Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 189 CÔ ĐỪNG ĐỘNG VÀO ANH ẤY
CHƯƠNG 189: CÔ ĐỪNG ĐỘNG VÀO ANH ẤY
Tôi ngượng ngùng nhìn Lục Nguyên Đăng. Cúi đầu lặng lẽ nói lời xin lỗi anh ấy.
“Em nghĩ rằng, trong lúc này nói xin lỗi có ý nghĩa sao?” người đàn ông lạnh lùng nói.
“Không có tác dụng gì vậy em cũng hết cách, không giúp gì được cho anh.” Tôi nhấp nhấp môi.
Ngực của Lục Nguyên Đăng không ngừng phập phùng, dường như anh ấy đang kìm nén sự phẫn nộ bên trong.
Lâu sau đó mới cắn chặt răng nói với tôi: “ Dìu anh đến bệnh viện.”
“Anh bị gẫy tay chứ đâu phải gẫy chân đâu.”
“Ninh Khanh.”
Ánh mắt anh ấy như con dao sắc trừng lên nhìn tôi, tôi mới ngoan ngoãn dìu anh ấy đi ra ngoài.
Vừa ra đến ngoài liền đụng phải Quý Vương Nhung từ cửa đi vào.
Cô ta thấy tôi đang dìu cánh tay Lục Nguyên Đăng lập tức lao đến đẩy tôi rời xa.
“Cô đừng động vào anh ấy!”
Quý Vương Nhung nhìn tôi đầy phòng bị, ánh mắt vô cùng chán ghét.
Mọi người trong đại sảnh đều đang xem cảnh này, mặc dù có rất nhiều người nghe không hiểu chúng tôi đang nói gì, nhưng từ ánh mắt có thể đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Không khí lúc này bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng đến cực độ.
“Anh bị thương rồi.” Lục Nguyên Đăng cau mày nói.
Lúc này Quý Vương Nhung không còn để ý đến tôi nữa, lo lắng hỏi han Lục Nguyên Đăng: “Anh sao vậy? Anh đau ở đâu?”
“Cánh tay, lúc nãy không cẩn thận bị ngã.” Lục Nguyên Đăng thờ ơ nói.
“Anh làm sao mà lại bị thương vậy?” Quý Vương Nhung hỏi vậy nhưng ánh mắt hoài nghi lại hướng về phía tôi.
Lập tức tôi nhớ lại nụ hôn đó của Lục Nguyên Đăng, tâm trạng có chút hoảng loạn. Cũng may có Lục Nguyên Đăng kịp thời giải vây.
“Đi bệnh viện trước rồi hãy nói.”
Quý Vương Nhung lái xe đưa Lục Nguyên Đăng đến bệnh viện, cô ta đương nhiên sẽ không thể nào để tôi cùng đi, tôi chỉ đành một mình lủi thủi trở về phòng.
Hi vọng, cánh tay của Lục Nguyên Đăng không có chuyện gì, bằng không tôi sẽ trở thành tội phạm mất. Tuy nhiên là do anh ấy giở trò lưu manh nên tôi mới động tay động chân đấy chứ.
Vốn muốn đi ngủ nhưng nằm trên giường vẫn không tài nào ngủ được.
Bây giờ, mất ngủ dường như đã trở thành thói quen.
Tôi chỉ đành ngồi dậy lấy điện thoại lướt Facebook, lướt một hồi lâu, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Cùng một lúc nhận được hai tin nhắn đến.
Một tin là của Khương Hải gửi đến.
“Anh nhớ em lắm, mai mình gặp nhau nhé.”
Tôi nhanh chóng trả lời : “Tôi đang ở bên Pháp, có một cuộc thi. Phải mấy ngày nữa mới về được.”
Sau khi trả lời xong, tôi mở tin nhắn còn lại, là của Lục Nguyên Đăng gửi đến.
“Phòng 419, mau qua đây.”
Anh ấy về rồi?
419? Chỉ nghe thấy số phòng đã thấy không thuần kiết rồi, quả nhiên là phòng tên cầm thú Lục Nguyên Đăng ở.
“Không muốn chết, không qua đó.” Tôi trả lời.
“Một phút.” Người đàn ông trả lời ngắn gọn chỉ vẻn vẹn 2 từ.
