Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 816
Chương 816
Hơn nữa, trước đây cô đã đồng ý kết hôn với anh. Màn cầu hôn này chỉ là một bất ngờ mà anh đặc biệt chuẩn bị cho cô mà thôi!
Ngồi trên xe, anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền mặt tròn bằng đồng.
Trông nó có vẻ bình thường, nhưng thực chất nó lại là tín vật của nhà họ Chử được làm bằng một loại thiên thạch hiếm có ngàn năm khó gặp.
Tặng chiếc vòng cổ này cho cô, đại diện cho lời hẹn ước trọn đời.
Anh nghĩ đến chuyện của Vương Thanh Hà trước đây, ánh nhìn sâu xa của anh như trầm lặng hơn. Anh nắm chặt sợi dây chuyền trên tay một cách chắc Chấn.
Lần này tuyệt đối không thể sai nữa!
Trong đại sảnh nhà họ Chử.
Tân Bảo Nga đến để chào tạm biệt Liễu Giai Tâm.
“Nếu không phải bố mẹ cháu giục về thì dì rất muốn giữ cháu lại cùng nhau đón Trung thu.” Liễu Giai Tâm nghe nói hôm nay Tân Bảo Nga phải về bên bà Tân thì thở dài tiếc nuối.
Tân Bảo Nga mím môi, nói lấp lửng: “Tết Trung thu năm nào cũng có mà. Sau này chắc sẽ có cơ hội thôi.”
Liễu Giai Tâm hiểu ý cô ta, nhưng nghĩ đến tên khốn Liễu Thanh Phong lại cố chấp muốn từ hôn.
Nhưng Tân Bảo Nga lại không hề biết chuyện đó. Trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng nặng nè và tội lỗi.
Nhưng bà ấy đã quyết định, cho dù Liễu Thanh Phong có nói gì đi chăng nữa thì bà ấy cũng sẽ không đưa giấy đính hôn ra đâu.
Bà ấy thà đóng vai người xấu ép anh ta từ bỏ Tần Hoài An. Còn hơn là nhìn thấy hai anh em lại vì một Tần Hoài An mà tranh giành lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, bà ấy nhìn Tân Bảo Nga đang ở trước mặt rồi xúc động nói: “Bảo Nga, hay là bảo Thanh Phong cùng con sang đó thăm hỏi bà Tân luôn nhé? Để nó ăn Tết Trung thu với nhà con luôn vậy!”
Tân Bảo Nga ngạc nhiên nhìn bà ấy: “Dì Liễu, không phải năm ngoái anh Thanh Phong bận làm nhiệm vụ ở đơn vị nên rất khó có cơ hội đón Trung thu cùng nhà dì sao? Sao dì lại…”
Đương nhiên cô ta cũng muốn Liễu Thanh Phong đi cùng mình, nhưng dì Liễu chủ động đề xuất thì cũng cảm thấy có đôi chút kỳ lạ.
Liễu Giai Tâm cũng không giấu cô, thở dài rồi nói: “Thực ra là vì ngày mai Chấn Phong…”
Bà ấy nói cho cô ta nghe về những gì Chử Chấn Phong đã sắp xếp cho ngày mai.
Không chỉ vậy, bà ấy còn cố gắng miêu tả cảm tình mà Liễu Thanh Phong dành cho Tần Hoài An một cách nhẹ nhàng.
“Tân Nga, con đừng để bụng, dì sẽ khuyên bảo Thanh Phong. Nhưng nếu như ngày mai nó có mặt ở đó, e là… Dì lo rằng nó sẽ làm loạn cả lên.”
Liễu Giai Tâm nhíu mày, buồn bã nói rồi nhìn Tân Bảo Nga đầy bát lực.
Tân Bảo Nga lại không có biểu hiện gì, chỉ hỏi một câu không liên quan: “Anh Chấn Phong đã chuẩn bị nhiều như vậy, hẳn là đã chắc Chấn rồi. Vậy anh ấy… Đã hỏi ý của Tần Hoài An chưa?”
“Tần Hoài An sao? Chấn Phong nói trước đây cô ấy đã đồng ý gả cho nó rồi. Màn cầu hôn này chỉ là một nghỉ thức mà thôi.” Liễu Giai Tâm trầm ngâm nói.
Trước đây bà Chử đã từng hỏi ý kiến của Tần Hoài An và nhận được câu trả lời là “không”.
Nhưng tình cảm của những người trẻ tuổi rất dễ thay đổi. Tần Hoài An lại là một cô gái, biết đâu là do xấu hổ nên mới không nói sự thật với bà Chử.
Chẩn Phong đã chính miệng nói với bà, hẳn sẽ không gạt bà.
