Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của cô rồi buông cô ra.
"Sau này, em đừng hỏi những chuyện như thế này nữa nhé!" Tư Cảnh Nam ôn nhu nói.
"Vâng."
Lộ Khiết trả lời anh xong thì có chút dè dặt trong lòng, cô quay sang hướng khác, miệng tủm tỉm cười cười. Còn Tư Cảnh Nam thì vô cùng thích thú dáng vẻ lúng túng của cô trong những lúc như thế này. Anh để cô ở đấy, còn mình thì đi sang chiếc tủ lớn cách nơi anh đang đứng vài bước. Tư Cảnh Nam cầm lấy một thứ trong đó ra, nhìn bề ngoài thì nó chỉ là một cái hộp hình tròn dài, nó giống như kem làm tóc nhưng thực chất nó là một quả bom hẹn giờ. Tư Cảnh Nam lấy nó xuống, vặn vặn điều chỉnh rồi thì lại cất vào, tiếp theo những loại vũ khí khác anh đều kiểm tra tương tự.
Còn Lộ Khiết, cô quay người lại nhìn anh thì đột nhiên toàn bộ tâm hồn cô đều chú tâm vào một ý nghĩ. Hình xăm! Phải là hình xăm có trên vai của anh, cô muốn hỏi anh về nó. Nhưng phân vân, lưỡng lự không biết có nên hỏi hay không.
Suy nghĩ được một lúc, cuối cùng cô cũng quyết định là sẽ hỏi. Lộ Khiết cắn nhẹ môi dưới, cất giọng nhỏ nhẹ gọi tên anh:"Tư Cảnh Nam!"
"Anh đây!" Tư Cảnh Nam nghe cô gọi, anh đặt lại thứ vũ khí mà mình đang cầm trên tay vào lại trong tủ, sau đó chậm rãi rảo bước đi về phía cô.
"Em có một chuyện muốn hỏi anh!"
"Chuyện gì thế?" Tư Cảnh Nam nheo mắt nhìn cô,mỉm cười thích thú hỏi.
"À...là chuyện hình xăm! Hình xăm trên vai anh có ý nghĩa gì vậy? Em thấy nó khá là đặc biệt!"
"Ý em nói là cái đó sao?" Tư Cảnh Nam hiểu ý của cô, anh liền mỉm cười rồi chỉ tay lên một vách tường ở trung tâm căn phòng, trên vách tường đó là một bức ảnh khắc họa một hình xăm. Nó đúng là hình xăm cô nhìn thấy trên vai anh. Bên dưới của đôi cánh chim đại bàng là hai kí tự L.S.
"Đây là biểu tượng của Hắc Mộc Vu, những người làm việc cho Hắc Mộc Vu đều phải có hình xăm như vậy."
Đôi cánh của chim đại bàng biểu hiện cho sự bất khuất, sức mạnh. Kết hợp cùng với hai ký tự Loyal (Trung thành) và Sacrifice (Hi sinh) nguyện trung thành và hi sinh vì chủ nhân và không bao giờ tồn tại hai từ phản bội trong đầu. Ngược lại thì...không lường trước được hậu quả.
Lộ Khiết nghe Tư Cảnh Nam nói xong thì vẫn không hiểu gì cả, trong lòng cô vẫn luôn suy tư, thâm trầm rằng nó không hề có một chút liên kết gì với mẹ mình cả. Thấy biểu hiện của cô như vậy, Tư Cảnh Nam vô cùng lo lắng, anh mới ôm lấy hai bả vai cô, cúi nhìn chăm chú vào sắc mặt cô:"Em sao vậy, không khỏe ở đâu sao?"
Lập tức, Lộ Khiết mới lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, lắc đầu:"Không có, em chỉ thắc mắc một chút thôi!"
"Vậy, anh đưa em ra ngoài!"
"Được." Lộ Khiết gật đầu.
....
Phía sau ngôi biệt thự là một bãi tập rộng lớn, Lộ Khiết đảo mắt nhìn xung quanh, đa số những vệ sĩ đều đang luyện tập võ và chạy bộ ở giữa sân. Biểu cảm trên khuôn mặt của họ vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng.
Tư Cảnh Nam đưa cô vào trong một khu trại được xây dựng bằng gạch đá. Nó không hề giống như một căn gác mái nhỏ mà chỉ là một dãy hành lang dài, nói chung là nơi dành cho những người muốn luyện bắn súng.
