Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Bới vì hôm nay là ngày khai hội của đại hội giòng họ, nên sẽ có tỷ thí võ thuật, ngoài ra con do mấy vị trưởng bối thích tranh đua một phần.
Những năm trước Đồ gia đều tiến hành võ hội tỷ thí vào cuối năm, mỗi lần đều tương đối long trọng, có rất nhiều người xem, hơn nửa dịp cuối năm phần thưởng của võ hội cực kì lớn,có linh dược, có bí tịch, có vũ khí, có ngựa tốt, tiến vật đãi ngộ.... khiến cả đám đệ tử đỏ con mắt.
Mà đối với đệ tử ngoại đường mà nói, đại hội ỷ thí võ thuật của đồ gia bọn họ cũng có tư cách tham gia, nhưng trước khí tham gia phải trải qua một vòng đấu loại, lựa chọn một số thành viên ưu tú mới được tham gia.
Cho nên đại hội cuối năm đệ tử ngoại đường thập phần mong đợi,được thể hiện mình trước mặt các vị trưởng bối của Đồ gia,tìm lấy cơ hội tiến vào nội đường học tập.
Vân Thiên Hà nhớ rõ cảnh tượng đại hội năm ngoái, nó khắc sâu vào trong tâm trí không thể quên.
Lần này Đồ gia trưởng bối tạm thời nảy lòng đua tranh tiến hành luận võ,tất cả đều là do các trưởng bối điểm danh gọi lên, sau đó các đệ tử tiến hành tỉ thí, cũng không coi là chính thức, cho nên tất cả đều có biểu hiện thường thường, làm cho người xem không dậy nổi hứng thú.
Mọi việc vẫn diễn ra như cũ lúc này Đồ Nguyên Khanh bất ngờ tuyên bố, mười phần thưởng cho người thắng cuộc chính là mười cái ‘kim bính tử’ và một thạnh ‘Trảm kỵ kiếm’. Lúc này mói khiến các đệ tử nhiệt huyết sôi trào mà đấu tranh.
Từ lúc đó những màn tỷ đấu lộ vẻ đặc sắc hơn rất nhiều, mỗi một trận đấu đều phô ra tài nghệ thật sự của mỗi người, các bậc trưởng bối không ngừng cười nói tán tụng.
Vân Thiên Hà thấy mọi người tỷ thí, nét mặt cũng không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại rất thất vọng.
Những thiếu niên kia phần lớn tu luyện ‘Tinh Quyền Thập Cửu Thức’ trong ‘Đồ Thị Tinh Ý Quyền’, hắn mặc dù không có luyện nhưng cũng đã hiểu rõ, cho nên lúc này hắn xem những người trên sân tỷ thí không khác gì mấy con khỉ nhảy múa, âm thầm lắc đầu, bộ vũ kị này thật không cao minh chút nào.
Các thiếu niên tỷ thí xong, người dành chiến thắng cuối cùng có tên Đồ Thiên Vĩ, năm nay mười sáu tuổi, chín cấp võ sĩ. Vân Thiên Hà nhận thấy quyền kình mặc mẽ mang đến một chút lực xuyên thấu, chắc chắn người này đã tu luyện ‘Bạo Cương Đoán Cốt Công’, nếu như có thể đột phá hắn sẽ trở thành sơ cấp võ sư, ở nơi này chỉ có hắn là người mạnh nhất trong đám thiếu niên.
Nhóm người Đồ Nguyên Tán cười nói thật vui vẻ, sau khi Đồ Thiên Vĩ giành chiến thắng cuối cùng, tại chỗ nhận phần thưởng, khiến hắn hưng phấn mặt đỏ bừng.
Nhât là phụ thân của Đồ Thiên Vĩ là Đồ Chính Thành cười đến độ không khép miệng lại được, phân thưởng là chuyện nhỏ, chủ yếu là được các vị trưởng bối trọng gia tộc xem trọng, đây mới là chuyện khiến người ta cao hứng nhất.
Đồ Thiên Vĩ được phần thưởng, vừa được các trưởng bối ngợi khen, khiến choc các thiếu niên còn lại trọng lòng hâm mộ không thôi, lại vừa nắm chặt quả đấm thầm hạ quyết tâm.
Mới vửa rồi đám thiếu niên còn cảm thấy đỏ mắt về phân thưởng, nhưng giờ phút này lại không còn quan tâm gì tới chúng nữa.
