Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 17 ĐÒI LẠI LỢI ÍCH NGAY BÂY GIỜ
CHƯƠNG 17: ĐÒI LẠI LỢI ÍCH NGAY BÂY GIỜ
Quách Thanh Tú nói xong rồi đang chuẩn bị quay người rời đi. Lâm Việt Thịnh cười tà ác: "Hôm qua tôi đã đến thăm chị cô một lần, cô còn chưa làm gì đấy." Bóng lưng của Quách Thanh Tú khựng đứng lại.
"Qua đây." Cậu chủ Lâm không thể chờ nổi mà muốn hưởng thụ con mồi của mình. Tối qua cô lõa lồ quyến rũ hắn, hắn đã không thể nhịn nổi rồi, nếu không phải nể tình cô đáng thương quá khiến hắn không xuống tay được.
Tại sao lại không xuống tay được? Kì lạ, Lâm Việt Thịnh đột nhiên có dự cảm không ổn trong lòng, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác này với phụ nữ. Phụ nữ ấy mà, chỉ là giao dịch giữa tiền và xác thịt thôi, hắn trước giờ chưa hề quan tâm đến.
"Đây là phòng khách, chúng ta đổi nơi khác đi." Quách Thanh Tú hơi đỏ mặt. Thực ra chuyện này nói ra thì dễ lắm, nhưng khi làm thật vẫn thấy khó khăn. Chỉ nghĩ đến chuyện sắp diễn ra, cô đã không thể kiềm lòng được mà thấy vừa sợ vừa buồn. Cô không thể nào mặt dày như Lâm Việt Thịnh được.
"Ở đây không có lệnh của tôi thì không ai dám vào đâu." Giọng của Lâm Việt Thịnh trở nên khàn khàn vì tình dục, hắn khẽ liếm môi mình, nhìn cần cổ trắng ngần lộ ra quá nửa của cô mà máu huyết của hắn bắt đầu sôi lên ùng ục.
Quách Thanh Tú máy móc đi tới trước mặt hắn, ánh mắt bất an không ngừng nhìn ra bên ngoài. Lâm Việt Thịnh lấy từ trong gầm sofa ra một chiếc điều khiển, ấn tít tít vài cái, trên khung cửa thủy tinh có chiếc rèm dày kiểu cung đình buông xuống. Chùm đèn thủy tinh lớn giữa phòng khách tắt ngúm, chỉ còn lại một dàn đèn hình ngôi sao với ánh sáng màu vàng nhạt được thắp sáng xung quanh khiến bầu không khí trong phòng khách trở nên vô cùng ái muội.
"Hôn tôi." Giọng nói của Lâm Việt Thịnh khô khốc và khàn khàn, trầm trầm, vô cùng quyến rũ.
Mùi thơm trên tóc của Quách Thanh Tú ập tới, những sợi tóc mềm quét qua cổ hắn, đôi môi cô như cánh bướm đậu trên trán, trên mặt, sau cùng là trên môi hắn.
Chỉ là những động chạm nhẹ mà pháo hoa sáng rực như nổ tung. Dục vọng của Lâm Việt Thịnh bỗng chốc căng trướng lên, hắn ngậm cánh môi mềm mại xinh xắn của cô, hôn hết lần này đến lần khác. Quách Thanh Tú phát ra tiếng rên rỉ như người nói mớ, dường như rất thỏa mã, càng kích thích dục vọng của Lâm Việt Thịnh mạnh mẽ thêm.
Bàn tay to lớn của hắn giữ sau gáy cô, đẩy nụ hôn sâu thêm. Một luồng khoái cảm như điện giật vụt qua đầu óc Quách Thanh Tú rồi lan tới tứ chi bách hài, cô không tự chủ được mà rên rỉ thành tiếng.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi thành một nụ cười tà ác hài lòng, bàn tay to lớn của hắn mò vào quần áo cô, bóp lấy bầu ngực đầy đặn, nhẹ nhàng xoa nắn, trêu đùa. Cơ thể Quách Thanh Tú từ từ nhũn như một vũng nước, mềm oặt trong lòng bàn tay hắn.
"Sướng không? Sướng thì kêu lên, tôi thích dáng vẻ rên rỉ lẳng lơ của cô lắm." Lâm Việt Thịnh liếm dái tai cô, buông lời khích lệ nóng bỏng.
Quách Thanh Tú bỗng chốc tỉnh táo từ trong trạng thái mơ màng, cô thẹn đến mức gò má đỏ ửng lên, sống chết nín nhịn không phát ra một âm thanh nào nữa. Đúng là mất mặt mà. Lúc bị người ta cưỡng dâm mà còn phát ra âm thanh vui vẻ, thật sự không còn chuyện gì mất mặt hơn được nữa. Quách Thanh Tú chỉ hận không thể đào một cái lỗ nẻ mà chui vào.
Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh thoáng hiện một chút đắc ý, hắn cố ý bắt đầu bước kích thích xa hơn. Người phụ nữ chết tiệt này, để tôi xem cô có thể giả bộ đến bao giờ!
Với những động tác trêu đùa đầy kĩ thuật của Lâm Việt Thịnh, mặt mũi Quách Thanh Tú đỏ nhừ như quả đào chín, da dẻ toàn thân ửng lên một màu hồng nhuận, cô thở dốc liên hồi, ý loạn tình mê. Cô vẫn chưa thèm kêu thành tiếng mà hắn đã không chịu nổi rồi. Dáng vẻ mê loạn của cô khiến hắn không thể trụ thêm, thứ yêu tinh chết tiệt này, đúng là trời sinh để quyến rũ người khác.
