Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-215
CHƯƠNG 215: TIN HAY KHÔNG TÙY CÔ
CHƯƠNG 215: TIN HAY KHÔNG TÙY CÔ
Cái thai quá nhỏ không thể làm phẫu thuật được, tôi chỉ đành trở về nhà của mình.
Bây giờ đang là buổi ban trưa, đương nhiên Lục Nguyên Đăng không có ở nhà. Tôi mở tủ lạnh ra, hoàn toàn không có gì để ăn. Vốn dĩ muốn nấu mì chua cay, đột nhiên nhớ đến đứa trẻ trong bụng, bèn nấu một tô mì trứng với cà chua thanh đạm.
Đến bây giờ tôi mới ý thức được rằng, thật ra tôi vô cùng quan tâm đến đứa bé này. Nhưng còn chưa bảo đảm được sự an nguy cho chính mình, sao có thể giữ nó lại được đây.
Mỗi ngày đều sống trong nỗi lo có thể mất con bất kỳ lúc nào. Đối với tôi đây đúng là một sự giày vò.
Tôi hít sâu một hơi, xoa xoa bụng mình, ăn mì trong nỗi rầu rĩ.
Vừa mới ăn được hai đũa, đột nhiên Quý Vương Nhung gọi điện đến.
“Ninh Khanh, khi nãy tôi nói chuyện với mẹ, bà ấy bảo nếu cô chịu rời khỏi Lục Nguyên Đăng, bà ấy sẽ cho cô mười bảy tỷ, sao cô còn chưa chịu đi nữa? Không ngờ cô dám nói dối lừa gạt tôi, tôi nghĩ tôi sẽ bị cô lừa à?!” Quý Vương Nhung chất vấn tôi.
Tôi biết, mẹ trong lời nói của cô ta là mẹ của Lục Nguyên Đăng.
Vốn dĩ tôi còn nghĩ bọn họ không hòa thuận với nhau cho mấy, bây giờ xem ra dường như không phải thế.
Chỉ có điều, muốn rời khỏi Lục Nguyên Đăng đâu có dễ dàng như thế.
“Tôi đưa chi phiếu cho Lục Nguyên Đăng, nhưng anh ta không nhận.” Tôi giải thích.
Quý Vương Nhung hừ lạnh, cười khe khẽ: “Cô nghĩ tôi sẽ tin à?”
“Tin hay không tùy cô?” Tôi lạnh nhạt đáp.
Những gì có thể nói tôi đều đã nói cả rồi, những gì có thể làm tôi cũng đã làm hết rồi. Lục Nguyên Đăng khăng khăng không chịu buông tha cho tôi, tôi phải làm thế nào đây? Với người có tích cách đa nghi như Quý Vương Nhung, chắc chắn cô ta sẽ không chịu thôi.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, Quý Vương Nhung nói với tôi bằng giọng gắt gỏng: “Ninh Khanh, tôi không cần biết cô dùng cách nào, trong vòng ba ngày cô bắt buộc phải rời khỏi Nguyên Đăng, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói dứt lời, Quý Vương Nhung bèn tắt máy, không hề cho tôi cơ hội từ chối.
Trong vòng ba ngày? Tôi lấy gì để rời khỏi Lục Nguyên Đăng đây chứ?
Tôi không có 12 tỷ, thậm chí tôi còn đang nghĩ, cho dù tôi có mười hai tỷ thì Lục Nguyên Đăng cũng sẽ không buông tha cho tôi.
Trên thế giới này, Lục Nguyên Đăng là người khiến tôi thấy khó hiểu nhất.
Tôi không còn hứng thú ăn uống nữa, bèn đổ hết mì vào sọt rác, rồi đi rửa chén.
Lúc bước ra từ nhà bếp, vừa vặn đụng phải Lục Nguyên Đăng đi từ ngoài vào.
Tôi chẳng buồn chào hỏi anh ta mà đi thẳng lên lầu. Trong lòng tôi đang thầm suy nghĩ, phải làm sao mới có thể rời khỏi Lục Nguyên Đăng trong vòng ba ngày đây?
Thật sự tôi không tìm được cách, bèn gọi cho Tống Trọng.
“Tống Trọng, anh có nghĩ ra được cách gì giúp tôi kiếm được mười hai tỷ trong vòng ba ngày không?”
“Có chớ, tìm một người đàn ông có tiền bao nuôi cô, ví dụ như tôi này.” Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Tống Trọng vẫn ngạo nghễ như vậy.
Khóe miệng tôi giật giật, rồi nói với vẻ bất lực: “Tôi nói nghiêm túc đấy, anh đừng đùa nữa có được không?”
Bây giờ tôi thật sự không có tâm trạng để nói đùa, loại phụ nữ như Quý Vương Nhung, tôi không dám đắc tội với cô ta, đến trốn cô ta cũng không được ư?”
Hơn nữa, vốn dĩ tôi luôn tìm cách rời khỏi Lục Nguyên Đăng.
“Xinh lỗi Ninh Khanh, tôi không giúp cô được. Mẹ tôi đã biết được tôi giới thiệu cô cho công ty YN rồi, bà ấy tức giận dữ lắm. Bây giờ mẹ tôi đã trở về công ty, tôi không thể tự tiện quyết định mọi chuyện liên quan đến công ty nữa.”
Tống Trọng nói vậy làm tôi thấy rất đỗi áy náy, tôi không ngờ vì quan hệ với bản thân mình mà anh ta lại không giữ nổi cái ghế tổng giám đốc nữa.