Thanh niên đồng lứa tranh tài tỷ thí đã qua, cũng không còn phải đua tranh, trở về bình thường mọi người lại lộ ra vẻ khiêm nhường thân mật, giúp cho các thiếu niên sặc mùi thuôc súng không còn quá nặng quan niệm gia tộc nữa.
Đối với những trận đấu trong võ hội của tầng lớp thanh niên, Vân Thiên Hà cũng nán lại xem một hồi để nhận biết mọi người, tăng thêm kinh nghiệm.
Nhưng thanh niên này, từ nhỏ đều đã bắt đầu tu luyện, đại đa số đều sẽ tiến vào cảnh giới võ sư, nhưng do thiên phú bất đồng nên cấp bậc cũng bất đồng, thực lực phổ biến nhất đều là các võ sư từ mười tám tuổi trở lên.
Trong khi tỷ thí có cương kình mạnh mẽ, cũng có quyền pháp nhu hòa, điều này do tu luyện ngoại công bất đồng tạo nên, Đối với những người tu luyện ‘ Bạo Cương Đoán Cốt Công ’ với hai mươi môt kiểu ‘liệt cương quyền ‘, đây là lộ tuyến quyền pháp cương mãnh, trong lúc giao chiến giống như cương thiết va chạm vào nhau, phát ra nhưng tiếng va chạm rầm rầm giữa kình khí, kình khí phóng ra ngoài giống như gió lốc không ngừng đối chọi, khiến cho bốn phía nổi lên cát bụi mù mịt.
Những thiếu niên phía dưới càng thêm kích động, trên khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng cầu chúc cho bậc huynh trưởng của mình giành chiến thắng.
Các trận đấu cấp bậc võ sư quả thật có rất nhiều đặc sắc.
Vân Thiên Hà quan sát các trận đấu những cũng không quá coi trọng ‘Nhị thập nhất thức liệt cương quyền’ trong ‘ Bạo Cương Đoán Cốt Công ’, so sánh với ‘Phá Thiên Quyền Pháp
’ mà hắn luyện tập thì sự biến hóa trong chiêu thức và lực lượng trong bộ võ công này cũng đã xuất hiện một cách rõ nét.
Nhưng tổng thể nhìn nhận, thì bộ ‘‘ Bạo Cương Quyền ’’ vẫn còn kém rất xa so với ‘ Phá Thiên Quyền Pháp.
Ở kiếp trước Vân Thiên Hà thời thiếu niên, từ nhỏ đi theo gia gia học tập võ công, gia gia dạy hắn tâm huyết một đời ‘ Phá Thiên Tam Tuyệt ’, bao gồm: Phá Thiên Quyền Pháp, Phá Thiên Kiếm Pháp, Phá Thiên Côn Pháp.
Rồi sau đó lớn lên, vào bộ đội hắn trên cơ sở ‘Phá Thiên Tam Tuyệt’ làm trụ cột hắn học được rất nhiều các loại võ công khác, đem ting hoa của mọi nhà dung hợp vào trong ‘Phá Thiên Tam Tuyệt ’ tạo thành một hệ thống võ thuật trước nay chưa từng có.
Nếu không phai gặp chuyện ngoài ý muốn, thì Vân gia kiếp trước sẽ lại xuất hiện một vi võ học tông sư, so sánh với gia gia hắn càng thêm huy hoàng.
Hắn có thể tạo ra một hệ thống võ thuật đặc biết dựa trên cơ sở ‘Phá Thiên Tam Tuyệt’, ngoài gia gia hắn có công đặt nền móng vững chắc ra, thì phải kể đến các vĩ huấn luyện viên khí hắn còn trong bộ đội đặc chủng đã chỉ dạy hắn võ học của nhiều nhà khác nữa.
Giờ đây nhớ lại những vị huấn luyện viên ngày đó Vân Thiên Hà không khỏi thổn thức trong lòng, nhớ đến một câu hỏi:
-"Tiểu Thiên a, trên thế giới này có một loại vũ khí, vô cùng sắc bén so sánh với tiền, quân đội càng thêm hữu hiệu, ngươi biết là vật gì không? "
Vân Thiên Hà lúc ấy đáp:
-“Không phải là cái mông của huấn luyện viên sao, mỗi lần đánh rắm không ai có thể ngửi được!”
