Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83:Theo Đuổi.
Dinh thự Hắc Mộc Vu.
"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên. Lạc Phi Vân ngồi nghịch chiếc Ipad, đôi tay thon nhỏ khẽ lướt lên màn hình. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô dừng hẳn lại, bỏ chiếc Ipad xuống giường rồi tới mở cửa. Thắc mắc lên tiếng:"Ai đây?"
"Cach." Tiếng cửa phòng mở ra, người con trai với khuôn mặt háo hức, trên tay bưng một tô cháo thơm phức cùng với ly sữa trắng, anh nhìn cô mỉm cười:"Phi Vân, anh biết em chưa về Cảnh Hoàng Viện nên đã tự tay làm một ít cháo, em ăn thử đi!"
Nhìn tô cháo trên tay Lôi Duật, cô rất muốn thưởng thức cộng thêm chiếc bụng trống rỗng đang kêu lên sùng sục càng không thể cưỡng lại sức ép của món ăn được nhưng cô vẫn cố phớt lờ, cô quay mặt sang hướng khác, lạnh lùng nói:"Tôi không đói."
Miệng thì nói không nhưng bụng thì không thể nói dối, tiếng kêu ùng ục phát ra bị Lôi Duật nghe thấy, Lạc Phi Vân nhanh chóng ôm bụng mình lại nhìn lên Lôi Duật thì thấy anh đang cuộn tay che miệng cười cười, Lạc Phi Vân cau mày:"Anh...anh cười cái gì?"
"Thôi được rồi, em không đói vậy thì anh mang xuống." Nói xong, Lôi Duật bưng khay cháo bước đi thì đột ngột bị cô kéo lại:"Nể tình anh cất công nấu, tôi đành miễn cưỡng ăn vậy."
Vừa dứt lời, Lạc Phi Vân cầm lấy chiếc khay, lạnh lùng bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Bên ngoài, là nụ cười hạnh phúc nở trên khóe môi của người đàn ông điển trai, tuy cô có hơi lạnh nhạt với anh nhưng anh lại cảm thấy rất vui:"Kể từ bây giờ, anh sẽ dùng cả đời mình để bảo vệ em."
Đặt chiếc khay xuống bàn, Lạc Phi Vân vui vẻ, ăn từng thìa trong niềm hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên, Lôi Duật nấu ăn cho cô và cũng là lần đầu tiên nấu ăn cho phụ nữ. Đối với cô đây là cảm giác hạnh phúc không gì bằng.
Sau khi đã ăn xong, Lạc Phi Vân đứng dậy vận động một lát rồi mang khay cháo ra ngoài. Vừa mới mở cửa thì cô giật mình hoảng hốt vì thấy Lôi Duật vẫn đứng ở trước cửa phòng mình.
"Sao anh còn đứng đây?" Lạc Phi Vân vỗ nhẹ ngực nói.
"Đợi em! Em có đi đâu thì anh đưa em đi." Lôi Duật cười cười nhìn cô.
"Anh rảnh rỗi vậy sao? Không bận như lúc trước nữa à? Đưa tôi đi đâu cũng được sao? Tôi chỉ sợ là mình lại phiền anh thôi." Lạc Phi Vân bĩu môi, hờ hững nói.
"Phi Vân, anh....anh thật sự biết sai rồi!"
Lạc Phi Vân nhướng mày, lắc đầu rồi khẽ thở ra một hơi dài, cô không bận tâm anh đang nói gì mà cầm khay cháo đi lướt qua anh. Còn Lôi Duật thì đứng đó nhắm mắt thề thốt, nói hứa đủ điều không nhận ra là cô đã đi mất. Đến khi anh mở mắt ra thì đã không thấy ai xung quanh mình nên đã ngó ngang ngó dọc rồi nhấc chân chạy theo cô.
Xuống dưới tầng trệt, Lạc Phi Vân đưa khay cháo cho một người giúp việc rồi sau đó cầm lấy áo khoác đi thẳng ra ngoài. Bởi vì hôm trước, cô nói chuyện xong với Yến Tử Kỳ và Tư Cảnh Nam thì lên phòng nghỉ ngơi và ở cho tới giờ luôn. Nhận được tin Lộ Khiết đã trở về, cô vui mừng khôn kể nên đã nhanh chóng trở về Cảnh Hoàng Viện.
