Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90:Trò Chơi Chính Thức Bắt Đầu (II).
Tập đoàn Tư Nam.
Trong căn phòng làm việc trên tầng tám mươi, chỉ có duy nhất một chiếc đèn màu vàng le lói rọi sáng cả một căn phòng rộng lớn. Tư Cảnh Nam ngồi ở bàn làm việc, quay lưng với cả một thành phố chìm ngập trong những ánh đèn mờ ảo ở phía sau, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính, trên màn hình máy vi tính lớn ấy, đang hiện thị một tệp file đang được tải xuống mà Tư Cảnh Nam đang rất mong đợi.
Một đoạn nhỏ trên màn hình điểm tới con số một trăm, lần lượt từng trang dữ kiện và hình ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi liền hiện ra. Khóe môi của Tư Cảnh Nam dần nhếch lên, kèm theo nụ cười đó là sự khinh bỉ cùng chán ghét.
"Quả nhiên." Tư Cảnh Nam vội phán một câu, sau đó nhấc máy gọi cho Lôi Duật.
"Lão đại, có gì dặn dò."
"Những người có liên quan tới tên này nhớ phải giải quyết cho gọn gàng, một kẻ cũng không chừa!" Giọng Tư Cảnh Nam lạnh lẽo, nghiêm khắc vang lên, đều đều rót vào tai Lôi Duật.
Ở đầu giây bên kia, nhận lệnh từ Tư Cảnh Nam, Lôi Duật nghiêm túc nói:"Rõ, lão đại."
Kết thúc cuộc gọi, Tư Cảnh Nam ném chiếc Airpod sang một bên, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn vào không trung:"Những kẻ phản bội lại Hắc Mộc Vu đều sẽ có kết cục như vậy."
Tư Cảnh Nam đưa tay nhấn một nút lên bàn phím, lập tức những dữ liệu vừa mới xuất hiện trên màn hình lập tức biến mất, để lại màn hình là một màu đen tối.
Tiếng mở cửa phát ra, Tân Trạch bước vào, cúi đầu chào rồi nhau mày cất tiếng nói vô cùng khẩn trương:"Lão đại, có chuyện không hay rồi!"
Tư Cảnh Nam thay đổi sắc mặt, trở nên âm u, liếc mắt nhìn Tân Trạch như ngầm dự đoán được chuyện mà Tân Trạch sắp nói là gì.
....
Chìm trong giấc ngủ sâu, đến khi Lộ Khiết mở mắt thì trời đã sáng, xem lại đồng hồ thì đã là bảy giờ. Cô dụi dụi mắt ngồi thẳng người dậy, tối qua bởi vì ngủ quá khuya và không đúng tư thế nên sáng nay dậy muộn và cảm thấy hơi mỏi một chút. Cô đưa tay đặt lên vai bóp bóp, đưa mắt nhìn sang phần giường bên cạnh thì đệm và chăn đều thẳng tắp, chứng tỏ tối qua anh không có về nhà. Cô lấy điện thoại gọi cho anh vài cuộc nhưng anh không bắt máy, nhắn tin thì cũng chẳng thấy anh trả lời gì cả, Lộ Khiết chỉ nghĩ anh đang bận viện nên cũng không dám làm phiền nhiều. Cô đảo mắt suy nghĩ chốc lát rồi cũng đứng dậy đi thay đồ.
Bước xuống lầu, cô liền bắt gặp Bạch Doanh Thần và Vương Nguyên đang ngồi thư thái uống trà ở phòng khách, Lộ Khiết có chút kinh ngạc nhưng cũng không thắc mắc, cô chậm rãi rảo bước đi xuống. Nhìn thấy cô, Bạch Doanh Thần và Vương Nguyên đều tươi tắn, đưa tay chào cô.
"Hi! Lộ Khiết."
Cô mỉm cười, ngồi xuống ghế, nhìn hai người họ cất tiếng:"Bạch Doanh Thần, Vương Nguyên, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp." Hai người họ cười hì hì nói lại, rồi nhìn nhau nhấp nháy mắt như đang ra hiệu gì ấy.
"Hai người ở đây, vậy rồi Tư Cảnh Nam đâu rồi?"
Bạch Doanh Thần liếc Vương Nguyên một cái rồi à ừ cất tiếng:"Tư Cảnh Nam ấy hả, cậu ta bận đi công tác rồi!"
"Đúng thế, đi công tác rồi." Vương Nguyên hùa theo nói.
