Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-267
CHƯƠNG 267: BIẾT NGƯỜI BIẾT MẶT KHÔNG BIẾT LÒNG
CHƯƠNG 267: BIẾT NGƯỜI BIẾT MẶT KHÔNG BIẾT LÒNG
Tối hôm nay không có ai đặt bao hết, người ở trong quán bar rất nhiều.
Mà Lục Nguyên Đăng lại ngồi một mình trong phòng bao tối ngày hôm qua, tự mình uống rượu.
Anh đến đây từ chín giờ tối cho đến hai ba giờ tôi tan làm, anh vẫn cứ luôn ngồi ở chỗ đó, ngay cả nhúc nhích cũng không hề nhúc nhích một chút.
Nếu như không phải ánh mắt của anh thỉnh thoảng nhìn về phía tôi, thì tôi thật sự không hề cảm giác được sự tồn tại của anh.
20 không đến tìm tôi, tôi thở dài một hơi, nhưng không hiểu sao lại có chút mất mát.
Thay xong quần áo, tôi đi ra từ cửa sau.
Vừa mới đi ra liền đụng phải lồng ngực rắn chắc của Lục Nguyên Đăng.
Tôi có chút giật mình nhìn Lục Nguyên Đăng, hơi nghi ngờ liệu có phải là anh biết di chuyển tức thời không, nếu không thì làm sao anh có thể xuất hiện ở đây trong nháy mắt được. Phải biết là cửa sau của quán bar là lối đi dành cho nhân viên, vì vậy anh đã đi ra từ cửa trước và đợi tôi ở đây, nhưng mà khoảng cách giữa cửa trước và cửa sau cũng cách nhau một đoạn kha khá mà.
"Anh ở đây làm cái gì"? Tôi hơi không kiên nhẫn mà đẩy Lục Nguyên Đăng một cái, bước đi về phía trước.
"Đương nhiên là chờ em rồi." Người đàn ông nhẹ giọng nói một câu, không nhanh không chậm đi theo sau lưng của tôi.
Đường về nhà cũng không xa, cũng chỉ là một khoảng cách khoảng một km, bình thường thì tôi đều đi về nhà một mình.
Lục Nguyên Đăng đi theo ở sau lưng của tôi một đoạn đường, bỗng nhiên lại nói một câu: "Em là một cô gái, nửa đêm nữa hôm đi trên đường như thế này rất nguy hiểm."
Lúc mà anh nói lời này, tôi đột nhiên lại cảm thấy anh giống như là một người lớn xen vào chuyện bao đồng.
Trước kia, thỉnh thoảng Lục Nguyên Đăng sẽ nói vài câu lo lắng cũng sẽ khiến cho tôi thổn thức rất lâu, nhưng mà bây giờ cái được gọi là sự quan tâm của anh lại khiến cho tôi rất chán ghét.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến anh? Trên đời này chẳng lẽ còn có người nào càng đáng sợ hơn so với anh hả?" Ngay cả đầu tôi cũng không thèm quay lại, khẽ xì một tiếng rồi nói.
Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, tôi đã từng gặp qua người đáng sợ nhất, không phải là Lục Nguyên Đăng thì không có ai hơn nữa, ngay cả anh mà tôi cũng không sợ thì tôi còn sợ người nào nữa.
Lục Nguyên Đăng cũng không nói tiếp, trầm mặt đi theo đằng sau lưng của tôi, thẳng cho khi đứng dưới lầu khu tôi sống.
Tôi không có ý định giấu diếm chỗ ở của tôi, nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là tôi hi vọng Lục Nguyên Đăng đi lên cùng với tôi.
"Lục Nguyên Đăng, nếu như anh không chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đó." Tôi quay đầu lại nghiêm giọng nói với Lục Nguyên Đăng.
Hạ thân của tôi cho đến bây giờ vẫn còn đang đau nhức, nếu như dẫn sói vào nhà, khó đảm bảo Lục Nguyên Đăng sẽ không tiếp tục làm ra hành động cầm thú.