Hơn nữa, trước đây cô đã đồng ý kết hôn với anh. Màn cầu hôn này chỉ là một bất ngờ mà anh đặc biệt chuẩn bị cho cô mà thôi!
Ngồi trên xe, anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền mặt tròn bằng đồng.
Trông nó có vẻ bình thường, nhưng thực chất nó lại là tín vật của nhà họ Chử được làm bằng một loại thiên thạch hiếm có ngàn năm khó gặp.
Tặng chiếc vòng cổ này cho cô, đại diện cho lời hẹn ước trọn đời.
Anh nghĩ đến chuyện của Vương Thanh Hà trước đây, ánh nhìn sâu xa của anh như trầm lặng hơn. Anh nắm chặt sợi dây chuyền trên tay một cách chắc Chấn.
Lần này tuyệt đối không thể sai nữa!
Trong đại sảnh nhà họ Chử.
Tân Bảo Nga đến để chào tạm biệt Liễu Giai Tâm.
“Nếu không phải bố mẹ cháu giục về thì dì rất muốn giữ cháu lại cùng nhau đón Trung thu.” Liễu Giai Tâm nghe nói hôm nay Tân Bảo Nga phải về bên bà Tân thì thở dài tiếc nuối.
Tân Bảo Nga mím môi, nói lấp lửng: “Tết Trung thu năm nào cũng có mà. Sau này chắc sẽ có cơ hội thôi.”
Liễu Giai Tâm hiểu ý cô ta, nhưng nghĩ đến tên khốn Liễu Thanh Phong lại cố chấp muốn từ hôn.
Nhưng Tân Bảo Nga lại không hề biết chuyện đó. Trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng nặng nè và tội lỗi.
Nhưng bà ấy đã quyết định, cho dù Liễu Thanh Phong có nói gì đi chăng nữa thì bà ấy cũng sẽ không đưa giấy đính hôn ra đâu.
Bà ấy thà đóng vai người xấu ép anh ta từ bỏ Tần Hoài An. Còn hơn là nhìn thấy hai anh em lại vì một Tần Hoài An mà tranh giành lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, bà ấy nhìn Tân Bảo Nga đang ở trước mặt rồi xúc động nói: “Bảo Nga, hay là bảo Thanh Phong cùng con sang đó thăm hỏi bà Tân luôn nhé? Để nó ăn Tết Trung thu với nhà con luôn vậy!”
Tân Bảo Nga ngạc nhiên nhìn bà ấy: “Dì Liễu, không phải năm ngoái anh Thanh Phong bận làm nhiệm vụ ở đơn vị nên rất khó có cơ hội đón Trung thu cùng nhà dì sao? Sao dì lại…”
Đương nhiên cô ta cũng muốn Liễu Thanh Phong đi cùng mình, nhưng dì Liễu chủ động đề xuất thì cũng cảm thấy có đôi chút kỳ lạ.
Liễu Giai Tâm cũng không giấu cô, thở dài rồi nói: “Thực ra là vì ngày mai Chấn Phong…”
Bà ấy nói cho cô ta nghe về những gì Chử Chấn Phong đã sắp xếp cho ngày mai.
Không chỉ vậy, bà ấy còn cố gắng miêu tả cảm tình mà Liễu Thanh Phong dành cho Tần Hoài An một cách nhẹ nhàng.
“Tân Nga, con đừng để bụng, dì sẽ khuyên bảo Thanh Phong. Nhưng nếu như ngày mai nó có mặt ở đó, e là… Dì lo rằng nó sẽ làm loạn cả lên.”
Liễu Giai Tâm nhíu mày, buồn bã nói rồi nhìn Tân Bảo Nga đầy bát lực.
Tân Bảo Nga lại không có biểu hiện gì, chỉ hỏi một câu không liên quan: “Anh Chấn Phong đã chuẩn bị nhiều như vậy, hẳn là đã chắc Chấn rồi. Vậy anh ấy… Đã hỏi ý của Tần Hoài An chưa?”
“Tần Hoài An sao? Chấn Phong nói trước đây cô ấy đã đồng ý gả cho nó rồi. Màn cầu hôn này chỉ là một nghỉ thức mà thôi.” Liễu Giai Tâm trầm ngâm nói.
Trước đây bà Chử đã từng hỏi ý kiến của Tần Hoài An và nhận được câu trả lời là “không”.
Nhưng tình cảm của những người trẻ tuổi rất dễ thay đổi. Tần Hoài An lại là một cô gái, biết đâu là do xấu hổ nên mới không nói sự thật với bà Chử.
Chẩn Phong đã chính miệng nói với bà, hẳn sẽ không gạt bà.