Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 799
Chương 799
Tần Hoài An mỉm cười bắt lực: “Vấn đề ở đây không phải là nỡ hay không nỡ. Tôi đã hứa với Chử Chấn Phong rằng chỉ cần anh ấy có thể cứu Thiên Nam an toàn trở ra thì tôi sẽ giao đứa nhỏ cho anh ấy. Hơn nữa tôi cũng đã nghiêm túc xem xét về việc Thiên Nam ở lại nhà họ Chử, thằng bé sẽ có một môi trường phát triển tốt hơn. Điều quan trọng hơn là… Cậu bé đã xác định người cha như Chử Chấn Phong rồi.”
Liễu Thanh Phong đột nhiên không nói nên lời, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt Tần Hoài An, tựa hồ muốn nhìn ra suy nghĩ tận sâu trong trái tim cô.
Nhưng Tần Hoài An lại thẳng thắn như vậy, từng lời cô nói ra đều khiến người khác không tìm được chỗ để gặng hỏi.
Trái tim Liễu Thanh Phong đột nhiên rung động, yết hầu của anh ta nhấp nhô lên xuống vô cùng căng thẳng.
Anh ta thận trọng đề nghị: “Nếu đã như vậy… Cứ để Thiên Nam ở lại nhà họ Chử, còn em đi với anh.”
Tần Hoài An ngước mắt, bắt gặp ánh mắt mong đợi của anh ta, cô chỉ có thể bát lực dội một gáo nước lạnh: “Cũng không được.”
…” Anh ta thừa biết cô sẽ không nỡ bỏ đứa con của mình.
Liễu Thanh Phong nhíu chặt lông mày, có chút phiền muộn: “Nếu em đã nói sẽ không ở bên cạnh Chử Chấn Phong, còn giao đứa nhỏ cho anh ấy nhưng lại không chịu rời khỏi. Vậy em muốn dùng tư cách gì để ở lại nhà họ Chử?”
“Ai nói với anh là em sẽ ở lại nhà họ Chử?” Tần Hoài An hỏi ngược lại.
Câu hỏi làm cho Liễu Thanh Phong sững sờ, vô thức nói: “Nếu không ở nhà họ Chử, vậy tại sao em lại không đi theo anh?”
Tần Hoài An lắc đầu: “Một trong những lý do đó là em muốn ở bên cạnh con thêm vài ngày. Em vẫn chưa biết nên nói chuyện này với thằng bé như thế nào. Còn về nguyên nhân thứ hai đó là…”
Cô ngước mắt nhìn Liễu Thanh Phong, thấy anh đang dùng ánh mắt hồi hộp nhìn chằm chằm vào mình, cô hỏi ngược lại: “Anh đến đây đưa tôi đi là vì cho rằng tôi là bạn gái anh, đúng chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Liễu Thanh Phong không chút do dự đáp. Nói xong, anh ta bèn cảm thấy Tần Hoài An Dật đột nhiên hỏi mình như thế có gì đó không đúng: “Tại sao em…”
Còn Tần Hoài An lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận câu trả lời của anh ta, bình tĩnh nói thẳng: “Thật ra, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng với anh về việc đồng ý làm bạn gái anh.”
Liễu Thanh Phong nhìn thẳng vào cô không nói gì, nhưng lòng như thắt lại, có một dự cảm không tốt.
Giọng nói lạnh lùng của Tần Hoài An từ từ vang lên: “Tôi hứa làm bạn gái trên du thuyền là vì hoàn cảnh lúc đó. Thực tế, tôi đã chuẩn bị tâm lý chết rồi, nhưng tôi muốn cho anh một hy vọng sống.”
“Khi ở dưới đáy hang, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống sót trở ra. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã tiếp xúc thân thiết với anh. Thực ra, đó không phải là bởi vì chúng ta là bạn trai bạn gái của nhau, mà là vì bản năng sinh tồn của con người trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó.”
Để thể hiện rõ ràng hơn thái độ của mình, Tần Hoài An ngừng lại một lát rồi nói thêm: “Tôi nghĩ, nếu là bất kỳ người nào khác thì cũng sẽ làm như vậy.”
“Làm sao có thể là ai cũng vậy chứ?” Liễu Thanh Phong nóng lòng muốn phản bác, nhưng khi nhìn thầy đôi lông mày bình tĩnh của Tần Hoài An, anh ta đột nhiên sững sờ.
Trong mắt Tần Hoài An, anh ta chỉ nhìn thấy sự tốt bụng và chân thành dành cho bạn bè, chứ không nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến tình yêu.