Lục Nguyên Đăng nhíu mày, khẽ cười nói: "Nếu như em muốn báo cảnh sát, vậy thì cứ báo đi."
Giọng điệu này của anh, nghiễm nhiên là đang ăn chắc tôi không dám báo cảnh sát.
Thiệt tình chứ, ai cho anh tự tin vậy?
Tôi lườm anh một cái, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng bấm 110.
"A lô xin chào, có một tên biến thái đi theo tôi suốt một đoạn đường đến dưới lầu nhà tôi, bây giờ tôi đang rất sợ hãi, các người có thể nhanh chóng đến đây để mang người này đi được không? Địa chỉ của tôi là..."
Tôi gọi xong một cuộc điện thoại ở trước mặt của Lục Nguyên Đăng, khóe miệng anh hơi co giật, nhìn bộ dạng hẳn là đang tức giận.
Tôi mới lười phải quan tâm đến chuyện anh có tức giận hay không, lấy một tư thế của người thắng mà nói với anh: "Nếu như mà anh lại không chịu đi, vậy thì cảnh sát sẽ đến ngay thôi."
Đang nói đến đây, tôi liền phát hiện ở cách đó không xa đang có ánh sáng của đèn pin đang lắc lư đi về phía bên này.
Rất nhanh liền có hai cảnh sát đi đến đây.
"Sao lại nhanh như vậy chứ?" Tôi giật mình nhìn đồng chí cảnh sát, cảm thấy hơi bất ngờ.
Từ lúc mà tôi nói chuyện điện thoại xong cho đến bây giờ cũng chỉ mới có hai phút, bọn họ là Tào Tháo sao? Nói đến thì liền đến.
"Đúng lúc đang có ca trực ở gần đây, cũng là biến thái theo dõi con gái nhà người ta. Đây chính là tên biến thái mà cô đã nói đó hả, nhìn áo mũ chỉnh tề, đâu có giống đâu nhỉ." Cảnh sát nhìn Lục Nguyên Đăng từ trên xuống dưới, vẻ mặt có chút giật mình.
"Đồng chí cảnh sát, có lẽ đây chính là cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng đó."
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 267: BIẾT NGƯỜI BIẾT MẶT KHÔNG BIẾT LÒNG
Tối hôm nay không có ai đặt bao hết, người ở trong quán bar rất nhiều.
Mà Lục Nguyên Đăng lại ngồi một mình trong phòng bao tối ngày hôm qua, tự mình uống rượu.
Anh đến đây từ chín giờ tối cho đến hai ba giờ tôi tan làm, anh vẫn cứ luôn ngồi ở chỗ đó, ngay cả nhúc nhích cũng không hề nhúc nhích một chút.
Nếu như không phải ánh mắt của anh thỉnh thoảng nhìn về phía tôi, thì tôi thật sự không hề cảm giác được sự tồn tại của anh.
20 không đến tìm tôi, tôi thở dài một hơi, nhưng không hiểu sao lại có chút mất mát.
Thay xong quần áo, tôi đi ra từ cửa sau.
Vừa mới đi ra liền đụng phải lồng ngực rắn chắc của Lục Nguyên Đăng.
Tôi có chút giật mình nhìn Lục Nguyên Đăng, hơi nghi ngờ liệu có phải là anh biết di chuyển tức thời không, nếu không thì làm sao anh có thể xuất hiện ở đây trong nháy mắt được. Phải biết là cửa sau của quán bar là lối đi dành cho nhân viên, vì vậy anh đã đi ra từ cửa trước và đợi tôi ở đây, nhưng mà khoảng cách giữa cửa trước và cửa sau cũng cách nhau một đoạn kha khá mà.
"Anh ở đây làm cái gì"? Tôi hơi không kiên nhẫn mà đẩy Lục Nguyên Đăng một cái, bước đi về phía trước.
"Đương nhiên là chờ em rồi." Người đàn ông nhẹ giọng nói một câu, không nhanh không chậm đi theo sau lưng của tôi.
Đường về nhà cũng không xa, cũng chỉ là một khoảng cách khoảng một km, bình thường thì tôi đều đi về nhà một mình.
