Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 176 CHÚC MỪNG EM
CHƯƠNG 176: CHÚC MỪNG EM
Cho dù cảnh sát không cần nói tôi cũng biết, điều quan trọng lúc này, là làm ổn định tâm trạng của Khương Hải.
Ngoài đồng ý, có lẽ cũng không còn cách nào nữa.
“Được, tôi đồng ý với cậu.”
Tôi gật đầu, nói với Khương Hải.
Ở bên dưới, mọi người đều đang chụp ảnh. Tiếng vỗ tay rất lớn, còn vui mừng hơn người trong cuộc như tôi.
Điện thoại trong túi bỗng reo lên, là Lục Nguyên Đăng gọi đến.
Lúc này nghe điện thoại của Lục Nguyên Đăng, không được thích hợp lắm, tôi chỉ có thể tắt âm đi.
“Thật không? Tốt quá!”
Khương Hải vui mừng xông lại phía tôi, hôn mạnh lên môi tôi.
Tôi bỗng nhiên ngơ ngác.
Theo bản năng, tay có chút muốn đẩy ra.
Trong tâm trí, bỗng nhiên ánh lên khuôn mặt trầm lắng của Lục Nguyên Đăng.
Lúc này tôi mới hiểu, tình cảm tôi dành cho Khương Hải, đã chỉ là quá khứ. Trong lòng tôi bây giờ chỉ có Lục Nguyên Đăng, đâu còn tâm tư đi nghĩ đến người đàn ông khác.
Khương Hải vui mừng, kéo tay tôi đi xuống dưới.
Tôi cũng coi như nhẹ lòng.
Chỉ là, việc đồng ý lời cầu hôn của cậu ấy, tôi phải làm sao?
Cậu ấy lúc này đang say, tâm trạng kích động, hay là đợi cậu ấy bình tĩnh lại rồi nói.
“Ninh Khanh, tôi rất vui, cuối cùng em cũng đồng ý lấy anh rồi.”
Cậu ấy lắc người, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi tôi.
May mà lúc trước cậu ấy không lắc mạnh như vậy, không thì đã rơi xuống dưới rồi.
Cơ thể Khương Hải mềm nhũn đổ vào người tôi, xem bộ dạng chính là do say rượu.
Tôi khổ cực đỡ cậu ấy đi ra ngoài, vẫn chưa đi đến cửa, mẹ cậu ấy đã xông vào bên trong.
“Con hồ ly tinh không biết xấu hổ như cô, tại sao vẫn đến quyến rũ con trai tôi? Nhân lúc nó uống say đưa nó đi là có ý đồ gì, muốn để cho gạo nấu thành cơm sao?”
Mẹ cậu ấy đẩy mạnh tôi một cái, tôi không không để ý nên ngã xuống đất, tay bị cọ xước mất lớp da.
Tôi đứng dậy, lạnh nhạt nói với mẹ cậu ấy: “Bà cũng đã đến đây rồi, cũng nên biết tại sao tôi lại đến đây? Tôi đến là để cứu con bà, không kinh tởm như những gì bà nghĩ đâu.”
Tôi trước giờ không thích bị người khác hiểu lầm, vì vậy có những chuyện, vẫn nên giải thích thì hơn.
“Tôi quan tâm cô đến đây làm gì?! Nói chung cô xa con trai tôi ra. Chỉ cần ngày nào tôi còn sống, cô đừng nghĩ đến chuyện vào được cửa nhà họ Khương!”
Khương Hải được mẹ cậu ấy đưa đi rồi, bộ dạng cẩn thận ấy, như sợ rằng tôi đã làm gì với con bà ta vậy.
Tôi bỗng muốn cười, nhưng ít nhiều cũng nhẹ lòng.
Ít nhất, tối nay không cần nghĩ đến việc phải đối diện với Khương Hải thế nào.
Sự việc được giải quyết, lúc tôi bắt xe về nhà họ Lục, đã gần mười hai giờ.
Kì lạ là trong biệt thự ánh đèn sáng rực.
Nếu như là trước đây, Lục Nguyên Đăng đã đi ngủ rồi. Hôm nay sao lại khác thường như vậy?
Tôi vừa đi vào đã nhìn thấy Lục Nguyên Đăng ngồi trên ghế sô fa.
“Sao anh vẫn chưa đi ngủ?”
Tôi hồi hộp hỏi.
Muộn như này vẫn chưa ngủ, chắc không phải đang đợi tôi chứ?
“Chúc mừng em.”
Lục Nguyên Đăng bỗng nhiên nói một câu, tôi cảm thấy có chút kì lạ.
“Cái gì?”
“Ninh Khanh, anh thực sự xem thường em rồi, tài quyến rũ đàn ông của em, thật sự quá giỏi!”
Lục Nguyên Đăng lạnh nhạt “hừ” một tiếng, đứng dậy từ sô fa, khuôn mặt trầm tĩnh đến đáng sợ.
Tôi vẫn chưa hiểu, lời anh ấy nói rốt cuộc là có ý gì?
Chỉ cảm thấy, anh ta như vậy, thực sự rất đáng sợ.
Dưới áp lực cực lớn, tôi cũng có chút tức tối.
“Anh có thể nói rõ hơn chút không!”
“Tự em xem đi!” Lục Nguyên Đăng khuôn mặt trầm lắng, đưa điện thoại vào tay tôi.