Lôi Duật nhận thấy cô muốn trở về nên đã hì hụt chạy ra mở cửa xe cho cô. Lạc Phi Vân cũng không từ chối, cô bước vào xe và ngôi ngay ngắn ở đó.
.....
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Ngồi trước bàn ăn lớn, Yến Tử Kỳ như đã tường thuật lại hết câu chuyện về mối quan hệ giữa Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong. Điều mà cô nghi ngờ quả thật không sai, người đứng sau giàn dựng mọi chuyện thật là bỉ ổi, hắn ta đã âm mưu cho hai anh em ruột của họ đấu đá lẫn nhau rồi tự sinh tự diệt.
Đây cũng chính là lý do tại sao, khi lần đầu tiên cô gặp Hàn Dương Phong ở quán bar Tư Uyển, cô lại thấy anh giống Tư Cảnh Nam đến thế. Nhưng suy đi tính lại một hồi, cô vẫn phải nghĩ đến Hàn Dương Phong. Anh đã phải chịu nỗi đau mất đi cha mẹ từ nhỏ và phải sống dưới vòng tay bảo bọc của cha nuôi. Sẽ ra sao nếu một ngày nào đó, anh biết được người anh luôn kính trọng, người anh luôn xem là cha ruột đó, lại chính là người đã giết cha mẹ anh và là người đã lợi dụng và lừa dối anh bấy lâu nay? Không biết anh có chịu nổi cú sốc đó không?
....
Sau khi dùng xong bữa, Lộ Khiết bước ra ngoài thì nhìn thấy Lạc Phi Vân trở về, còn Lôi Duật thì chậm rãi bước theo sau. Thấy vậy, cô chỉ nheo mắt cười rồi lắc đầu.
"Này Lôi Duật, anh không có việc gì làm à, sao cứ đi theo tôi hoài thế?"
"Có chứ. Công việc của anh hiện giờ là bảo vệ em."
"Ai cần anh bảo vệ?" Nói xong, Lạc Phi Vân hừ lạnh rồi chạy đến bên Lộ Khiết:"Chị."
"Lôi Duật, anh ta..."
"Chị cứ mặc kệ anh ta, chị cùng em nói chuyện một lát nhé?"
....
Ngồi trên ghế, Lộ Khiết nhìn Lạc Phi Vân nheo mắt mỉm cười:"Em tính khó khăn với cậu ta đến khi nào đây?"
"Đến khi em hả giận." Lạc Phi Vân thẳng thừng trả lời.
"Em có nỡ không?" Lộ Khiết nhìn thái độ của Lạc Phi Vân nhíu mày nghi hoặc.
Đương nhiên Lộ Khiết nói đúng, bề ngoài cô lạnh nhạt vậy thôi chứ trong lòng lại tự trách mỗi khi chính cô khó chịu với anh. Bị nói trúng tim đen, Lạc Phi Vân, chớp chớp mắt trả lời:"Em nào có!"
Đột ngột ánh mắt Lạc Phi Vân chuyển sang buồn rầu, hai tay cô vò gối rồi nói:"Anh ấy không thích em, anh ấy chỉ là đang thấy có lỗi nên mới có biểu hiện như bây giờ."
Nghe Lạc Phi Vân nói vậy, Lộ Khiết cười khổ, cô khẽ lắc đầu:"Em không biết thôi, thật ra anh ta đã yêu em từ rất lâu rồi!"
Lạc Phi Vân bất giác nhìn lên, mày kiếm khẽ nhíu lại:"Rất lâu?"
"Đúng vậy. Anh ta thích em rất lâu, kể từ khi lần đầu tiên hai người gặp nhau."
Đến đây, Lạc Phi Vân ngồi suy nghĩ lại hồi ức năm đó. Lúc ấy Lạc Phi Vân chỉ là cô gái mười hai tuổi ngây thơ, hồn nhiên, đầy tinh nghịch và thích trêu ghẹo người khác. Tối ngày hôm đó, Tư Cảnh Nam cứu một chàng trai và đưa anh ta trở về Hắc Mộc Vu để chữa trị. Lạc Phi Vân thì cứ có sở thích bám theo anh trai của mình, nên phần lớn thời gian không ở cạnh anh thì lại ở Hắc Mộc Vu để đợi. Tối hôm đó, khi đưa Lôi Duật trở về, cô đã gặp anh và không hiểu vì sao lại thích anh đến thế, đây có nên gọi là "trúng tiếng sét ái tình" như người ta nói không nhỉ?
