Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
“Cướp! Lại có cướp nữa rồi!”
Cả một tuần nay vãn lại, xung quanh làng Tụ Hoan nơi ngoại ô cách xa thủ đô Chỉ Chân thường xuyên dấy lên tin đồn có trộm cắp.
Những vụ trộm có đôi phần nhẹ nhàng nhưng đối với mỗi người dân làm ăn, buôn bán nơi đây thật sự là một mất mát lớn thêm từng ngày.
Các cư dân đánh cá ven biển hễ đem thúng cá vừa giăng lưới lên ra chợ bán là y như rằng quay đầu đi nhìn lại kho hàng chắc chắn đã mất một, hai con cá.
Còn quầy bán thịt cũng gặp trường hợp tương tự, chỉ cần một phút xao lãng là sẽ mất một kí thịt heo hoặc thịt bò.
Dần dần người dân trở nên hỗn loạn, nhà nhà báo lên phường, lên quận kêu gọi mau chóng cử người ra truy tìm tên trộm đang hoành hành kia để còn không phải lỗ thêm một khoảng vốn lương thực nào nữa. Nhưng kết quả là bằng không.
Chỉ có thể có hai nguyên nhân mà lực lượng công an không thể truy lùng ra được. Một, là vì tên trộm kia quá mức chuyên nghiệp. Hai, là do công an ở những vùng ven này quá sức hời hợt với công việc.
Mà cả hai lý do trên, Tư Đồ Chư Nhị đều bác bỏ tất. Bởi suy cho cùng, tên trộm mà mọi người vẫn hay đồn đoán mấy bữa nay đích thị là cô.
Tư Đồ Chư Nhị một mình ngồi giữa gian phòng khách hiu quạnh. Không có hơi ấm của gia đình, không có những tiếng nói, cười đùa vui vẻ mà cô vẫn thường hay nghe. Những thói quen hằng ngày của cô hay làm như mỗi sáng mở mắt chưa cần biết điều gì đã chạy qua phòng mẹ hoặc xuống bếp ôm lấy Mộ Lam, đều bị bỏ hẳn.
Nước mắt khẽ lăn trên đôi gò má lấm lem bùn đất. Cô đưa một ổ bánh mì không mình vừa cắp được ở tiệm cô Vương đầu ngõ gặm một miếng. Ổ bánh mì vừa khô vừa nhạt, Chư Nhị sở dĩ ráng ăn nó như một thứ lót dạ qua ngày.
Thực tâm từ nhỏ được nuôi dạy đàng hoàng trên cương vị một cô tiểu thư họ Tư Đồ, rất sớm cô đã có thể nhận định được hành vi trộm cướp là sai trái.
Mẹ mất, trong nhà có lục tung cũng không còn bất cứ thứ tiền bạc gì để cô có thể mua một chút lương thực. Thường ngày cuộc sống của mẹ con cô cũng tạm được gọi là ăn đủ, cha bỏ nhà ra đi, cuộc sống về sau cũng thay đổi. Mẹ cô phụ giúp hết hàng buôn cá đến buôn thịt. Cuối ngày sẽ mang về chút đồ ăn nấu cơm.
Chư Nhị vừa cô đơn vừa cảm giác được cơn đau dồn dập từ dạ dày trồi lên. Cô ra ngoài xin xỏ hàng xóm có thể cho cô nhờ một chút đồ ăn hay không. Cuối cùng họ ném lại cho cô một câu: “Tiểu thư, cô là tiểu thư đấy! Hết trò chơi cũng đừng tới đây quấy phá chúng tôi!”
Lòng Chư Nhị nguội lạnh. Thật sự người ngoài không biết, nếu không được cưu mang, năm đó một khi đã đi theo cha, cô làm sao có thể quay về Tư Đồ gia mà nhận mình là một tiểu thư?
Chư Nhị nhịn đến tối, thần sắc kém đi sắp ngất xỉu thì từ ngoài sân đột nhiên có mấy tiếng lục đục kì lạ. Sau đó cô phát hiện ra trà trộn gần đây có một con mèo hoang. Mà mèo hoang thì luôn có sở thích trộm cá của người dân. Miệng nó ngậm một con cá tươi, lúc băng qua hàng rào nhà cô làm rớt miếng cá, lại không thể với tới lấy đã thấy cô bước ra ngoài. Sợ hãi, mèo con đành bỏ chạy.