Tại đây, Lý Trân và Lôi Duật đang nghiêm túc tập luyện cùng nhau. Nhìn thấy Tư Cảnh Nam cùng một người con gái lạ bước vào, hai người họ đều ngỡ ngàng, Lôi Duật là người nhanh nhẹn nhất, anh chỉ nhìn lướt qua cô gái đó rồi nhanh chóng tháo tai nghe gaming xuống rồi nghiêm chỉnh cúi đầu chào Tư Cảnh Nam. Đặc biệt, đối với Lý Trân cô vẫn bất động đứng nhìn cô gái đó:"Đây là người con gái làm cho Tư Cảnh Nam điên đảo phá lệ hay sao?"
Như lời Lý Trân nói, Tư Cảnh Nam đã vì cô mà phá vỡ quy tắc của chính mình. Lý Trân đi theo Tư Cảnh Nam từ thuở nhỏ, được anh chăm sóc và trân trọng vô cùng sâu sắc nên đa phần mọi chuyện của Tư Cảnh Nam, Lý Trân đều nắm rất rõ. Kể từ khi Tư Cảnh Nam bị tai nạn phải trải qua một trận chiến sinh tử giữa anh và Diêm Vương, hay nói đúng hơn là sắp chết, cho tới bây giờ, tại thời điểm này anh từng nói, những kẻ động tới anh đều phải chết nhưng họ không có tư cách gặp anh trước lúc chết, tất tần tật mọi chuyện như vậy đều giao cho Tân Trạch hoặc Lôi Duật để giải quyết. Nhưng hôm trước, anh đã phá lệ, chính tay anh đã kết liễu mạng sống của cả Lục gia.
Nhìn thấy Lý Trân đang thẫn thờ, Lôi Duật mới nhíu mày, gọi tên cô:"Lý Trân! Cô làm sao vậy?"
Lý Trân đang suy nghĩ thì bị hành động của Lôi Duật làm cho giật mình, lúc này cô mới lấy lại hồn vía. Cô nhìn anh, lắc đầu:"Không có gì!"
Tư Cảnh Nam đưa Lộ Khiết bước tới, hai hàng vệ sĩ đứng gần đó liền cúi người một góc chín mươi độ, đồng loạt phát tiếng nói đều:"Lão đại!"
Tư Cảnh Nam nhìn Lôi Duật, âm trầm cất giọng:"Lôi Duật, giúp tôi dạy Lộ Khiết tập bắn súng!"
Lôi Duật gật đầu nghe theo lời của Tư Cảnh Nam, anh liền đưa Lộ Khiết đi tới chiếc bàn hình chữ nhật không quá dài đặt gần đó. Lộ Khiết hé nhẹ môi, không hiểu Tư Cảnh Nam cho mình học súng làm gì, nhưng cô cũng không phản bác ý kiến của anh, nên đã đi theo Lôi Duật tới chiếc bàn trước mặt.
Trên chiếc bàn hình chữ nhật này, đặt vô vàng những khẩu súng Tây vô cùng đắt giá, những khẩu súng này chỉ dùng để tập luyện nên uy lực không hề lớn. Lôi Duật, cầm lấy một khẩu súng tay rồi nhìn cô, lạnh nhạt nói:"Cô quan sát tôi một lần rồi sau đó làm theo sự chỉ dẫn của tôi!"
Cô gật đầu rồi nheo mắt quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ của Lôi Duật.
Lôi Duật nhanh nhẹn tháo từng bộ phận của khẩu súng ra rồi lắp chúng lại trong khoảng thời gian rất là ngắn, chỉ vừa mới chớp mắt thôi là đã xong xuôi rồi.
Anh đặt khẩu súng đó lại trên bàn, rồi quay đầu nhìn sang Lộ Khiết:"Bây giờ, tôi sẽ làm từ từ, cô nhìn kĩ nhé!"
Lộ Khiết nghiên đầu mỉm cười, thần thái nói:"Không cần đâu!" Vừa dứt câu, cô cầm lấy khẩu súng khác tiến hành tháo - lắp rồi nạp đạn như cử chỉ của Lôi Duật vừa rồi. Nói về tốc độ, chỉ có hơn chứ không kém anh.