Khi anh ấy nhắn tin càng ngắn thì tính khí của anh lại càng nóng nảy. Lại nghĩ đến Khương Hải, tôi vẫn nên chịu khổ mà qua đó.
Chỉ là Quý Vương Nhung đáng lẽ ra phải ở cùng anh ấy chứ, rõ ràng biết Quý Vương Nhung đã biết mọi chuyện mà vẫn còn qua đó tìm cái chết, chắc là tôi đang chê mình sống lâu quá rồi.
Điều làm tôi kinh ngạc chính là Lục Nguyên Đăng đang đứng trước cửa, một tay đã bị bó bột rồi.
“Vào đi, Quý Vương Nhung có chuyện gấp nên về nước rồi.”
Nói rồi anh ấy một tay kéo tôi vào trong phòng, rồi đóng cửa phòng lại.
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua căn phòng một lượt, quả nhiên không thấy bóng dáng Quý Vương Nhung đâu.
“Anh gọi em qua đây làm gì?”
Tôi lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
“Gọt hoa quả cho anh.” Anh ấy nháy nháy hàng lông mày nhìn qua phía trên bàn.
Cạn lời!
Tôi không có tâm trạng hầu hạ anh ấy!
“Anh có tay có chân sao cứ phải gọi em, em đâu phải người hầu của anh.” Tôi lạnh nhạt nói.
Lục Nguyên Đăng cười mỉm, chỉ vào cánh tay đang bị thương.
“Anh là vì ai mà bị thương chứ?”
Là vì tôi !
Tôi hít một hơi thật sâu, nghiến răng phẫn nộ rồi đi gọt hoa quả cho Lục Nguyên Đăng.
Anh ý, gọt cho anh 10 quả cho anh ăn đến bội thực luôn!
Lục Nguyên Đăng đi đến ngồi đối diện tôi, không nói lời nào cứ thế nhìn tôi gọt hoa quả.
Ánh mắt nóng rực cứ vậy nhìn làm tôi cảm thấy không được tự nhiên, mấy lần suýt cắt vào tay.
Tinh tinh.
Điện thoại trên bàn rung lên hai tiếng.
Chắc là Khương Hải trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi đặt con dao xuống đang chuẩn bị đi lấy điện thoại nhưng lại bị Lục Nguyên Đăng nhanh hơn một bước cướp mất điện thoại qua đó.
Tôi ngượng ngùng nhìn Lục Nguyên Đăng. Cúi đầu lặng lẽ nói lời xin lỗi anh ấy.
“Em nghĩ rằng, trong lúc này nói xin lỗi có ý nghĩa sao?” người đàn ông lạnh lùng nói.
“Không có tác dụng gì vậy em cũng hết cách, không giúp gì được cho anh.” Tôi nhấp nhấp môi.
Ngực của Lục Nguyên Đăng không ngừng phập phùng, dường như anh ấy đang kìm nén sự phẫn nộ bên trong.
Lâu sau đó mới cắn chặt răng nói với tôi: “ Dìu anh đến bệnh viện.”
“Anh bị gẫy tay chứ đâu phải gẫy chân đâu.”
“Ninh Khanh.”
Ánh mắt anh ấy như con dao sắc trừng lên nhìn tôi, tôi mới ngoan ngoãn dìu anh ấy đi ra ngoài.
Vừa ra đến ngoài liền đụng phải Quý Vương Nhung từ cửa đi vào.
Cô ta thấy tôi đang dìu cánh tay Lục Nguyên Đăng lập tức lao đến đẩy tôi rời xa.
“Cô đừng động vào anh ấy!”
Quý Vương Nhung nhìn tôi đầy phòng bị, ánh mắt vô cùng chán ghét.
Mọi người trong đại sảnh đều đang xem cảnh này, mặc dù có rất nhiều người nghe không hiểu chúng tôi đang nói gì, nhưng từ ánh mắt có thể đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Không khí lúc này bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng đến cực độ.
“Anh bị thương rồi.” Lục Nguyên Đăng cau mày nói.
Lúc này Quý Vương Nhung không còn để ý đến tôi nữa, lo lắng hỏi han Lục Nguyên Đăng: “Anh sao vậy? Anh đau ở đâu?”
“Cánh tay, lúc nãy không cẩn thận bị ngã.” Lục Nguyên Đăng thờ ơ nói.
“Anh làm sao mà lại bị thương vậy?” Quý Vương Nhung hỏi vậy nhưng ánh mắt hoài nghi lại hướng về phía tôi.