Lôi Duật bị thương khá nặng và hôn mê suốt ba ngày và cả ba ngày đó, Lạc Phi Vân luôn túc trực bên anh, ngắm nhìn anh ngủ cũng đã không biết đã thích anh từ khi nào?
Đến khi Lôi Duật mơ màng mở mắt thì liền nhìn thấy một cô gái xinh xắn đang háo hức nở nụ cười nhìn mình. Trái tim anh lúc ấy đập loạn nhịp, cảm nhận như nó sắp nhảy ra ngoài, trong lòng dâng lên cảm giác lạ thường mà trước đây anh chưa từng có.
"Anh tỉnh rồi sao?"
"Em là..." Lôi Duật cau mày, nghi hoặc nhìn cô gái xa lạ trước mắt thầm cất giọng nói.
Lạc Phi Vân nhoẻn miệng cười tươi tắn:"Em là Lạc Phi Vân, là em gái của Tư Cảnh Nam. Thế còn anh là ai?"
"Anh là Lôi Duật." Lôi Duật chầm chậm cất giọng nói.
Lạc Phi Vân tặc lưỡi một cái:"Được rồi Lôi Duật. Em thích anh rồi đấy, kể từ bây giờ em sẽ chính thức theo đuổi anh."
Nghe những lời nói của cô gái, Lôi Duật cứng họng không nói lên lời đành mím môi, im lặng nhìn cô, ánh mắt long lanh tựa như sao trời ấy dường như đang thiêu đốt trái tim của anh, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy vui vui khi nghe những lời này nữa.
"Không nói gì nghĩa là đồng ý rồi đấy!" Lạc Phi Vân nói xong liền mỉm cười rồi quay lưng nhí nhảnh chạy ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Tư Cảnh Nam bước vào, cô vẫy tay nói:"Chào anh." Rồi chạy nhanh ra ngoài.
Đối với cử chỉ hoạt bát của Lạc Phi Vân, Tư Cảnh Nam chỉ cười không nói, hai tay anh bỏ vào túi, bước chân tiến gần tới bên Lôi Duật:"Tính khí con bé trước giờ là như vậy, cậu không nên để bụng."
Lôi Duật khẽ gật đầu.
Phía ngoài cửa, Lạc Phi Vân ngó vào, cau mày cất tiếng đề nghị:"Anh hai, không được ăn hiếp em rể tương lai đâu đấy!" Nói xong, cô lại chạy đi.
...
Đúng như lời Lạc Phi Vân nói, kể từ sau ngày hôm đó, cô cứ theo đuổi theo anh suốt, dần dần cũng trở thành thói quen. Nhưng mãi mãi, Lôi Duật cũng không thể nào làm theo trái tim mình. Bởi vì anh sợ sẽ làm cô đau khổ, sợ sẽ làm cô bị tổn thương và sợ sẽ không đủ khả năng chăm sóc tốt cho cô nên đành phải rút lui trước.
Việc anh từ chối cô như vậy khiến cô bị tổn thương rất nhiều. Trái tim của thiếu nữ khi yêu bị vỡ vụn sẽ đau khổ thế nào chỉ khi được trải nghiệm thì họ mới biết được, nhưng còn Lạc Phi Vân thì khác, cô mạnh mẽ hơn anh tưởng rất nhiều, cô không những không bỏ cuộc mà dường như việc anh từ chối cô đã trở thành động lực để cô cố gắng hơn.
Bẵng cho tới bốn năm sau, khoảng thời gian đó cô dùng nó để du học, xa cách lâu như vậy mà không một chút liên lạc khiến đối phương đều nhung nhớ lẫn nhau nhưng đến khi gặp lại cũng chỉ là câu nói:"Lạc Phi Vân, chúng ta đều lớn cả rồi, ai rồi cũng có lựa chọn riêng của mình, em đừng dồn tâm mình vào anh nữa, anh không thích em."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Nghĩ đến đây, Lạc Phi Vân lại buồn bã, ngồi thừ ra:"Anh ấy thật sự không thích em."
