Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Chư Nhị nghĩ mình ảo giác mới có thể nhìn người khác trông giống hắn như vậy. Nhưng ma men khiến tay chân cô khó kiềm mà đụng chạm hắn. Đôi bàn tay trắng nõn sờ nhẹ lên gò má hắn, chốc lát đã vuốt ve thân mật, lúc đầu cô còn mỉm cười rất nhẹ, một giây sau hốc mắt bỗng nóng ran, viền mắt chuyển sang đỏ, tuyến lệ trong suốt lăn dài xuống mặt cô.
“Quá đáng! Tôi nhớ chồng như vậy, các người liền cho tôi gặp một người giống anh ta ư?” Hạc Lập Duân nhìn cô, hắn rung động run cầm cập chỉ sợ mình đỡ cô không nổi. Hắn biết cô say rồi, thở dài một hơi, xoa chiếc trán lấm lem mồ hôi song một phát nhấc bổng cô vác lên vai.
Các giáo viên tuy cũng đã say nhưng không đến nỗi chẳng nhìn ra Chư Nhị bị một người đàn ông kì lạ bế đi. Trong số bọn họ có người đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào lưng Hạc Lập Duân, quát: “Này anh kia! Anh định bắt cô Tư Đồ đi đâu?!”
Hạc Lập Duân chỉ xoay nửa bước, lườm người vừa kêu thẳng thừng đáp: “Đưa vợ về nhà.” Cả gian phòng im thin thít, thậm chí cả đám người mặc Tây phục đứng nhìn lén ngoài cửa cũng giật mình ngơ ngác.
Hắn thong dong đi ra khỏi căn phòng đông nghẹt người, đương nhiên không quên nhìn Hạc Cảnh Thần, bảo: “Con! Đi theo ta!”
Hạc Cảnh Thần tuyệt đối vui mừng, cậu chạy lon ton theo sau đuôi cha.
Hắn bế cô lên hàng ghế phụ xe ô tô của mình, để Cảnh Thần ngồi ở dãy ghế trên rồi cho thư kí riêng chở cả ba về biệt thự Hạc gia. Mà vị thư kí riêng đó hẳn là A Khương, bây giờ anh ta cũng đã thăng chức thành một vị trí quan trọng như vậy, kè kè một lòng làm việc cho Hạc Lập Duân.
Trên đường đi, nửa đoạn ai nấy đều lặng câm. Hạc Lập Duân đặt cô nằm áp vào lòng mình như khi cô còn nhỏ, vén những lọn tóc con dính trên má cô qua tai, rất khẽ dán lên trán cô một chiếc hôn gửi gắm bao nhiêu thương nhớ.
Hắn còn chẳng dám tin, xa cách sau ngần ấy năm, hắn không ngừng truy tìm cô cũng có lúc tưởng chừng như cô đã bốc hơi khỏi thế giới này. Chỉ hận Tư Đồ Phong giấu cô quá kĩ.
Bây giờ cô đột ngột xuất hiện trước mắt hắn, hắn cầu mong vạn lần đây không phải mơ. Hắn ôm chặt cô một hồi liền nhớ ra cô không về Chỉ Chân một mình.
Ánh mắt dịch sang cậu bé ngồi khép nép bên trên: “Cảnh Thần, con bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạc Cảnh Thần nghe thấy cha gọi, cậu quay mặt về phía sau, tâm trạng vui vẻ: “Con bốn ạ!”
Hắn nhướng mày. Đã bốn rồi ư? Suy nghĩ một lúc hắn mới tỏ tường, có thể năm Chư Nhị mười tám tuổi bị bắt đi, cô đã mang thai. Nhìn Hạc Cảnh Thần giống hắn như đúc kia, còn ai sợ không phải con trai ruột của hắn?
“Bố. Mẹ luôn kể cho con nghe về bố!” Cảnh Thần bắt đầu hàn huyên, cậu nhóc đơn thuần muốn cho hắn biết rằng cô nhớ hắn tới mức nào. “Hằng ngày mẹ đều nhắc về bố trên dưới mười lần.”
Vòng tay Hạc Lập Duân cảm giác đã siết chặt lấy cô hơn. Hắn không trả lời nhưng đáy mắt tựa phủ một làn nước mỏng dịu dàng.
