Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ, Em Đừng Trốn Tôi!!! - Chương 1:Hàng Xóm Mới
Hôm nay là một ngày đẹp trời Tư Lam quyết định sẽ ra ngoài mua một ít đồ về nấu bữa sáng thật linh đình, hôm nay là ngày nghỉ nên ở nhà cũng chán chi bằng ra ngoài hít thở không khí sẽ tốt hơn.
Tư Lam vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy ngôi nhà bên cạnh có vài người ra vào, cô tò mò nhìn xem thử, hình như có người chuyển đến đây thì phải.
Tư Lam nhìn thoáng qua thấy một bóng người cao lớn đang mang một thùng hàng từ ngoài xe đi vào bên trong, dù chỉ mới thoáng qua nhưng sao tim của cô lúc này bắt đầu loạn nhịp.
"Đẹp trai quá" Tư Lam đưa mắt nhìn người đó, có lẽ người này sẽ là hàng xóm của cô.
Cô liền nhớ ra mình còn phải đi mua đồ không thể ở đây ngắm mãi được, nếu thật sự là hàng xóm của cô thì sau này vẫn còn có cơ hội ngắm thoải mái.
Cô đi siêu thị mua rất nhiều thứ, mua nhiều đến nổi bây giờ tay cầm không xuể cô thầm mắng bản thân mình.
"Á"
Tư Lam vô tình bị trẹo chân làm cho túi đồ trên tay rơi xuống, cô ngã xuống bên đường cố gắng gượng dậy để nhặt nhưng quả cam đang rơi trên đất.
Chợt một bàn tay đưa ra nhặt hết những quả cam lại cho cô, Tư Lam lúc này ngước mặt lên nhìn là người hàng xóm mới của cô.
"Hôm nay đúng là ngày thật tuyệt vời" Tư Lam thầm nói trong bụng.
"Của cô đây" người đó đi đến đỡ cô dậy và đứa túi cam cho cô.
"Cám ơn anh" Tư Lam ngượng ngùng nhận lấy, không ngờ khi nhìn gần mới thấy kỹ từng đường nét trên khuông mặt ấy.
Nói chung là hoàn hảo, giọng nói trầm ấm khiến cô bị u mê rồi, phải làm sao thoát ra khỏi sự u mê này đây.
"Cô không sao chứ?" Người đó thấy cô đờ người ra liền vỗ nhẹ vai của cô.
"Tôi phải vào nhà rồi cô tự đi được đúng không?"
"À, ừm đúng rồi anh vào nhà đi" lúc này Tư Lam mới hoàn hồn trở lại nếu anh không gọi cô không biết cô cứ ở trên chính tầng mây không biết khi nào mới chịu xuống đây.
Tư Lam quay trở về nhà nhảy lên chiếc giường thân yêu của mình, ôm lấy gối sau đó tưởng tại khung cảnh lúc nãy, cứ như là hoàng tử vậy.
"Đẹp trai, giọng nói trầm ấm, dáng người cao, ôi.... sao đủ tiêu chuẩn thế này"
Cô ôm chiếc gối lăn lộn qua lại, khoảng một lúc sau mới định thần lại mà xuống bếp nấu cơm, suýt nữa cô quên cái bụng đang kêu gào của mình rồi.
Vừa nấu, Tư Lam vừa gọi điện thoại với cô bạn thân của mình tâm sự, mọi chuyện trên đời cô đều tâm sự với cô ấy.
"Sao đẹp trai lắm sao?" Tiêu Phàng nghe đẹp trai cô cũng sáng mắt lên.
"Đẹp lắm hôm nào qua nhà tôi đi!!"
"Tôi cũng muốn thử xem người đó đẹp đến cỡ nào mà khiến cậu u mê đến như vậy"
Trò chuyện suốt cả buổi cuối cùng cơm và đồ ăn cũng chín, Tư Lam vừa nấu đồ ăn vừa gọi điện thoại phải nói là quá cao siêu, nếu người khác mà không tập trung là sẽ bị khét ngay nhưng những chuyện này sao làm khó cô cho được.