Lúc ấy vị huấn luyện viên cho hắn một cái tạt tai, chửi bậy nói:
-“Thúi lắm, ta nói là mỹ nữ a. Ngươi vẫn là xử nam, vẫn không biết những thứ này, nhưng mà chờ ngươi sau này tựu sẽ minh bạch, thứ này có bao nhiêu uy lực, là loại lực lượng không thể kháng cự, nhẹ thì một người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, còn nặng thì cả một tổ chức một xã hội bị lôi theo, đừng vì nữ nhân mà si tình không tốt không tốt...! ”
Sau này Vân Thiên Hà biết được nhược điểm lớn nhất trong cuộc đời huân luyên viên chính là nữ nhân...Hắn vì một người phụ nữ xinh đẹp giữ gìn ba mươi tám năm xử nam của mình, cuối cùng người phụ nữ đó đi lấy chồng, trong lúc sinh con thì qua đời, khiến hắn chán nản, mới tùy tiện tìm một người để phá cái xử nam của mình, rồi cuối cùng dùng một ngón tay đâm thủng huyệt thái dương...
Nhớ lại đến đây, Vân Thiên Hà đột nhiên nhớ lại trước khi lâm chung vị huấn luyện viên đó đã dạy hắn một chiêu do hắn sáng tạo ra, ‘Thương hồn chỉ ’ hắn vốn định dung hợp vào ‘ Phá Thiên Tam Tuyệt ’ nhưng vì tôn trọng vị huấn luyện viên nên chưa làm điều này, cũng chưa từng sử dụng qua, bây giờ nghĩ lại nếu lúc đó dùng chiêu này với Đồ Chính Lâm sẽ không cần phải chật vật như thế nữa.
-"Thiên Hà... Thiên Hà..."
Đang lúc Vân Thiên Hà nghĩ lại phương pháp tu luyện của ‘ Thương Hồn Chỉ ’ cùng cách sử dụng, đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai, hắn hồi phục lại tinh thần nghe được tiếng gọi cuả Đồ Nguyên Khánh.
-“Thiên Hà ngươi ngây người ra đây làm cái gì?”
Đồ Chính Minh trở về sau khi trận đấu của một cặp thanh niên kết thúc, thấy Vân Thiên Hà ngẩn ra ở đó, lên tiếng hỏi.
Vân Thiên Hà thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nhìn hắn, vội vàng giải thích:
-“Mới vừa rồi mọi người luận võ làm ta nhớ tới một số chuyện trước kia cho nên...”
Nghe thế mọi người lại tưởng hắn nhớ đến chuyện phát sinh tại đại hội năm ngoái, nên Đồ Chính Minh lên tiếng an ủi:
-“Thiên Hà mọi chuyện quá khứ đã qua, hay để nó qua đi, không nên để trong lòng làm gì!”
Gật đầu, đi theo mọi người rời khỏi võ đường, trong đầu Vân Thiên Hà không ngừng nhớ lại phương pháp tu luyện một chiêu ‘‘ Thương Hồn Chỉ ’’ kia.
Tất cả tinh lực tâm huyết của vi huấn luyện viên đó đều đăt cả vào chiêu ‘ Thương Hồn Chỉ ’, chỉ dùng một ngón tay tạo nên uy lực kinh thiên, để làm được điều này cần có công phu nội gia quyền thâm hậu, đại lượng chân khí trong cơ thể thông qua tích xúc ở đầu ngón tay mà trào ra, có thể phá vỡ sắt thép, uy lực rất đáng sợ.
Đột nhiên...
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà trong đầu linh quang chợt lóe, bây giờ mình tu luyện ‘Vô Lượng Tinh Kinh’ mượn chư tinh thần lực tạo ra đại lượng tinh khí trong người, loại tinh khí này cũng tương tự như chân khí, nếu thông qua ‘Thương hồn chỉ’ dẫn đạo đại lượng tinh khí phát ra, sợ rằng hiệu quả còn đáng sợ hơn rất nhiều sơ với chân khí phát ra..
Phải biết rằng ‘Thương hồn chỉ’ là một loại sát chiêu kinh khủng, một ngón tay một mạng, để lại hậu quả nặng nề cho người thi triển, vẫn bất đắc dĩ mới được dùng, không được sử dụng bừa bãi, đây là những gì mà huấn luyện viên trước khí lâm chung nói với hắn.
Nghĩ tới đây Vân Thiên Hà muốn tìm một địa phương yên tĩnh để tu luyện.
Mọi người mới đi đến sân luyện công, Sử Trường Đức đầu đầy mồ hôi, chạy tới thông báo:
-“Lão gia, sứ giả triều đình mang thánh chỉ tới!”
