Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 814
Chương 814
“Bây giờ Thiên Nam nghe lời anh quá nhỉ!” Tần Hoài An nhìn theo bóng lưng con trai, mỉm cười bắt lực.
Chử Chấn Phong rất vui, gật đầu nói: “Dẫu sao tôi là con ruột mà.”
Tần Hoài An đờ đẫn liếc nhìn anh: “Anh định nói gì với tôi?”
Cô vừa hỏi vừa xoay người thu dọn tách trà và quyền sách trên bàn.
Chử Chấn Phong theo sau cô và nói: “Nghe nói Liễu Thanh Phong đã tới tìm cô, còn muốn đưa cô đi?”
Tần Hoài An dừng động tác dọn dẹp lại một lúc, không nhìn lại mà trả lời anh: 7”
“Nhưng cô đã từ chối.” Chử Chấn Phong nói tiếp, vươn tay cầm lấy chiếc cốc trong tay Tần Hoài An đặt lên bàn.
Đôi tay anh đặt lên vai cô, giữ cho cô nhìn thẳng vào anh.
“Tôi rất vui.” Đôi môi anh phát ra một giọng nói trầm ấm xen lẫn niềm vui không thể che giấu được.
“Anh có gì mà vui thế?” Tần Hoài An không mảy may suy nghĩ hỏi lại.
Chử Chấn Phong hìn thấy bộ dạng lạnh lùng của cô, cảm thấy mình như bị tát một gáo nước lạnh.
“Đương nhiên là vui rồi!” Chử Chấn Phong buồn bực nói.
Mặc dù thằng nhóc Liễu Thanh Phong kia luôn miệng nói Tần Hoài An là bạn gái của mình, nhưng Tần Hoài An lại không muốn đi cùng anh ta mà nhất quyết ở lại và kết hôn với Chử Chấn Phong anh. Đây không phải là điều đáng mừng sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh lại lộ nét vui mừng. Anh lấy một chiếc hộp từ trong túi ra.
“Hôm nay nhân lúc dẫn con trai đi chơi đã mua quà tặng cô. Con trai bảo cô chắc Chấn sẽ rất thích.”
Tần Hoài An còn chưa nhìn chiếc hộp trên tay anh đã lắc đầu nói: “Tôi nhận ý tốt của anh, nhưng mà không thể ngồi mát ăn bát vàng? Tôi sẽ không lấy quà của anh đâu.”
*Gì mà ngồi mát ăn bát vàng chứ?” Chử Chấn Phong cảm thấy hơi buồn cười. Bây giờ là thời đại nào rồi mà cô gái này còn nói như thế nữa chứ?
Để Tần Hoài An nhận quà, anh nói một câu nửa đùa nửa thật: “Cô chính là người có công lớn nhất đối với nhà họ Chử chúng tôi, cô đã sinh cho tôi một bé trai Thiên Nam đáng yêu thông minh như thế. Những người lớn như bà nội của tôi cũng không cần phải lo lắng chuyện người kế thừa hương hoả. Đây không phải là công lao lớn sao?”
Tần Hoài An nghe xong đột nhiên cảm thấy tức giận một cách kỳ lạ. Ý của người đàn ông này chính là cô đã giúp anh sinh con sao?
Cô lạnh lùng nói: “Lúc đầu tôi sinh Thiên Nam ra không phải là vì anh, càng không phải vì nhà họ Chử!”
Chử Chấn Phong không ngờ mình chỉ nói một câu mà lại làm cho Tần Hoài An tức giận đến vậy.
Anh nhanh chóng chữa lại: “Tôi hiểu mà. Món quà này coi như là thể hiện cho lòng biết ơn của tôi đi.”
Nói xong, anh nhét chiếc hộp vào tay cô.
Tần Hoài An giận dữ, nhận chiếc hộp như một cách trả đũa anh.
Quà mà Chử Chấn Phong chắc Chấn là món đồ quý giá. Đợi đến khi cô rời khỏi đây cô sẽ bán nó đi và tiêu sạch số tiền đó.
Thấy cô đã nhận quà, Chử Chấn Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, anh lại lấy từ trong túi ra một món đồ khác.
“Còn có một thứ tặng cho cô nữa này!”