Lập tức tôi nhớ lại nụ hôn đó của Lục Nguyên Đăng, tâm trạng có chút hoảng loạn. Cũng may có Lục Nguyên Đăng kịp thời giải vây.
“Đi bệnh viện trước rồi hãy nói.”
Quý Vương Nhung lái xe đưa Lục Nguyên Đăng đến bệnh viện, cô ta đương nhiên sẽ không thể nào để tôi cùng đi, tôi chỉ đành một mình lủi thủi trở về phòng.
Hi vọng, cánh tay của Lục Nguyên Đăng không có chuyện gì, bằng không tôi sẽ trở thành tội phạm mất. Tuy nhiên là do anh ấy giở trò lưu manh nên tôi mới động tay động chân đấy chứ.
Vốn muốn đi ngủ nhưng nằm trên giường vẫn không tài nào ngủ được.
Bây giờ, mất ngủ dường như đã trở thành thói quen.
Tôi chỉ đành ngồi dậy lấy điện thoại lướt Facebook, lướt một hồi lâu, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Cùng một lúc nhận được hai tin nhắn đến.
Một tin là của Khương Hải gửi đến.
“Anh nhớ em lắm, mai mình gặp nhau nhé.”
Tôi nhanh chóng trả lời : “Tôi đang ở bên Pháp, có một cuộc thi. Phải mấy ngày nữa mới về được.”
Sau khi trả lời xong, tôi mở tin nhắn còn lại, là của Lục Nguyên Đăng gửi đến.
“Phòng 419, mau qua đây.”
Anh ấy về rồi?
419? Chỉ nghe thấy số phòng đã thấy không thuần kiết rồi, quả nhiên là phòng tên cầm thú Lục Nguyên Đăng ở.
“Không muốn chết, không qua đó.” Tôi trả lời.
“Một phút.” Người đàn ông trả lời ngắn gọn chỉ vẻn vẹn 2 từ.
Khi anh ấy nhắn tin càng ngắn thì tính khí của anh lại càng nóng nảy. Lại nghĩ đến Khương Hải, tôi vẫn nên chịu khổ mà qua đó.
Chỉ là Quý Vương Nhung đáng lẽ ra phải ở cùng anh ấy chứ, rõ ràng biết Quý Vương Nhung đã biết mọi chuyện mà vẫn còn qua đó tìm cái chết, chắc là tôi đang chê mình sống lâu quá rồi.
Điều làm tôi kinh ngạc chính là Lục Nguyên Đăng đang đứng trước cửa, một tay đã bị bó bột rồi.
“Vào đi, Quý Vương Nhung có chuyện gấp nên về nước rồi.”
Nói rồi anh ấy một tay kéo tôi vào trong phòng, rồi đóng cửa phòng lại.
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua căn phòng một lượt, quả nhiên không thấy bóng dáng Quý Vương Nhung đâu.
“Anh gọi em qua đây làm gì?”
Tôi lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
“Gọt hoa quả cho anh.” Anh ấy nháy nháy hàng lông mày nhìn qua phía trên bàn.
Cạn lời!
Tôi không có tâm trạng hầu hạ anh ấy!
“Anh có tay có chân sao cứ phải gọi em, em đâu phải người hầu của anh.” Tôi lạnh nhạt nói.
Lục Nguyên Đăng cười mỉm, chỉ vào cánh tay đang bị thương.
“Anh là vì ai mà bị thương chứ?”
Là vì tôi !
Tôi hít một hơi thật sâu, nghiến răng phẫn nộ rồi đi gọt hoa quả cho Lục Nguyên Đăng.
Anh ý, gọt cho anh 10 quả cho anh ăn đến bội thực luôn!
Lục Nguyên Đăng đi đến ngồi đối diện tôi, không nói lời nào cứ thế nhìn tôi gọt hoa quả.
Ánh mắt nóng rực cứ vậy nhìn làm tôi cảm thấy không được tự nhiên, mấy lần suýt cắt vào tay.
Tinh tinh.
Điện thoại trên bàn rung lên hai tiếng.
Chắc là Khương Hải trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi đặt con dao xuống đang chuẩn bị đi lấy điện thoại nhưng lại bị Lục Nguyên Đăng nhanh hơn một bước cướp mất điện thoại qua đó.