Những năm trước Đồ gia đều tiến hành võ hội tỷ thí vào cuối năm, mỗi lần đều tương đối long trọng, có rất nhiều người xem, hơn nửa dịp cuối năm phần thưởng của võ hội cực kì lớn,có linh dược, có bí tịch, có vũ khí, có ngựa tốt, tiến vật đãi ngộ.... khiến cả đám đệ tử đỏ con mắt.
Mà đối với đệ tử ngoại đường mà nói, đại hội ỷ thí võ thuật của đồ gia bọn họ cũng có tư cách tham gia, nhưng trước khí tham gia phải trải qua một vòng đấu loại, lựa chọn một số thành viên ưu tú mới được tham gia.
Cho nên đại hội cuối năm đệ tử ngoại đường thập phần mong đợi,được thể hiện mình trước mặt các vị trưởng bối của Đồ gia,tìm lấy cơ hội tiến vào nội đường học tập.
Vân Thiên Hà nhớ rõ cảnh tượng đại hội năm ngoái, nó khắc sâu vào trong tâm trí không thể quên.
Lần này Đồ gia trưởng bối tạm thời nảy lòng đua tranh tiến hành luận võ,tất cả đều là do các trưởng bối điểm danh gọi lên, sau đó các đệ tử tiến hành tỉ thí, cũng không coi là chính thức, cho nên tất cả đều có biểu hiện thường thường, làm cho người xem không dậy nổi hứng thú.
Mọi việc vẫn diễn ra như cũ lúc này Đồ Nguyên Khanh bất ngờ tuyên bố, mười phần thưởng cho người thắng cuộc chính là mười cái ‘kim bính tử’ và một thạnh ‘Trảm kỵ kiếm’. Lúc này mói khiến các đệ tử nhiệt huyết sôi trào mà đấu tranh.
Từ lúc đó những màn tỷ đấu lộ vẻ đặc sắc hơn rất nhiều, mỗi một trận đấu đều phô ra tài nghệ thật sự của mỗi người, các bậc trưởng bối không ngừng cười nói tán tụng.
Vân Thiên Hà thấy mọi người tỷ thí, nét mặt cũng không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại rất thất vọng.
Những thiếu niên kia phần lớn tu luyện ‘Tinh Quyền Thập Cửu Thức’ trong ‘Đồ Thị Tinh Ý Quyền’, hắn mặc dù không có luyện nhưng cũng đã hiểu rõ, cho nên lúc này hắn xem những người trên sân tỷ thí không khác gì mấy con khỉ nhảy múa, âm thầm lắc đầu, bộ vũ kị này thật không cao minh chút nào.
Các thiếu niên tỷ thí xong, người dành chiến thắng cuối cùng có tên Đồ Thiên Vĩ, năm nay mười sáu tuổi, chín cấp võ sĩ. Vân Thiên Hà nhận thấy quyền kình mặc mẽ mang đến một chút lực xuyên thấu, chắc chắn người này đã tu luyện ‘Bạo Cương Đoán Cốt Công’, nếu như có thể đột phá hắn sẽ trở thành sơ cấp võ sư, ở nơi này chỉ có hắn là người mạnh nhất trong đám thiếu niên.
Nhóm người Đồ Nguyên Tán cười nói thật vui vẻ, sau khi Đồ Thiên Vĩ giành chiến thắng cuối cùng, tại chỗ nhận phần thưởng, khiến hắn hưng phấn mặt đỏ bừng.
Nhât là phụ thân của Đồ Thiên Vĩ là Đồ Chính Thành cười đến độ không khép miệng lại được, phân thưởng là chuyện nhỏ, chủ yếu là được các vị trưởng bối trọng gia tộc xem trọng, đây mới là chuyện khiến người ta cao hứng nhất.
Đồ Thiên Vĩ được phần thưởng, vừa được các trưởng bối ngợi khen, khiến choc các thiếu niên còn lại trọng lòng hâm mộ không thôi, lại vừa nắm chặt quả đấm thầm hạ quyết tâm.
Mới vửa rồi đám thiếu niên còn cảm thấy đỏ mắt về phân thưởng, nhưng giờ phút này lại không còn quan tâm gì tới chúng nữa.
