích.
“Nhưng chúng tôi cũng đã hỏi những người xung quanh, mọi người cũng đều nói là lọ axit sunfuric vốn nằm trong tay cô. Hơn nữa, chỗ hai người xảy ra xô xát nằm trong một góc chết, camera không quay được.”
Khuôn mặt cảnh sát vô cùng nghiêm túc nói với tôi. Nhìn vẻ mặt của tôi có chút chán ghét.
Tôi nghĩ, có lẽ anh ta tin vào khẩu cung của Quý Vương Nhung. Dù sao một người phụ nữ trông rất đáng thương sẽ dễ dàng nhận được sự tin tưởng của người khác.
Chỉ là lúc này tôi cũng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, có tiền thật sự có thể giải quyết được mọi chuyện. Chắc chắn Quý Vương Nhung đã mua chuộc những nhân chứng xung quanh, mới khiến tất cả những khẩu cung bất lợi đều hướng về tôi.
“Axit sulfuric là một chất nguy hiểm, cô tự mình mang theo thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự."
Mặc dù cây ngay không sợ chết đứng, nhưng lúc này tôi vẫn có chút hoảng sợ.
Tôi quay đầu lại muốn hỏi Tống Trọng xem tôi phải làm như thế nào, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra anh ta đã rời đi từ lúc nào, ngay cả đi đâu tôi cũng không biết.
Đúng lúc, Quý Vương Nhung từ phòng thẩm vấn đi ra, lúc nhìn thấy tôi khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý.
Mặc dù tinh thần của Quý Vương Nhung có vấn đề, nhưng suy nghĩ của cô ta vẫn rất sáng suốt. Cô ta đã muốn đối phó với tôi, chắc chắn đã tìm được một lối thoát cho mình.
“Theo luật, chúng tôi sẽ phải bắt tạm giam cô.” Cảnh sát trầm giọng nói, dáng vẻ giải quyết việc chung.
“Thiện ác cuối cùng cũng có quả báo, cô làm những chuyện quá đáng như vậy, đây chính là báo ứng.” Quý Vương Nhung cũng không sợ có cảnh sát ở bên cạnh, lạnh lùng nói với tôi.
Lúc này, Tống Trọng từ phía sau Quý Vương Nhung đi qua, bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên mặt đồng phục. Nhìn dáng vẻ thành thục của người đàn ông nay có lẽ là một nhân vật lớn.
Quả nhiên, người kia đi đến và nói điều gì đó với viên cảnh sát trẻ đang thẩm vấn tôi, anh cảnh sát kia không cam lòng nhìn tôi, lắp bắp nói: “ Nhưng….”
“Đừng nói nữa, thả người đi.” Người đàn ông trung niên nói.
Khuôn mặt Quý Vương Nhung tràn đầy sự kinh ngạc, muốn nói điều gì đó nhưng cối cùng lại nuốt xuống.
Tôi biết là Tống Trọng giúp đỡ tôi. Cho dù anh ta dùng cách gì, dù sao có lẽ tôi cũng không cần phải đi vào đồn cảnh sát nữa. Nhưng Quý Vương Nhung vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật như vậy, tôi không cam lòng.
Tống Trọng nháy mắt với tôi, tôi cùng anh ta rời đi, Quý Vương Nhung cũng theo sau chúng tôi đi ra ngoài.
Lúc đi ra đến cửa Quý Vương Nhung gọi tôi lại, lạnh lùng nói: “Ninh Khanh, lần này cô có thể bình an vô sự, lần sau cô sẽ không may mắn như vậy đâu.”
Nói xong, ngồi lên chiếc xe đã đợi cô ta ở cửa, lao nhanh đi.
Tôi thật sự dở khóc dở cười, nói với Tống Trọng: “Quý Vương Nhung sẽ không để yên như vậy đâu, tôi không thể tiếp tục để cô ta ngạo mạn như vậy, cần phải nghĩ cách.”
“Nhưng không có chứng cớ, chúng ta không thể làm gì. Em yên tâm chắc chắn tôi sẽ không để em bị thương.”
“Tôi không bị thương nhưng người khác sẽ bị thương. Tôi không muốn bất kỳ ai vì tôi mà bị thương.” Tôi đè thấp giọng nói.
Tống Trọng không nói gì, chỉ phái thêm thuộc hạ đến bảo vệ tôi. Nhưng tôi biết rất rõ, đây không phải là một giải pháp lâu dài.
Tôi nghe nói vụ án ly hôn giữa Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung mặc dù đã thẳng, nhưng đứa bé vẫn thuộc về Quý Vương Nhung. Chẳng qua Lục Nguyên Đăng không quan tâm đến chuyện đứa bé. Chưa đến hai ngày anh đã đến tìm tôi.
Lúc tôi đi vứt rác trở về đã nhìn thấy Lục Nguyên Đăng đứng trước cửa.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy anh, đi thẳng lên tầng, nhưng lại bị anh giữ lại, nhặt một cái gì đó làm ngón tay tôi bị thương.
Tôi cúi đầu xuống để nhìn, phát hiện thứ mà Lục Nguyên Đăng đeo lên ngón tay tôi là một chiếc nhẫn!
Điên sao?
Tôi không biết Lục Nguyên Đăng có ý gì, hất mạnh tay ra, chiếc nhẫn kia rơi xuống đất và lăn xuống bên cạnh chân Lục Nguyên Đăng.
Khuôn mặt anh sa sầm nhặt chiếc nhẫn lên, không nói một lời lại đeo chiếc nhẫn lên ngón tay tôi.
“Lục Nguyên Đăng anh bị điên sao?”
Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, hét lên với anh.
“Lẽ nào em đã quên mình đã từng đồng ý với điều kiện của tôi, chỉ cần tôi ly hôn với Quý Vương Nhung em sẽ kết hôn với tôi.” Khuôn mặt Lục Nguyên Đăng sa sầm nói.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net