Xe con chạy tới nhà. Hạc Lập Duân cùng vợ con bước xuống xe. Hạc Cảnh Thần nhìn đông ngó tây, cuối cùng kết luận được rằng nhà của cha còn rộng hơn nhà của ông ngoại cậu từng ghé chơi một lần.
Hắn với tay xoa đầu Cảnh Thần, dõng dạc bảo: “Đây là nhà của chúng ta, đừng khách sáo.”
Cảnh Thần nghe thấy thế liền vâng vâng dạ dạ. Cả ba vừa đi vào, các giúp việc trong nhà bao gồm quản gia lập tức trố mắt nhìn. Mặt ai cũng đầy vẻ hoang mang.
Quản gia chầm chậm đi đến như một cách thay mặt toàn thể những con người ngỡ ngàng kia hỏi hắn, dù sao đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn mang phụ nữ về ngoại trừ Phu nhân của bọn họ, còn có… một cậu nhóc nữa.
“A, ông chủ đây là?” Quản gia vừa hỏi xong thì gương mặt của Chư Nhị đang say giấc nồng cũng lồ lộ.
Ông ngỡ ngàng, cánh môi lấp bấp: “Phu… phu nhân? Thế cậu bé này là…”
Hắn nhếch môi cười, trịnh trọng tuyên bố: “Thiếu gia của các người.”
Cả một nhà người ồ ạt, khỏi nói cũng biết dân chúng bất ngờ tới cỡ nào, như rất muốn chạy tới hỏi han về Cảnh Thần, mỗi tội chỉ sợ ông chủ lườm nguýt bảo: “Tôn ti trật tự ở đâu?!”
Quản gia chằm chằm cậu nhóc nhỏ này, nước mắt ông rưng rưng: “Ôi trời đứa trẻ… bảnh bao quá!”
Hạc Lập Duân nhìn chiếc đồng hồ treo tường, cúi xuống nói với Hạc Cảnh Thần: “Con trai, hôm nay con ngủ riêng nhé?”
Cảnh Thần gật đầu lia lịa, cậu nhóc coi vậy chứ rất mạnh mẽ và có bản tính tự lập sẵn trong người. Kèm theo vô cùng ngoan ngoãn, cha mẹ bảo sao thì tức khắc nghe lời.
Hắn hất cằm với quản gia, dặn dò: “Đưa thằng bé về phòng đi.” Quản gia khom người tuân mệnh, còn bản thân hắn thì bế cô đi thẳng lên phòng mình.
Cánh cửa phòng hắn vừa mở ra đã đóng lại ngay. Hắn đặt cô nắm trên giường, mà lúc này Chư Nhị cũng nửa tỉnh nửa mê, mắt nhắm mắt mở ngó hắn. Thật ra tầm nhìn của cô cứ mờ mờ ảo ảo thực chất không thể nhận định kĩ người trước mặt.
Hắn định tháo cà vạt, tay chỉ mới đụng đến mép vải chợt dưng Chư Nhị giật ngược người ngồi dậy khiến hắn cũng phải bắn mình.
“Em sao thế?” Hắn hỏi.
Câu nói vừa dứt, Chư Nhị đột ngột choàng hai cánh tay bá qua cổ hắn, hơi thở nóng ấm còn vươn mùi rượu nồng của cô thản nhiên lướt qua hỏm cổ hắn như một phương pháp kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
“Em!” Hạc Lập Duân đỏ mặt, hắn còn chưa kịp làm gì cô đã vội vàng tấn công trước thế này.
Tiếp đó, Chư Nhị trượt người xuống, đặt môi mình dừng ở phần cổ nam tính. Hai mắt cô lim dim, nhưng chiếc lưỡi đinh hương lại vô thức thè ra liếm lấy yết hầu của Hạc Lập Duân.
Hắn chính thức bị cô phóng tới mức giới hạn, nghiến răng, dùng hai ngón tay mạnh mẽ tóm chặt cằm cô: “Em muốn thế nào? Thử thách tôi?”
Chư Nhị chớp chớp con ngươi hơi híp, miệng nhỏ hé mở muốn nói gì đấy một cách khó khăn: “N… Nóng! Nóng!” Cô kêu được hai tiếng đã né mình khỏi bàn tay hắn, cứ tưởng cô sẽ làm gì nào ngờ những đầu ngón tay thon thả của cô từ từ tháo gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi ra.