Cô có nấu dư một phần, nhìn rất thơm ngon và đẹp mắt trang trí cho món ăn trông đẹp mắt rồi cô hít một hơi thật sâu sau đó mở cửa đi sang nhà của người hàng xóm.
Cô nhẹ gõ cửa, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời lúc này thất vọng định đi về thì cánh cửa liền bật mở, hai má của cô bắt đầu đỏ ủng lên vì người hàng xóm đẹp trai này của cô mới tắm xong.
Chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang người, những giọt nước đang chảy xuống từ tóc xuống yết hầu gợi cảm của anh, body nói chung là cực chuẩn.
Tư Lam khẽ nuốt nước bọt, mơ màng chìm trong ảo mộng đầy màu hồng của mình liền bị giọng nói của anh làm mình giật mình.
"Có chuyện gì vậy?"
"A... chào anh, tôi là người ở cạnh nhà anh, anh mới chuyển đến đúng không? Lúc nãy anh có giúp tôi nhặt đồ đấy anh nhớ không?" Tư Lam nhẹ gãi đầu nói.
"Ừm, không có gì, chuyện nhỏ nhặt thôi, nếu không có gì thì tôi vào nhà đây" người hàng xóm này của cô đúng là lạnh lùng thật lúc nãy còn nhặt đồ giúp cô giọng nói thì trầm ấm cứ nghĩ dễ gần lắm nhưng cô hoàn toàn sai rồi.
"Đợi đã" Tư Lam thấy anh định đóng cửa lại liền chặn ngang cửa.
"...." anh nhìn cô với ánh mắt không mấy hài lòng.
"Tôi có nấu vài món, anh nhận lấy đi, coi như làm quen"
"Được rồi cám ơn"
"Anh tên gì vậy?"
"Tôi tên Thái Trạch Dương"
"Tôi tên Tư Lam rất vui được làm quen" Tư Lam đưa tay ra muốn bắt tay với anh nhưng anh nhìn cô từ trên xuống dưới sau đó liền bắt tay của cô rồi quay đi.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi vào trong đây" nói xong Thái Trạch Dương liền đóng rầm cửa lại, mặt của Tư Lam lúc này rất hụt hẫn đúng là tính cách trái với ngoại hình.
Tư Lam vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy ngôi nhà bên cạnh có vài người ra vào, cô tò mò nhìn xem thử, hình như có người chuyển đến đây thì phải.
Tư Lam nhìn thoáng qua thấy một bóng người cao lớn đang mang một thùng hàng từ ngoài xe đi vào bên trong, dù chỉ mới thoáng qua nhưng sao tim của cô lúc này bắt đầu loạn nhịp.
"Đẹp trai quá" Tư Lam đưa mắt nhìn người đó, có lẽ người này sẽ là hàng xóm của cô.
Cô liền nhớ ra mình còn phải đi mua đồ không thể ở đây ngắm mãi được, nếu thật sự là hàng xóm của cô thì sau này vẫn còn có cơ hội ngắm thoải mái.
Cô đi siêu thị mua rất nhiều thứ, mua nhiều đến nổi bây giờ tay cầm không xuể cô thầm mắng bản thân mình.
"Á"
Tư Lam vô tình bị trẹo chân làm cho túi đồ trên tay rơi xuống, cô ngã xuống bên đường cố gắng gượng dậy để nhặt nhưng quả cam đang rơi trên đất.
Chợt một bàn tay đưa ra nhặt hết những quả cam lại cho cô, Tư Lam lúc này ngước mặt lên nhìn là người hàng xóm mới của cô.
"Hôm nay đúng là ngày thật tuyệt vời" Tư Lam thầm nói trong bụng.
"Của cô đây" người đó đi đến đỡ cô dậy và đứa túi cam cho cô.
"Cám ơn anh" Tư Lam ngượng ngùng nhận lấy, không ngờ khi nhìn gần mới thấy kỹ từng đường nét trên khuông mặt ấy.
Nói chung là hoàn hảo, giọng nói trầm ấm khiến cô bị u mê rồi, phải làm sao thoát ra khỏi sự u mê này đây.