"Em thật sự không cảm nhận được sao? Vậy, em có biết vì sao chị biết chuyện này không?"
Nói thì mới để ý, chuyện này chị ấy làm sao biết được? Lạc Phi Vân nghiên đầu nhìn Lộ Khiết tỏ ý không hiểu. Lộ Khiết cong môi cười nhẹ:"Là Tư Cảnh Nam đã kể cho chị. Đừng nói với chị là cả anh trai của mình mà em cũng không tin nha?"
"Em..." Lạc Phi Vân đảo mắt, do dự một hồi rồi mới cất giọng nói tiếp:"Nếu đã vậy thì tại sao anh ấy đều tìm cách trốn tránh em?"
"Là vì cậu ấy muốn bảo vệ cho em, cậu ấy sợ mình không đủ khả năng chăm sóc cho em."
Đáy mắt Lạc Phi Vân chợt đỏ hoe sau khi nghe những câu trả lời ấy từ Lộ Khiết, cô cũng thật hận bản thân mình, vậy là suốt thời gian qua cô vẫn luôn hiểu lầm anh. Nhưng phần nào đó cô cũng trách Lôi Duật, tại sao anh lại nghĩ như vậy?
Vì một khi cô đã yêu anh thì dù gian khổ, khó khăn đến mức nào, cô cũng sẽ vượt qua được.
"Em cũng đừng trách anh ta nữa, thời gian em xảy ra chuyện, anh ta đã tự dằn vặt bản thân mình rất nhiều."
Lạc Phi Vân khẽ gật đầu, dường như cô nhớ ra được điều gì đó nên liền nhìn Lộ Khiết, nhíu mày hỏi:"Chị, cái xác đó chị tìm ở đâu vậy?"
"Em nói chị mới nhớ, cái xác đó cũng bị nổ bom cùng một thời gian, cô ta là một người vô danh tính, chị cũng không kịp hỏi xem là ai nữa."
Lạc Phi Vân nhíu mày nghi hoặc, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy hay là Lý Trân đó lại giở trò gì với người khác nữa sao?
"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên. Lạc Phi Vân ngồi nghịch chiếc Ipad, đôi tay thon nhỏ khẽ lướt lên màn hình. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô dừng hẳn lại, bỏ chiếc Ipad xuống giường rồi tới mở cửa. Thắc mắc lên tiếng:"Ai đây?"
"Cach." Tiếng cửa phòng mở ra, người con trai với khuôn mặt háo hức, trên tay bưng một tô cháo thơm phức cùng với ly sữa trắng, anh nhìn cô mỉm cười:"Phi Vân, anh biết em chưa về Cảnh Hoàng Viện nên đã tự tay làm một ít cháo, em ăn thử đi!"
Nhìn tô cháo trên tay Lôi Duật, cô rất muốn thưởng thức cộng thêm chiếc bụng trống rỗng đang kêu lên sùng sục càng không thể cưỡng lại sức ép của món ăn được nhưng cô vẫn cố phớt lờ, cô quay mặt sang hướng khác, lạnh lùng nói:"Tôi không đói."
Miệng thì nói không nhưng bụng thì không thể nói dối, tiếng kêu ùng ục phát ra bị Lôi Duật nghe thấy, Lạc Phi Vân nhanh chóng ôm bụng mình lại nhìn lên Lôi Duật thì thấy anh đang cuộn tay che miệng cười cười, Lạc Phi Vân cau mày:"Anh...anh cười cái gì?"
"Thôi được rồi, em không đói vậy thì anh mang xuống." Nói xong, Lôi Duật bưng khay cháo bước đi thì đột ngột bị cô kéo lại:"Nể tình anh cất công nấu, tôi đành miễn cưỡng ăn vậy."
Vừa dứt lời, Lạc Phi Vân cầm lấy chiếc khay, lạnh lùng bước vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Bên ngoài, là nụ cười hạnh phúc nở trên khóe môi của người đàn ông điển trai, tuy cô có hơi lạnh nhạt với anh nhưng anh lại cảm thấy rất vui:"Kể từ bây giờ, anh sẽ dùng cả đời mình để bảo vệ em."