Hắn trợn ngược mắt lên, Chư Nhị thao tác vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong một vài giây cô đã tự cởi bỏ hết áo của mình. Chưa dừng lại ở đó, cô luồn tay ra sau lưng, được ba nốt nhạc, áo ngực màu kem của cô rơi trên ga giường. Chư Nhị bình thản cầm lấy rồi vứt thẳng xuống sàn nhà.
Cặp ngực căng tròn đập vào đồng tử của Hạc Lập Duân, chứng kiến toàn bộ cảnh cô thoát y trước mặt hắn, còn không phải mỡ treo miệng mèo?
Chư Nhị ôn tồn mắt đối mắt với Hạc Lập Duân, cô nghiêng đầu: “Chồng?”
Cậu bé bên dưới đũng quần của hắn nhô cứng tựa hồ rất muốn thoát khỏi lá chắn mà bùng phát sức mạnh vô song của bản thân. Hạc Lập Duân vồ tới ôm chầm lấy cô, thổi phù một làn khí lên tai cô khiến Chư Nhị nhồn nhột nhăn mặt, tiếp theo nhe răng cắn nhẹ lên vành tai nhạy cảm ấy.
Một luồng điện xoẹt ngang người Chư Nhị, cơ thể cô khẽ khàng uốn cong.
“Gây ra tội rồi giờ muốn ngủ?” Hắn nhìn cô hai mắt nhắm tịt thì cười khinh khi.
Dựng người cô dậy, đồng tử của hắn tràn ngập ham muốn dâm tà. Chư Nhị ngủ cũng không yên, dường như hắn đã quả quyết hôm nay sẽ xử đẹp cô.
Chư Nhị thỏ thẻ mơ màng: “Chuyện gì vậy?”
Hắn buồn cười, rất muốn trêu chọc cô: “Cởi đồ cho tôi.”
Chư Nhị gật gù đầu, không hề suy nghĩ đáp: “Được!” Nói xong, cô nắm lấy cà vạt hắn giật mạnh lại phía mình làm hắn phải chống hai cánh tay lên giường, sau đó cẩn thận cởi nút áo cho hắn.
Nhìn cơ thể cô cứ thế loã lồ trước mắt, hắn nuốt ực nước bọt trong họng, giở giọng trách mắng: “Em không thể nhanh hơn một chút à?”
Chư Nhị rõ ràng đã say khướt, chẳng biết trời trăng mây gió gì vẫn cứ trừng mắt với hắn: “Vội cái gì?”
Cô cởϊ áσ ra cho hắn trực tiếp ném đi luôn, nhưng bàn tay đang đặt ở hai bên hông quần hắn khựng lại. Chư Nhị cố dùng não bộ suy nghĩ cẩn thận, ngẩng mặt nhìn người đàn ông đang vô cùng thích thú, cô bỏ tay ra, phán một câu xanh rờn: “Thôi! Không làm nữa!” Song ngã rụp xuống chiếc đệm êm ái.
Mặt Hạc Lập Duân trắng bệch, khoé môi giật giật: “Ha!” Hắn cười khẩy cô, tự thoát y phần dưới cho chính mình luôn rồi bổ nhào về phía cô.
Cánh môi mỏng quyến rũ của hắn nhẹ nhàng du ngoạn ở hỏm cổ nõn nà, lại ra sức ngậm muốt không hề khoan thai. Chư Nhị tất nhiên nhột phải biết, cô bật cười khanh khách: “Đừng! Đừng mà! Ha ha… Nhột… nhột quá!” Cô chưa nói hết câu, hắn đã cắn mạnh vào tư phương mềm mịn kia.
Chư Nhị không kìm được rêи ɾỉ ngay sau đấy: “A! Ư… đau!”
Bàn tay hư hỏng của hắn lần mò dần xuống hạ thân bên dưới của cô, tìm cách kéo khoá quần cô. Cứ thế giây lát tất cả quần áo đã nằm dài trên đất.
Hạc Lập Duân xoay người cô nằm úp lại, hôn nhẹ lên vai cô, thủ thỉ vào tai: “Thả lỏng nhé, là em muốn bị ăn thịt.” Dứt câu, cấm vật mạnh bạo đâm thẳng vào nơi tư mật của cô từ phía sau.
