Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Lời chỉ điểm của Lão Cái trên đỉnh núi hoang đã dành cho Vân Thiên Hà gợi ý rất lớn.
Những lời này, không những chỉ rõ cho hắn con đường tu luyện tiếp theo, cũng đã để hắn thấy rõ chỗ thiếu hụt của bản thân, càng vạch rõ một góc bị che giấu bởi tấm màn đen trong cái thế giới võ đạo thần bí này.
Từ xưa, tứ đại tông môn thần bí Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, còn có Võ Thánh Tông mạnh hơn tứ đại tông môn, chấp chưởng xã tắc thần khí và võ đạo thần khí.
Những điều này đều là tồn tại khiến người khác phải ngước nhìn.
Nhưng điều đó cũng trở thành phương hướng chỉ dẫn, mục tiêu trong tương lai để Vân Thiên Hà phấn đấu.
Siêu việt (hơn) bọn họ, đưa bọn họ giống như con kiến bị đạp dưới chân, đó mới chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của hắn.
Vừa nghĩ đến đây, liền cảm giác toàn thân truyền tới từng đợi nhiệt huyết sôi trào.
Thiếu niên tràn đầy chí khí hào hùng, phóng ngựa như bay trên cánh đồng hoang dã, ngựa giống như mũi tên rời khỏi cung, người như bay lượn giữa không trung, tạo thành một bức họa cưỡi ngựa đón xuân kỳ dị mà đầy hấp dẫn.
Hí…
Chỉ là chạy như bay chỉ trong chốc lát, một tiếng ngựa hí vang, ngạnh cứng phá tan bức họa tuyệt đẹp này, làm cho Vân Thiên Hà thiếu chút nữa lảo đảo ngã khỏi ngựa, cũng may khi Vân Bôn lảo đảo không ổn thì hắn liền gắt gao bám chặt lưng ngựa, mới không bị hất văng ra ngoài.
- Dụ!
Bỗng nhiên gọi ngựa dừng lại, Vân Bôn ngửa móng trước, khi thân thể Vân Bôn đứng thẳng, Vân Thiên Hà liền kéo người ra sau cân đối trọng tâm, lúc này Vân Bôn mới đứng vững không bị ngã sấp xuống.
Sau khi Vân Bôn dừng lại, Vân Thiên Hà nhìn lướt qua xung quanh, chỉ thấy trên hoang dã tuyết đã tan chảy, rất nhiều địa phương lộ ra từng hố nước nho nhỏ, lúc Vân Bôn chạy nhanh, đạp vào trong một hố nước, lúc này mới khiến nó xuất hiện một màn suýt chút nữa ngã lăn.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Vân Thiên Hà không còn dám để Vân Bôn tiếp tục phi nhanh, nhẹ nhàng vuốt lông ngựa, áp người sát lưng ngựa, Vân Bôn tựa hồ như hiểu rõ tâm ý chủ nhân, liền chậm rãi chạy đi, không vội không chậm tiến về phía trước.
Khi chính ngọ, mặt trời chiếu đỉnh đầu, khí trời dần dần chuyển thành ấm áp, đại địa còn ẩm ướt, bùn đất trở nên xốp, con đường nhỏ nơi hoang dã có chút lầy lội khó đi.
Vân Thiên Hà đi đến một đoạn đường giao nhau, chỉ thấy cách đó không xa có một vị hán tử để trần cánh tay, người đầy bùn đất, hiện đang lo lắng nhìn xung quanh, bên cạnh có một con ngựa nửa người trước ngập bùn, chân trước nhấc lên, tựa hồ bị rơi vào trong bùn không nhấc ra được, mà trên lưng ngựa có một chiếc túi thoạt nhìn rất nặng, nửa treo nghiêng bên yên cương, nửa còn bị cột trên người ngựa, thực giống là lúc nào cũng có thể rơi xuống mặt đất, kể cả ngựa cũng không ổn, thoạt nhìn hán tử kia hẳn là giống như hắn vừa rồi, móng ngựa đạp vào trong hố bùn, chỉ là ngựa chở đồ quá nặng, mà vận khí của hán tử này không tốt, đã bị quẳng xuống ngựa.
Lúc hán tử đang lo lắng nhìn xung quanh, nhìn thấy Vân Thiên Hà cưỡi ngựa tới đây, thần sắc vui mừng, liền vẫy tay kêu lên.
- Ai, vị tiểu huynh đệ này, có thể trợ giúp ta một chút hay không?
- Chuyện gì?
