Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Ngoại từ lần trước đến núi hoang thực hiện giao ước với Lão Cái, Vân Thiên Hà một mình ra ngoài một ngày, nửa tháng sau đó, Vân Thiên Hà luôn luôn chìm đắm trong quá trình luyện công của chính mình, chưa từng rời khỏi Đồ phủ nửa bước.
Mà đối với người bên ngoài mà nói, Vân Thiên Hà phảng phất như đã biến mất khỏi nhân gian, để cho một số người tưởng niệm, nhưng càng làm cho nhiều người thống hận.
Có một lão đầu, cả ngày đều đi một vòng xung quanh ngõ ngỏ nơi Vĩnh An Tửu Phường, cũng thường xuyên vào trong, thế nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng người thiếu niên làm hắn kinh ngạc kia, lão đầu hầu như sắp phát điên rồi, hiện tại hắn ngược lại không vội đi tìm “lão bằng hữu” kia, mỗi ngày hắn ra ngoài chuyện thứ nhất chính là tự nhủ với chính mình:
“Lão phu nhất định phải tìm được tên tiểu quỷ giảo hoạt kia!”
Tựa hồ trong cảm nhận của lão đầu mỗi khi về đến nhà, vị thiếu niên dưới tầm mắt của hắn thần không biết quỷ không hay chuồn mất, tạm thời đã thay thế cho mục tiêu hắn tới đây tìm kiếm, trở thành đối tượng trọng điểm cần quan tâm, hắn thề, lần sau tuyệt đối sẽ không để cho tiểu tử đó chuồn mất từ trong tay chính mình, hắn muốn chơi một lần mèo vờn chuột thật thống khoái.
Mà trong lòng người thanh niên, cũng nghĩ như vậy, vị “thiếu nữ” chính mình ngẫu nhiên gặp được đầu đường lần đó, khí chất khác thường của nàng, còn có bộ dáng hung dữ kia, luôn khắc sâu ẩn hiện trong đầu óc của người thanh niên, mỗi ngày, việc làm đầu tiên của hắn chính là, đi tới gần cửa hàng son phấn mà “thiếu nữ” đã từng đi quan, chống mắt chờ đợi và tìm kiếm.
Trong lòng người thanh niên, vô cùng chờ mong “thiếu nữ” đó lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của mình, cho dù chỉ là liếc nhìn nàng một cái, bị nàng hung hăng mắng một lần, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Mặc dù thanh niên nho nhã phiêu dật, nữ tử truy cầu thầm mến mộ hắn vô số, thế nhưng hắn chưa từng có cảm giác tim đập nhanh trước mặt môt nữ tử nào, nhưng lần này tới Lợi Châu, chỉ một lần ngẫu nhiên gặp gỡ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn sinh ra cảm giác rung động đối với một vị nữ tử, hắn muốn nắm chắc lần đầu tiên này.
Thế nhưng, biển người mang mang, hình bóng giai nhân biết tìm nơi đâu?
Chỉ là, tất cả những điều, đối với kẻ khởi xướng ra, Vân Thiên Hà không hề biết rằng bên ngoài có vài vị khách nhân phương xa đang quan tâm “mến mộ” hắn tới như vậy.
Nếu như để cho hắn biết được lần đầu tiên chính mình hóa trang giả dạng nữ nhân quá mức chuyên nghiệp, quá mức thành công, cư nhiên dẫn tới một người thanh niên vì hắn mà mong nhớ ngày đêm, mất đi hồn vía, chỉ sợ hắn sẽ cười đến mức không khép miệng lại được… Đến chết lặng… Cuối cùng té xỉu.
Cấm Viện Đồ phủ, Vân Thiên Hà chảy mồ hôi như mưa, đang ở trong sân luyện công khổ luyện ngoại công, quyền đến cước đi.
- Hây…
Vân Thiên Hà đạp bộ pháp, trong lúc quyền đi cước đến, hét lớn một tiếng, một một quyền chém ra, uy thế của quyền thế cộng thêm kình khí sẽ tăng cường vài phần.
Mỗi một quyền, đều mang theo lực lượng xuyên thấu cường đại đặc trưng của cảnh giới Võ Sư.
Mà đầu khớp xương của hắn, giống như là ma đao không ngừng trải qua bách luyện, hiện tại khi hắn làm một động tác nào đó, cơ da màng và xương cốt ma sát với nhau kịch liệt, hắn chỉ cảm thấy đau đớn tê dại toàn thân, nhưng rất nhanh liền trôi đi.