“Á… ưm!”
Hắn uyển chuyển thúc thúc cơ thể mình từng hồi một làm thân hình nhỏ cũng di chuyển theo tiết tấu đó. Bàn tay rám nắng của hắn chưa hề có ý dừng lại, trực tiếp xoa nhẹ từ phần bụng xẹp đi lên hai chiếc màn thầu tròn trĩnh, không ngừng nhào nặn cuồng phong.
“Đừng… đừng như vậy mà!” Chư Nhị liên tục mở miệng xin tha. Hạc Lập Duân để hạ bộ ra ra vào vào vô cùng nhanh còn chẳng buồn khoan thai như thể bao nhiêu cơn nhẫn nhịn mấy năm nay trả đủ hết làm cô đau oái oăm.
Môi hắn liên tục để lại chi chít các vết hôn đỏ đỏ hồng hồng trên tấm lưng trần trụi, láng mịn của Chư Nhị, từng tia điện sét cứ thay phiên xuyệt ngang thần óc cô, hắn hôn tới đâu Chư Nhị vặn vẹo tới đó.
Tiếp tục dùng tay bóp mạnh phần mông gần trong gang tấc của cô, “A!”
Chư Nhị mệt lử, nước mắt ầng ậng ở khoé mi ào ạt chảy xuống. Cô vợ nhỏ ngây thơ tức khắc buông lời oán trách hắn: “Độc ác! Hức! Mạnh như vậy để làm gì chứ?”
Hắn bật cười, dùng tay quệt đi những giọt nước mắt dễ rơi kia, hôn lên mi mắt cô, hỏi nhỏ: “Em có thích tư thế này không?”
Chư Nhị nhận ra giọng nói có phần quen thuộc: “Hạc Lập Duân? Hức!”
“Ừ, tôi đây!” Hắn áp má mình lên má cô, ma sát tình cảm.
Cô bĩu môi, mếu máo: “Không thích! Tuyệt đối không thích!”
Hắn nhìn cô chằm chằm, bộ dạng vô cùng nghiêm túc: “Không thích sao? Vậy chúng ta đổi tư thế khác.”
Nói rồi hắn lật người cô nằm ngửa lại, mặc kệ Chư Nhị hoảng hốt: “Anh còn muốn làm nữa ư?!”
“Quá đáng! Tôi nhớ chồng như vậy, các người liền cho tôi gặp một người giống anh ta ư?” Hạc Lập Duân nhìn cô, hắn rung động run cầm cập chỉ sợ mình đỡ cô không nổi. Hắn biết cô say rồi, thở dài một hơi, xoa chiếc trán lấm lem mồ hôi song một phát nhấc bổng cô vác lên vai.
Các giáo viên tuy cũng đã say nhưng không đến nỗi chẳng nhìn ra Chư Nhị bị một người đàn ông kì lạ bế đi. Trong số bọn họ có người đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào lưng Hạc Lập Duân, quát: “Này anh kia! Anh định bắt cô Tư Đồ đi đâu?!”
Hạc Lập Duân chỉ xoay nửa bước, lườm người vừa kêu thẳng thừng đáp: “Đưa vợ về nhà.” Cả gian phòng im thin thít, thậm chí cả đám người mặc Tây phục đứng nhìn lén ngoài cửa cũng giật mình ngơ ngác.
Hắn thong dong đi ra khỏi căn phòng đông nghẹt người, đương nhiên không quên nhìn Hạc Cảnh Thần, bảo: “Con! Đi theo ta!”
Hạc Cảnh Thần tuyệt đối vui mừng, cậu chạy lon ton theo sau đuôi cha.
Hắn bế cô lên hàng ghế phụ xe ô tô của mình, để Cảnh Thần ngồi ở dãy ghế trên rồi cho thư kí riêng chở cả ba về biệt thự Hạc gia. Mà vị thư kí riêng đó hẳn là A Khương, bây giờ anh ta cũng đã thăng chức thành một vị trí quan trọng như vậy, kè kè một lòng làm việc cho Hạc Lập Duân.