Tần Hoài An: “…”
“Bây giờ Thiên Nam nghe lời anh quá nhỉ!” Tần Hoài An nhìn theo bóng lưng con trai, mỉm cười bắt lực.
Chử Chấn Phong rất vui, gật đầu nói: “Dẫu sao tôi là con ruột mà.”
Tần Hoài An đờ đẫn liếc nhìn anh: “Anh định nói gì với tôi?”
Cô vừa hỏi vừa xoay người thu dọn tách trà và quyền sách trên bàn.
Chử Chấn Phong theo sau cô và nói: “Nghe nói Liễu Thanh Phong đã tới tìm cô, còn muốn đưa cô đi?”
Tần Hoài An dừng động tác dọn dẹp lại một lúc, không nhìn lại mà trả lời anh: 7”
“Nhưng cô đã từ chối.” Chử Chấn Phong nói tiếp, vươn tay cầm lấy chiếc cốc trong tay Tần Hoài An đặt lên bàn.
Đôi tay anh đặt lên vai cô, giữ cho cô nhìn thẳng vào anh.
“Tôi rất vui.” Đôi môi anh phát ra một giọng nói trầm ấm xen lẫn niềm vui không thể che giấu được.
“Anh có gì mà vui thế?” Tần Hoài An không mảy may suy nghĩ hỏi lại.
Chử Chấn Phong hìn thấy bộ dạng lạnh lùng của cô, cảm thấy mình như bị tát một gáo nước lạnh.
“Đương nhiên là vui rồi!” Chử Chấn Phong buồn bực nói.
Mặc dù thằng nhóc Liễu Thanh Phong kia luôn miệng nói Tần Hoài An là bạn gái của mình, nhưng Tần Hoài An lại không muốn đi cùng anh ta mà nhất quyết ở lại và kết hôn với Chử Chấn Phong anh. Đây không phải là điều đáng mừng sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh lại lộ nét vui mừng. Anh lấy một chiếc hộp từ trong túi ra.
“Hôm nay nhân lúc dẫn con trai đi chơi đã mua quà tặng cô. Con trai bảo cô chắc Chấn sẽ rất thích.”
Tần Hoài An còn chưa nhìn chiếc hộp trên tay anh đã lắc đầu nói: “Tôi nhận ý tốt của anh, nhưng mà không thể ngồi mát ăn bát vàng? Tôi sẽ không lấy quà của anh đâu.”
*Gì mà ngồi mát ăn bát vàng chứ?” Chử Chấn Phong cảm thấy hơi buồn cười. Bây giờ là thời đại nào rồi mà cô gái này còn nói như thế nữa chứ?
Để Tần Hoài An nhận quà, anh nói một câu nửa đùa nửa thật: “Cô chính là người có công lớn nhất đối với nhà họ Chử chúng tôi, cô đã sinh cho tôi một bé trai Thiên Nam đáng yêu thông minh như thế. Những người lớn như bà nội của tôi cũng không cần phải lo lắng chuyện người kế thừa hương hoả. Đây không phải là công lao lớn sao?”
Tần Hoài An nghe xong đột nhiên cảm thấy tức giận một cách kỳ lạ. Ý của người đàn ông này chính là cô đã giúp anh sinh con sao?
Cô lạnh lùng nói: “Lúc đầu tôi sinh Thiên Nam ra không phải là vì anh, càng không phải vì nhà họ Chử!”
Chử Chấn Phong không ngờ mình chỉ nói một câu mà lại làm cho Tần Hoài An tức giận đến vậy.
Anh nhanh chóng chữa lại: “Tôi hiểu mà. Món quà này coi như là thể hiện cho lòng biết ơn của tôi đi.”
Nói xong, anh nhét chiếc hộp vào tay cô.
Tần Hoài An giận dữ, nhận chiếc hộp như một cách trả đũa anh.
Quà mà Chử Chấn Phong chắc Chấn là món đồ quý giá. Đợi đến khi cô rời khỏi đây cô sẽ bán nó đi và tiêu sạch số tiền đó.
Thấy cô đã nhận quà, Chử Chấn Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, anh lại lấy từ trong túi ra một món đồ khác.
“Còn có một thứ tặng cho cô nữa này!”
Tần Hoài An: “…”