Chư Nhị lượm con cá lên, thở dài. Sinh ra ngậm thìa vàng thì không thấy. Giờ đây cô không khác một kẻ ăn xin bị bỏ đói. Chỉ cần là đồ ăn, dù có rớt đất cũng phải cam tâm tình nguyện.
Cô cầm con cá kia vào nhà, dùng vòi nước rửa thật sạch. Ít ra cô không phải người vô gia cư.
Vì sống một mình với mẹ, Tư Đồ Chư Nhị thường phụ bà nấu ăn, học hỏi tay nghề của Mộ Lam. Cô sơ chế con cá một lúc cuối cùng cũng chín. Hương thơm của cá chín phảng phất vào mũi, khiến cô đột nhiên bật khóc.
Ngồi một mình trong gian bếp gặm nhắm con cá. Kể từ lúc ấy, thân thể yếu ớt của Chư Nhị nếu không muốn bị chết vì tuyệt thực buộc phải hành nghề cắp đồ ăn.
“Mẹ nó! Bố con thằng nào không mau ngừng cắp trộm đi được không hả?! Nhà dân đã đói khổ, bọn bây còn ăn cắp cái gì?!”
Từ ngoài đường, cả một nhóm người la hét om sòm. Một tuần nay khiến bọn họ tức giận không nguôi, bắt trộm thì mãi không được mà thực phẩm mất như cơm bữa.
Tư Đồ Chư Nhị ngồi trong nhà, cũng nghe rõ mồn một từng chữ họ chửi bới. Cô xoa xoa chiếc bụng xẹp phẳng đang kêu run của mình. Đoán chắc họ liệt cô vào loại tội phạm thất đức, cướp của dân nghèo. Nếu được, Chư Nhị cũng rất muốn nói với họ, cô đều là vì đói, thần óc không tỉnh táo, cũng nghèo mà thôi.
Đối với một cô bé chỉ mới mười ba tuổi, nhịn đói hai, ba ngày liền chính là một sự tra tấn.
Vì thấy bản thân ảnh hưởng quá nhiều đến người dân. Thời gian sau đó Chư Nhị không còn ăn cướp nữa. Cô lục trong nhà một chiếc ba lô vừa người, bỏ hết những di vật của cha và mẹ để lại song quyết định rời nhà ra đi.
Cô thà lưu lạc đầu đường xó chợ tìm người cứu giúp mình hoặc không có ai, còn hơn là hằng đêm ngủ trong nhà đều nhìn thấy hình ảnh Mộ Lam toàn thân rĩ máu chết ngay trước mắt cô trong cơn ác mộng.
Tư Đồ Chư Nhị rời khỏi bản làng thân quen. Trước khi đi còn cúi đầu lặng lẽ chào và lặng lẽ xin lỗi vì một tuần qua bản thân đã phiền phức đến mọi người quá nhiều.
Chư Nhị lang thang ngày đêm trên con đường vắng vẻ, đôi bàn chân của cô do đi bộ hàng giờ liền mà tái phát vết thương cũ. Trên đường đi cô cũng gặp khá nhiều kẻ dòm ngó, bọn họ ban đầu thấy một cô bé non nớt như cô thì liền có suy nghĩ không đương chính. Nhưng càng tới gần, nhìn kĩ bộ dạng thân tàn ma dại của cô, bọn họ sợ phóng xe chạy bất biến.
Sờ khuôn mặt của mình, nhìn lại bộ váy đã dơ bẩn trên người. Cô không đoán được rốt cuộc mình trông thê thảm thế nào. Tuy vậy, đối với Chư Nhị đó lại là chuyện tốt, có thể giúp cô bảo toàn bản thân.
Đi bộ mất hai ngày, không ngờ dọc theo đường thẳng Chư Nhị lại vô tình kéo bản thân đến trung tâm thành phố.
Nhìn những toà cao ốc mọc lên như nấm, điện đóm phát sáng chói chang. Dòng người qua lại tấp nập và các loại xe bốn bánh chạy bon bon trên cao tốc. Cô thoáng trầm trồ.
Trước đây Chư Nhị cũng sống ở thành phố, chỉ là sau khi cha cô rút khỏi cuộc chiếc tranh dành gia môn và bị đuổi khỏi Tư Đồ gia. Đã rất lâu cô chưa được ngắm nghía chốn phồn hoa lộng lẫy này.