Vân Thiên Hà đi đến gần đó dừng lại, không xuống ngựa, chỉ nhàn nhạt hỏi, hắn quan sát gã hán tử này, mặc quần áo ngắn, có chút rách nát, mặt hơi vuông, thân thể cường tráng rắn chắc, cơ thể hở ra, hẳn là đã từng luyện võ công, chỉ là trên đùi băng bó, tựa hồ có thương tích.
Hán tử kia ôm quyền nói:
- Tiểu huynh đệ, bỉ nhân họ La, tên là Gia Anh, nhà ở La gia trang phía nam, cách nơi này hơn ba mươi dặm, năm ngoái ra ngoài, nay mới trở về, tới đây thì ngựa bị thương ở chân, lại mang trên người vật nặng, không thể tiếp tục đi được nữa, có thể phiền phức tiểu huynh đệ đến La gia trang thông báo cho trang chủ La Yến Liệt, La mỗ vô cùng cảm kích!
Vân Thiên Hà chú ý tới lúc hán tử gọi là La Gia Anh này nói, nhãn thần liếc mắt ngắm nhìn Vân Bôn, hiển nhiên là nhận ra được lai lịch của nó, bất quá nhãn thần hắn trong suốt, mang theo ý khẩn cầu nồng đậm, có vẻ như thực sự thỉnh cầu chính mình giúp hắn nhắn nhủ, liền gật đầu nói:
- Vậy thì La huynh hãy đưa cho tiểu đệ một kiện tín vật, tiểu đệ nguyện ý trợ giúp La huynh đi một chuyến!
- Vậy đa tạ tiểu huynh đệ rồi!
La Gia Anh cảm kích nói, liền lấy từ trong lòng một tấm thiết bài tử giao cho Vân Thiên Hà.
- Tiểu huynh đệ trở lại La gia trang, đưa vật này giao cho gia phụ, gia phụ tự nhiên là nhận ra được!
Vân Thiên Hà tiếp nhận thiết bài tử nhìn thoáng qua, có hình tam giác, bên cạnh khắc đồ án hoa văn, chính giữa có khắc một chữ La trông khá cổ phác, thủ công thực sự rất tinh xảo.
Thu hồi bài tử này, Vân Thiên Hà gật đầu với La Gia Anh một cái, kẹp bụng ngựa một cái, Vân Bôn kêu lên, giống như một mũi tên nhọn lao đi, thẳng hướng phía nam.
Nhìn bóng lưng Vân Thiên Hà rời đi càng lúc cang xa, thân thể La Gia Anh run rẩy, chân mềm nhũn liền ngã xuống mặt đất, chỉ thấy chỗ vết thương trên chân của hắn không ngừng chảy máu tươi, hán tử chịu đựng đau đớn, trong miệng lại nói:
- Hi vọng vị tiểu huynh đệ này có thể không phụ nhờ vả, đúng lúc dẫn người tới đây!
…
Vị trí của La gia trang là một địa phương giữa vùng núi và một rừng cây nho nhỏ, từ xa nhìn lại, hiện tại đang cày bừa mùa xuân, rất niều nông dân vội vàng dắt trâu đi cày trên cánh đồng.
Vân Thiên Hà phóng ngựa chạy nhanh, chỉ dùng không tới nửa canh giờ đã chạy tới La gia trang, thôn trang này tối đa cũng chỉ có sáu bảy mươi hộ gia đình, nhà cửa đều thuần một màu vàng đất, bất quá quy hoạch coi như rất chỉnh tề hợp lý.
Khi vào trong thôn trang, Vân Thiên Hà xuống ngựa, hỏi một tiểu hài đồng thanh tú khả ái đang ôm một bát mỳ to ăn uống sì sụp hỏi về nơi ở của trang phủ La Yến Liệt, kết quả là tiểu hài đồng này lập tức đứng lên, ôm bát, tự mình dẫn Vân Thiên Hà tới một dãy nhà gần cuối thôn trang.
Diện tích nhà cửa trang phủ tương đối rộng lớn, khi tiểu hài đồng dẫn Vân Thiên Hà tới cửa, liền gặp hai hán tử tráng đinh tìm hỏi lý do, Vân Thiên Hà lấy ra tấm thiết bài tử, còn nói rõ mọi chuyện trên đường, một hán tử tráng đinh lập tức rời khỏi, không biết là đi về hướng nào, còn một người thì dẫn Vân Thiên Hà tiến vào trong nhà ngồi nghỉ tạm.