Sau khi lắp xong, Lộ Khiết lấy chiếc gaming bên cạnh đeo lên tai mình, sau đó đưa khẩu súng lên, kéo cò rồi nhắm thẳng vào tấm bia cách đó vài chục mét. Trong hai giây quan sát, Lộ Khiết bóp còi, anh thanh bành bành từ trong khẩu súng vang lên hai tiếng không quá lớn. Cũng đồng lúc, hai viên đạn từ họng súng lao như vút đến tấm bia và trúng ngay hồng tâm. Xong, Lộ Khiết đặt khẩu súng lên bàn rồi tháo tai nghe xuống, cô quay người nhìn Tư Cảnh Nam mỉm cười.
Lôi Duật, Lý Trân đều sững người trước kết quả đó. Tân Trạch cũng có mặt tại đó, anh cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Tư Cảnh Nam nhìn cô, chỉ cười chứ không nói.
"Sao...sao cô làm được vậy?" Tân Trạch dường như không tin vào mắt mình, miệng lắp bắp gặng hỏi cô.
"Lúc trước ở Anh, trường tôi mỗi năm đều có tổ chức một khóa huấn luyện quân đội gồm có võ và tập súng, tôi có tham gia nên biết được chút ít." Lộ Khiết đều đều cất giọng, ôn nhu đáp.
"Một chút của cô cũng có thể đem đi hù dọa người khác đấy!" Lôi Duật lạnh giọng lên tiếng.
"Cái này học là để phòng thân, nhưng nếu có hù dọa thì cũng chỉ hù dọa với mấy cái tên không đàng hoàng ngoài kia thôi!" Cô phản bác lại ý kiến của Lôi Duật.
"Tôi không ngờ được, một vị bác sĩ như cô lại có nhiều tài năng tới như vậy!" Tân Trạch cười khách khí, ngưỡng mộ nói.
Lý Trân từ lúc nãy cho tới giờ, cô chưa rời mắt khỏi người Lộ Khiết một giây nào, sắc mặt của cô như bị bôi keo, phờ phạt, buồn bã:"Cô ấy đúng là rất khác biệt, lão đại thích cô ấy cũng đúng."
....
Trở về căn phòng ở Hắc Mộc Vu mà Tư Cảnh Nam đã chuẩn bị sẵn cho mình, Lộ Khiết tắm xong thì ngồi đăm chiêu trước gương, cô ngẩn người ra suy nghĩ:
"Xem ra mình không thể nào dựa vào hình xăm đó để tìm hiểu sự việc này được. Nhưng nó cứ luẩn quẩn trong giấc mơ của mình mãi, rốt cuộc là nó có ý nghĩa gì chứ? Lẽ nào, Tư Cảnh Nam có liên quan tới cái chết của mẹ mình...?" Lộ Khiết vẩn vơ, nghĩ tới đây thì liền bừng tỉnh, cô vỗ vỗ vào trán mình:"Điên thật rồi, mày đang nghĩ gì vậy, anh ấy sao có thể chứ?"
"Cốc...cốc." Tiếng người gõ cửa bất giác vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng ngay trong căn phòng. Lộ Khiết choàng thoát ra khỏi những suy nghĩ rồi đứng dậy đi về phía cửa.
"Cạch." Lộ Khiết mở cửa ra thì bắt gặp hình ảnh một cô gái cỡ trạc tuổi mình, cô đã gặp cô gái này ở bãi tập, nhìn sắc mặt cũng khá xinh xắn. Cô gái ấy mỉm cười, cất giọng nhẹ nhàng nói:"Chào tiểu thư, thiếu gia cho gọi tiểu thư xuống dưới dùng bữa!"
"Tôi biết rồi! À...tôi phải xưng hô thế nào với tiểu thư này vậy?" Lộ Khiết mỉm cười thân thiện, chất giọng tôn kính.
"A...tôi không dám xưng hô ngang hàng với Lộ tiểu thư đâu, tôi cũng chỉ là một thủ hạ nhỏ của lão đại mà thôi!" Lý Trân xua xua tay, cười trừ đáp.
"Không sao đâu, tôi không thích phân biệt giữa chủ và tớ, sau này cô cứ gọi tôi là Lộ Khiết. Tôi có thể làm bạn với cô chứ?"
"Vâng. Tôi là Lý Trân."
...
Lộ Khiết mỉm cười, đi theo sau Lý Trân để Lý Trân dẫn đường cho mình. Cô nhìn bóng lưng Lý Trân, trong đầu cô thoáng lên tia tò mò:"Tư Cảnh Nam có hạ thủ là con gái sao?"
Có thể gọi đây là ghen tiềm ẩn. Nhưng Lộ Khiết chỉ bất giác suy nghĩ vậy thôi có thể không tính là ghen được không nhỉ?
