Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 803
Chương 803
Tân Bảo Nga thở hắt ra: “Quả nhiên là do cô để lại.”
Cô ta tự động giải thích: “Tôi tò mò xem đơn thuốc và tôi không chắc đó là đơn thuốc đề điều trị cho dì Liễu. Sau khi đã chẩn đoán tình trạng cho di Liễu, tôi đã nghĩ đến một vài loại thuốc và nhận ra chúng đều có trong đơn thuốc của cô. Lúc đó tôi mới xác định đơn thuốc đó dùng là để điều trị cho di Liễu.”
Cô ta cảm thấy tội lỗi: “Tôi đã sử dụng đơn thuốc của cô. Tất cả đều nghĩ rằng tôi là người đã cứu dì Liễu, nhưng thật ra chính cô mới là…”
Nói xong, cô ta nhìn Tần Hoài An.
Tần Hoài An không nghỉ ngờ lời nói của Tân Bảo Ng. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, có nhiều loại thuốc giải độc. Cô có thể nghĩ ra thì Tân Bảo Nga cũng có thể.
Không cần biết ai đã cứu Liễu Giai Tâm, điều quan trọng là bà ấy được cứu là được rồi.
Thế là Tần Hoài An bình tĩnh như không nói: “Chỉ là một đơn thuốc mà thôi, cô không cần phải để ý.”
Tân Bảo Nga mím môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng càng ngày cô ta càng nhận ra rằng khoảng cách giữa mình và Tần Hoài An không phải là trình độ y học…
Tân Bảo Nga chào tạm biệt Tần Hoài An bằng một cảm xúc lâng lâng khó tả.
Cô ta đi về phía khu vườn.
Ngay trước cô ta bước đến gần thì nhìn thấy Liễu Giai Tâm và Liễu Thanh Phong đang tranh cãi.
Lý do tranh chấp giữa hai người lại có liên quan đến cô ta.
Tân Bảo Nga vô thức bước nhẹ lại và đi đến phía sau một bức tường hoa hồng.
“Nếu con thật sự huỷ hôn thì không chỉ tội nghiệp cho Bảo Nga, mà còn tổn hại đến tình bạn máy mươi năm nay giữa nhà chúng ta và nhà họ Tân. Cho nên cô không thể đưa giấy đính hôn cho con được!
Không chỉ như thế, cô muốn con dứt bỏ hoàn toàn tình cảm với Tần Hoài An!”
“Cô, tại sao con lại không thể cưới người mà mình thích cơ chứ? Con hoàn toàn không yêu Tân Bảo Nga…
Câu nói cuối cùng của Liễu Thanh Phong như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Tân Bảo Nga.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, cắn môi cố không để cho mình phát ra tiếng, để không làm hai người bên kia bức tường hoa biết được.
Những kỷ niệm từ thời thơ ấu, tựa như những bọt bong bóng ngọt ngào hiện lên trong tâm trí cô ta rồi lại vỡ tan.
Cuối cùng, ký ức bị đóng băng ở tuổi 11…
Cô ta bị kẻ xấu ức hiếp, một chàng thanh niên mặc chiếc áo sơ mi đã ôm chặt cô ta vào lòng, cho dù đánh không hơn đối phương. Mồ hôi và máu của anh ấy thắm ướt chiếc áo sơ mi mỏng manh trên lưng, lại không ngừng sưởi ấm trái tim cô ta.
Rõ ràng anh ta là người đã khiến cô ta rung động, nhưng bây giờ cũng chính anh ta lại lớn tiếng nói rằng: “Con không hề yêu cô…”
Tần Hoài An thật sự tốt đến thế sao?
Đôi mắt của Tân Bảo Nga dần trở nên lạnh căm.
Tân Bảo Nga thở hắt ra: “Quả nhiên là do cô để lại.”
Cô ta tự động giải thích: “Tôi tò mò xem đơn thuốc và tôi không chắc đó là đơn thuốc đề điều trị cho dì Liễu. Sau khi đã chẩn đoán tình trạng cho di Liễu, tôi đã nghĩ đến một vài loại thuốc và nhận ra chúng đều có trong đơn thuốc của cô. Lúc đó tôi mới xác định đơn thuốc đó dùng là để điều trị cho di Liễu.”
Cô ta cảm thấy tội lỗi: “Tôi đã sử dụng đơn thuốc của cô. Tất cả đều nghĩ rằng tôi là người đã cứu dì Liễu, nhưng thật ra chính cô mới là…”
Nói xong, cô ta nhìn Tần Hoài An.
Tần Hoài An không nghỉ ngờ lời nói của Tân Bảo Ng. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, có nhiều loại thuốc giải độc. Cô có thể nghĩ ra thì Tân Bảo Nga cũng có thể.
Không cần biết ai đã cứu Liễu Giai Tâm, điều quan trọng là bà ấy được cứu là được rồi.
Thế là Tần Hoài An bình tĩnh như không nói: “Chỉ là một đơn thuốc mà thôi, cô không cần phải để ý.”
Tân Bảo Nga mím môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng càng ngày cô ta càng nhận ra rằng khoảng cách giữa mình và Tần Hoài An không phải là trình độ y học…
Tân Bảo Nga chào tạm biệt Tần Hoài An bằng một cảm xúc lâng lâng khó tả.
Cô ta đi về phía khu vườn.
Ngay trước cô ta bước đến gần thì nhìn thấy Liễu Giai Tâm và Liễu Thanh Phong đang tranh cãi.
Lý do tranh chấp giữa hai người lại có liên quan đến cô ta.
Tân Bảo Nga vô thức bước nhẹ lại và đi đến phía sau một bức tường hoa hồng.
“Nếu con thật sự huỷ hôn thì không chỉ tội nghiệp cho Bảo Nga, mà còn tổn hại đến tình bạn máy mươi năm nay giữa nhà chúng ta và nhà họ Tân. Cho nên cô không thể đưa giấy đính hôn cho con được!
Không chỉ như thế, cô muốn con dứt bỏ hoàn toàn tình cảm với Tần Hoài An!”
“Cô, tại sao con lại không thể cưới người mà mình thích cơ chứ? Con hoàn toàn không yêu Tân Bảo Nga…
Câu nói cuối cùng của Liễu Thanh Phong như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Tân Bảo Nga.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, cắn môi cố không để cho mình phát ra tiếng, để không làm hai người bên kia bức tường hoa biết được.
Những kỷ niệm từ thời thơ ấu, tựa như những bọt bong bóng ngọt ngào hiện lên trong tâm trí cô ta rồi lại vỡ tan.
Cuối cùng, ký ức bị đóng băng ở tuổi 11…
Cô ta bị kẻ xấu ức hiếp, một chàng thanh niên mặc chiếc áo sơ mi đã ôm chặt cô ta vào lòng, cho dù đánh không hơn đối phương. Mồ hôi và máu của anh ấy thắm ướt chiếc áo sơ mi mỏng manh trên lưng, lại không ngừng sưởi ấm trái tim cô ta.
Rõ ràng anh ta là người đã khiến cô ta rung động, nhưng bây giờ cũng chính anh ta lại lớn tiếng nói rằng: “Con không hề yêu cô…”
Tần Hoài An thật sự tốt đến thế sao?
Đôi mắt của Tân Bảo Nga dần trở nên lạnh căm.