Đặt chiếc khay xuống bàn, Lạc Phi Vân vui vẻ, ăn từng thìa trong niềm hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên, Lôi Duật nấu ăn cho cô và cũng là lần đầu tiên nấu ăn cho phụ nữ. Đối với cô đây là cảm giác hạnh phúc không gì bằng.
Sau khi đã ăn xong, Lạc Phi Vân đứng dậy vận động một lát rồi mang khay cháo ra ngoài. Vừa mới mở cửa thì cô giật mình hoảng hốt vì thấy Lôi Duật vẫn đứng ở trước cửa phòng mình.
"Sao anh còn đứng đây?" Lạc Phi Vân vỗ nhẹ ngực nói.
"Đợi em! Em có đi đâu thì anh đưa em đi." Lôi Duật cười cười nhìn cô.
"Anh rảnh rỗi vậy sao? Không bận như lúc trước nữa à? Đưa tôi đi đâu cũng được sao? Tôi chỉ sợ là mình lại phiền anh thôi." Lạc Phi Vân bĩu môi, hờ hững nói.
"Phi Vân, anh....anh thật sự biết sai rồi!"
Lạc Phi Vân nhướng mày, lắc đầu rồi khẽ thở ra một hơi dài, cô không bận tâm anh đang nói gì mà cầm khay cháo đi lướt qua anh. Còn Lôi Duật thì đứng đó nhắm mắt thề thốt, nói hứa đủ điều không nhận ra là cô đã đi mất. Đến khi anh mở mắt ra thì đã không thấy ai xung quanh mình nên đã ngó ngang ngó dọc rồi nhấc chân chạy theo cô.
Xuống dưới tầng trệt, Lạc Phi Vân đưa khay cháo cho một người giúp việc rồi sau đó cầm lấy áo khoác đi thẳng ra ngoài. Bởi vì hôm trước, cô nói chuyện xong với Yến Tử Kỳ và Tư Cảnh Nam thì lên phòng nghỉ ngơi và ở cho tới giờ luôn. Nhận được tin Lộ Khiết đã trở về, cô vui mừng khôn kể nên đã nhanh chóng trở về Cảnh Hoàng Viện.
Lôi Duật nhận thấy cô muốn trở về nên đã hì hụt chạy ra mở cửa xe cho cô. Lạc Phi Vân cũng không từ chối, cô bước vào xe và ngôi ngay ngắn ở đó.
.....
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Ngồi trước bàn ăn lớn, Yến Tử Kỳ như đã tường thuật lại hết câu chuyện về mối quan hệ giữa Tư Cảnh Nam và Hàn Dương Phong. Điều mà cô nghi ngờ quả thật không sai, người đứng sau giàn dựng mọi chuyện thật là bỉ ổi, hắn ta đã âm mưu cho hai anh em ruột của họ đấu đá lẫn nhau rồi tự sinh tự diệt.
Đây cũng chính là lý do tại sao, khi lần đầu tiên cô gặp Hàn Dương Phong ở quán bar Tư Uyển, cô lại thấy anh giống Tư Cảnh Nam đến thế. Nhưng suy đi tính lại một hồi, cô vẫn phải nghĩ đến Hàn Dương Phong. Anh đã phải chịu nỗi đau mất đi cha mẹ từ nhỏ và phải sống dưới vòng tay bảo bọc của cha nuôi. Sẽ ra sao nếu một ngày nào đó, anh biết được người anh luôn kính trọng, người anh luôn xem là cha ruột đó, lại chính là người đã giết cha mẹ anh và là người đã lợi dụng và lừa dối anh bấy lâu nay? Không biết anh có chịu nổi cú sốc đó không?
....
Sau khi dùng xong bữa, Lộ Khiết bước ra ngoài thì nhìn thấy Lạc Phi Vân trở về, còn Lôi Duật thì chậm rãi bước theo sau. Thấy vậy, cô chỉ nheo mắt cười rồi lắc đầu.
"Này Lôi Duật, anh không có việc gì làm à, sao cứ đi theo tôi hoài thế?"
"Có chứ. Công việc của anh hiện giờ là bảo vệ em."
"Ai cần anh bảo vệ?" Nói xong, Lạc Phi Vân hừ lạnh rồi chạy đến bên Lộ Khiết:"Chị."