Nhưng có một điều làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy ngoài dự liệu chính là, tiểu hài đồng tại đầu thôn trang mang theo cái bát lớn ăn mì cũng đi vào trong nhà, ngược lại không có người nào hỏi han, nghĩ chắc nó cũng là người một nhà.
Khi tiến vào trong, hán tử tráng đinh mang nước trà lên, trước tiên để Vân Thiên Hà ngồi chờ trong đại sảnh, còn chính mình thì vào phòng sau.
Tiểu hài đồng bảy tuổi kia ngồi trên ghế đại sảnh, ôm bát mỳ lớn tiếp tục ăn, đôi con mắt trong suốt đen nhánh to tròn thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Vân Thiên Hà vài lần, có vẻ hiếu kỳ mười phần.
Vân Thiên Hà nhìn thấy tiểu hài đồng này rất khả ái, không khỏi hỏi:
- Tiểu đệ đệ, đệ tên gì?
- Ta không nói cho ngươi!
Tiểu hài đồng tiếp tục ăn mỳ sì soạp, đôi mắt to tròn loạn chuyển, có vẻ bướng bỉnh khả ái.
Lúc này, cửa hông hậu đường có một lão giả khuôn mặt uy nghiêm, râu tóc bạc trắng, thân thể cường tráng khỏa mạnh, mặc quần áo mộc mạc, chính là trang chủ La gia trang La Yến Kiệt, hắn thấy trong đại sảnh có một vị thiếu niên đang ngồi, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười nhàn nhạt nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, không biết từ xa đến bỉ trang tìm lão phu là có chuyện gì?
Đang lúc nói chuyện, lão gia quan sát Vân Thiên Hà, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị, biểu tình dần dần trở nên có chút cổ quái, thầm nghĩ.
- Người này có khí chất bất phàm, võ đạo đạt được thành tựu, chắc hẳn là đệ tử đến từ thế gia, thế nào lại tới thôn trang chúng ta đây?
Vân Thiên Hà lấy thiết bài tử ra lần thứ hai, giao cho lão gia, cũng kể lại một lần nữa mọi chuyện xảy ra trên đường với lão giả này.
Lão giả tiếp nhận thiết bài tử, liếc mắt nhìn, lại nghe được lời kể lại của Vân Thiên Hà, sắc mặt khẽ biến, liền gấp gáp hướng về phía hán tử tráng định bên cạnh nói:
- Bảo Hòa, Bảo Khánh dẫn theo vài người đi tiếp ứng Gia Anh?
Hán tử tráng đinh kia nói:
- Lúc trước bên ngoài cửa, vị tiểu huynh đệ này đưa thiết bài tử kia nói rõ mọi chuyện, Bảo Khánh đã đi trước một bước chuẩn bị, sau đó chất nhi mới dẫn tiểu huynh đệ này tiến vào gặp mặt cữu phụ!
La Yến Liệt gật đầu, quay sang Vân Thiên Hà nói:
- Vị tiểu huynh đệ này có thể trượng nghĩa tương trợ, đúng lúc mang theo tin tức tới, lão phu vô cùng cảm kích, không biết quý tính tiểu huynh đệ, nhà ở nơi nào, sau này lão phu sẽ mang lễ tới cửa nói lời cảm tạ!
- La lão tiền bối khách khí rồi, chỉ là nhấc tay nhấc chân mà thôi!
Vân Thiên Hà thấy tin tức đã đưa tới, cũng không dự định tiếp tục ở đây, liền đứng dậy nói:
- Tin tức đã đưa tới vãn bối còn có việc, xin cáo từ trước!
La Yến Liệt thấy Vân Thiên Hà có ý đi, cũng không tiện giữ lại, liền đứng lên nói:
- Đã như vậy, lão phu cũng không giữ lại, La gia trang chúng ta bao đời làm nghề đả nguội, ngoại trừ rèn luyện nông cụ ra, cũng có một ít nghề nho nhỏ, nếu sau này tiểu huynh đệ cần rèn thứ gì đó, cứ đến đây nói một tiếng là được!
Nghe nói như thế, trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, ngoài miệng lại nói:
- Vậy thì vãn bối cảm ơn rồi, nói không chừng ngày sau còn muốn đến quấy rầy tiền bối!
Nói xong, hai người liền bước ra khỏi đại sảnh.
La Yến Liệt tiễn Vân Thiên Hà ra khỏi nhà, thấy thớt Truy Vân Mã đứng bên ngoài, đôi lông mày hơi nhíu lại, nhìn Vân Thiên Hà lên ngựa nhanh chóng rời đi.