....
"Sau này, em đừng hỏi những chuyện như thế này nữa nhé!" Tư Cảnh Nam ôn nhu nói.
"Vâng."
Lộ Khiết trả lời anh xong thì có chút dè dặt trong lòng, cô quay sang hướng khác, miệng tủm tỉm cười cười. Còn Tư Cảnh Nam thì vô cùng thích thú dáng vẻ lúng túng của cô trong những lúc như thế này. Anh để cô ở đấy, còn mình thì đi sang chiếc tủ lớn cách nơi anh đang đứng vài bước. Tư Cảnh Nam cầm lấy một thứ trong đó ra, nhìn bề ngoài thì nó chỉ là một cái hộp hình tròn dài, nó giống như kem làm tóc nhưng thực chất nó là một quả bom hẹn giờ. Tư Cảnh Nam lấy nó xuống, vặn vặn điều chỉnh rồi thì lại cất vào, tiếp theo những loại vũ khí khác anh đều kiểm tra tương tự.
Còn Lộ Khiết, cô quay người lại nhìn anh thì đột nhiên toàn bộ tâm hồn cô đều chú tâm vào một ý nghĩ. Hình xăm! Phải là hình xăm có trên vai của anh, cô muốn hỏi anh về nó. Nhưng phân vân, lưỡng lự không biết có nên hỏi hay không.
Suy nghĩ được một lúc, cuối cùng cô cũng quyết định là sẽ hỏi. Lộ Khiết cắn nhẹ môi dưới, cất giọng nhỏ nhẹ gọi tên anh:"Tư Cảnh Nam!"
"Anh đây!" Tư Cảnh Nam nghe cô gọi, anh đặt lại thứ vũ khí mà mình đang cầm trên tay vào lại trong tủ, sau đó chậm rãi rảo bước đi về phía cô.
"Em có một chuyện muốn hỏi anh!"
"Chuyện gì thế?" Tư Cảnh Nam nheo mắt nhìn cô,mỉm cười thích thú hỏi.
"À...là chuyện hình xăm! Hình xăm trên vai anh có ý nghĩa gì vậy? Em thấy nó khá là đặc biệt!"
"Ý em nói là cái đó sao?" Tư Cảnh Nam hiểu ý của cô, anh liền mỉm cười rồi chỉ tay lên một vách tường ở trung tâm căn phòng, trên vách tường đó là một bức ảnh khắc họa một hình xăm. Nó đúng là hình xăm cô nhìn thấy trên vai anh. Bên dưới của đôi cánh chim đại bàng là hai kí tự L.S.
"Đây là biểu tượng của Hắc Mộc Vu, những người làm việc cho Hắc Mộc Vu đều phải có hình xăm như vậy."
Đôi cánh của chim đại bàng biểu hiện cho sự bất khuất, sức mạnh. Kết hợp cùng với hai ký tự Loyal (Trung thành) và Sacrifice (Hi sinh) nguyện trung thành và hi sinh vì chủ nhân và không bao giờ tồn tại hai từ phản bội trong đầu. Ngược lại thì...không lường trước được hậu quả.
Lộ Khiết nghe Tư Cảnh Nam nói xong thì vẫn không hiểu gì cả, trong lòng cô vẫn luôn suy tư, thâm trầm rằng nó không hề có một chút liên kết gì với mẹ mình cả. Thấy biểu hiện của cô như vậy, Tư Cảnh Nam vô cùng lo lắng, anh mới ôm lấy hai bả vai cô, cúi nhìn chăm chú vào sắc mặt cô:"Em sao vậy, không khỏe ở đâu sao?"
Lập tức, Lộ Khiết mới lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, lắc đầu:"Không có, em chỉ thắc mắc một chút thôi!"
"Vậy, anh đưa em ra ngoài!"
"Được." Lộ Khiết gật đầu.
....
Phía sau ngôi biệt thự là một bãi tập rộng lớn, Lộ Khiết đảo mắt nhìn xung quanh, đa số những vệ sĩ đều đang luyện tập võ và chạy bộ ở giữa sân. Biểu cảm trên khuôn mặt của họ vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng.
Tư Cảnh Nam đưa cô vào trong một khu trại được xây dựng bằng gạch đá. Nó không hề giống như một căn gác mái nhỏ mà chỉ là một dãy hành lang dài, nói chung là nơi dành cho những người muốn luyện bắn súng.