"Lôi Duật, anh ta..."
"Chị cứ mặc kệ anh ta, chị cùng em nói chuyện một lát nhé?"
....
Ngồi trên ghế, Lộ Khiết nhìn Lạc Phi Vân nheo mắt mỉm cười:"Em tính khó khăn với cậu ta đến khi nào đây?"
"Đến khi em hả giận." Lạc Phi Vân thẳng thừng trả lời.
"Em có nỡ không?" Lộ Khiết nhìn thái độ của Lạc Phi Vân nhíu mày nghi hoặc.
Đương nhiên Lộ Khiết nói đúng, bề ngoài cô lạnh nhạt vậy thôi chứ trong lòng lại tự trách mỗi khi chính cô khó chịu với anh. Bị nói trúng tim đen, Lạc Phi Vân, chớp chớp mắt trả lời:"Em nào có!"
Đột ngột ánh mắt Lạc Phi Vân chuyển sang buồn rầu, hai tay cô vò gối rồi nói:"Anh ấy không thích em, anh ấy chỉ là đang thấy có lỗi nên mới có biểu hiện như bây giờ."
Nghe Lạc Phi Vân nói vậy, Lộ Khiết cười khổ, cô khẽ lắc đầu:"Em không biết thôi, thật ra anh ta đã yêu em từ rất lâu rồi!"
Lạc Phi Vân bất giác nhìn lên, mày kiếm khẽ nhíu lại:"Rất lâu?"
"Đúng vậy. Anh ta thích em rất lâu, kể từ khi lần đầu tiên hai người gặp nhau."
Đến đây, Lạc Phi Vân ngồi suy nghĩ lại hồi ức năm đó. Lúc ấy Lạc Phi Vân chỉ là cô gái mười hai tuổi ngây thơ, hồn nhiên, đầy tinh nghịch và thích trêu ghẹo người khác. Tối ngày hôm đó, Tư Cảnh Nam cứu một chàng trai và đưa anh ta trở về Hắc Mộc Vu để chữa trị. Lạc Phi Vân thì cứ có sở thích bám theo anh trai của mình, nên phần lớn thời gian không ở cạnh anh thì lại ở Hắc Mộc Vu để đợi. Tối hôm đó, khi đưa Lôi Duật trở về, cô đã gặp anh và không hiểu vì sao lại thích anh đến thế, đây có nên gọi là "trúng tiếng sét ái tình" như người ta nói không nhỉ?
Lôi Duật bị thương khá nặng và hôn mê suốt ba ngày và cả ba ngày đó, Lạc Phi Vân luôn túc trực bên anh, ngắm nhìn anh ngủ cũng đã không biết đã thích anh từ khi nào?
Đến khi Lôi Duật mơ màng mở mắt thì liền nhìn thấy một cô gái xinh xắn đang háo hức nở nụ cười nhìn mình. Trái tim anh lúc ấy đập loạn nhịp, cảm nhận như nó sắp nhảy ra ngoài, trong lòng dâng lên cảm giác lạ thường mà trước đây anh chưa từng có.
"Anh tỉnh rồi sao?"
"Em là..." Lôi Duật cau mày, nghi hoặc nhìn cô gái xa lạ trước mắt thầm cất giọng nói.
Lạc Phi Vân nhoẻn miệng cười tươi tắn:"Em là Lạc Phi Vân, là em gái của Tư Cảnh Nam. Thế còn anh là ai?"
"Anh là Lôi Duật." Lôi Duật chầm chậm cất giọng nói.
Lạc Phi Vân tặc lưỡi một cái:"Được rồi Lôi Duật. Em thích anh rồi đấy, kể từ bây giờ em sẽ chính thức theo đuổi anh."
Nghe những lời nói của cô gái, Lôi Duật cứng họng không nói lên lời đành mím môi, im lặng nhìn cô, ánh mắt long lanh tựa như sao trời ấy dường như đang thiêu đốt trái tim của anh, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy vui vui khi nghe những lời này nữa.
"Không nói gì nghĩa là đồng ý rồi đấy!" Lạc Phi Vân nói xong liền mỉm cười rồi quay lưng nhí nhảnh chạy ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Tư Cảnh Nam bước vào, cô vẫy tay nói:"Chào anh." Rồi chạy nhanh ra ngoài.