"Cô không sao chứ?" Người đó thấy cô đờ người ra liền vỗ nhẹ vai của cô.
"Tôi phải vào nhà rồi cô tự đi được đúng không?"
"À, ừm đúng rồi anh vào nhà đi" lúc này Tư Lam mới hoàn hồn trở lại nếu anh không gọi cô không biết cô cứ ở trên chính tầng mây không biết khi nào mới chịu xuống đây.
Tư Lam quay trở về nhà nhảy lên chiếc giường thân yêu của mình, ôm lấy gối sau đó tưởng tại khung cảnh lúc nãy, cứ như là hoàng tử vậy.
"Đẹp trai, giọng nói trầm ấm, dáng người cao, ôi.... sao đủ tiêu chuẩn thế này"
Cô ôm chiếc gối lăn lộn qua lại, khoảng một lúc sau mới định thần lại mà xuống bếp nấu cơm, suýt nữa cô quên cái bụng đang kêu gào của mình rồi.
Vừa nấu, Tư Lam vừa gọi điện thoại với cô bạn thân của mình tâm sự, mọi chuyện trên đời cô đều tâm sự với cô ấy.
"Sao đẹp trai lắm sao?" Tiêu Phàng nghe đẹp trai cô cũng sáng mắt lên.
"Đẹp lắm hôm nào qua nhà tôi đi!!"
"Tôi cũng muốn thử xem người đó đẹp đến cỡ nào mà khiến cậu u mê đến như vậy"
Trò chuyện suốt cả buổi cuối cùng cơm và đồ ăn cũng chín, Tư Lam vừa nấu đồ ăn vừa gọi điện thoại phải nói là quá cao siêu, nếu người khác mà không tập trung là sẽ bị khét ngay nhưng những chuyện này sao làm khó cô cho được.
Cô có nấu dư một phần, nhìn rất thơm ngon và đẹp mắt trang trí cho món ăn trông đẹp mắt rồi cô hít một hơi thật sâu sau đó mở cửa đi sang nhà của người hàng xóm.
Cô nhẹ gõ cửa, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời lúc này thất vọng định đi về thì cánh cửa liền bật mở, hai má của cô bắt đầu đỏ ủng lên vì người hàng xóm đẹp trai này của cô mới tắm xong.
Chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang người, những giọt nước đang chảy xuống từ tóc xuống yết hầu gợi cảm của anh, body nói chung là cực chuẩn.
Tư Lam khẽ nuốt nước bọt, mơ màng chìm trong ảo mộng đầy màu hồng của mình liền bị giọng nói của anh làm mình giật mình.
"Có chuyện gì vậy?"
"A... chào anh, tôi là người ở cạnh nhà anh, anh mới chuyển đến đúng không? Lúc nãy anh có giúp tôi nhặt đồ đấy anh nhớ không?" Tư Lam nhẹ gãi đầu nói.
"Ừm, không có gì, chuyện nhỏ nhặt thôi, nếu không có gì thì tôi vào nhà đây" người hàng xóm này của cô đúng là lạnh lùng thật lúc nãy còn nhặt đồ giúp cô giọng nói thì trầm ấm cứ nghĩ dễ gần lắm nhưng cô hoàn toàn sai rồi.
"Đợi đã" Tư Lam thấy anh định đóng cửa lại liền chặn ngang cửa.
"...." anh nhìn cô với ánh mắt không mấy hài lòng.
"Tôi có nấu vài món, anh nhận lấy đi, coi như làm quen"
"Được rồi cám ơn"
"Anh tên gì vậy?"
"Tôi tên Thái Trạch Dương"
"Tôi tên Tư Lam rất vui được làm quen" Tư Lam đưa tay ra muốn bắt tay với anh nhưng anh nhìn cô từ trên xuống dưới sau đó liền bắt tay của cô rồi quay đi.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi vào trong đây" nói xong Thái Trạch Dương liền đóng rầm cửa lại, mặt của Tư Lam lúc này rất hụt hẫn đúng là tính cách trái với ngoại hình.