Từ khi chịu được quá trình tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức đau đớn gian khổ, hiện tại Vân Thiên Hà đánh bộ quyền pháp đoán cốt như cương, khi đầu khớp xương kịch liệt hoạt động rèn đúc có thể chịu đựng được loại đau nhức này, đối với hắn hầu như đã đến mức hoàn toàn miễn dịch rồi.
Trong Bạo Cương Đoán Cốt Công tổng cộng có chín thức, ba thức sơ cấp, khi Vân Thiên Hà còn là Võ Sĩ cấp chín đã bắt đầu tu luyện rồi, hắn hoàn toàn nắm vững được phương pháp thông qua sự ma sát giữ cơ và xương cốt tạo ra kình lực dần dần chuyển biến thành kình khí.
Bởi vì có cơ sở tu luyện thâm hậu, khi Vân Thiên Hà đột phá cảnh giới Võ Sư, chỉ dùng tròn mười ngày tiếp theo đã đột phá lên Võ Sư cấp hai.
Quả như lời Lão Cái nói, khí lực của hắn thuộc về viêm phách, tu luyện loại công pháp ngoại tu viêm phách là tốt nhất, hơn nữa cộng thêm những chỗ tinh diệu đặc biệt của Đồ Thị Võ Kinh, tốc độ đề cao công lực của hắn nhanh chóng vô cùng.
Hiện tại Vân Thiên Hà đang tu luyện ba thức trung cấp trong chín thức Bạo Cương Đoán Cốt Công, ba thức này có hơn mười loại biến hóa, độ khó so với ba thức cơ sở thăng thêm gấp hai lần.
Ba thức quyền pháp luyện cốt này, mỗi khi đánh ra một quyền, là có thể trực tiếp do cơ da mạng liên tiếp quán thông đến những đầu khớp xương đã rèn luyện, tuy rằng phong mang có ẩn chứa lực lượng xuyên thấu này khi đánh ra chưa hoàn toàn đạt tới trạng thái ngưng kết, thế nhưng hắn có thể cảm giác rất rõ ràng sự kỳ diệu của kình khí mang lại.
Lần ước định tại ngọn núi hoang kia, Lão Cái đã từng nhắc nhở hắn, Vân Thiên Hà hiện tại vẫn nhớ như in, Lão Cái nói nếu như kình khí của chính mình dung hợp một chỗ với tinh khí đặc biệt do cơ thể ngưng tụ được khi tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh rồi phóng ra ngoài, sẽ tạo ra hiệu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Vân Thiên Hà đương nhiên khẳng định được có kết quả không thể tưởng tượng nổi, chỉ là hiện tại hắn còn chưa dám thử nghiệm, chỉ còn mấy tháng nữa là tinh khí trong cơ thể hắn đạt tới thời khắc mấu chốt tiếp tục trùng khiếu điểm tinh rồi, trước thời điểm này diễn ra, hắn tuyệt đối không thể nào lãng phí tinh khí đi làm một số chuyện không có bao nhiêu ích lợi.
Tối thiếu cũng phải hoàn toàn thắp sáng hết bộ tinh tú thứ nhất trong đệ nhất tinh vực của cơ thể, đả thông kinh mạch huyệt khiếu, hình thành nên một vòng tiểu chu tiên tuần hoàn hoàn chỉnh, có thể làm cho cơ thể cuồn cuộn không ngừng sinh ra rất nhiều tinh khí, đến lúc đó, mới có thể cung cấp đủ cho Vân Thiên Hà tiêu sài, mà hắn còn muốn nếm thử tu luyện Thương Hồn Chỉ, còn có dung hợp giữa kình khí Võ Sư và tinh khí phóng ra.
Nếu như luyện thành Thương Hồn Chỉ, sau đó thành công dung hợp kình khí và tinh khí phóng ra, Vân Thiên Hà có thể kết luận, coi như là một Võ Sư cấp năm cấp sáu đứng trước mặt hắn cũng có thể đơn giản lấy đi tính mạng của đối phương.
Hư! Hư! Hư!
Từng quyền đánh ra mang theo gió rít, trên người rơi xuống mồ hôi bị kình khí tập kích, nhất thời hóa thành một đoàn hơi nước.
Vèo!