"Đi công tác sao?" Lộ Khiết nhíu mày nói thầm:"Vậy sao anh ấy không nói với mình nhỉ?"
"Cậu ta đang chú tâm đến dự án Lorial bên Pháp ấy, nghe nói đâu phải kí kết cho bằng được hợp đồng nên đã đích thân qua đó. Vì vậy không thể báo trước cho cô biết nên mới nhờ tôi tới chuyển lời." Bạch Doanh Thần nhướng mày nói.
"Vậy anh ấy có nói khi nào thì về không?"
"Cái này thì còn tùy thuộc vào đối phương khó hay dễ thôi." Vương Nguyên nhún vai nói.
Bạch Doanh Thần hất mày, ý chỉ khen ngợi câu nói vừa rồi của Vương Nguyên, hai người có cử chỉ gì đó rất lạ nhưng không muốn để cho Lộ Khiết biết. Hai người đồng loạt cầm tách trà lên uống thì bị hành động của Lộ Khiết làm cho giật thót tim.
"Rầm!" Lộ Khiết đập bàn một cái:"Tư Cảnh Nam, anh đi mà cũng không chịu nói với em lời nào, đợi đến khi trở về thì em sẽ xử đẹp anh."
Vương Nguyên:"..."
Bạch Doanh Thần:"..."
Tác phong làm việc của Tư Cảnh Nam trước giờ đều luôn rõ ràng, có chuyện gì quan trọng hay không quan trọng, anh đều nói với cô cả, nhưng hôm nay sao quá kì lạ vậy, anh ấy đi mà chẳng nói với cô một lời. Ắt hẳn chuyện này là rất nghiêm trọng.
Bạch Doanh Thần và Vương Nguyên đều bất ngờ vì Lộ Khiết cũng có lúc hung dữ như thế này. Hai người ấp úng không nên lời, chỉ chớp chớp mắt nhìn nhau.
Ánh mắt cô nheo lại, nghi hoặc nhìn hai người đàn ông đang co rúm người nhìn mình:"Có phải hai người đang giấu tôi chuyện gì, đúng không?"
Hai người họ đều đồng loạt lắc đầu, đồng thanh nói:"Không có, làm gì có chứ."
Vương Nguyên cười khẩy, anh nhích tới gần cô, cầm lấy ly trà nóng hổi đưa cho cô:"Cô uống trà đi!"
Lộ Khiết nhận lấy, cười nhẹ nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ hai người họ. Có chuyện gì đó đang rất mờ ám ở đây, nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Cô nhất định phải tìm hiểu thật kỹ mới được.
Vương Nguyên cười hì hì nói tiếp:"Lâu nay không gặp cô tính khí vẫn như ngày nào."
"Anh là đang khen tôi sao?" Lộ Khiết cau mày hỏi.
"Tất nhiên là đang khen cô rồi!"
Lộ Khiết gật gật đầu không nói gì nữa, liền cầm tách trà lên uống một ngụm.
Nhận thấy tình hình đã ổn, Vương Nguyên và Bạch Doanh Thần nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
....
Mấy ngày sau đó, vẫn không có một chút tin tức gì của Tư Cảnh Nam, Lộ Khiết như chết lặng, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô đã cố gắng tìm hiểu mấy ngày nay nhưng không chút manh mối, cô chịu hết nổi rồi, phải đi tìm anh ngay. Cô đứng dậy định đi ra ngoài thì bị Lôi Duật, Vương Nguyên và Bạch Doanh Thần ngăn lại.
Lôi Duật lắc đầu, dang tay lên tiếng:"Tiểu thư của tôi ơi, cô bình tĩnh lại đã."
Lộ Khiết cau mày:"Bĩnh tĩnh? Làm sao mà bình tĩnh được khi mấy ngày nay, một chút tin tức về anh ấy cũng không có, gọi điện thì không được, nhắn tin thì cũng không trả lời, các người nói tôi bình tĩnh là bình tĩnh thế nào?"
"Cô...cô đừng kích động, cậu ta không sao đâu mà, chỉ là công việc bận rộn nên không thông báo được với cô thôi mà." Bạch Doanh Thần quơ tay nói, làm thế nào để cho cô hiểu đây? Nếu nói được thì anh đã nói từ lâu rồi, chỉ là chuyện này quá khó nói thôi.
"Các người nói lại nói dối." Lộ Khiết khó chịu lên tiếng, anh không thể nào bận cả ngày như vậy được.
