Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-242
CHƯƠNG 242: VỪA ĐÚNG MỘT TIẾNG
CHƯƠNG 242: VỪA ĐÚNG MỘT TIẾNG
Tôi rút tay về, lúng túng nhìn Lục Nguyên Đăng: “Xin lỗi, đánh thức anh rồi.”
Tôi cứ ngỡ anh ấy đã ngủ rồi, nào ngờ vừa mới chạm tay vào người anh, anh đã tỉnh
Trời ạ, tôi có bị anh ấy cưa tay luôn không?
“Đưa tay ra đây.”
Người đàn ông ấy gằn giọng nói, trong lòng tôi càng hoảng hốt hơn.
Trời ạ, ai bảo tay mày ti tiện làm chi, lần này biết được mọi chuyện nghiêm trọng đến mức nào rồi chứ.
Tôi giấu tay ra sau lưng, nói với vẻ kiên quyết: “Không!”
Lục Nguyên Đăng híp mắt, khiến tôi hơi sợ hãi, không khỏi xê người sang một bên
Người đàn ông ấy kề sát vào người tôi, tôi chỉ đành lùi về sau.
“Quay lại đây.” Lục Nguyên Đăng lạnh mặt nói một câu, gương mặt âm u của a nh đủ để khiến hơi thở của tôi hỗn loạn.
Tôi lại xịch ra sau, cơ thể lại treo lơ lửng giữa thinh không, cảm thấy mình sắp té xuống đất đến nơi.
Con tôi! Đừng mà!
Tôi giơ tay ôm bụng theo bản năng, cánh tay khác quơ quào trước mặt, ráng sức muốn túm lấy thứ gì đó.
Rốt cuộc, tay tôi sờ đến thứ gì đó lù xù, Lục Nguyên Đăng cũng chìa tay kéo tôi lên, ôm tôi lên giường lại.
Tôi thở phào một hơi, buông bàn tay đang ôm bụng ra, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
“Buông tay ra.” Mấy chữ này, gần như được rít ra từ kẽ răng Lục Nguyên Đăng.
Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy, mới phát hiện ra rằng khi nãy tôi đã túm tóc Lục Nguyên Đăng trong cơn hoảng loạn.
Toi rồi toi rồi, lần này xem như không muốn bị chặt tay cũng sẽ bị chặt tay mất.
Lục Nguyên Đăng chậm rãi kề sát lại gần tôi, nắm chặt tay tôi lại.
Tôi có thể cảm thấy tim mình như muốn nhảy bật ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay không ngừng túa ra mồ hôi.
Rồi sau đó, dường như mọi thứ không giống với những gì tôi đã nghĩ.
Lục Nguyên Đăng không hề buông tay tôi ra, mà kéo tay tôi, nhẹ nhàng đặt lên bụng anh ấy, nói khẽ với tôi: “Ngủ đi.”
Sau khi nói dứt lời, bèn nhắm mắt lại.
Tôi căng thẳng năm im thin thít, cơ thể cứng đờ, chỉ biết nhìn anh như thế.
Lục Nguyên Đăng vẫn không mở mắt ra, tiếng hít thở dần trở nên ổn định. Tôi lấy điện thoại ra, thỉnh thoảng lại nhìn giờ, chỉ sợ sẽ làm lỡ thời gian của anh.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, tôi cứ nằm trên giường như thế, mồ hôi lạnh thấm qua lớp quần áo.
Cuối cùng, thời hạn một tiếng đồng hồ đã đến rồi, tôi liếm đôi môi khô khốc, vừa định gọi Lục Nguyên Đăng thì anh ấy đã mở to mắt.
“Hết một tiếng rồi à?”
Tôi nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, gật đầu một cách máy móc.
“Vừa đúng một tiếng.”
Đồng hồ sinh học của người đàn ông này chính xác quá, chính xác đến nỗi tôi còn nghi ngờ rằng anh ấy không có ngủ, mà đang đếm từng giây từng phút.
Lục Nguyên Đăng gật gật đầu, ra dáng muốn ngồi dậy, tôi cũng rút bàn tay tê dại, đang đặt trên bụng anh ấy về.
Anh ấy ngồi dậy đi đến trước tủ quần áo, chắc là chuẩn bị thay đồ đi.
Phòng của tôi có vài bộ đồ củ anh ấy, để ở đây mãi không thấy ai lấy đi.
Nhưng còn đồ của tôi đã được sắp xếp gần xong rồi, nếu như để anh ấy mở tủ quần áo ra, thấy không có đồ tôi để bên trong thì không nghi ngờ mới là lạ.
Không được, tuyệt đối không thể để anh ấy mở tủ đồ ra được!
Tôi ngồi dậy, vội vàng ngăn anh ấy lại.
“Lục Nguyên Đăng!”
“Sao?”
Người đàn ông ấy quay đầu lại, nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, bước xuống giường, nói với anh ấy: “Anh muốn lấy quần áo à?”
Người đàn ông ấy gật đầu, nhướn mày nhìn tôi, dường như đang suy đoán xem tôi có ý đồ gì.
Tôi hít sâu vài hơi, ra dáng bình tĩnh bước đến gần anh, nói với anh ấy: “Không phải anh có bộ đồ tây màu xám đen hả, tôi nhớ lúc tôi nhìn thấy anh mặc đồ này, cảm thấy anh đẹp trai lắm, sao sau này không thấy anh mặc nó nữa?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 242: VỪA ĐÚNG MỘT TIẾNG
Tôi rút tay về, lúng túng nhìn Lục Nguyên Đăng: “Xin lỗi, đánh thức anh rồi.”