Đối với cử chỉ hoạt bát của Lạc Phi Vân, Tư Cảnh Nam chỉ cười không nói, hai tay anh bỏ vào túi, bước chân tiến gần tới bên Lôi Duật:"Tính khí con bé trước giờ là như vậy, cậu không nên để bụng."
Lôi Duật khẽ gật đầu.
Phía ngoài cửa, Lạc Phi Vân ngó vào, cau mày cất tiếng đề nghị:"Anh hai, không được ăn hiếp em rể tương lai đâu đấy!" Nói xong, cô lại chạy đi.
...
Đúng như lời Lạc Phi Vân nói, kể từ sau ngày hôm đó, cô cứ theo đuổi theo anh suốt, dần dần cũng trở thành thói quen. Nhưng mãi mãi, Lôi Duật cũng không thể nào làm theo trái tim mình. Bởi vì anh sợ sẽ làm cô đau khổ, sợ sẽ làm cô bị tổn thương và sợ sẽ không đủ khả năng chăm sóc tốt cho cô nên đành phải rút lui trước.
Việc anh từ chối cô như vậy khiến cô bị tổn thương rất nhiều. Trái tim của thiếu nữ khi yêu bị vỡ vụn sẽ đau khổ thế nào chỉ khi được trải nghiệm thì họ mới biết được, nhưng còn Lạc Phi Vân thì khác, cô mạnh mẽ hơn anh tưởng rất nhiều, cô không những không bỏ cuộc mà dường như việc anh từ chối cô đã trở thành động lực để cô cố gắng hơn.
Bẵng cho tới bốn năm sau, khoảng thời gian đó cô dùng nó để du học, xa cách lâu như vậy mà không một chút liên lạc khiến đối phương đều nhung nhớ lẫn nhau nhưng đến khi gặp lại cũng chỉ là câu nói:"Lạc Phi Vân, chúng ta đều lớn cả rồi, ai rồi cũng có lựa chọn riêng của mình, em đừng dồn tâm mình vào anh nữa, anh không thích em."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Nghĩ đến đây, Lạc Phi Vân lại buồn bã, ngồi thừ ra:"Anh ấy thật sự không thích em."
"Em thật sự không cảm nhận được sao? Vậy, em có biết vì sao chị biết chuyện này không?"
Nói thì mới để ý, chuyện này chị ấy làm sao biết được? Lạc Phi Vân nghiên đầu nhìn Lộ Khiết tỏ ý không hiểu. Lộ Khiết cong môi cười nhẹ:"Là Tư Cảnh Nam đã kể cho chị. Đừng nói với chị là cả anh trai của mình mà em cũng không tin nha?"
"Em..." Lạc Phi Vân đảo mắt, do dự một hồi rồi mới cất giọng nói tiếp:"Nếu đã vậy thì tại sao anh ấy đều tìm cách trốn tránh em?"
"Là vì cậu ấy muốn bảo vệ cho em, cậu ấy sợ mình không đủ khả năng chăm sóc cho em."
Đáy mắt Lạc Phi Vân chợt đỏ hoe sau khi nghe những câu trả lời ấy từ Lộ Khiết, cô cũng thật hận bản thân mình, vậy là suốt thời gian qua cô vẫn luôn hiểu lầm anh. Nhưng phần nào đó cô cũng trách Lôi Duật, tại sao anh lại nghĩ như vậy?
Vì một khi cô đã yêu anh thì dù gian khổ, khó khăn đến mức nào, cô cũng sẽ vượt qua được.
"Em cũng đừng trách anh ta nữa, thời gian em xảy ra chuyện, anh ta đã tự dằn vặt bản thân mình rất nhiều."
Lạc Phi Vân khẽ gật đầu, dường như cô nhớ ra được điều gì đó nên liền nhìn Lộ Khiết, nhíu mày hỏi:"Chị, cái xác đó chị tìm ở đâu vậy?"
"Em nói chị mới nhớ, cái xác đó cũng bị nổ bom cùng một thời gian, cô ta là một người vô danh tính, chị cũng không kịp hỏi xem là ai nữa."
Lạc Phi Vân nhíu mày nghi hoặc, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy hay là Lý Trân đó lại giở trò gì với người khác nữa sao?