Thanh niên đồng lứa tranh tài tỷ thí đã qua, cũng không còn phải đua tranh, trở về bình thường mọi người lại lộ ra vẻ khiêm nhường thân mật, giúp cho các thiếu niên sặc mùi thuôc súng không còn quá nặng quan niệm gia tộc nữa.
Đối với những trận đấu trong võ hội của tầng lớp thanh niên, Vân Thiên Hà cũng nán lại xem một hồi để nhận biết mọi người, tăng thêm kinh nghiệm.
Nhưng thanh niên này, từ nhỏ đều đã bắt đầu tu luyện, đại đa số đều sẽ tiến vào cảnh giới võ sư, nhưng do thiên phú bất đồng nên cấp bậc cũng bất đồng, thực lực phổ biến nhất đều là các võ sư từ mười tám tuổi trở lên.
Trong khi tỷ thí có cương kình mạnh mẽ, cũng có quyền pháp nhu hòa, điều này do tu luyện ngoại công bất đồng tạo nên, Đối với những người tu luyện ‘ Bạo Cương Đoán Cốt Công ’ với hai mươi môt kiểu ‘liệt cương quyền ‘, đây là lộ tuyến quyền pháp cương mãnh, trong lúc giao chiến giống như cương thiết va chạm vào nhau, phát ra nhưng tiếng va chạm rầm rầm giữa kình khí, kình khí phóng ra ngoài giống như gió lốc không ngừng đối chọi, khiến cho bốn phía nổi lên cát bụi mù mịt.
Những thiếu niên phía dưới càng thêm kích động, trên khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng cầu chúc cho bậc huynh trưởng của mình giành chiến thắng.
Các trận đấu cấp bậc võ sư quả thật có rất nhiều đặc sắc.
Vân Thiên Hà quan sát các trận đấu những cũng không quá coi trọng ‘Nhị thập nhất thức liệt cương quyền’ trong ‘ Bạo Cương Đoán Cốt Công ’, so sánh với ‘Phá Thiên Quyền Pháp
’ mà hắn luyện tập thì sự biến hóa trong chiêu thức và lực lượng trong bộ võ công này cũng đã xuất hiện một cách rõ nét.
Nhưng tổng thể nhìn nhận, thì bộ ‘‘ Bạo Cương Quyền ’’ vẫn còn kém rất xa so với ‘ Phá Thiên Quyền Pháp.
Ở kiếp trước Vân Thiên Hà thời thiếu niên, từ nhỏ đi theo gia gia học tập võ công, gia gia dạy hắn tâm huyết một đời ‘ Phá Thiên Tam Tuyệt ’, bao gồm: Phá Thiên Quyền Pháp, Phá Thiên Kiếm Pháp, Phá Thiên Côn Pháp.
Rồi sau đó lớn lên, vào bộ đội hắn trên cơ sở ‘Phá Thiên Tam Tuyệt’ làm trụ cột hắn học được rất nhiều các loại võ công khác, đem ting hoa của mọi nhà dung hợp vào trong ‘Phá Thiên Tam Tuyệt ’ tạo thành một hệ thống võ thuật trước nay chưa từng có.
Nếu không phai gặp chuyện ngoài ý muốn, thì Vân gia kiếp trước sẽ lại xuất hiện một vi võ học tông sư, so sánh với gia gia hắn càng thêm huy hoàng.
Hắn có thể tạo ra một hệ thống võ thuật đặc biết dựa trên cơ sở ‘Phá Thiên Tam Tuyệt’, ngoài gia gia hắn có công đặt nền móng vững chắc ra, thì phải kể đến các vĩ huấn luyện viên khí hắn còn trong bộ đội đặc chủng đã chỉ dạy hắn võ học của nhiều nhà khác nữa.
Giờ đây nhớ lại những vị huấn luyện viên ngày đó Vân Thiên Hà không khỏi thổn thức trong lòng, nhớ đến một câu hỏi:
-"Tiểu Thiên a, trên thế giới này có một loại vũ khí, vô cùng sắc bén so sánh với tiền, quân đội càng thêm hữu hiệu, ngươi biết là vật gì không? "
Vân Thiên Hà lúc ấy đáp:
-“Không phải là cái mông của huấn luyện viên sao, mỗi lần đánh rắm không ai có thể ngửi được!”