Những lời này, không những chỉ rõ cho hắn con đường tu luyện tiếp theo, cũng đã để hắn thấy rõ chỗ thiếu hụt của bản thân, càng vạch rõ một góc bị che giấu bởi tấm màn đen trong cái thế giới võ đạo thần bí này.
Từ xưa, tứ đại tông môn thần bí Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, còn có Võ Thánh Tông mạnh hơn tứ đại tông môn, chấp chưởng xã tắc thần khí và võ đạo thần khí.
Những điều này đều là tồn tại khiến người khác phải ngước nhìn.
Nhưng điều đó cũng trở thành phương hướng chỉ dẫn, mục tiêu trong tương lai để Vân Thiên Hà phấn đấu.
Siêu việt (hơn) bọn họ, đưa bọn họ giống như con kiến bị đạp dưới chân, đó mới chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của hắn.
Vừa nghĩ đến đây, liền cảm giác toàn thân truyền tới từng đợi nhiệt huyết sôi trào.
Thiếu niên tràn đầy chí khí hào hùng, phóng ngựa như bay trên cánh đồng hoang dã, ngựa giống như mũi tên rời khỏi cung, người như bay lượn giữa không trung, tạo thành một bức họa cưỡi ngựa đón xuân kỳ dị mà đầy hấp dẫn.
Hí…
Chỉ là chạy như bay chỉ trong chốc lát, một tiếng ngựa hí vang, ngạnh cứng phá tan bức họa tuyệt đẹp này, làm cho Vân Thiên Hà thiếu chút nữa lảo đảo ngã khỏi ngựa, cũng may khi Vân Bôn lảo đảo không ổn thì hắn liền gắt gao bám chặt lưng ngựa, mới không bị hất văng ra ngoài.
- Dụ!
Bỗng nhiên gọi ngựa dừng lại, Vân Bôn ngửa móng trước, khi thân thể Vân Bôn đứng thẳng, Vân Thiên Hà liền kéo người ra sau cân đối trọng tâm, lúc này Vân Bôn mới đứng vững không bị ngã sấp xuống.
Sau khi Vân Bôn dừng lại, Vân Thiên Hà nhìn lướt qua xung quanh, chỉ thấy trên hoang dã tuyết đã tan chảy, rất nhiều địa phương lộ ra từng hố nước nho nhỏ, lúc Vân Bôn chạy nhanh, đạp vào trong một hố nước, lúc này mới khiến nó xuất hiện một màn suýt chút nữa ngã lăn.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Vân Thiên Hà không còn dám để Vân Bôn tiếp tục phi nhanh, nhẹ nhàng vuốt lông ngựa, áp người sát lưng ngựa, Vân Bôn tựa hồ như hiểu rõ tâm ý chủ nhân, liền chậm rãi chạy đi, không vội không chậm tiến về phía trước.
Khi chính ngọ, mặt trời chiếu đỉnh đầu, khí trời dần dần chuyển thành ấm áp, đại địa còn ẩm ướt, bùn đất trở nên xốp, con đường nhỏ nơi hoang dã có chút lầy lội khó đi.
Vân Thiên Hà đi đến một đoạn đường giao nhau, chỉ thấy cách đó không xa có một vị hán tử để trần cánh tay, người đầy bùn đất, hiện đang lo lắng nhìn xung quanh, bên cạnh có một con ngựa nửa người trước ngập bùn, chân trước nhấc lên, tựa hồ bị rơi vào trong bùn không nhấc ra được, mà trên lưng ngựa có một chiếc túi thoạt nhìn rất nặng, nửa treo nghiêng bên yên cương, nửa còn bị cột trên người ngựa, thực giống là lúc nào cũng có thể rơi xuống mặt đất, kể cả ngựa cũng không ổn, thoạt nhìn hán tử kia hẳn là giống như hắn vừa rồi, móng ngựa đạp vào trong hố bùn, chỉ là ngựa chở đồ quá nặng, mà vận khí của hán tử này không tốt, đã bị quẳng xuống ngựa.
Lúc hán tử đang lo lắng nhìn xung quanh, nhìn thấy Vân Thiên Hà cưỡi ngựa tới đây, thần sắc vui mừng, liền vẫy tay kêu lên.
- Ai, vị tiểu huynh đệ này, có thể trợ giúp ta một chút hay không?
- Chuyện gì?