"Chúng tôi nói thật mà, cậu ta thật sự rất bận nên không thể trả lời cô được. Cô kiên nhẫn đợi đi, cậu ta cũng sắp xong việc rồi." Bạch Doanh Thần gật gù nói.
Được một lát, Lộ Khiết mới dịu lại, cô ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay nghĩ ngợi một lát rồi cầm điểu khiển lên nhưng lại bị bọn họ giật lại. Cô cau mày khó hiểu:"Sao thế? Trả điều khiển lại cho tôi!"
"À, à thì...Lộ Khiết à, bây giờ không có chương trình gì đáng để xem đâu, hay cô lên phòng nghỉ ngơi đi nha." Vương Nguyên hì hụt giật lấy chiếc điều khiển, chớp chớp mắt nói.
"Các người có gì đó lạ lắm."
"Không có gì đâu, cô nghĩ nhiều rồi." Lôi Duật xua xua tay, cười nói.
Lộ Khiết đảo mắt suy nghĩ rồi đứng dậy, chào họ rồi trở về phòng, cô nói với họ mình lên phòng để nghỉ ngơi, nhưng thật ra là có mục đích cả.
Tối hôm nay, trời đột nhiên đổ mưa tầm tả, sấm sét ngút trời tạo thành những đường gân đáng sợ, tiếng giông đập lớn vang lên inh ỏi, trống ngực Lộ Khiết đột nhiên đập mạnh, cô ôm lấy ngực mà trong đầu luôn suy nghĩ những chuyện tiêu cực. Cô nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại của mình, nhấn số gọi cho Tư Cảnh Nam nhưng lại không truyền sóng được.
Là do trời đổ mưa lớn nên thành phố mất sóng hay là Tư Cảnh Nam đã gặp chuyện gì đó? Lộ Khiết cứ vậy mà ôm lấy chiếc điện thoại vào lồng ngực, đi qua lại xung quanh căn phòng.
"Khoan đã." Lộ Khiết dừng hẳn lại, cô cau mày nhìn xuống chiếc điện thoại, hình như sóng đã bị chặn lại. Cô loay hoay nhìn vào một góc của căn phòng thì thấy một vật thể gì đó khá kì lạ, màu xanh da trời đang phát sáng.
Khá hiếu kì, cô bước vài bước tới rồi nhặt nó lên, âm trầm cất giọng nói:"Thiết bị chặn sóng âm. Thảo nào mình không gọi cho anh ấy được, cũng không lên mạng xã hội được. Thì ra là bì cái này."
Thiết bị chặn sóng âm chỉ ở trong một khoảng không gian nhất định, còn ngoài phạm vi của nó thì không bị ảnh hưởng, đó cũng chính là lý do tại sao họ lại không cho cô xem truyền hình trên tivi, Lộ Khiết cầm chặt thiết bị màu xanh nhỏ gọn ấy trên tay rồi chạy tới cửa số và ném nó đi thật xa.
Sau đó, cô khởi động lại điện thoại của mình, tín hiệu lập tức trở lại. Cô không gọi trực tiếp cho anh mà nhanh nhẹn truy cập những tin tức mới nhất gần đây.
MC trong chương trình thuyết trình:
"Ngày ba tháng bảy năm XXXX, tập đoàn Tư Nam tuyên bố phá sản vì tích trữ quỹ đen khổng lồ và thiếu vốn thị trường vô cùng cao. Những công ty con và chi nhánh ở nước ngoài do Tư Nam cho mở cũng chịu ảnh hưởng khá nặng. Trong khi đó, tổng giám đốc tập đoàn Tư Nam vẫn chưa có câu trả lời thích đáng cho chuyện này....."
Nghe xong, sắc mặt Lộ Khiết trở nên trắng bệch, hai tay run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại:"Chuyện gì thế này, sao Tư Nam lại thành ra như thế, còn anh ấy thì sao?"
Đột nhiên, Lộ Khiết cầm chặt lấy chiếc điện thoại, nhanh nhẹn chạy đi, ánh mắt đỏ ngầu hướng ra cửa. Cô đi thẳng xuống lầu, rồi đưa điện thoại ra trước mặt ba người họ:"Chuyện này là thế nào?"
Lôi Duật, Bạch Doanh Thần và Vương Nguyên đều sững người ra, đảo tròng mắt nhìn nhau, miệng thì cứ "u, ơ" không cất thành lời.