Sau khi đánh xong hơn mười loại biến hóa của ba thức trung cấp, Vân Thiên Hà thu công, đi tới gian ngoài sân luyện công, chỉ thấy Sử Trường Đức cũng toát mồ hôi đầy người, nỗ lực tu luyện võ công.
Trải qua đoạn thời gian tĩnh tâm tu luyện này, tiến triển của Sử Trường Đức cũng thần tốc mười phần, nguyên bản ban đầu chỉ là một Võ Sĩ cấp bốn, từ khởi điểm bắt đầu tu luyện Đồ Thị Võ Kinh, hơn nữa hắn vẫn tu luyện giống như liều mạng, hiện tại mới làm võ thị cho Vân Thiên Hà gần nửa năm, đã đột phá thành công đạt tới Võ Sĩ cấp bảy đỉnh phong, gần tiến đến giai đoạn đột phá tiến vào Võ Sĩ cấp tám.
Mỗi lần Sử Trường Đức tiến vào trạng thái tu luyện, Vân Thiên Hà sẽ không gọi hắn, cũng không quấy rối, nếu như đổi lại một chủ tử khác thì hơn phân nửa sẽ bắt võ thị làm kẻ thử nghiệp so chiêu rèn luyện vũ kỹ, chỉ là mỗi ngày Vân Thiên Hà đánh xong một bộ Phá Thiên Tam Tuyệt, mà kinh nghiệm thực chiến của hắn đã sớm phong phú không gì sánh được, tự nhiên không cần tới Sử Trường Đức thử nghiệm so chiêu tích lũy kinh nghiệm.
Việc chủ yếu hắn làm hiện tại chính là, dùng khả năng lớn nhất đề cao cảnh giới ngoại công của chính mình, đạt tới thực lực của bản thân trước khi xuyên qua tới thế giới này, cứ như vậy, hắn có thể không cần cố kỵ gì làm một số chuyện chính mình chưa dám làm.
Rót một chén nước, một hơi uống hết, cảm giác thoải mái không gì sánh được.
Sử Trường Đức thấy Vân Thiên Hà đi ra, đang định dừng lại, thấy Vân Thiên Hà xua tay, ý bảo hắn cứ tiếp tục tu luyện, lúc này Sử Trường Đức mới tiếp tục tu luyện.
Đang muốn trở lại nội sảnh tiếp tục tu luyện, lúc này đột nhiên cửa lớn bên ngoài bị đẩy ra, người vào chính là An bá.
Thấy An bá, Vân Thiên Hà đột nhiên nghĩ tới thời điểm lần trước tại Vĩnh An Tửu Phường, An Nhạc nhờ hắn gửi cho An bá một búp bê bằng cỏ, lúc trở về hắn cư nhiên quên mất.
Suy nghĩ một chút, liền lập tức trở về phòng, lấy búp be bằng cỏ nho nhỏ trở lại phòng ngoài, thấy An bá chỉ lẳng lặng đứng một chỗ nhìn vào Sử Trường Đức tu luyện chảy mồ hôi như mưa, trầm mặc không mở miệng nói câu nào.
- An bá, đây là lần trước ta đi Tửu Phường, An Nhạc nhờ ta gửi cho ngươi, chỉ là lúc về có chuyện phải làm, ta đã quên mất, An bá người không nên phiền lòng!
Nói xong, Vân Thiên Hà cầm búp bê cỏ trong tay giao cho An bá.
An bá tiếp nhận búp bê cỏ, khuôn mặt luôn bình tĩnh không chút gợn sóng, rốt cuộc nở nụ cười vô cùng hiền lành, yêu thương giống như bảo bối quý giá, liền cất vào trong người cẩn thận, lúc này mới gật đầu nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà, làm phiền ngươi rồi!
- Nhấc tay nhấc chân mà thôi, An bá không cần phải để trong lòng!
Vân Thiên Hà khách khí nói một câu, lại nói:
- An bá, người tới đây có chuyện gì sao?
An bá nói:
- Hài tử, đi theo ta, gia chủ muốn gặp ngươi!
- Lão gia tử muốn gặp ta?
Vân Thiên Hà có chút buồn bực, bất quá không hỏi nhiều, nói với Sử Trường Đức một câu, Sử Trường Đức liền thu thập vài thứ trở về Đông Viện.
- Lão gia tử tìm ta có chuyện gì đây?