Tại đây, Lý Trân và Lôi Duật đang nghiêm túc tập luyện cùng nhau. Nhìn thấy Tư Cảnh Nam cùng một người con gái lạ bước vào, hai người họ đều ngỡ ngàng, Lôi Duật là người nhanh nhẹn nhất, anh chỉ nhìn lướt qua cô gái đó rồi nhanh chóng tháo tai nghe gaming xuống rồi nghiêm chỉnh cúi đầu chào Tư Cảnh Nam. Đặc biệt, đối với Lý Trân cô vẫn bất động đứng nhìn cô gái đó:"Đây là người con gái làm cho Tư Cảnh Nam điên đảo phá lệ hay sao?"
Như lời Lý Trân nói, Tư Cảnh Nam đã vì cô mà phá vỡ quy tắc của chính mình. Lý Trân đi theo Tư Cảnh Nam từ thuở nhỏ, được anh chăm sóc và trân trọng vô cùng sâu sắc nên đa phần mọi chuyện của Tư Cảnh Nam, Lý Trân đều nắm rất rõ. Kể từ khi Tư Cảnh Nam bị tai nạn phải trải qua một trận chiến sinh tử giữa anh và Diêm Vương, hay nói đúng hơn là sắp chết, cho tới bây giờ, tại thời điểm này anh từng nói, những kẻ động tới anh đều phải chết nhưng họ không có tư cách gặp anh trước lúc chết, tất tần tật mọi chuyện như vậy đều giao cho Tân Trạch hoặc Lôi Duật để giải quyết. Nhưng hôm trước, anh đã phá lệ, chính tay anh đã kết liễu mạng sống của cả Lục gia.
Nhìn thấy Lý Trân đang thẫn thờ, Lôi Duật mới nhíu mày, gọi tên cô:"Lý Trân! Cô làm sao vậy?"
Lý Trân đang suy nghĩ thì bị hành động của Lôi Duật làm cho giật mình, lúc này cô mới lấy lại hồn vía. Cô nhìn anh, lắc đầu:"Không có gì!"
Tư Cảnh Nam đưa Lộ Khiết bước tới, hai hàng vệ sĩ đứng gần đó liền cúi người một góc chín mươi độ, đồng loạt phát tiếng nói đều:"Lão đại!"
Tư Cảnh Nam nhìn Lôi Duật, âm trầm cất giọng:"Lôi Duật, giúp tôi dạy Lộ Khiết tập bắn súng!"
Lôi Duật gật đầu nghe theo lời của Tư Cảnh Nam, anh liền đưa Lộ Khiết đi tới chiếc bàn hình chữ nhật không quá dài đặt gần đó. Lộ Khiết hé nhẹ môi, không hiểu Tư Cảnh Nam cho mình học súng làm gì, nhưng cô cũng không phản bác ý kiến của anh, nên đã đi theo Lôi Duật tới chiếc bàn trước mặt.
Trên chiếc bàn hình chữ nhật này, đặt vô vàng những khẩu súng Tây vô cùng đắt giá, những khẩu súng này chỉ dùng để tập luyện nên uy lực không hề lớn. Lôi Duật, cầm lấy một khẩu súng tay rồi nhìn cô, lạnh nhạt nói:"Cô quan sát tôi một lần rồi sau đó làm theo sự chỉ dẫn của tôi!"
Cô gật đầu rồi nheo mắt quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ của Lôi Duật.
Lôi Duật nhanh nhẹn tháo từng bộ phận của khẩu súng ra rồi lắp chúng lại trong khoảng thời gian rất là ngắn, chỉ vừa mới chớp mắt thôi là đã xong xuôi rồi.
Anh đặt khẩu súng đó lại trên bàn, rồi quay đầu nhìn sang Lộ Khiết:"Bây giờ, tôi sẽ làm từ từ, cô nhìn kĩ nhé!"
Lộ Khiết nghiên đầu mỉm cười, thần thái nói:"Không cần đâu!" Vừa dứt câu, cô cầm lấy khẩu súng khác tiến hành tháo - lắp rồi nạp đạn như cử chỉ của Lôi Duật vừa rồi. Nói về tốc độ, chỉ có hơn chứ không kém anh.