Lục Nguyên Đăng đi theo ở sau lưng của tôi một đoạn đường, bỗng nhiên lại nói một câu: "Em là một cô gái, nửa đêm nữa hôm đi trên đường như thế này rất nguy hiểm."
Lúc mà anh nói lời này, tôi đột nhiên lại cảm thấy anh giống như là một người lớn xen vào chuyện bao đồng.
Trước kia, thỉnh thoảng Lục Nguyên Đăng sẽ nói vài câu lo lắng cũng sẽ khiến cho tôi thổn thức rất lâu, nhưng mà bây giờ cái được gọi là sự quan tâm của anh lại khiến cho tôi rất chán ghét.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến anh? Trên đời này chẳng lẽ còn có người nào càng đáng sợ hơn so với anh hả?" Ngay cả đầu tôi cũng không thèm quay lại, khẽ xì một tiếng rồi nói.
Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, tôi đã từng gặp qua người đáng sợ nhất, không phải là Lục Nguyên Đăng thì không có ai hơn nữa, ngay cả anh mà tôi cũng không sợ thì tôi còn sợ người nào nữa.
Lục Nguyên Đăng cũng không nói tiếp, trầm mặt đi theo đằng sau lưng của tôi, thẳng cho khi đứng dưới lầu khu tôi sống.
Tôi không có ý định giấu diếm chỗ ở của tôi, nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là tôi hi vọng Lục Nguyên Đăng đi lên cùng với tôi.
"Lục Nguyên Đăng, nếu như anh không chịu đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đó." Tôi quay đầu lại nghiêm giọng nói với Lục Nguyên Đăng.
Hạ thân của tôi cho đến bây giờ vẫn còn đang đau nhức, nếu như dẫn sói vào nhà, khó đảm bảo Lục Nguyên Đăng sẽ không tiếp tục làm ra hành động cầm thú.
Lục Nguyên Đăng nhíu mày, khẽ cười nói: "Nếu như em muốn báo cảnh sát, vậy thì cứ báo đi."
Giọng điệu này của anh, nghiễm nhiên là đang ăn chắc tôi không dám báo cảnh sát.
Thiệt tình chứ, ai cho anh tự tin vậy?
Tôi lườm anh một cái, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng bấm 110.
"A lô xin chào, có một tên biến thái đi theo tôi suốt một đoạn đường đến dưới lầu nhà tôi, bây giờ tôi đang rất sợ hãi, các người có thể nhanh chóng đến đây để mang người này đi được không? Địa chỉ của tôi là..."
Tôi gọi xong một cuộc điện thoại ở trước mặt của Lục Nguyên Đăng, khóe miệng anh hơi co giật, nhìn bộ dạng hẳn là đang tức giận.
Tôi mới lười phải quan tâm đến chuyện anh có tức giận hay không, lấy một tư thế của người thắng mà nói với anh: "Nếu như mà anh lại không chịu đi, vậy thì cảnh sát sẽ đến ngay thôi."
Đang nói đến đây, tôi liền phát hiện ở cách đó không xa đang có ánh sáng của đèn pin đang lắc lư đi về phía bên này.
Rất nhanh liền có hai cảnh sát đi đến đây.
"Sao lại nhanh như vậy chứ?" Tôi giật mình nhìn đồng chí cảnh sát, cảm thấy hơi bất ngờ.
Từ lúc mà tôi nói chuyện điện thoại xong cho đến bây giờ cũng chỉ mới có hai phút, bọn họ là Tào Tháo sao? Nói đến thì liền đến.
"Đúng lúc đang có ca trực ở gần đây, cũng là biến thái theo dõi con gái nhà người ta. Đây chính là tên biến thái mà cô đã nói đó hả, nhìn áo mũ chỉnh tề, đâu có giống đâu nhỉ." Cảnh sát nhìn Lục Nguyên Đăng từ trên xuống dưới, vẻ mặt có chút giật mình.
"Đồng chí cảnh sát, có lẽ đây chính là cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng đó."
Đọc nhanh tại Vietwriter.net