Vân Thiên Hà mang theo một nghi vấn như vậy, bước khỏi Cấm Viện, liền theo An bá tới chủ trạch Nam Viện.
Mà đối với người bên ngoài mà nói, Vân Thiên Hà phảng phất như đã biến mất khỏi nhân gian, để cho một số người tưởng niệm, nhưng càng làm cho nhiều người thống hận.
Có một lão đầu, cả ngày đều đi một vòng xung quanh ngõ ngỏ nơi Vĩnh An Tửu Phường, cũng thường xuyên vào trong, thế nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng người thiếu niên làm hắn kinh ngạc kia, lão đầu hầu như sắp phát điên rồi, hiện tại hắn ngược lại không vội đi tìm “lão bằng hữu” kia, mỗi ngày hắn ra ngoài chuyện thứ nhất chính là tự nhủ với chính mình:
“Lão phu nhất định phải tìm được tên tiểu quỷ giảo hoạt kia!”
Tựa hồ trong cảm nhận của lão đầu mỗi khi về đến nhà, vị thiếu niên dưới tầm mắt của hắn thần không biết quỷ không hay chuồn mất, tạm thời đã thay thế cho mục tiêu hắn tới đây tìm kiếm, trở thành đối tượng trọng điểm cần quan tâm, hắn thề, lần sau tuyệt đối sẽ không để cho tiểu tử đó chuồn mất từ trong tay chính mình, hắn muốn chơi một lần mèo vờn chuột thật thống khoái.
Mà trong lòng người thanh niên, cũng nghĩ như vậy, vị “thiếu nữ” chính mình ngẫu nhiên gặp được đầu đường lần đó, khí chất khác thường của nàng, còn có bộ dáng hung dữ kia, luôn khắc sâu ẩn hiện trong đầu óc của người thanh niên, mỗi ngày, việc làm đầu tiên của hắn chính là, đi tới gần cửa hàng son phấn mà “thiếu nữ” đã từng đi quan, chống mắt chờ đợi và tìm kiếm.
Trong lòng người thanh niên, vô cùng chờ mong “thiếu nữ” đó lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của mình, cho dù chỉ là liếc nhìn nàng một cái, bị nàng hung hăng mắng một lần, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Mặc dù thanh niên nho nhã phiêu dật, nữ tử truy cầu thầm mến mộ hắn vô số, thế nhưng hắn chưa từng có cảm giác tim đập nhanh trước mặt môt nữ tử nào, nhưng lần này tới Lợi Châu, chỉ một lần ngẫu nhiên gặp gỡ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn sinh ra cảm giác rung động đối với một vị nữ tử, hắn muốn nắm chắc lần đầu tiên này.
Thế nhưng, biển người mang mang, hình bóng giai nhân biết tìm nơi đâu?
Chỉ là, tất cả những điều, đối với kẻ khởi xướng ra, Vân Thiên Hà không hề biết rằng bên ngoài có vài vị khách nhân phương xa đang quan tâm “mến mộ” hắn tới như vậy.
Nếu như để cho hắn biết được lần đầu tiên chính mình hóa trang giả dạng nữ nhân quá mức chuyên nghiệp, quá mức thành công, cư nhiên dẫn tới một người thanh niên vì hắn mà mong nhớ ngày đêm, mất đi hồn vía, chỉ sợ hắn sẽ cười đến mức không khép miệng lại được… Đến chết lặng… Cuối cùng té xỉu.
Cấm Viện Đồ phủ, Vân Thiên Hà chảy mồ hôi như mưa, đang ở trong sân luyện công khổ luyện ngoại công, quyền đến cước đi.
- Hây…
Vân Thiên Hà đạp bộ pháp, trong lúc quyền đi cước đến, hét lớn một tiếng, một một quyền chém ra, uy thế của quyền thế cộng thêm kình khí sẽ tăng cường vài phần.
Mỗi một quyền, đều mang theo lực lượng xuyên thấu cường đại đặc trưng của cảnh giới Võ Sư.
Mà đầu khớp xương của hắn, giống như là ma đao không ngừng trải qua bách luyện, hiện tại khi hắn làm một động tác nào đó, cơ da màng và xương cốt ma sát với nhau kịch liệt, hắn chỉ cảm thấy đau đớn tê dại toàn thân, nhưng rất nhanh liền trôi đi.