Vân Thiên Hà đi đến gần đó dừng lại, không xuống ngựa, chỉ nhàn nhạt hỏi, hắn quan sát gã hán tử này, mặc quần áo ngắn, có chút rách nát, mặt hơi vuông, thân thể cường tráng rắn chắc, cơ thể hở ra, hẳn là đã từng luyện võ công, chỉ là trên đùi băng bó, tựa hồ có thương tích.
Hán tử kia ôm quyền nói:
- Tiểu huynh đệ, bỉ nhân họ La, tên là Gia Anh, nhà ở La gia trang phía nam, cách nơi này hơn ba mươi dặm, năm ngoái ra ngoài, nay mới trở về, tới đây thì ngựa bị thương ở chân, lại mang trên người vật nặng, không thể tiếp tục đi được nữa, có thể phiền phức tiểu huynh đệ đến La gia trang thông báo cho trang chủ La Yến Liệt, La mỗ vô cùng cảm kích!
Vân Thiên Hà chú ý tới lúc hán tử gọi là La Gia Anh này nói, nhãn thần liếc mắt ngắm nhìn Vân Bôn, hiển nhiên là nhận ra được lai lịch của nó, bất quá nhãn thần hắn trong suốt, mang theo ý khẩn cầu nồng đậm, có vẻ như thực sự thỉnh cầu chính mình giúp hắn nhắn nhủ, liền gật đầu nói:
- Vậy thì La huynh hãy đưa cho tiểu đệ một kiện tín vật, tiểu đệ nguyện ý trợ giúp La huynh đi một chuyến!
- Vậy đa tạ tiểu huynh đệ rồi!
La Gia Anh cảm kích nói, liền lấy từ trong lòng một tấm thiết bài tử giao cho Vân Thiên Hà.
- Tiểu huynh đệ trở lại La gia trang, đưa vật này giao cho gia phụ, gia phụ tự nhiên là nhận ra được!
Vân Thiên Hà tiếp nhận thiết bài tử nhìn thoáng qua, có hình tam giác, bên cạnh khắc đồ án hoa văn, chính giữa có khắc một chữ La trông khá cổ phác, thủ công thực sự rất tinh xảo.
Thu hồi bài tử này, Vân Thiên Hà gật đầu với La Gia Anh một cái, kẹp bụng ngựa một cái, Vân Bôn kêu lên, giống như một mũi tên nhọn lao đi, thẳng hướng phía nam.
Nhìn bóng lưng Vân Thiên Hà rời đi càng lúc cang xa, thân thể La Gia Anh run rẩy, chân mềm nhũn liền ngã xuống mặt đất, chỉ thấy chỗ vết thương trên chân của hắn không ngừng chảy máu tươi, hán tử chịu đựng đau đớn, trong miệng lại nói:
- Hi vọng vị tiểu huynh đệ này có thể không phụ nhờ vả, đúng lúc dẫn người tới đây!
…
Vị trí của La gia trang là một địa phương giữa vùng núi và một rừng cây nho nhỏ, từ xa nhìn lại, hiện tại đang cày bừa mùa xuân, rất niều nông dân vội vàng dắt trâu đi cày trên cánh đồng.
Vân Thiên Hà phóng ngựa chạy nhanh, chỉ dùng không tới nửa canh giờ đã chạy tới La gia trang, thôn trang này tối đa cũng chỉ có sáu bảy mươi hộ gia đình, nhà cửa đều thuần một màu vàng đất, bất quá quy hoạch coi như rất chỉnh tề hợp lý.
Khi vào trong thôn trang, Vân Thiên Hà xuống ngựa, hỏi một tiểu hài đồng thanh tú khả ái đang ôm một bát mỳ to ăn uống sì sụp hỏi về nơi ở của trang phủ La Yến Liệt, kết quả là tiểu hài đồng này lập tức đứng lên, ôm bát, tự mình dẫn Vân Thiên Hà tới một dãy nhà gần cuối thôn trang.
Diện tích nhà cửa trang phủ tương đối rộng lớn, khi tiểu hài đồng dẫn Vân Thiên Hà tới cửa, liền gặp hai hán tử tráng đinh tìm hỏi lý do, Vân Thiên Hà lấy ra tấm thiết bài tử, còn nói rõ mọi chuyện trên đường, một hán tử tráng đinh lập tức rời khỏi, không biết là đi về hướng nào, còn một người thì dẫn Vân Thiên Hà tiến vào trong nhà ngồi nghỉ tạm.