Trên đường đi, nửa đoạn ai nấy đều lặng câm. Hạc Lập Duân đặt cô nằm áp vào lòng mình như khi cô còn nhỏ, vén những lọn tóc con dính trên má cô qua tai, rất khẽ dán lên trán cô một chiếc hôn gửi gắm bao nhiêu thương nhớ.
Hắn còn chẳng dám tin, xa cách sau ngần ấy năm, hắn không ngừng truy tìm cô cũng có lúc tưởng chừng như cô đã bốc hơi khỏi thế giới này. Chỉ hận Tư Đồ Phong giấu cô quá kĩ.
Bây giờ cô đột ngột xuất hiện trước mắt hắn, hắn cầu mong vạn lần đây không phải mơ. Hắn ôm chặt cô một hồi liền nhớ ra cô không về Chỉ Chân một mình.
Ánh mắt dịch sang cậu bé ngồi khép nép bên trên: “Cảnh Thần, con bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạc Cảnh Thần nghe thấy cha gọi, cậu quay mặt về phía sau, tâm trạng vui vẻ: “Con bốn ạ!”
Hắn nhướng mày. Đã bốn rồi ư? Suy nghĩ một lúc hắn mới tỏ tường, có thể năm Chư Nhị mười tám tuổi bị bắt đi, cô đã mang thai. Nhìn Hạc Cảnh Thần giống hắn như đúc kia, còn ai sợ không phải con trai ruột của hắn?
“Bố. Mẹ luôn kể cho con nghe về bố!” Cảnh Thần bắt đầu hàn huyên, cậu nhóc đơn thuần muốn cho hắn biết rằng cô nhớ hắn tới mức nào. “Hằng ngày mẹ đều nhắc về bố trên dưới mười lần.”
Vòng tay Hạc Lập Duân cảm giác đã siết chặt lấy cô hơn. Hắn không trả lời nhưng đáy mắt tựa phủ một làn nước mỏng dịu dàng.
Xe con chạy tới nhà. Hạc Lập Duân cùng vợ con bước xuống xe. Hạc Cảnh Thần nhìn đông ngó tây, cuối cùng kết luận được rằng nhà của cha còn rộng hơn nhà của ông ngoại cậu từng ghé chơi một lần.
Hắn với tay xoa đầu Cảnh Thần, dõng dạc bảo: “Đây là nhà của chúng ta, đừng khách sáo.”
Cảnh Thần nghe thấy thế liền vâng vâng dạ dạ. Cả ba vừa đi vào, các giúp việc trong nhà bao gồm quản gia lập tức trố mắt nhìn. Mặt ai cũng đầy vẻ hoang mang.
Quản gia chầm chậm đi đến như một cách thay mặt toàn thể những con người ngỡ ngàng kia hỏi hắn, dù sao đây là lần đầu tiên mọi người thấy hắn mang phụ nữ về ngoại trừ Phu nhân của bọn họ, còn có… một cậu nhóc nữa.
“A, ông chủ đây là?” Quản gia vừa hỏi xong thì gương mặt của Chư Nhị đang say giấc nồng cũng lồ lộ.
Ông ngỡ ngàng, cánh môi lấp bấp: “Phu… phu nhân? Thế cậu bé này là…”
Hắn nhếch môi cười, trịnh trọng tuyên bố: “Thiếu gia của các người.”
Cả một nhà người ồ ạt, khỏi nói cũng biết dân chúng bất ngờ tới cỡ nào, như rất muốn chạy tới hỏi han về Cảnh Thần, mỗi tội chỉ sợ ông chủ lườm nguýt bảo: “Tôn ti trật tự ở đâu?!”
Quản gia chằm chằm cậu nhóc nhỏ này, nước mắt ông rưng rưng: “Ôi trời đứa trẻ… bảnh bao quá!”
Hạc Lập Duân nhìn chiếc đồng hồ treo tường, cúi xuống nói với Hạc Cảnh Thần: “Con trai, hôm nay con ngủ riêng nhé?”
Cảnh Thần gật đầu lia lịa, cậu nhóc coi vậy chứ rất mạnh mẽ và có bản tính tự lập sẵn trong người. Kèm theo vô cùng ngoan ngoãn, cha mẹ bảo sao thì tức khắc nghe lời.
Hắn hất cằm với quản gia, dặn dò: “Đưa thằng bé về phòng đi.” Quản gia khom người tuân mệnh, còn bản thân hắn thì bế cô đi thẳng lên phòng mình.