Từ khi chịu được quá trình tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức đau đớn gian khổ, hiện tại Vân Thiên Hà đánh bộ quyền pháp đoán cốt như cương, khi đầu khớp xương kịch liệt hoạt động rèn đúc có thể chịu đựng được loại đau nhức này, đối với hắn hầu như đã đến mức hoàn toàn miễn dịch rồi.
Trong Bạo Cương Đoán Cốt Công tổng cộng có chín thức, ba thức sơ cấp, khi Vân Thiên Hà còn là Võ Sĩ cấp chín đã bắt đầu tu luyện rồi, hắn hoàn toàn nắm vững được phương pháp thông qua sự ma sát giữ cơ và xương cốt tạo ra kình lực dần dần chuyển biến thành kình khí.
Bởi vì có cơ sở tu luyện thâm hậu, khi Vân Thiên Hà đột phá cảnh giới Võ Sư, chỉ dùng tròn mười ngày tiếp theo đã đột phá lên Võ Sư cấp hai.
Quả như lời Lão Cái nói, khí lực của hắn thuộc về viêm phách, tu luyện loại công pháp ngoại tu viêm phách là tốt nhất, hơn nữa cộng thêm những chỗ tinh diệu đặc biệt của Đồ Thị Võ Kinh, tốc độ đề cao công lực của hắn nhanh chóng vô cùng.
Hiện tại Vân Thiên Hà đang tu luyện ba thức trung cấp trong chín thức Bạo Cương Đoán Cốt Công, ba thức này có hơn mười loại biến hóa, độ khó so với ba thức cơ sở thăng thêm gấp hai lần.
Ba thức quyền pháp luyện cốt này, mỗi khi đánh ra một quyền, là có thể trực tiếp do cơ da mạng liên tiếp quán thông đến những đầu khớp xương đã rèn luyện, tuy rằng phong mang có ẩn chứa lực lượng xuyên thấu này khi đánh ra chưa hoàn toàn đạt tới trạng thái ngưng kết, thế nhưng hắn có thể cảm giác rất rõ ràng sự kỳ diệu của kình khí mang lại.
Lần ước định tại ngọn núi hoang kia, Lão Cái đã từng nhắc nhở hắn, Vân Thiên Hà hiện tại vẫn nhớ như in, Lão Cái nói nếu như kình khí của chính mình dung hợp một chỗ với tinh khí đặc biệt do cơ thể ngưng tụ được khi tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh rồi phóng ra ngoài, sẽ tạo ra hiệu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
Vân Thiên Hà đương nhiên khẳng định được có kết quả không thể tưởng tượng nổi, chỉ là hiện tại hắn còn chưa dám thử nghiệm, chỉ còn mấy tháng nữa là tinh khí trong cơ thể hắn đạt tới thời khắc mấu chốt tiếp tục trùng khiếu điểm tinh rồi, trước thời điểm này diễn ra, hắn tuyệt đối không thể nào lãng phí tinh khí đi làm một số chuyện không có bao nhiêu ích lợi.
Tối thiếu cũng phải hoàn toàn thắp sáng hết bộ tinh tú thứ nhất trong đệ nhất tinh vực của cơ thể, đả thông kinh mạch huyệt khiếu, hình thành nên một vòng tiểu chu tiên tuần hoàn hoàn chỉnh, có thể làm cho cơ thể cuồn cuộn không ngừng sinh ra rất nhiều tinh khí, đến lúc đó, mới có thể cung cấp đủ cho Vân Thiên Hà tiêu sài, mà hắn còn muốn nếm thử tu luyện Thương Hồn Chỉ, còn có dung hợp giữa kình khí Võ Sư và tinh khí phóng ra.
Nếu như luyện thành Thương Hồn Chỉ, sau đó thành công dung hợp kình khí và tinh khí phóng ra, Vân Thiên Hà có thể kết luận, coi như là một Võ Sư cấp năm cấp sáu đứng trước mặt hắn cũng có thể đơn giản lấy đi tính mạng của đối phương.
Hư! Hư! Hư!
Từng quyền đánh ra mang theo gió rít, trên người rơi xuống mồ hôi bị kình khí tập kích, nhất thời hóa thành một đoàn hơi nước.
Vèo!
Sau khi đánh xong hơn mười loại biến hóa của ba thức trung cấp, Vân Thiên Hà thu công, đi tới gian ngoài sân luyện công, chỉ thấy Sử Trường Đức cũng toát mồ hôi đầy người, nỗ lực tu luyện võ công.