Sau khi lắp xong, Lộ Khiết lấy chiếc gaming bên cạnh đeo lên tai mình, sau đó đưa khẩu súng lên, kéo cò rồi nhắm thẳng vào tấm bia cách đó vài chục mét. Trong hai giây quan sát, Lộ Khiết bóp còi, anh thanh bành bành từ trong khẩu súng vang lên hai tiếng không quá lớn. Cũng đồng lúc, hai viên đạn từ họng súng lao như vút đến tấm bia và trúng ngay hồng tâm. Xong, Lộ Khiết đặt khẩu súng lên bàn rồi tháo tai nghe xuống, cô quay người nhìn Tư Cảnh Nam mỉm cười.
Lôi Duật, Lý Trân đều sững người trước kết quả đó. Tân Trạch cũng có mặt tại đó, anh cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Tư Cảnh Nam nhìn cô, chỉ cười chứ không nói.
"Sao...sao cô làm được vậy?" Tân Trạch dường như không tin vào mắt mình, miệng lắp bắp gặng hỏi cô.
"Lúc trước ở Anh, trường tôi mỗi năm đều có tổ chức một khóa huấn luyện quân đội gồm có võ và tập súng, tôi có tham gia nên biết được chút ít." Lộ Khiết đều đều cất giọng, ôn nhu đáp.
"Một chút của cô cũng có thể đem đi hù dọa người khác đấy!" Lôi Duật lạnh giọng lên tiếng.
"Cái này học là để phòng thân, nhưng nếu có hù dọa thì cũng chỉ hù dọa với mấy cái tên không đàng hoàng ngoài kia thôi!" Cô phản bác lại ý kiến của Lôi Duật.
"Tôi không ngờ được, một vị bác sĩ như cô lại có nhiều tài năng tới như vậy!" Tân Trạch cười khách khí, ngưỡng mộ nói.
Lý Trân từ lúc nãy cho tới giờ, cô chưa rời mắt khỏi người Lộ Khiết một giây nào, sắc mặt của cô như bị bôi keo, phờ phạt, buồn bã:"Cô ấy đúng là rất khác biệt, lão đại thích cô ấy cũng đúng."
....
Trở về căn phòng ở Hắc Mộc Vu mà Tư Cảnh Nam đã chuẩn bị sẵn cho mình, Lộ Khiết tắm xong thì ngồi đăm chiêu trước gương, cô ngẩn người ra suy nghĩ:
"Xem ra mình không thể nào dựa vào hình xăm đó để tìm hiểu sự việc này được. Nhưng nó cứ luẩn quẩn trong giấc mơ của mình mãi, rốt cuộc là nó có ý nghĩa gì chứ? Lẽ nào, Tư Cảnh Nam có liên quan tới cái chết của mẹ mình...?" Lộ Khiết vẩn vơ, nghĩ tới đây thì liền bừng tỉnh, cô vỗ vỗ vào trán mình:"Điên thật rồi, mày đang nghĩ gì vậy, anh ấy sao có thể chứ?"
"Cốc...cốc." Tiếng người gõ cửa bất giác vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng ngay trong căn phòng. Lộ Khiết choàng thoát ra khỏi những suy nghĩ rồi đứng dậy đi về phía cửa.
"Cạch." Lộ Khiết mở cửa ra thì bắt gặp hình ảnh một cô gái cỡ trạc tuổi mình, cô đã gặp cô gái này ở bãi tập, nhìn sắc mặt cũng khá xinh xắn. Cô gái ấy mỉm cười, cất giọng nhẹ nhàng nói:"Chào tiểu thư, thiếu gia cho gọi tiểu thư xuống dưới dùng bữa!"
"Tôi biết rồi! À...tôi phải xưng hô thế nào với tiểu thư này vậy?" Lộ Khiết mỉm cười thân thiện, chất giọng tôn kính.
"A...tôi không dám xưng hô ngang hàng với Lộ tiểu thư đâu, tôi cũng chỉ là một thủ hạ nhỏ của lão đại mà thôi!" Lý Trân xua xua tay, cười trừ đáp.
"Không sao đâu, tôi không thích phân biệt giữa chủ và tớ, sau này cô cứ gọi tôi là Lộ Khiết. Tôi có thể làm bạn với cô chứ?"
"Vâng. Tôi là Lý Trân."
...
Lộ Khiết mỉm cười, đi theo sau Lý Trân để Lý Trân dẫn đường cho mình. Cô nhìn bóng lưng Lý Trân, trong đầu cô thoáng lên tia tò mò:"Tư Cảnh Nam có hạ thủ là con gái sao?"
Có thể gọi đây là ghen tiềm ẩn. Nhưng Lộ Khiết chỉ bất giác suy nghĩ vậy thôi có thể không tính là ghen được không nhỉ?
....