Tay nắm ba lô của Chư Nhị siết chặt. Chắc ở đâu đó sẽ có một cô nhi viện nhận cô? Rồi họ có thể cho cô ăn, cho cô nghỉ ngơi mặc dù đồ dùng mang lại sẽ không tốt?
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Chư Nhị bước chân tiến sâu vào nội thành. Cũng khá lâu cô chưa về đây nên đường xá cô không nhớ rõ huống hồ Chỉ Chân từ xưa đến nay vốn rộng lớn và trời thì cũng đã tối mù mịt, Chư Nhị hoàn toàn mất phương hướng.
Tư Đồ Chư Nhị tiếp tục lang thang không có lối về không có đích đến để tới. Gương mặt nhạt nhoà, vô cảm của cô lạnh dần.
Cô hận. Hận Tư Đồ Vực vô cùng. Hận ông ta trên danh nghĩa là bác cả của cô mà bán đứng cha cô với ông bà nội hại cha cô không quay mặt lại nhìn ai. Còn đánh đập mẹ cô đến chết không nhắm mắt.
Nước mắt Chư Nhị lại tuôn chảy, cô cũng không có ý định giơ tay lau đi. Phó mặc hơi nước làm nhoè khung cảnh trước mắt.
“A!”
“Dừng lại!”
“Chụp lấy hắn đi!”
Đột nhiên từ một phía nào đó, Tư Đồ Chư Nhị nghe thấy âm thanh ồn ào. Âm thanh như người và người lần lượt đụng hết bờ tường rồi lại ngã nhào xuống đất.
Cau mày, không phải như mà tất cả thứ cô vừa hình dung đến đều là sự thật.
Trước một con ngõ cụt tối tăm. Một người đàn ông cao lớn, ngũ quan cuốn hút, tuấn tú lại có phần sắc lẹm lạnh lùng đứng giữa vô vàn mấy tên lực lưỡng, mặt mũi bạo tợn.
Chư Nhị nhìn không hiểu. Đánh nhau sao? Nhưng như vậy có phải hơi bất công không? Rõ ràng người đàn ông kia chỉ có một mình, lại tận chục người muốn chạy vào đánh.
Suy nghĩ của cô vừa kết thúc. Mấy gã hùng hổ cầm roi, xách gậy tấn công người đàn ông ấy.
Chư Nhị trợn tròn mắt. Khoan đã!
Tính tình vốn thấy chuyện bất bình không yên nên cô trong phút chốc lo lắng cho người đàn ông xa lạ đó.
“Hự!”
Có vẻ Chư Nhị lo hơi thừa, hắn chỉ cần xoay người một chút, giơ tay cao một chút, đá chân một chút, mấy gã bụ bẵm đã lăn lộn nói lời yêu thương với đất mẹ.
Trố mắt kinh ngạc. Chợt, từ phía sau hắn dửng dưng xuất hiện một cái bóng lớn. Cô sửng sốt, theo quán tính hét lên: “Chú! Cẩn thận đằng sau!”
Hắn chưa kịp chống đỡ, tên kia đã nhanh hơn một bước chụp lấy vai hắn đẩy hắn bật ngửa, hắn loạng choạng đập thẳng lưng vào tường trông hết sức đau đớn.
“Ha ha! Tưởng làm sao, Hạc Lập Duân dương dương tự đắc cũng có ngày tàn!” Gã vừa xô ngã hắn chống hông, cười khành khạch.
Lưng Hạc Lập Duân truyền đến một cơn đau hơi dại. Hắn nhíu mày nhìn gã trước mặt.
BONN…
Một tiếng động vừa trong trẻo mà vừa cho ta cảm giác thốn thía vang lên. Đôi đồng tử của Hạc Lập Duân dãn ra…
Cô bé trước mặt, dáng người nhỏ nhắn, mặt mày nhem nhuốc nhưng vẫn giữ được nét thanh thuần, xinh xắn vốn có ở độ tuổi phát triển.
Chư Nhị trên tay cầm một cái chảo, vừa tác dụng một lực mạnh vào đầu của kẻ định vươn tay đánh hắn.
Ban đầu cô đem theo chảo không phải để nấu ăn mà thực chất là để tự vệ như này. Nhưng mấy ngày qua ai thấy cô cũng chê bai bỏ chạy, còn tưởng sẽ không cần phải dùng đến nó…
Cả một tuần nay vãn lại, xung quanh làng Tụ Hoan nơi ngoại ô cách xa thủ đô Chỉ Chân thường xuyên dấy lên tin đồn có trộm cắp.
Những vụ trộm có đôi phần nhẹ nhàng nhưng đối với mỗi người dân làm ăn, buôn bán nơi đây thật sự là một mất mát lớn thêm từng ngày.
Các cư dân đánh cá ven biển hễ đem thúng cá vừa giăng lưới lên ra chợ bán là y như rằng quay đầu đi nhìn lại kho hàng chắc chắn đã mất một, hai con cá.
Còn quầy bán thịt cũng gặp trường hợp tương tự, chỉ cần một phút xao lãng là sẽ mất một kí thịt heo hoặc thịt bò.
Dần dần người dân trở nên hỗn loạn, nhà nhà báo lên phường, lên quận kêu gọi mau chóng cử người ra truy tìm tên trộm đang hoành hành kia để còn không phải lỗ thêm một khoảng vốn lương thực nào nữa. Nhưng kết quả là bằng không.
Chỉ có thể có hai nguyên nhân mà lực lượng công an không thể truy lùng ra được. Một, là vì tên trộm kia quá mức chuyên nghiệp. Hai, là do công an ở những vùng ven này quá sức hời hợt với công việc.
Mà cả hai lý do trên, Tư Đồ Chư Nhị đều bác bỏ tất. Bởi suy cho cùng, tên trộm mà mọi người vẫn hay đồn đoán mấy bữa nay đích thị là cô.
Tư Đồ Chư Nhị một mình ngồi giữa gian phòng khách hiu quạnh. Không có hơi ấm của gia đình, không có những tiếng nói, cười đùa vui vẻ mà cô vẫn thường hay nghe. Những thói quen hằng ngày của cô hay làm như mỗi sáng mở mắt chưa cần biết điều gì đã chạy qua phòng mẹ hoặc xuống bếp ôm lấy Mộ Lam, đều bị bỏ hẳn.
Nước mắt khẽ lăn trên đôi gò má lấm lem bùn đất. Cô đưa một ổ bánh mì không mình vừa cắp được ở tiệm cô Vương đầu ngõ gặm một miếng. Ổ bánh mì vừa khô vừa nhạt, Chư Nhị sở dĩ ráng ăn nó như một thứ lót dạ qua ngày.
Thực tâm từ nhỏ được nuôi dạy đàng hoàng trên cương vị một cô tiểu thư họ Tư Đồ, rất sớm cô đã có thể nhận định được hành vi trộm cướp là sai trái.
Mẹ mất, trong nhà có lục tung cũng không còn bất cứ thứ tiền bạc gì để cô có thể mua một chút lương thực. Thường ngày cuộc sống của mẹ con cô cũng tạm được gọi là ăn đủ, cha bỏ nhà ra đi, cuộc sống về sau cũng thay đổi. Mẹ cô phụ giúp hết hàng buôn cá đến buôn thịt. Cuối ngày sẽ mang về chút đồ ăn nấu cơm.
Chư Nhị vừa cô đơn vừa cảm giác được cơn đau dồn dập từ dạ dày trồi lên. Cô ra ngoài xin xỏ hàng xóm có thể cho cô nhờ một chút đồ ăn hay không. Cuối cùng họ ném lại cho cô một câu: “Tiểu thư, cô là tiểu thư đấy! Hết trò chơi cũng đừng tới đây quấy phá chúng tôi!”
Lòng Chư Nhị nguội lạnh. Thật sự người ngoài không biết, nếu không được cưu mang, năm đó một khi đã đi theo cha, cô làm sao có thể quay về Tư Đồ gia mà nhận mình là một tiểu thư?
Chư Nhị nhịn đến tối, thần sắc kém đi sắp ngất xỉu thì từ ngoài sân đột nhiên có mấy tiếng lục đục kì lạ. Sau đó cô phát hiện ra trà trộn gần đây có một con mèo hoang. Mà mèo hoang thì luôn có sở thích trộm cá của người dân. Miệng nó ngậm một con cá tươi, lúc băng qua hàng rào nhà cô làm rớt miếng cá, lại không thể với tới lấy đã thấy cô bước ra ngoài. Sợ hãi, mèo con đành bỏ chạy.
Chư Nhị lượm con cá lên, thở dài. Sinh ra ngậm thìa vàng thì không thấy. Giờ đây cô không khác một kẻ ăn xin bị bỏ đói. Chỉ cần là đồ ăn, dù có rớt đất cũng phải cam tâm tình nguyện.
Cô cầm con cá kia vào nhà, dùng vòi nước rửa thật sạch. Ít ra cô không phải người vô gia cư.
Vì sống một mình với mẹ, Tư Đồ Chư Nhị thường phụ bà nấu ăn, học hỏi tay nghề của Mộ Lam. Cô sơ chế con cá một lúc cuối cùng cũng chín. Hương thơm của cá chín phảng phất vào mũi, khiến cô đột nhiên bật khóc.
Ngồi một mình trong gian bếp gặm nhắm con cá. Kể từ lúc ấy, thân thể yếu ớt của Chư Nhị nếu không muốn bị chết vì tuyệt thực buộc phải hành nghề cắp đồ ăn.
“Mẹ nó! Bố con thằng nào không mau ngừng cắp trộm đi được không hả?! Nhà dân đã đói khổ, bọn bây còn ăn cắp cái gì?!”
Từ ngoài đường, cả một nhóm người la hét om sòm. Một tuần nay khiến bọn họ tức giận không nguôi, bắt trộm thì mãi không được mà thực phẩm mất như cơm bữa.
Tư Đồ Chư Nhị ngồi trong nhà, cũng nghe rõ mồn một từng chữ họ chửi bới. Cô xoa xoa chiếc bụng xẹp phẳng đang kêu run của mình. Đoán chắc họ liệt cô vào loại tội phạm thất đức, cướp của dân nghèo. Nếu được, Chư Nhị cũng rất muốn nói với họ, cô đều là vì đói, thần óc không tỉnh táo, cũng nghèo mà thôi.
Đối với một cô bé chỉ mới mười ba tuổi, nhịn đói hai, ba ngày liền chính là một sự tra tấn.
Vì thấy bản thân ảnh hưởng quá nhiều đến người dân. Thời gian sau đó Chư Nhị không còn ăn cướp nữa. Cô lục trong nhà một chiếc ba lô vừa người, bỏ hết những di vật của cha và mẹ để lại song quyết định rời nhà ra đi.
Cô thà lưu lạc đầu đường xó chợ tìm người cứu giúp mình hoặc không có ai, còn hơn là hằng đêm ngủ trong nhà đều nhìn thấy hình ảnh Mộ Lam toàn thân rĩ máu chết ngay trước mắt cô trong cơn ác mộng.
Tư Đồ Chư Nhị rời khỏi bản làng thân quen. Trước khi đi còn cúi đầu lặng lẽ chào và lặng lẽ xin lỗi vì một tuần qua bản thân đã phiền phức đến mọi người quá nhiều.
Chư Nhị lang thang ngày đêm trên con đường vắng vẻ, đôi bàn chân của cô do đi bộ hàng giờ liền mà tái phát vết thương cũ. Trên đường đi cô cũng gặp khá nhiều kẻ dòm ngó, bọn họ ban đầu thấy một cô bé non nớt như cô thì liền có suy nghĩ không đương chính. Nhưng càng tới gần, nhìn kĩ bộ dạng thân tàn ma dại của cô, bọn họ sợ phóng xe chạy bất biến.
Sờ khuôn mặt của mình, nhìn lại bộ váy đã dơ bẩn trên người. Cô không đoán được rốt cuộc mình trông thê thảm thế nào. Tuy vậy, đối với Chư Nhị đó lại là chuyện tốt, có thể giúp cô bảo toàn bản thân.
Đi bộ mất hai ngày, không ngờ dọc theo đường thẳng Chư Nhị lại vô tình kéo bản thân đến trung tâm thành phố.
Nhìn những toà cao ốc mọc lên như nấm, điện đóm phát sáng chói chang. Dòng người qua lại tấp nập và các loại xe bốn bánh chạy bon bon trên cao tốc. Cô thoáng trầm trồ.
Trước đây Chư Nhị cũng sống ở thành phố, chỉ là sau khi cha cô rút khỏi cuộc chiếc tranh dành gia môn và bị đuổi khỏi Tư Đồ gia. Đã rất lâu cô chưa được ngắm nghía chốn phồn hoa lộng lẫy này.