Trong căn phòng làm việc trên tầng tám mươi, chỉ có duy nhất một chiếc đèn màu vàng le lói rọi sáng cả một căn phòng rộng lớn. Tư Cảnh Nam ngồi ở bàn làm việc, quay lưng với cả một thành phố chìm ngập trong những ánh đèn mờ ảo ở phía sau, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính, trên màn hình máy vi tính lớn ấy, đang hiện thị một tệp file đang được tải xuống mà Tư Cảnh Nam đang rất mong đợi.
Một đoạn nhỏ trên màn hình điểm tới con số một trăm, lần lượt từng trang dữ kiện và hình ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi liền hiện ra. Khóe môi của Tư Cảnh Nam dần nhếch lên, kèm theo nụ cười đó là sự khinh bỉ cùng chán ghét.
"Quả nhiên." Tư Cảnh Nam vội phán một câu, sau đó nhấc máy gọi cho Lôi Duật.
"Lão đại, có gì dặn dò."
"Những người có liên quan tới tên này nhớ phải giải quyết cho gọn gàng, một kẻ cũng không chừa!" Giọng Tư Cảnh Nam lạnh lẽo, nghiêm khắc vang lên, đều đều rót vào tai Lôi Duật.
Ở đầu giây bên kia, nhận lệnh từ Tư Cảnh Nam, Lôi Duật nghiêm túc nói:"Rõ, lão đại."
Kết thúc cuộc gọi, Tư Cảnh Nam ném chiếc Airpod sang một bên, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn vào không trung:"Những kẻ phản bội lại Hắc Mộc Vu đều sẽ có kết cục như vậy."
Tư Cảnh Nam đưa tay nhấn một nút lên bàn phím, lập tức những dữ liệu vừa mới xuất hiện trên màn hình lập tức biến mất, để lại màn hình là một màu đen tối.
Tiếng mở cửa phát ra, Tân Trạch bước vào, cúi đầu chào rồi nhau mày cất tiếng nói vô cùng khẩn trương:"Lão đại, có chuyện không hay rồi!"
Tư Cảnh Nam thay đổi sắc mặt, trở nên âm u, liếc mắt nhìn Tân Trạch như ngầm dự đoán được chuyện mà Tân Trạch sắp nói là gì.
....
Chìm trong giấc ngủ sâu, đến khi Lộ Khiết mở mắt thì trời đã sáng, xem lại đồng hồ thì đã là bảy giờ. Cô dụi dụi mắt ngồi thẳng người dậy, tối qua bởi vì ngủ quá khuya và không đúng tư thế nên sáng nay dậy muộn và cảm thấy hơi mỏi một chút. Cô đưa tay đặt lên vai bóp bóp, đưa mắt nhìn sang phần giường bên cạnh thì đệm và chăn đều thẳng tắp, chứng tỏ tối qua anh không có về nhà. Cô lấy điện thoại gọi cho anh vài cuộc nhưng anh không bắt máy, nhắn tin thì cũng chẳng thấy anh trả lời gì cả, Lộ Khiết chỉ nghĩ anh đang bận viện nên cũng không dám làm phiền nhiều. Cô đảo mắt suy nghĩ chốc lát rồi cũng đứng dậy đi thay đồ.
Bước xuống lầu, cô liền bắt gặp Bạch Doanh Thần và Vương Nguyên đang ngồi thư thái uống trà ở phòng khách, Lộ Khiết có chút kinh ngạc nhưng cũng không thắc mắc, cô chậm rãi rảo bước đi xuống. Nhìn thấy cô, Bạch Doanh Thần và Vương Nguyên đều tươi tắn, đưa tay chào cô.
"Hi! Lộ Khiết."
Cô mỉm cười, ngồi xuống ghế, nhìn hai người họ cất tiếng:"Bạch Doanh Thần, Vương Nguyên, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp." Hai người họ cười hì hì nói lại, rồi nhìn nhau nhấp nháy mắt như đang ra hiệu gì ấy.
"Hai người ở đây, vậy rồi Tư Cảnh Nam đâu rồi?"
Bạch Doanh Thần liếc Vương Nguyên một cái rồi à ừ cất tiếng:"Tư Cảnh Nam ấy hả, cậu ta bận đi công tác rồi!"
"Đúng thế, đi công tác rồi." Vương Nguyên hùa theo nói.