Cho dù cảnh sát không cần nói tôi cũng biết, điều quan trọng lúc này, là làm ổn định tâm trạng của Khương Hải.
Ngoài đồng ý, có lẽ cũng không còn cách nào nữa.
“Được, tôi đồng ý với cậu.”
Tôi gật đầu, nói với Khương Hải.
Ở bên dưới, mọi người đều đang chụp ảnh. Tiếng vỗ tay rất lớn, còn vui mừng hơn người trong cuộc như tôi.
Điện thoại trong túi bỗng reo lên, là Lục Nguyên Đăng gọi đến.
Lúc này nghe điện thoại của Lục Nguyên Đăng, không được thích hợp lắm, tôi chỉ có thể tắt âm đi.
“Thật không? Tốt quá!”
Khương Hải vui mừng xông lại phía tôi, hôn mạnh lên môi tôi.
Tôi bỗng nhiên ngơ ngác.
Theo bản năng, tay có chút muốn đẩy ra.
Trong tâm trí, bỗng nhiên ánh lên khuôn mặt trầm lắng của Lục Nguyên Đăng.
Lúc này tôi mới hiểu, tình cảm tôi dành cho Khương Hải, đã chỉ là quá khứ. Trong lòng tôi bây giờ chỉ có Lục Nguyên Đăng, đâu còn tâm tư đi nghĩ đến người đàn ông khác.
Khương Hải vui mừng, kéo tay tôi đi xuống dưới.
Tôi cũng coi như nhẹ lòng.
Chỉ là, việc đồng ý lời cầu hôn của cậu ấy, tôi phải làm sao?
Cậu ấy lúc này đang say, tâm trạng kích động, hay là đợi cậu ấy bình tĩnh lại rồi nói.
“Ninh Khanh, tôi rất vui, cuối cùng em cũng đồng ý lấy anh rồi.”
Cậu ấy lắc người, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi tôi.
May mà lúc trước cậu ấy không lắc mạnh như vậy, không thì đã rơi xuống dưới rồi.
Cơ thể Khương Hải mềm nhũn đổ vào người tôi, xem bộ dạng chính là do say rượu.
Tôi khổ cực đỡ cậu ấy đi ra ngoài, vẫn chưa đi đến cửa, mẹ cậu ấy đã xông vào bên trong.
“Con hồ ly tinh không biết xấu hổ như cô, tại sao vẫn đến quyến rũ con trai tôi? Nhân lúc nó uống say đưa nó đi là có ý đồ gì, muốn để cho gạo nấu thành cơm sao?”
Mẹ cậu ấy đẩy mạnh tôi một cái, tôi không không để ý nên ngã xuống đất, tay bị cọ xước mất lớp da.
Tôi đứng dậy, lạnh nhạt nói với mẹ cậu ấy: “Bà cũng đã đến đây rồi, cũng nên biết tại sao tôi lại đến đây? Tôi đến là để cứu con bà, không kinh tởm như những gì bà nghĩ đâu.”
Tôi trước giờ không thích bị người khác hiểu lầm, vì vậy có những chuyện, vẫn nên giải thích thì hơn.
“Tôi quan tâm cô đến đây làm gì?! Nói chung cô xa con trai tôi ra. Chỉ cần ngày nào tôi còn sống, cô đừng nghĩ đến chuyện vào được cửa nhà họ Khương!”
Khương Hải được mẹ cậu ấy đưa đi rồi, bộ dạng cẩn thận ấy, như sợ rằng tôi đã làm gì với con bà ta vậy.
Tôi bỗng muốn cười, nhưng ít nhiều cũng nhẹ lòng.
Ít nhất, tối nay không cần nghĩ đến việc phải đối diện với Khương Hải thế nào.
Sự việc được giải quyết, lúc tôi bắt xe về nhà họ Lục, đã gần mười hai giờ.
Kì lạ là trong biệt thự ánh đèn sáng rực.
Nếu như là trước đây, Lục Nguyên Đăng đã đi ngủ rồi. Hôm nay sao lại khác thường như vậy?
Tôi vừa đi vào đã nhìn thấy Lục Nguyên Đăng ngồi trên ghế sô fa.
“Sao anh vẫn chưa đi ngủ?”
Tôi hồi hộp hỏi.
Muộn như này vẫn chưa ngủ, chắc không phải đang đợi tôi chứ?
“Chúc mừng em.”
Lục Nguyên Đăng bỗng nhiên nói một câu, tôi cảm thấy có chút kì lạ.
“Cái gì?”
“Ninh Khanh, anh thực sự xem thường em rồi, tài quyến rũ đàn ông của em, thật sự quá giỏi!”
Lục Nguyên Đăng lạnh nhạt “hừ” một tiếng, đứng dậy từ sô fa, khuôn mặt trầm tĩnh đến đáng sợ.
Tôi vẫn chưa hiểu, lời anh ấy nói rốt cuộc là có ý gì?
Chỉ cảm thấy, anh ta như vậy, thực sự rất đáng sợ.
Dưới áp lực cực lớn, tôi cũng có chút tức tối.
“Anh có thể nói rõ hơn chút không!”
“Tự em xem đi!” Lục Nguyên Đăng khuôn mặt trầm lắng, đưa điện thoại vào tay tôi.