Lúc ấy vị huấn luyện viên cho hắn một cái tạt tai, chửi bậy nói:
-“Thúi lắm, ta nói là mỹ nữ a. Ngươi vẫn là xử nam, vẫn không biết những thứ này, nhưng mà chờ ngươi sau này tựu sẽ minh bạch, thứ này có bao nhiêu uy lực, là loại lực lượng không thể kháng cự, nhẹ thì một người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, còn nặng thì cả một tổ chức một xã hội bị lôi theo, đừng vì nữ nhân mà si tình không tốt không tốt...! ”
Sau này Vân Thiên Hà biết được nhược điểm lớn nhất trong cuộc đời huân luyên viên chính là nữ nhân...Hắn vì một người phụ nữ xinh đẹp giữ gìn ba mươi tám năm xử nam của mình, cuối cùng người phụ nữ đó đi lấy chồng, trong lúc sinh con thì qua đời, khiến hắn chán nản, mới tùy tiện tìm một người để phá cái xử nam của mình, rồi cuối cùng dùng một ngón tay đâm thủng huyệt thái dương...
Nhớ lại đến đây, Vân Thiên Hà đột nhiên nhớ lại trước khi lâm chung vị huấn luyện viên đó đã dạy hắn một chiêu do hắn sáng tạo ra, ‘Thương hồn chỉ ’ hắn vốn định dung hợp vào ‘ Phá Thiên Tam Tuyệt ’ nhưng vì tôn trọng vị huấn luyện viên nên chưa làm điều này, cũng chưa từng sử dụng qua, bây giờ nghĩ lại nếu lúc đó dùng chiêu này với Đồ Chính Lâm sẽ không cần phải chật vật như thế nữa.
-"Thiên Hà... Thiên Hà..."
Đang lúc Vân Thiên Hà nghĩ lại phương pháp tu luyện của ‘ Thương Hồn Chỉ ’ cùng cách sử dụng, đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai, hắn hồi phục lại tinh thần nghe được tiếng gọi cuả Đồ Nguyên Khánh.
-“Thiên Hà ngươi ngây người ra đây làm cái gì?”
Đồ Chính Minh trở về sau khi trận đấu của một cặp thanh niên kết thúc, thấy Vân Thiên Hà ngẩn ra ở đó, lên tiếng hỏi.
Vân Thiên Hà thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nhìn hắn, vội vàng giải thích:
-“Mới vừa rồi mọi người luận võ làm ta nhớ tới một số chuyện trước kia cho nên...”
Nghe thế mọi người lại tưởng hắn nhớ đến chuyện phát sinh tại đại hội năm ngoái, nên Đồ Chính Minh lên tiếng an ủi:
-“Thiên Hà mọi chuyện quá khứ đã qua, hay để nó qua đi, không nên để trong lòng làm gì!”
Gật đầu, đi theo mọi người rời khỏi võ đường, trong đầu Vân Thiên Hà không ngừng nhớ lại phương pháp tu luyện một chiêu ‘‘ Thương Hồn Chỉ ’’ kia.
Tất cả tinh lực tâm huyết của vi huấn luyện viên đó đều đăt cả vào chiêu ‘ Thương Hồn Chỉ ’, chỉ dùng một ngón tay tạo nên uy lực kinh thiên, để làm được điều này cần có công phu nội gia quyền thâm hậu, đại lượng chân khí trong cơ thể thông qua tích xúc ở đầu ngón tay mà trào ra, có thể phá vỡ sắt thép, uy lực rất đáng sợ.
Đột nhiên...
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà trong đầu linh quang chợt lóe, bây giờ mình tu luyện ‘Vô Lượng Tinh Kinh’ mượn chư tinh thần lực tạo ra đại lượng tinh khí trong người, loại tinh khí này cũng tương tự như chân khí, nếu thông qua ‘Thương hồn chỉ’ dẫn đạo đại lượng tinh khí phát ra, sợ rằng hiệu quả còn đáng sợ hơn rất nhiều sơ với chân khí phát ra..
Phải biết rằng ‘Thương hồn chỉ’ là một loại sát chiêu kinh khủng, một ngón tay một mạng, để lại hậu quả nặng nề cho người thi triển, vẫn bất đắc dĩ mới được dùng, không được sử dụng bừa bãi, đây là những gì mà huấn luyện viên trước khí lâm chung nói với hắn.
Nghĩ tới đây Vân Thiên Hà muốn tìm một địa phương yên tĩnh để tu luyện.
Mọi người mới đi đến sân luyện công, Sử Trường Đức đầu đầy mồ hôi, chạy tới thông báo:
-“Lão gia, sứ giả triều đình mang thánh chỉ tới!”