Nhưng có một điều làm cho Vân Thiên Hà cảm thấy ngoài dự liệu chính là, tiểu hài đồng tại đầu thôn trang mang theo cái bát lớn ăn mì cũng đi vào trong nhà, ngược lại không có người nào hỏi han, nghĩ chắc nó cũng là người một nhà.
Khi tiến vào trong, hán tử tráng đinh mang nước trà lên, trước tiên để Vân Thiên Hà ngồi chờ trong đại sảnh, còn chính mình thì vào phòng sau.
Tiểu hài đồng bảy tuổi kia ngồi trên ghế đại sảnh, ôm bát mỳ lớn tiếp tục ăn, đôi con mắt trong suốt đen nhánh to tròn thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Vân Thiên Hà vài lần, có vẻ hiếu kỳ mười phần.
Vân Thiên Hà nhìn thấy tiểu hài đồng này rất khả ái, không khỏi hỏi:
- Tiểu đệ đệ, đệ tên gì?
- Ta không nói cho ngươi!
Tiểu hài đồng tiếp tục ăn mỳ sì soạp, đôi mắt to tròn loạn chuyển, có vẻ bướng bỉnh khả ái.
Lúc này, cửa hông hậu đường có một lão giả khuôn mặt uy nghiêm, râu tóc bạc trắng, thân thể cường tráng khỏa mạnh, mặc quần áo mộc mạc, chính là trang chủ La gia trang La Yến Kiệt, hắn thấy trong đại sảnh có một vị thiếu niên đang ngồi, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười nhàn nhạt nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, không biết từ xa đến bỉ trang tìm lão phu là có chuyện gì?
Đang lúc nói chuyện, lão gia quan sát Vân Thiên Hà, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị, biểu tình dần dần trở nên có chút cổ quái, thầm nghĩ.
- Người này có khí chất bất phàm, võ đạo đạt được thành tựu, chắc hẳn là đệ tử đến từ thế gia, thế nào lại tới thôn trang chúng ta đây?
Vân Thiên Hà lấy thiết bài tử ra lần thứ hai, giao cho lão gia, cũng kể lại một lần nữa mọi chuyện xảy ra trên đường với lão giả này.
Lão giả tiếp nhận thiết bài tử, liếc mắt nhìn, lại nghe được lời kể lại của Vân Thiên Hà, sắc mặt khẽ biến, liền gấp gáp hướng về phía hán tử tráng định bên cạnh nói:
- Bảo Hòa, Bảo Khánh dẫn theo vài người đi tiếp ứng Gia Anh?
Hán tử tráng đinh kia nói:
- Lúc trước bên ngoài cửa, vị tiểu huynh đệ này đưa thiết bài tử kia nói rõ mọi chuyện, Bảo Khánh đã đi trước một bước chuẩn bị, sau đó chất nhi mới dẫn tiểu huynh đệ này tiến vào gặp mặt cữu phụ!
La Yến Liệt gật đầu, quay sang Vân Thiên Hà nói:
- Vị tiểu huynh đệ này có thể trượng nghĩa tương trợ, đúng lúc mang theo tin tức tới, lão phu vô cùng cảm kích, không biết quý tính tiểu huynh đệ, nhà ở nơi nào, sau này lão phu sẽ mang lễ tới cửa nói lời cảm tạ!
- La lão tiền bối khách khí rồi, chỉ là nhấc tay nhấc chân mà thôi!
Vân Thiên Hà thấy tin tức đã đưa tới, cũng không dự định tiếp tục ở đây, liền đứng dậy nói:
- Tin tức đã đưa tới vãn bối còn có việc, xin cáo từ trước!
La Yến Liệt thấy Vân Thiên Hà có ý đi, cũng không tiện giữ lại, liền đứng lên nói:
- Đã như vậy, lão phu cũng không giữ lại, La gia trang chúng ta bao đời làm nghề đả nguội, ngoại trừ rèn luyện nông cụ ra, cũng có một ít nghề nho nhỏ, nếu sau này tiểu huynh đệ cần rèn thứ gì đó, cứ đến đây nói một tiếng là được!
Nghe nói như thế, trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, ngoài miệng lại nói:
- Vậy thì vãn bối cảm ơn rồi, nói không chừng ngày sau còn muốn đến quấy rầy tiền bối!
Nói xong, hai người liền bước ra khỏi đại sảnh.
La Yến Liệt tiễn Vân Thiên Hà ra khỏi nhà, thấy thớt Truy Vân Mã đứng bên ngoài, đôi lông mày hơi nhíu lại, nhìn Vân Thiên Hà lên ngựa nhanh chóng rời đi.