Trải qua đoạn thời gian tĩnh tâm tu luyện này, tiến triển của Sử Trường Đức cũng thần tốc mười phần, nguyên bản ban đầu chỉ là một Võ Sĩ cấp bốn, từ khởi điểm bắt đầu tu luyện Đồ Thị Võ Kinh, hơn nữa hắn vẫn tu luyện giống như liều mạng, hiện tại mới làm võ thị cho Vân Thiên Hà gần nửa năm, đã đột phá thành công đạt tới Võ Sĩ cấp bảy đỉnh phong, gần tiến đến giai đoạn đột phá tiến vào Võ Sĩ cấp tám.
Mỗi lần Sử Trường Đức tiến vào trạng thái tu luyện, Vân Thiên Hà sẽ không gọi hắn, cũng không quấy rối, nếu như đổi lại một chủ tử khác thì hơn phân nửa sẽ bắt võ thị làm kẻ thử nghiệp so chiêu rèn luyện vũ kỹ, chỉ là mỗi ngày Vân Thiên Hà đánh xong một bộ Phá Thiên Tam Tuyệt, mà kinh nghiệm thực chiến của hắn đã sớm phong phú không gì sánh được, tự nhiên không cần tới Sử Trường Đức thử nghiệm so chiêu tích lũy kinh nghiệm.
Việc chủ yếu hắn làm hiện tại chính là, dùng khả năng lớn nhất đề cao cảnh giới ngoại công của chính mình, đạt tới thực lực của bản thân trước khi xuyên qua tới thế giới này, cứ như vậy, hắn có thể không cần cố kỵ gì làm một số chuyện chính mình chưa dám làm.
Rót một chén nước, một hơi uống hết, cảm giác thoải mái không gì sánh được.
Sử Trường Đức thấy Vân Thiên Hà đi ra, đang định dừng lại, thấy Vân Thiên Hà xua tay, ý bảo hắn cứ tiếp tục tu luyện, lúc này Sử Trường Đức mới tiếp tục tu luyện.
Đang muốn trở lại nội sảnh tiếp tục tu luyện, lúc này đột nhiên cửa lớn bên ngoài bị đẩy ra, người vào chính là An bá.
Thấy An bá, Vân Thiên Hà đột nhiên nghĩ tới thời điểm lần trước tại Vĩnh An Tửu Phường, An Nhạc nhờ hắn gửi cho An bá một búp bê bằng cỏ, lúc trở về hắn cư nhiên quên mất.
Suy nghĩ một chút, liền lập tức trở về phòng, lấy búp be bằng cỏ nho nhỏ trở lại phòng ngoài, thấy An bá chỉ lẳng lặng đứng một chỗ nhìn vào Sử Trường Đức tu luyện chảy mồ hôi như mưa, trầm mặc không mở miệng nói câu nào.
- An bá, đây là lần trước ta đi Tửu Phường, An Nhạc nhờ ta gửi cho ngươi, chỉ là lúc về có chuyện phải làm, ta đã quên mất, An bá người không nên phiền lòng!
Nói xong, Vân Thiên Hà cầm búp bê cỏ trong tay giao cho An bá.
An bá tiếp nhận búp bê cỏ, khuôn mặt luôn bình tĩnh không chút gợn sóng, rốt cuộc nở nụ cười vô cùng hiền lành, yêu thương giống như bảo bối quý giá, liền cất vào trong người cẩn thận, lúc này mới gật đầu nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà, làm phiền ngươi rồi!
- Nhấc tay nhấc chân mà thôi, An bá không cần phải để trong lòng!
Vân Thiên Hà khách khí nói một câu, lại nói:
- An bá, người tới đây có chuyện gì sao?
An bá nói:
- Hài tử, đi theo ta, gia chủ muốn gặp ngươi!
- Lão gia tử muốn gặp ta?
Vân Thiên Hà có chút buồn bực, bất quá không hỏi nhiều, nói với Sử Trường Đức một câu, Sử Trường Đức liền thu thập vài thứ trở về Đông Viện.
- Lão gia tử tìm ta có chuyện gì đây?
Vân Thiên Hà mang theo một nghi vấn như vậy, bước khỏi Cấm Viện, liền theo An bá tới chủ trạch Nam Viện.