• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vợ mới của lục thiếu (16 Viewers)

  • Chap-250

CHƯƠNG 250: CÔ KHÔNG XỨNG MANG THAI CON CỦA ANH ẤY





CHƯƠNG 250: CÔ KHÔNG XỨNG MANG THAI CON CỦA ANH ẤY

Tôi không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi rất rõ ràng, tôi bị bắt cóc.

Mà đối với người bắt cóc tôi, tôi không hề biết.

Không biết, vốn chính là khiến người ta sợ hãi. Huống chi, trước mắt tôi bây giờ tối đen, càng gia tăng nỗi sợ hãi trong lòng tôi.

Tôi không biết chiếc xe này muốn lái tới đâu, cũng không biết vận mệnh của tôi sẽ ra sao. Nhưng bên tai có thể nghe thấy rất rõ ràng, tiếng huyên náo của thành phố cách tôi ngày càng xa.

Tôi cũng từng nghĩ gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng điện thoại để trong túi. Mà túi tôi, ở trong tay người bắt cóc tôi. Tôi bây giờ cuối cùng trải nghiệm được cái gì gọi là gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa.

Không biết qua bao lâu, xe cuối cùng mới dừng lại.

Bịt mắt được tháo xuống, mảnh vải nhét trong miệng tôi, cũng được người ta lấy ra.

Tôi nhìn xung quanh, trước sau vắng vẻ hiu quạnh. Trước mặt là một căn nhà nhỏ hẹp, nhìn có chút giống phòng khám. Hơn nữa, ở Prague lâu như vậy, tôi vừa nhìn đã biết đây hẳn là loại phòng khám không có giấy phép, nếu không cũng sẽ không mở ở nơi hẻo lánh thế này.

Chỉ là, họ dẫn tôi tới đây là muốn làm gì?

“Các người là ai? Tại sao muốn bắt cóc tôi?" Tôi sắc bén chất vấn.

Hai người đàn ông cao lớn không hể trả lời tôi, một trái một phải kéo tôi đi vào trong.

Mặc dù không biết bên trong có chuyện gì đang chờ tôi, nhưng tôi tự dưng cảm thấy sợ hãi, thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng tôi cũng không yên bắt đầu ngọ nguậy.

Lần đó, lúc tôi bị bắt cóc, là Lục Nguyên Đăng ngược sáng đi tới, cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng. Mà lần này, anh sẽ không tới, anh thậm chí ngay cả tôi ở đâu cũng không biết.

“Thả tôi ra, tôi không vào!”

Tôi ra sức giãy giụa, nhưng chút sức lực này của tôi so với hai người đàn ông cao to lực lưỡng, thực sự là không hề đủ.

Hai người dễ dàng lôi tôi vào trong.

Trong phòng khám này, tất cả chỉ có một bác sĩ, hai y tá. Còn có một người đàn ông mặc tây trang, mà người đàn ông này, tôi từng thấy.

Lần đó lúc Lục Nguyên Đăng làm việc ở nhà cần một phần văn kiện, chính là anh ta mang tới.

Cho nên, anh ta là người của Lục Nguyên Đăng.

Tôi cười khổ, cảm thấy mình thật sự là ngây thơ đến buồn cười. Vừa rồi lại còn ảo tưởng Lục Nguyên Đăng sẽ đến cứu tôi, lại không nghĩ tới người sai người bắt cóc tôi, vốn chính là anh!

Người đàn ông cũng biết tôi nhận ra anh ta, biểu cảm trên mặt vẫn ung dung.

“Là Lục Nguyên Đăng kêu các người bắt tôi, anh ta đâu?” Ánh mắt tôi lướt nhìn phòng khám, lại không hề nhìn thấy bóng dáng Lục Nguyên Đăng.

Trong lòng nói không ra là thất vọng hay là vui mừng.

Tôi muốn thấy anh, nhưng càng sợ nhìn thấy anh. Nếu anh đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi thậm chí cũng không biết mình nên dùng biểu cảm thế nào để nói với anh một câu đã lâu không gặp.

“Tổng giám đốc Lục không tới, có chút chuyện không cần anh ấy tự mình ra tay.”

Người đàn ông nhàn nhạt nói.

Tiếp đó, quay đầu đi, thấp giọng nói gì đó với bác sĩ, bác sĩ và y tá cùng đi ra.

Có lẽ là ở cạnh Lục Nguyên Đăng lâu rồi, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất giống anh.

Chỉ là, lời của người đàn ông, khiến tôi bất giác có chút căng thẳng.

Họ muốn ra tay cái gì? Lục Nguyên Đăng ra lệnh gì cho họ.

“Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Tôi hỏi to.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt tôi, ánh mắt liếc nhìn bụng tôi.

Ánh mắt khiếp người này, khiến tôi không rét mà run, muốn vươn tay bảo vệ bụng mình, khổ nỗi hai tay đều bị người ta khống chế, căn bản ngay cả tự bảo vệ mình cũng không làm được.

Làm sao đây? Chẳng lẽ, họ muốn làm gì với đứa bé của tôi?

“Tổng giám đốc Lục nói rồi, cô không xứng mang thai con anh ấy. Cho nên, kêu tôi tự tay kết thúc tính mạng đứa bé này.”























Đọc nhanh tại Vietwriter.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom