-
Chương 33: Hai người là nhân viên vệ sinh theo giờ
Tạ Thanh Vũ đi đến cạnh Cố Thanh Uyên, khoác lấy cánh tay cô cười nói: “Đi nào Thanh Uyên, dẫn tôi đi tham quan một chút”.
“Hả, chuyện này…”, Cố Thanh Uyên lộ ra vẻ mặt khó xử.
Cô biết chắc chắn căn nhà Dạ Minh mua không phải là căn biệt thự này, giờ mà để lộ ra thì mất mặt lắm.
“Đi thôi, đã đến trước cửa nhà rồi còn không mời bạn cũ vào nhà uống trà sao”, Tạ Thanh Vũ nói.
Tạ Thanh Vũ đã nói đến thế, Cố Thanh Uyên cũng không thể từ chối thêm nữa, chỉ có thể nhìn Dạ Minh với ánh mắt cầu cứu, nhưng đối phương vẫn bình tĩnh vô cùng.
Tên ngốc này, đã lúc nào rồi mà còn bình tĩnh thế, chẳng phải cố ý khiến cô mất mặt à?
Nhưng ngay sau đó cô ngây người.
Dạ Minh lấy chìa khóa ra rồi mở cửa.
Tạ Thanh Vũ cũng khá ngạc nhiên, tên này thế mà lại có chìa khóa, lẽ nào căn nhà này là của anh ta mua thật?
Không thể nào, không thể nào! Đây chắc chắn là nhà của một người bạn giàu có nào đó của anh ta nhờ họ thỉnh thoảng đến trông coi, hoặc hai người là nhân viên vệ sinh làm theo giờ được thuê để dọn dẹp, ừm, chắc chắn là thế!
Vừa bước vào, cô ta càng xác định suy nghĩ của mình.
Tất cả đồ vật trong nhà đều được phủ một lớp vải dày, khắp nơi đều phủ một tầng bụi, rõ ràng là đã lâu không có ai ở.
“À, xin lỗi Thanh Vũ nhé, Dạ Minh vừa mua căn nhà này, lần đầu tôi đến nên cũng không biết nơi này lộn xộn như thế”, Cố Thanh Uyên cảm thấy lúng túng cười nói.
Tạ Thanh Vũ thầm cười nhạo, đến giờ mà còn giả vờ với tôi à! Được thôi, nếu đã thế tôi sẽ xé mặt nạ giả vờ của cô xuống.
“Không sao đâu Thanh Uyên, về sau cậu sẽ sống ở đây, chúng ta là hàng xóm, thường xuyên liên lạc nhé, à đúng rồi…”, Tạ Thanh Vũ hắng giọng, sau đó nói: “Vừa lúc hai hôm nữa có một buổi họp lớp, cậu nhất định phải đến tham gia đấy”.
“Họp lớp? Tôi, tôi không đi được”, Cố Thanh Uyên vừa nghe là họp lớp bèn từ chối.
Từ sau khi bị nhà họ Cố đuổi đi, tất cả những người bạn trước đó đều không chủ động liên lạc với cô nữa.
Không chỉ thế, vì chữa bệnh cho Tâm Ngữ, trước đây cô còn từng mặt dày liên hệ với không ít bạn học để mượn tiền nhưng chẳng người nào chịu cho cô mượn cả.
“Sao cậu có thể không đi? Mỗi lần họp lớp, mọi người đều nói rất nhớ cậu, lần này cậu không được vắng mặt nữa!”, Tạ Thanh Vũ nghiêm túc nói.
Cố Thanh Uyên cúi đầu không nói, mình vắng mặt sao? Đã nhiều năm rồi, các cậu họp lớp vẫn chưa từng báo cho tôi mà!
“Quyết định thế nhé, đến lúc đó tôi báo cho cậu, các cậu tranh thủ thời gian dọn dẹp đi, tạm biệt…”, Tạ Thanh Vũ chế giễu, cũng không thèm quay đầu lại mà đi ra khỏi nhà.
Một đôi làm công mà còn không biết ngượng nói với mình là mua biệt thự cơ đấy, cũng biết giả vờ lắm.
Sau khi Tạ Thanh Vũ đi, Cố Thanh Uyên xoay người nhìn chằm chằm Dạ Minh, hỏi: “Đây là căn nhà nhỏ các anh nói à?”
Dạ Minh gật đầu: “Ừ”.
Cố Thanh Uyên cắn môi, quở trách: “Thế này mà còn nhỏ? Vậy thế nào mới lớn? Dạ Minh, từ bao giờ mà anh cũng học được khoe mẽ thế hả?”
…
Dạ Minh sửng sốt.
Đường đường là Điện chủ Tru Thần Điện, xét về quyền lực, dưới trướng anh là năm Chiến Thần Sứ, cả trăm vị Chiến Thần, hàng triệu tướng sĩ tinh nhuệ.
Xét về tiền tài, cực kỳ giàu có!
Anh khoe mẽ lúc nào? Anh cần khoe khoang sao? Nếu anh khoe thật thì có ai vượt qua anh nổi?
Hai người bận rộn cả một buổi chiều mới dọn dẹp xong tầng một, Dạ Minh nói muốn gọi người đến dọn nhưng Cố Thanh Uyên cố chấp không chịu, nói là nhà của mình thì việc dọn dẹp cũng là hạnh phúc.
Đến giờ cơm, qua một buổi chiều vận động, Cố Thanh Uyên cảm thấy rất đói.
Trong nhà bếp chẳng có gì cả, chỉ đành ra ngoài ăn cơm.
Lúc này lại có cảm giác con đường trong khu dân cư cực kỳ dài, nhiều năm thế rồi lần đầu tiên Cố Thanh Uyên có suy nghĩ muốn mua xe.
Bệnh của con gái khỏi hẳn rồi, dĩ nhiên tài chính cũng không còn eo hẹp nữa.
Với cả, mấy ngày nữa con gái phải đi học, mỗi ngày đưa đón cũng tiện.
Có thể mượn tiền mua xe trước, đợi đến khi tiệm hoa kinh doanh lại bình thường, việc trả lãi hàng tháng sẽ không phải là vấn đề lớn.
Dạ Minh nói cô có thể chọn bất kỳ chiếc xe nào trên thị trường, nhưng Cố Thanh Uyên nhất quyết không chịu, nói nếu muốn mua thì mua một chiếc xe nhỏ như Golf Honda là được, cũng dễ lái dễ dùng.
Hai người ăn xong cơm tối, Dạ Minh nói ở khách sạn vài ngày trước, đợi nơi này được dọn dẹp sạch sẽ rồi chuyển vào.
Bị Cố Thanh Uyên trách móc một hồi, nói là phí tiền.
Cuộc sống túng thiếu mấy năm nay làm cho cô đã có thói quen tiết kiệm.
Dạ Minh cũng không cố chấp nữa, hai người quay lại phòng tầng hầm.
Vừa bước đến trước cửa, Cố Thanh Uyên cứ tưởng đi nhầm nhà, xác nhận lại lần nữa, không nhầm, là nơi này mà!
Chỉ thấy trong ngoài phòng khắp nơi chất đống rất nhiều quà, đến nỗi chẳng có chỗ trống bước chân vào.
Tâm Ngữ ngồi xổm bên cạnh khóc không ngừng.
“Sao thế Tâm Ngữ?”, Cố Thanh Uyên vội bước sang, xoa đầu con gái hỏi.
“Mẹ, mẹ ơi…”, vừa nhìn thấy mẹ, Tâm Ngữ khóc lóc nhào vào lòng Cố Thanh Uyên.
Cố Thanh Uyên nhẹ nhàng xoa lưng con gái, khẽ hỏi: “Sao thế Tâm Ngữ, nói cho mẹ nghe xem”.
“Mấy hộp này là chú Cô Bại Thiên tặng cho con, mấy cái này là chú Nam Cung Yến tặng, còn đây nữa, là chú Lạc Phong tặng”, Tâm Ngữ chỉ vào những chiếc hộp khắp nơi, nức nở nói.
“Mẹ dặn Tâm Ngữ không được đòi hỏi quá quắt. Tâm Ngữ cũng đã nói nhiều lần là không cần, không cần nhưng các chú ấy không nghe, hu hu…”, nói rồi Tâm Ngữ lại “buồn phiền” bật khóc.
Cố Thanh Uyên ngơ ngác không hiểu, Cô Bại Thiên? Nam Cung Yến? Lạc Phong? Mấy người đó là ai vậy?
“Hả, chuyện này…”, Cố Thanh Uyên lộ ra vẻ mặt khó xử.
Cô biết chắc chắn căn nhà Dạ Minh mua không phải là căn biệt thự này, giờ mà để lộ ra thì mất mặt lắm.
“Đi thôi, đã đến trước cửa nhà rồi còn không mời bạn cũ vào nhà uống trà sao”, Tạ Thanh Vũ nói.
Tạ Thanh Vũ đã nói đến thế, Cố Thanh Uyên cũng không thể từ chối thêm nữa, chỉ có thể nhìn Dạ Minh với ánh mắt cầu cứu, nhưng đối phương vẫn bình tĩnh vô cùng.
Tên ngốc này, đã lúc nào rồi mà còn bình tĩnh thế, chẳng phải cố ý khiến cô mất mặt à?
Nhưng ngay sau đó cô ngây người.
Dạ Minh lấy chìa khóa ra rồi mở cửa.
Tạ Thanh Vũ cũng khá ngạc nhiên, tên này thế mà lại có chìa khóa, lẽ nào căn nhà này là của anh ta mua thật?
Không thể nào, không thể nào! Đây chắc chắn là nhà của một người bạn giàu có nào đó của anh ta nhờ họ thỉnh thoảng đến trông coi, hoặc hai người là nhân viên vệ sinh làm theo giờ được thuê để dọn dẹp, ừm, chắc chắn là thế!
Vừa bước vào, cô ta càng xác định suy nghĩ của mình.
Tất cả đồ vật trong nhà đều được phủ một lớp vải dày, khắp nơi đều phủ một tầng bụi, rõ ràng là đã lâu không có ai ở.
“À, xin lỗi Thanh Vũ nhé, Dạ Minh vừa mua căn nhà này, lần đầu tôi đến nên cũng không biết nơi này lộn xộn như thế”, Cố Thanh Uyên cảm thấy lúng túng cười nói.
Tạ Thanh Vũ thầm cười nhạo, đến giờ mà còn giả vờ với tôi à! Được thôi, nếu đã thế tôi sẽ xé mặt nạ giả vờ của cô xuống.
“Không sao đâu Thanh Uyên, về sau cậu sẽ sống ở đây, chúng ta là hàng xóm, thường xuyên liên lạc nhé, à đúng rồi…”, Tạ Thanh Vũ hắng giọng, sau đó nói: “Vừa lúc hai hôm nữa có một buổi họp lớp, cậu nhất định phải đến tham gia đấy”.
“Họp lớp? Tôi, tôi không đi được”, Cố Thanh Uyên vừa nghe là họp lớp bèn từ chối.
Từ sau khi bị nhà họ Cố đuổi đi, tất cả những người bạn trước đó đều không chủ động liên lạc với cô nữa.
Không chỉ thế, vì chữa bệnh cho Tâm Ngữ, trước đây cô còn từng mặt dày liên hệ với không ít bạn học để mượn tiền nhưng chẳng người nào chịu cho cô mượn cả.
“Sao cậu có thể không đi? Mỗi lần họp lớp, mọi người đều nói rất nhớ cậu, lần này cậu không được vắng mặt nữa!”, Tạ Thanh Vũ nghiêm túc nói.
Cố Thanh Uyên cúi đầu không nói, mình vắng mặt sao? Đã nhiều năm rồi, các cậu họp lớp vẫn chưa từng báo cho tôi mà!
“Quyết định thế nhé, đến lúc đó tôi báo cho cậu, các cậu tranh thủ thời gian dọn dẹp đi, tạm biệt…”, Tạ Thanh Vũ chế giễu, cũng không thèm quay đầu lại mà đi ra khỏi nhà.
Một đôi làm công mà còn không biết ngượng nói với mình là mua biệt thự cơ đấy, cũng biết giả vờ lắm.
Sau khi Tạ Thanh Vũ đi, Cố Thanh Uyên xoay người nhìn chằm chằm Dạ Minh, hỏi: “Đây là căn nhà nhỏ các anh nói à?”
Dạ Minh gật đầu: “Ừ”.
Cố Thanh Uyên cắn môi, quở trách: “Thế này mà còn nhỏ? Vậy thế nào mới lớn? Dạ Minh, từ bao giờ mà anh cũng học được khoe mẽ thế hả?”
…
Dạ Minh sửng sốt.
Đường đường là Điện chủ Tru Thần Điện, xét về quyền lực, dưới trướng anh là năm Chiến Thần Sứ, cả trăm vị Chiến Thần, hàng triệu tướng sĩ tinh nhuệ.
Xét về tiền tài, cực kỳ giàu có!
Anh khoe mẽ lúc nào? Anh cần khoe khoang sao? Nếu anh khoe thật thì có ai vượt qua anh nổi?
Hai người bận rộn cả một buổi chiều mới dọn dẹp xong tầng một, Dạ Minh nói muốn gọi người đến dọn nhưng Cố Thanh Uyên cố chấp không chịu, nói là nhà của mình thì việc dọn dẹp cũng là hạnh phúc.
Đến giờ cơm, qua một buổi chiều vận động, Cố Thanh Uyên cảm thấy rất đói.
Trong nhà bếp chẳng có gì cả, chỉ đành ra ngoài ăn cơm.
Lúc này lại có cảm giác con đường trong khu dân cư cực kỳ dài, nhiều năm thế rồi lần đầu tiên Cố Thanh Uyên có suy nghĩ muốn mua xe.
Bệnh của con gái khỏi hẳn rồi, dĩ nhiên tài chính cũng không còn eo hẹp nữa.
Với cả, mấy ngày nữa con gái phải đi học, mỗi ngày đưa đón cũng tiện.
Có thể mượn tiền mua xe trước, đợi đến khi tiệm hoa kinh doanh lại bình thường, việc trả lãi hàng tháng sẽ không phải là vấn đề lớn.
Dạ Minh nói cô có thể chọn bất kỳ chiếc xe nào trên thị trường, nhưng Cố Thanh Uyên nhất quyết không chịu, nói nếu muốn mua thì mua một chiếc xe nhỏ như Golf Honda là được, cũng dễ lái dễ dùng.
Hai người ăn xong cơm tối, Dạ Minh nói ở khách sạn vài ngày trước, đợi nơi này được dọn dẹp sạch sẽ rồi chuyển vào.
Bị Cố Thanh Uyên trách móc một hồi, nói là phí tiền.
Cuộc sống túng thiếu mấy năm nay làm cho cô đã có thói quen tiết kiệm.
Dạ Minh cũng không cố chấp nữa, hai người quay lại phòng tầng hầm.
Vừa bước đến trước cửa, Cố Thanh Uyên cứ tưởng đi nhầm nhà, xác nhận lại lần nữa, không nhầm, là nơi này mà!
Chỉ thấy trong ngoài phòng khắp nơi chất đống rất nhiều quà, đến nỗi chẳng có chỗ trống bước chân vào.
Tâm Ngữ ngồi xổm bên cạnh khóc không ngừng.
“Sao thế Tâm Ngữ?”, Cố Thanh Uyên vội bước sang, xoa đầu con gái hỏi.
“Mẹ, mẹ ơi…”, vừa nhìn thấy mẹ, Tâm Ngữ khóc lóc nhào vào lòng Cố Thanh Uyên.
Cố Thanh Uyên nhẹ nhàng xoa lưng con gái, khẽ hỏi: “Sao thế Tâm Ngữ, nói cho mẹ nghe xem”.
“Mấy hộp này là chú Cô Bại Thiên tặng cho con, mấy cái này là chú Nam Cung Yến tặng, còn đây nữa, là chú Lạc Phong tặng”, Tâm Ngữ chỉ vào những chiếc hộp khắp nơi, nức nở nói.
“Mẹ dặn Tâm Ngữ không được đòi hỏi quá quắt. Tâm Ngữ cũng đã nói nhiều lần là không cần, không cần nhưng các chú ấy không nghe, hu hu…”, nói rồi Tâm Ngữ lại “buồn phiền” bật khóc.
Cố Thanh Uyên ngơ ngác không hiểu, Cô Bại Thiên? Nam Cung Yến? Lạc Phong? Mấy người đó là ai vậy?