"Đi công tác sao?" Lộ Khiết nhíu mày nói thầm:"Vậy sao anh ấy không nói với mình nhỉ?"
"Cậu ta đang chú tâm đến dự án Lorial bên Pháp ấy, nghe nói đâu phải kí kết cho bằng được hợp đồng nên đã đích thân qua đó. Vì vậy không thể báo trước cho cô biết nên mới nhờ tôi tới chuyển lời." Bạch Doanh Thần nhướng mày nói.
"Vậy anh ấy có nói khi nào thì về không?"
"Cái này thì còn tùy thuộc vào đối phương khó hay dễ thôi." Vương Nguyên nhún vai nói.
Bạch Doanh Thần hất mày, ý chỉ khen ngợi câu nói vừa rồi của Vương Nguyên, hai người có cử chỉ gì đó rất lạ nhưng không muốn để cho Lộ Khiết biết. Hai người đồng loạt cầm tách trà lên uống thì bị hành động của Lộ Khiết làm cho giật thót tim.
"Rầm!" Lộ Khiết đập bàn một cái:"Tư Cảnh Nam, anh đi mà cũng không chịu nói với em lời nào, đợi đến khi trở về thì em sẽ xử đẹp anh."
Vương Nguyên:"..."
Bạch Doanh Thần:"..."
Tác phong làm việc của Tư Cảnh Nam trước giờ đều luôn rõ ràng, có chuyện gì quan trọng hay không quan trọng, anh đều nói với cô cả, nhưng hôm nay sao quá kì lạ vậy, anh ấy đi mà chẳng nói với cô một lời. Ắt hẳn chuyện này là rất nghiêm trọng.
Bạch Doanh Thần và Vương Nguyên đều bất ngờ vì Lộ Khiết cũng có lúc hung dữ như thế này. Hai người ấp úng không nên lời, chỉ chớp chớp mắt nhìn nhau.
Ánh mắt cô nheo lại, nghi hoặc nhìn hai người đàn ông đang co rúm người nhìn mình:"Có phải hai người đang giấu tôi chuyện gì, đúng không?"
Hai người họ đều đồng loạt lắc đầu, đồng thanh nói:"Không có, làm gì có chứ."
Vương Nguyên cười khẩy, anh nhích tới gần cô, cầm lấy ly trà nóng hổi đưa cho cô:"Cô uống trà đi!"
Lộ Khiết nhận lấy, cười nhẹ nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ hai người họ. Có chuyện gì đó đang rất mờ ám ở đây, nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Cô nhất định phải tìm hiểu thật kỹ mới được.
Vương Nguyên cười hì hì nói tiếp:"Lâu nay không gặp cô tính khí vẫn như ngày nào."
"Anh là đang khen tôi sao?" Lộ Khiết cau mày hỏi.
"Tất nhiên là đang khen cô rồi!"
Lộ Khiết gật gật đầu không nói gì nữa, liền cầm tách trà lên uống một ngụm.
Nhận thấy tình hình đã ổn, Vương Nguyên và Bạch Doanh Thần nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
....
Mấy ngày sau đó, vẫn không có một chút tin tức gì của Tư Cảnh Nam, Lộ Khiết như chết lặng, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô đã cố gắng tìm hiểu mấy ngày nay nhưng không chút manh mối, cô chịu hết nổi rồi, phải đi tìm anh ngay. Cô đứng dậy định đi ra ngoài thì bị Lôi Duật, Vương Nguyên và Bạch Doanh Thần ngăn lại.
Lôi Duật lắc đầu, dang tay lên tiếng:"Tiểu thư của tôi ơi, cô bình tĩnh lại đã."
Lộ Khiết cau mày:"Bĩnh tĩnh? Làm sao mà bình tĩnh được khi mấy ngày nay, một chút tin tức về anh ấy cũng không có, gọi điện thì không được, nhắn tin thì cũng không trả lời, các người nói tôi bình tĩnh là bình tĩnh thế nào?"
"Cô...cô đừng kích động, cậu ta không sao đâu mà, chỉ là công việc bận rộn nên không thông báo được với cô thôi mà." Bạch Doanh Thần quơ tay nói, làm thế nào để cho cô hiểu đây? Nếu nói được thì anh đã nói từ lâu rồi, chỉ là chuyện này quá khó nói thôi.
"Các người nói lại nói dối." Lộ Khiết khó chịu lên tiếng, anh không thể nào bận cả ngày như vậy được.