Cánh cửa phòng hắn vừa mở ra đã đóng lại ngay. Hắn đặt cô nắm trên giường, mà lúc này Chư Nhị cũng nửa tỉnh nửa mê, mắt nhắm mắt mở ngó hắn. Thật ra tầm nhìn của cô cứ mờ mờ ảo ảo thực chất không thể nhận định kĩ người trước mặt.
Hắn định tháo cà vạt, tay chỉ mới đụng đến mép vải chợt dưng Chư Nhị giật ngược người ngồi dậy khiến hắn cũng phải bắn mình.
“Em sao thế?” Hắn hỏi.
Câu nói vừa dứt, Chư Nhị đột ngột choàng hai cánh tay bá qua cổ hắn, hơi thở nóng ấm còn vươn mùi rượu nồng của cô thản nhiên lướt qua hỏm cổ hắn như một phương pháp kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
“Em!” Hạc Lập Duân đỏ mặt, hắn còn chưa kịp làm gì cô đã vội vàng tấn công trước thế này.
Tiếp đó, Chư Nhị trượt người xuống, đặt môi mình dừng ở phần cổ nam tính. Hai mắt cô lim dim, nhưng chiếc lưỡi đinh hương lại vô thức thè ra liếm lấy yết hầu của Hạc Lập Duân.
Hắn chính thức bị cô phóng tới mức giới hạn, nghiến răng, dùng hai ngón tay mạnh mẽ tóm chặt cằm cô: “Em muốn thế nào? Thử thách tôi?”
Chư Nhị chớp chớp con ngươi hơi híp, miệng nhỏ hé mở muốn nói gì đấy một cách khó khăn: “N… Nóng! Nóng!” Cô kêu được hai tiếng đã né mình khỏi bàn tay hắn, cứ tưởng cô sẽ làm gì nào ngờ những đầu ngón tay thon thả của cô từ từ tháo gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi ra.
Hắn trợn ngược mắt lên, Chư Nhị thao tác vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong một vài giây cô đã tự cởi bỏ hết áo của mình. Chưa dừng lại ở đó, cô luồn tay ra sau lưng, được ba nốt nhạc, áo ngực màu kem của cô rơi trên ga giường. Chư Nhị bình thản cầm lấy rồi vứt thẳng xuống sàn nhà.
Cặp ngực căng tròn đập vào đồng tử của Hạc Lập Duân, chứng kiến toàn bộ cảnh cô thoát y trước mặt hắn, còn không phải mỡ treo miệng mèo?
Chư Nhị ôn tồn mắt đối mắt với Hạc Lập Duân, cô nghiêng đầu: “Chồng?”
Cậu bé bên dưới đũng quần của hắn nhô cứng tựa hồ rất muốn thoát khỏi lá chắn mà bùng phát sức mạnh vô song của bản thân. Hạc Lập Duân vồ tới ôm chầm lấy cô, thổi phù một làn khí lên tai cô khiến Chư Nhị nhồn nhột nhăn mặt, tiếp theo nhe răng cắn nhẹ lên vành tai nhạy cảm ấy.
Một luồng điện xoẹt ngang người Chư Nhị, cơ thể cô khẽ khàng uốn cong.
“Gây ra tội rồi giờ muốn ngủ?” Hắn nhìn cô hai mắt nhắm tịt thì cười khinh khi.
Dựng người cô dậy, đồng tử của hắn tràn ngập ham muốn dâm tà. Chư Nhị ngủ cũng không yên, dường như hắn đã quả quyết hôm nay sẽ xử đẹp cô.
Chư Nhị thỏ thẻ mơ màng: “Chuyện gì vậy?”
Hắn buồn cười, rất muốn trêu chọc cô: “Cởi đồ cho tôi.”
Chư Nhị gật gù đầu, không hề suy nghĩ đáp: “Được!” Nói xong, cô nắm lấy cà vạt hắn giật mạnh lại phía mình làm hắn phải chống hai cánh tay lên giường, sau đó cẩn thận cởi nút áo cho hắn.
Nhìn cơ thể cô cứ thế loã lồ trước mắt, hắn nuốt ực nước bọt trong họng, giở giọng trách mắng: “Em không thể nhanh hơn một chút à?”