Tần Hoài An mỉm cười bắt lực: “Vấn đề ở đây không phải là nỡ hay không nỡ. Tôi đã hứa với Chử Chấn Phong rằng chỉ cần anh ấy có thể cứu Thiên Nam an toàn trở ra thì tôi sẽ giao đứa nhỏ cho anh ấy. Hơn nữa tôi cũng đã nghiêm túc xem xét về việc Thiên Nam ở lại nhà họ Chử, thằng bé sẽ có một môi trường phát triển tốt hơn. Điều quan trọng hơn là… Cậu bé đã xác định người cha như Chử Chấn Phong rồi.”
Liễu Thanh Phong đột nhiên không nói nên lời, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt Tần Hoài An, tựa hồ muốn nhìn ra suy nghĩ tận sâu trong trái tim cô.
Nhưng Tần Hoài An lại thẳng thắn như vậy, từng lời cô nói ra đều khiến người khác không tìm được chỗ để gặng hỏi.
Trái tim Liễu Thanh Phong đột nhiên rung động, yết hầu của anh ta nhấp nhô lên xuống vô cùng căng thẳng.
Anh ta thận trọng đề nghị: “Nếu đã như vậy… Cứ để Thiên Nam ở lại nhà họ Chử, còn em đi với anh.”
Tần Hoài An ngước mắt, bắt gặp ánh mắt mong đợi của anh ta, cô chỉ có thể bát lực dội một gáo nước lạnh: “Cũng không được.”
…” Anh ta thừa biết cô sẽ không nỡ bỏ đứa con của mình.
Liễu Thanh Phong nhíu chặt lông mày, có chút phiền muộn: “Nếu em đã nói sẽ không ở bên cạnh Chử Chấn Phong, còn giao đứa nhỏ cho anh ấy nhưng lại không chịu rời khỏi. Vậy em muốn dùng tư cách gì để ở lại nhà họ Chử?”
“Ai nói với anh là em sẽ ở lại nhà họ Chử?” Tần Hoài An hỏi ngược lại.
Câu hỏi làm cho Liễu Thanh Phong sững sờ, vô thức nói: “Nếu không ở nhà họ Chử, vậy tại sao em lại không đi theo anh?”
Tần Hoài An lắc đầu: “Một trong những lý do đó là em muốn ở bên cạnh con thêm vài ngày. Em vẫn chưa biết nên nói chuyện này với thằng bé như thế nào. Còn về nguyên nhân thứ hai đó là…”
Cô ngước mắt nhìn Liễu Thanh Phong, thấy anh đang dùng ánh mắt hồi hộp nhìn chằm chằm vào mình, cô hỏi ngược lại: “Anh đến đây đưa tôi đi là vì cho rằng tôi là bạn gái anh, đúng chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Liễu Thanh Phong không chút do dự đáp. Nói xong, anh ta bèn cảm thấy Tần Hoài An Dật đột nhiên hỏi mình như thế có gì đó không đúng: “Tại sao em…”
Còn Tần Hoài An lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận câu trả lời của anh ta, bình tĩnh nói thẳng: “Thật ra, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng với anh về việc đồng ý làm bạn gái anh.”
Liễu Thanh Phong nhìn thẳng vào cô không nói gì, nhưng lòng như thắt lại, có một dự cảm không tốt.
Giọng nói lạnh lùng của Tần Hoài An từ từ vang lên: “Tôi hứa làm bạn gái trên du thuyền là vì hoàn cảnh lúc đó. Thực tế, tôi đã chuẩn bị tâm lý chết rồi, nhưng tôi muốn cho anh một hy vọng sống.”
“Khi ở dưới đáy hang, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống sót trở ra. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã tiếp xúc thân thiết với anh. Thực ra, đó không phải là bởi vì chúng ta là bạn trai bạn gái của nhau, mà là vì bản năng sinh tồn của con người trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó.”
Để thể hiện rõ ràng hơn thái độ của mình, Tần Hoài An ngừng lại một lát rồi nói thêm: “Tôi nghĩ, nếu là bất kỳ người nào khác thì cũng sẽ làm như vậy.”
“Làm sao có thể là ai cũng vậy chứ?” Liễu Thanh Phong nóng lòng muốn phản bác, nhưng khi nhìn thầy đôi lông mày bình tĩnh của Tần Hoài An, anh ta đột nhiên sững sờ.
Trong mắt Tần Hoài An, anh ta chỉ nhìn thấy sự tốt bụng và chân thành dành cho bạn bè, chứ không nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến tình yêu.