"Chúng tôi nói thật mà, cậu ta thật sự rất bận nên không thể trả lời cô được. Cô kiên nhẫn đợi đi, cậu ta cũng sắp xong việc rồi." Bạch Doanh Thần gật gù nói.
Được một lát, Lộ Khiết mới dịu lại, cô ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay nghĩ ngợi một lát rồi cầm điểu khiển lên nhưng lại bị bọn họ giật lại. Cô cau mày khó hiểu:"Sao thế? Trả điều khiển lại cho tôi!"
"À, à thì...Lộ Khiết à, bây giờ không có chương trình gì đáng để xem đâu, hay cô lên phòng nghỉ ngơi đi nha." Vương Nguyên hì hụt giật lấy chiếc điều khiển, chớp chớp mắt nói.
"Các người có gì đó lạ lắm."
"Không có gì đâu, cô nghĩ nhiều rồi." Lôi Duật xua xua tay, cười nói.
Lộ Khiết đảo mắt suy nghĩ rồi đứng dậy, chào họ rồi trở về phòng, cô nói với họ mình lên phòng để nghỉ ngơi, nhưng thật ra là có mục đích cả.
Tối hôm nay, trời đột nhiên đổ mưa tầm tả, sấm sét ngút trời tạo thành những đường gân đáng sợ, tiếng giông đập lớn vang lên inh ỏi, trống ngực Lộ Khiết đột nhiên đập mạnh, cô ôm lấy ngực mà trong đầu luôn suy nghĩ những chuyện tiêu cực. Cô nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại của mình, nhấn số gọi cho Tư Cảnh Nam nhưng lại không truyền sóng được.
Là do trời đổ mưa lớn nên thành phố mất sóng hay là Tư Cảnh Nam đã gặp chuyện gì đó? Lộ Khiết cứ vậy mà ôm lấy chiếc điện thoại vào lồng ngực, đi qua lại xung quanh căn phòng.
"Khoan đã." Lộ Khiết dừng hẳn lại, cô cau mày nhìn xuống chiếc điện thoại, hình như sóng đã bị chặn lại. Cô loay hoay nhìn vào một góc của căn phòng thì thấy một vật thể gì đó khá kì lạ, màu xanh da trời đang phát sáng.
Khá hiếu kì, cô bước vài bước tới rồi nhặt nó lên, âm trầm cất giọng nói:"Thiết bị chặn sóng âm. Thảo nào mình không gọi cho anh ấy được, cũng không lên mạng xã hội được. Thì ra là bì cái này."
Thiết bị chặn sóng âm chỉ ở trong một khoảng không gian nhất định, còn ngoài phạm vi của nó thì không bị ảnh hưởng, đó cũng chính là lý do tại sao họ lại không cho cô xem truyền hình trên tivi, Lộ Khiết cầm chặt thiết bị màu xanh nhỏ gọn ấy trên tay rồi chạy tới cửa số và ném nó đi thật xa.
Sau đó, cô khởi động lại điện thoại của mình, tín hiệu lập tức trở lại. Cô không gọi trực tiếp cho anh mà nhanh nhẹn truy cập những tin tức mới nhất gần đây.
MC trong chương trình thuyết trình:
"Ngày ba tháng bảy năm XXXX, tập đoàn Tư Nam tuyên bố phá sản vì tích trữ quỹ đen khổng lồ và thiếu vốn thị trường vô cùng cao. Những công ty con và chi nhánh ở nước ngoài do Tư Nam cho mở cũng chịu ảnh hưởng khá nặng. Trong khi đó, tổng giám đốc tập đoàn Tư Nam vẫn chưa có câu trả lời thích đáng cho chuyện này....."
Nghe xong, sắc mặt Lộ Khiết trở nên trắng bệch, hai tay run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại:"Chuyện gì thế này, sao Tư Nam lại thành ra như thế, còn anh ấy thì sao?"
Đột nhiên, Lộ Khiết cầm chặt lấy chiếc điện thoại, nhanh nhẹn chạy đi, ánh mắt đỏ ngầu hướng ra cửa. Cô đi thẳng xuống lầu, rồi đưa điện thoại ra trước mặt ba người họ:"Chuyện này là thế nào?"
Lôi Duật, Bạch Doanh Thần và Vương Nguyên đều sững người ra, đảo tròng mắt nhìn nhau, miệng thì cứ "u, ơ" không cất thành lời.