Tay nắm ba lô của Chư Nhị siết chặt. Chắc ở đâu đó sẽ có một cô nhi viện nhận cô? Rồi họ có thể cho cô ăn, cho cô nghỉ ngơi mặc dù đồ dùng mang lại sẽ không tốt?
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Chư Nhị bước chân tiến sâu vào nội thành. Cũng khá lâu cô chưa về đây nên đường xá cô không nhớ rõ huống hồ Chỉ Chân từ xưa đến nay vốn rộng lớn và trời thì cũng đã tối mù mịt, Chư Nhị hoàn toàn mất phương hướng.
Tư Đồ Chư Nhị tiếp tục lang thang không có lối về không có đích đến để tới. Gương mặt nhạt nhoà, vô cảm của cô lạnh dần.
Cô hận. Hận Tư Đồ Vực vô cùng. Hận ông ta trên danh nghĩa là bác cả của cô mà bán đứng cha cô với ông bà nội hại cha cô không quay mặt lại nhìn ai. Còn đánh đập mẹ cô đến chết không nhắm mắt.
Nước mắt Chư Nhị lại tuôn chảy, cô cũng không có ý định giơ tay lau đi. Phó mặc hơi nước làm nhoè khung cảnh trước mắt.
“A!”
“Dừng lại!”
“Chụp lấy hắn đi!”
Đột nhiên từ một phía nào đó, Tư Đồ Chư Nhị nghe thấy âm thanh ồn ào. Âm thanh như người và người lần lượt đụng hết bờ tường rồi lại ngã nhào xuống đất.
Cau mày, không phải như mà tất cả thứ cô vừa hình dung đến đều là sự thật.
Trước một con ngõ cụt tối tăm. Một người đàn ông cao lớn, ngũ quan cuốn hút, tuấn tú lại có phần sắc lẹm lạnh lùng đứng giữa vô vàn mấy tên lực lưỡng, mặt mũi bạo tợn.
Chư Nhị nhìn không hiểu. Đánh nhau sao? Nhưng như vậy có phải hơi bất công không? Rõ ràng người đàn ông kia chỉ có một mình, lại tận chục người muốn chạy vào đánh.
Suy nghĩ của cô vừa kết thúc. Mấy gã hùng hổ cầm roi, xách gậy tấn công người đàn ông ấy.
Chư Nhị trợn tròn mắt. Khoan đã!
Tính tình vốn thấy chuyện bất bình không yên nên cô trong phút chốc lo lắng cho người đàn ông xa lạ đó.
“Hự!”
Có vẻ Chư Nhị lo hơi thừa, hắn chỉ cần xoay người một chút, giơ tay cao một chút, đá chân một chút, mấy gã bụ bẵm đã lăn lộn nói lời yêu thương với đất mẹ.
Trố mắt kinh ngạc. Chợt, từ phía sau hắn dửng dưng xuất hiện một cái bóng lớn. Cô sửng sốt, theo quán tính hét lên: “Chú! Cẩn thận đằng sau!”
Hắn chưa kịp chống đỡ, tên kia đã nhanh hơn một bước chụp lấy vai hắn đẩy hắn bật ngửa, hắn loạng choạng đập thẳng lưng vào tường trông hết sức đau đớn.
“Ha ha! Tưởng làm sao, Hạc Lập Duân dương dương tự đắc cũng có ngày tàn!” Gã vừa xô ngã hắn chống hông, cười khành khạch.
Lưng Hạc Lập Duân truyền đến một cơn đau hơi dại. Hắn nhíu mày nhìn gã trước mặt.
BONN…
Một tiếng động vừa trong trẻo mà vừa cho ta cảm giác thốn thía vang lên. Đôi đồng tử của Hạc Lập Duân dãn ra…
Cô bé trước mặt, dáng người nhỏ nhắn, mặt mày nhem nhuốc nhưng vẫn giữ được nét thanh thuần, xinh xắn vốn có ở độ tuổi phát triển.
Chư Nhị trên tay cầm một cái chảo, vừa tác dụng một lực mạnh vào đầu của kẻ định vươn tay đánh hắn.
Ban đầu cô đem theo chảo không phải để nấu ăn mà thực chất là để tự vệ như này. Nhưng mấy ngày qua ai thấy cô cũng chê bai bỏ chạy, còn tưởng sẽ không cần phải dùng đến nó…