“Tống Trọng, xin lỗi anh.” Tôi nói, cảm thấy rất có lỗi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 215: TIN HAY KHÔNG TÙY CÔ
Cái thai quá nhỏ không thể làm phẫu thuật được, tôi chỉ đành trở về nhà của mình.
Bây giờ đang là buổi ban trưa, đương nhiên Lục Nguyên Đăng không có ở nhà. Tôi mở tủ lạnh ra, hoàn toàn không có gì để ăn. Vốn dĩ muốn nấu mì chua cay, đột nhiên nhớ đến đứa trẻ trong bụng, bèn nấu một tô mì trứng với cà chua thanh đạm.
Đến bây giờ tôi mới ý thức được rằng, thật ra tôi vô cùng quan tâm đến đứa bé này. Nhưng còn chưa bảo đảm được sự an nguy cho chính mình, sao có thể giữ nó lại được đây.
Mỗi ngày đều sống trong nỗi lo có thể mất con bất kỳ lúc nào. Đối với tôi đây đúng là một sự giày vò.
Tôi hít sâu một hơi, xoa xoa bụng mình, ăn mì trong nỗi rầu rĩ.
Vừa mới ăn được hai đũa, đột nhiên Quý Vương Nhung gọi điện đến.
“Ninh Khanh, khi nãy tôi nói chuyện với mẹ, bà ấy bảo nếu cô chịu rời khỏi Lục Nguyên Đăng, bà ấy sẽ cho cô mười bảy tỷ, sao cô còn chưa chịu đi nữa? Không ngờ cô dám nói dối lừa gạt tôi, tôi nghĩ tôi sẽ bị cô lừa à?!” Quý Vương Nhung chất vấn tôi.
Tôi biết, mẹ trong lời nói của cô ta là mẹ của Lục Nguyên Đăng.
Vốn dĩ tôi còn nghĩ bọn họ không hòa thuận với nhau cho mấy, bây giờ xem ra dường như không phải thế.
Chỉ có điều, muốn rời khỏi Lục Nguyên Đăng đâu có dễ dàng như thế.
“Tôi đưa chi phiếu cho Lục Nguyên Đăng, nhưng anh ta không nhận.” Tôi giải thích.
Quý Vương Nhung hừ lạnh, cười khe khẽ: “Cô nghĩ tôi sẽ tin à?”
“Tin hay không tùy cô?” Tôi lạnh nhạt đáp.
Những gì có thể nói tôi đều đã nói cả rồi, những gì có thể làm tôi cũng đã làm hết rồi. Lục Nguyên Đăng khăng khăng không chịu buông tha cho tôi, tôi phải làm thế nào đây? Với người có tích cách đa nghi như Quý Vương Nhung, chắc chắn cô ta sẽ không chịu thôi.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, Quý Vương Nhung nói với tôi bằng giọng gắt gỏng: “Ninh Khanh, tôi không cần biết cô dùng cách nào, trong vòng ba ngày cô bắt buộc phải rời khỏi Nguyên Đăng, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
Nói dứt lời, Quý Vương Nhung bèn tắt máy, không hề cho tôi cơ hội từ chối.
Trong vòng ba ngày? Tôi lấy gì để rời khỏi Lục Nguyên Đăng đây chứ?
Tôi không có 12 tỷ, thậm chí tôi còn đang nghĩ, cho dù tôi có mười hai tỷ thì Lục Nguyên Đăng cũng sẽ không buông tha cho tôi.
Trên thế giới này, Lục Nguyên Đăng là người khiến tôi thấy khó hiểu nhất.
Tôi không còn hứng thú ăn uống nữa, bèn đổ hết mì vào sọt rác, rồi đi rửa chén.
Lúc bước ra từ nhà bếp, vừa vặn đụng phải Lục Nguyên Đăng đi từ ngoài vào.
Tôi chẳng buồn chào hỏi anh ta mà đi thẳng lên lầu. Trong lòng tôi đang thầm suy nghĩ, phải làm sao mới có thể rời khỏi Lục Nguyên Đăng trong vòng ba ngày đây?
Thật sự tôi không tìm được cách, bèn gọi cho Tống Trọng.
“Tống Trọng, anh có nghĩ ra được cách gì giúp tôi kiếm được mười hai tỷ trong vòng ba ngày không?”
“Có chớ, tìm một người đàn ông có tiền bao nuôi cô, ví dụ như tôi này.” Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Tống Trọng vẫn ngạo nghễ như vậy.
Khóe miệng tôi giật giật, rồi nói với vẻ bất lực: “Tôi nói nghiêm túc đấy, anh đừng đùa nữa có được không?”
Bây giờ tôi thật sự không có tâm trạng để nói đùa, loại phụ nữ như Quý Vương Nhung, tôi không dám đắc tội với cô ta, đến trốn cô ta cũng không được ư?”
Hơn nữa, vốn dĩ tôi luôn tìm cách rời khỏi Lục Nguyên Đăng.
“Xinh lỗi Ninh Khanh, tôi không giúp cô được. Mẹ tôi đã biết được tôi giới thiệu cô cho công ty YN rồi, bà ấy tức giận dữ lắm. Bây giờ mẹ tôi đã trở về công ty, tôi không thể tự tiện quyết định mọi chuyện liên quan đến công ty nữa.”
Tống Trọng nói vậy làm tôi thấy rất đỗi áy náy, tôi không ngờ vì quan hệ với bản thân mình mà anh ta lại không giữ nổi cái ghế tổng giám đốc nữa.
“Tống Trọng, xin lỗi anh.” Tôi nói, cảm thấy rất có lỗi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net