Tôi cứ ngỡ anh ấy đã ngủ rồi, nào ngờ vừa mới chạm tay vào người anh, anh đã tỉnh
Trời ạ, tôi có bị anh ấy cưa tay luôn không?
“Đưa tay ra đây.”
Người đàn ông ấy gằn giọng nói, trong lòng tôi càng hoảng hốt hơn.
Trời ạ, ai bảo tay mày ti tiện làm chi, lần này biết được mọi chuyện nghiêm trọng đến mức nào rồi chứ.
Tôi giấu tay ra sau lưng, nói với vẻ kiên quyết: “Không!”
Lục Nguyên Đăng híp mắt, khiến tôi hơi sợ hãi, không khỏi xê người sang một bên
Người đàn ông ấy kề sát vào người tôi, tôi chỉ đành lùi về sau.
“Quay lại đây.” Lục Nguyên Đăng lạnh mặt nói một câu, gương mặt âm u của a nh đủ để khiến hơi thở của tôi hỗn loạn.
Tôi lại xịch ra sau, cơ thể lại treo lơ lửng giữa thinh không, cảm thấy mình sắp té xuống đất đến nơi.
Con tôi! Đừng mà!
Tôi giơ tay ôm bụng theo bản năng, cánh tay khác quơ quào trước mặt, ráng sức muốn túm lấy thứ gì đó.
Rốt cuộc, tay tôi sờ đến thứ gì đó lù xù, Lục Nguyên Đăng cũng chìa tay kéo tôi lên, ôm tôi lên giường lại.
Tôi thở phào một hơi, buông bàn tay đang ôm bụng ra, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
“Buông tay ra.” Mấy chữ này, gần như được rít ra từ kẽ răng Lục Nguyên Đăng.
Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy, mới phát hiện ra rằng khi nãy tôi đã túm tóc Lục Nguyên Đăng trong cơn hoảng loạn.
Toi rồi toi rồi, lần này xem như không muốn bị chặt tay cũng sẽ bị chặt tay mất.
Lục Nguyên Đăng chậm rãi kề sát lại gần tôi, nắm chặt tay tôi lại.
Tôi có thể cảm thấy tim mình như muốn nhảy bật ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay không ngừng túa ra mồ hôi.
Rồi sau đó, dường như mọi thứ không giống với những gì tôi đã nghĩ.
Lục Nguyên Đăng không hề buông tay tôi ra, mà kéo tay tôi, nhẹ nhàng đặt lên bụng anh ấy, nói khẽ với tôi: “Ngủ đi.”
Sau khi nói dứt lời, bèn nhắm mắt lại.
Tôi căng thẳng năm im thin thít, cơ thể cứng đờ, chỉ biết nhìn anh như thế.
Lục Nguyên Đăng vẫn không mở mắt ra, tiếng hít thở dần trở nên ổn định. Tôi lấy điện thoại ra, thỉnh thoảng lại nhìn giờ, chỉ sợ sẽ làm lỡ thời gian của anh.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, tôi cứ nằm trên giường như thế, mồ hôi lạnh thấm qua lớp quần áo.
Cuối cùng, thời hạn một tiếng đồng hồ đã đến rồi, tôi liếm đôi môi khô khốc, vừa định gọi Lục Nguyên Đăng thì anh ấy đã mở to mắt.
“Hết một tiếng rồi à?”
Tôi nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, gật đầu một cách máy móc.
“Vừa đúng một tiếng.”
Đồng hồ sinh học của người đàn ông này chính xác quá, chính xác đến nỗi tôi còn nghi ngờ rằng anh ấy không có ngủ, mà đang đếm từng giây từng phút.
Lục Nguyên Đăng gật gật đầu, ra dáng muốn ngồi dậy, tôi cũng rút bàn tay tê dại, đang đặt trên bụng anh ấy về.
Anh ấy ngồi dậy đi đến trước tủ quần áo, chắc là chuẩn bị thay đồ đi.
Phòng của tôi có vài bộ đồ củ anh ấy, để ở đây mãi không thấy ai lấy đi.
Nhưng còn đồ của tôi đã được sắp xếp gần xong rồi, nếu như để anh ấy mở tủ quần áo ra, thấy không có đồ tôi để bên trong thì không nghi ngờ mới là lạ.
Không được, tuyệt đối không thể để anh ấy mở tủ đồ ra được!
Tôi ngồi dậy, vội vàng ngăn anh ấy lại.
“Lục Nguyên Đăng!”
“Sao?”
Người đàn ông ấy quay đầu lại, nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, bước xuống giường, nói với anh ấy: “Anh muốn lấy quần áo à?”
Người đàn ông ấy gật đầu, nhướn mày nhìn tôi, dường như đang suy đoán xem tôi có ý đồ gì.
Tôi hít sâu vài hơi, ra dáng bình tĩnh bước đến gần anh, nói với anh ấy: “Không phải anh có bộ đồ tây màu xám đen hả, tôi nhớ lúc tôi nhìn thấy anh mặc đồ này, cảm thấy anh đẹp trai lắm, sao sau này không thấy anh mặc nó nữa?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net