Chư Nhị rõ ràng đã say khướt, chẳng biết trời trăng mây gió gì vẫn cứ trừng mắt với hắn: “Vội cái gì?”
Cô cởϊ áσ ra cho hắn trực tiếp ném đi luôn, nhưng bàn tay đang đặt ở hai bên hông quần hắn khựng lại. Chư Nhị cố dùng não bộ suy nghĩ cẩn thận, ngẩng mặt nhìn người đàn ông đang vô cùng thích thú, cô bỏ tay ra, phán một câu xanh rờn: “Thôi! Không làm nữa!” Song ngã rụp xuống chiếc đệm êm ái.
Mặt Hạc Lập Duân trắng bệch, khoé môi giật giật: “Ha!” Hắn cười khẩy cô, tự thoát y phần dưới cho chính mình luôn rồi bổ nhào về phía cô.
Cánh môi mỏng quyến rũ của hắn nhẹ nhàng du ngoạn ở hỏm cổ nõn nà, lại ra sức ngậm muốt không hề khoan thai. Chư Nhị tất nhiên nhột phải biết, cô bật cười khanh khách: “Đừng! Đừng mà! Ha ha… Nhột… nhột quá!” Cô chưa nói hết câu, hắn đã cắn mạnh vào tư phương mềm mịn kia.
Chư Nhị không kìm được rêи ɾỉ ngay sau đấy: “A! Ư… đau!”
Bàn tay hư hỏng của hắn lần mò dần xuống hạ thân bên dưới của cô, tìm cách kéo khoá quần cô. Cứ thế giây lát tất cả quần áo đã nằm dài trên đất.
Hạc Lập Duân xoay người cô nằm úp lại, hôn nhẹ lên vai cô, thủ thỉ vào tai: “Thả lỏng nhé, là em muốn bị ăn thịt.” Dứt câu, cấm vật mạnh bạo đâm thẳng vào nơi tư mật của cô từ phía sau.
“Á… ưm!”
Hắn uyển chuyển thúc thúc cơ thể mình từng hồi một làm thân hình nhỏ cũng di chuyển theo tiết tấu đó. Bàn tay rám nắng của hắn chưa hề có ý dừng lại, trực tiếp xoa nhẹ từ phần bụng xẹp đi lên hai chiếc màn thầu tròn trĩnh, không ngừng nhào nặn cuồng phong.
“Đừng… đừng như vậy mà!” Chư Nhị liên tục mở miệng xin tha. Hạc Lập Duân để hạ bộ ra ra vào vào vô cùng nhanh còn chẳng buồn khoan thai như thể bao nhiêu cơn nhẫn nhịn mấy năm nay trả đủ hết làm cô đau oái oăm.
Môi hắn liên tục để lại chi chít các vết hôn đỏ đỏ hồng hồng trên tấm lưng trần trụi, láng mịn của Chư Nhị, từng tia điện sét cứ thay phiên xuyệt ngang thần óc cô, hắn hôn tới đâu Chư Nhị vặn vẹo tới đó.
Tiếp tục dùng tay bóp mạnh phần mông gần trong gang tấc của cô, “A!”
Chư Nhị mệt lử, nước mắt ầng ậng ở khoé mi ào ạt chảy xuống. Cô vợ nhỏ ngây thơ tức khắc buông lời oán trách hắn: “Độc ác! Hức! Mạnh như vậy để làm gì chứ?”
Hắn bật cười, dùng tay quệt đi những giọt nước mắt dễ rơi kia, hôn lên mi mắt cô, hỏi nhỏ: “Em có thích tư thế này không?”
Chư Nhị nhận ra giọng nói có phần quen thuộc: “Hạc Lập Duân? Hức!”
“Ừ, tôi đây!” Hắn áp má mình lên má cô, ma sát tình cảm.
Cô bĩu môi, mếu máo: “Không thích! Tuyệt đối không thích!”
Hắn nhìn cô chằm chằm, bộ dạng vô cùng nghiêm túc: “Không thích sao? Vậy chúng ta đổi tư thế khác.”
Nói rồi hắn lật người cô nằm ngửa lại, mặc kệ Chư Nhị hoảng hốt: “Anh còn muốn làm nữa ư?!”