Quách Thanh Tú nói xong rồi đang chuẩn bị quay người rời đi. Lâm Việt Thịnh cười tà ác: "Hôm qua tôi đã đến thăm chị cô một lần, cô còn chưa làm gì đấy." Bóng lưng của Quách Thanh Tú khựng đứng lại.
"Qua đây." Cậu chủ Lâm không thể chờ nổi mà muốn hưởng thụ con mồi của mình. Tối qua cô lõa lồ quyến rũ hắn, hắn đã không thể nhịn nổi rồi, nếu không phải nể tình cô đáng thương quá khiến hắn không xuống tay được.
Tại sao lại không xuống tay được? Kì lạ, Lâm Việt Thịnh đột nhiên có dự cảm không ổn trong lòng, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác này với phụ nữ. Phụ nữ ấy mà, chỉ là giao dịch giữa tiền và xác thịt thôi, hắn trước giờ chưa hề quan tâm đến.
"Đây là phòng khách, chúng ta đổi nơi khác đi." Quách Thanh Tú hơi đỏ mặt. Thực ra chuyện này nói ra thì dễ lắm, nhưng khi làm thật vẫn thấy khó khăn. Chỉ nghĩ đến chuyện sắp diễn ra, cô đã không thể kiềm lòng được mà thấy vừa sợ vừa buồn. Cô không thể nào mặt dày như Lâm Việt Thịnh được.
"Ở đây không có lệnh của tôi thì không ai dám vào đâu." Giọng của Lâm Việt Thịnh trở nên khàn khàn vì tình dục, hắn khẽ liếm môi mình, nhìn cần cổ trắng ngần lộ ra quá nửa của cô mà máu huyết của hắn bắt đầu sôi lên ùng ục.
Quách Thanh Tú máy móc đi tới trước mặt hắn, ánh mắt bất an không ngừng nhìn ra bên ngoài. Lâm Việt Thịnh lấy từ trong gầm sofa ra một chiếc điều khiển, ấn tít tít vài cái, trên khung cửa thủy tinh có chiếc rèm dày kiểu cung đình buông xuống. Chùm đèn thủy tinh lớn giữa phòng khách tắt ngúm, chỉ còn lại một dàn đèn hình ngôi sao với ánh sáng màu vàng nhạt được thắp sáng xung quanh khiến bầu không khí trong phòng khách trở nên vô cùng ái muội.
"Hôn tôi." Giọng nói của Lâm Việt Thịnh khô khốc và khàn khàn, trầm trầm, vô cùng quyến rũ.
Mùi thơm trên tóc của Quách Thanh Tú ập tới, những sợi tóc mềm quét qua cổ hắn, đôi môi cô như cánh bướm đậu trên trán, trên mặt, sau cùng là trên môi hắn.
Chỉ là những động chạm nhẹ mà pháo hoa sáng rực như nổ tung. Dục vọng của Lâm Việt Thịnh bỗng chốc căng trướng lên, hắn ngậm cánh môi mềm mại xinh xắn của cô, hôn hết lần này đến lần khác. Quách Thanh Tú phát ra tiếng rên rỉ như người nói mớ, dường như rất thỏa mã, càng kích thích dục vọng của Lâm Việt Thịnh mạnh mẽ thêm.
Bàn tay to lớn của hắn giữ sau gáy cô, đẩy nụ hôn sâu thêm. Một luồng khoái cảm như điện giật vụt qua đầu óc Quách Thanh Tú rồi lan tới tứ chi bách hài, cô không tự chủ được mà rên rỉ thành tiếng.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi thành một nụ cười tà ác hài lòng, bàn tay to lớn của hắn mò vào quần áo cô, bóp lấy bầu ngực đầy đặn, nhẹ nhàng xoa nắn, trêu đùa. Cơ thể Quách Thanh Tú từ từ nhũn như một vũng nước, mềm oặt trong lòng bàn tay hắn.
"Sướng không? Sướng thì kêu lên, tôi thích dáng vẻ rên rỉ lẳng lơ của cô lắm." Lâm Việt Thịnh liếm dái tai cô, buông lời khích lệ nóng bỏng.
Quách Thanh Tú bỗng chốc tỉnh táo từ trong trạng thái mơ màng, cô thẹn đến mức gò má đỏ ửng lên, sống chết nín nhịn không phát ra một âm thanh nào nữa. Đúng là mất mặt mà. Lúc bị người ta cưỡng dâm mà còn phát ra âm thanh vui vẻ, thật sự không còn chuyện gì mất mặt hơn được nữa. Quách Thanh Tú chỉ hận không thể đào một cái lỗ nẻ mà chui vào.
Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh thoáng hiện một chút đắc ý, hắn cố ý bắt đầu bước kích thích xa hơn. Người phụ nữ chết tiệt này, để tôi xem cô có thể giả bộ đến bao giờ!
Với những động tác trêu đùa đầy kĩ thuật của Lâm Việt Thịnh, mặt mũi Quách Thanh Tú đỏ nhừ như quả đào chín, da dẻ toàn thân ửng lên một màu hồng nhuận, cô thở dốc liên hồi, ý loạn tình mê. Cô vẫn chưa thèm kêu thành tiếng mà hắn đã không chịu nổi rồi. Dáng vẻ mê loạn của cô khiến hắn không thể trụ thêm, thứ yêu tinh chết tiệt này, đúng là trời sinh để quyến rũ người khác.