Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Thời hạn ba ngày đã đến
Các nhân viên cấp cao khác của công ty cùng một số bảo vệ xồng xộc xông vào.
Họ đã kịp nghe hiểu nguyên do của sự việc lần này, hóa ra hai người kia đến đây vì muốn có được tài sản gì đó trong tay nhà họ Từ.
Việc này không phải là hoang tưởng sao?
Chỉ dựa vào hai người đó, đường đột xông vào đây, chỉ sợ không những không đòi được tài sản gì mà còn mất mạng.
Sắc mặt Lâm Triệt vô cùng lạnh nhạt.
“Xem ra Từ Lệ Thù đã nói chuyện này với các người rồi và có vẻ nhà họ Từ chỉ coi những lời của kẻ hèn họ Lâm này như gió thổi bên tai thôi nhỉ!”
Biểu cảm đột ngột thay đổi của Lâm Triệt khiến đám đông có mặt ở đó trở nên căng thẳng.
Họ muốn tiếp tục chế giễu và châm chọc anh nhưng câu nói đã ra tới miệng rồi mà không sao thốt lên lời.
Từ Hồng Vân cũng há hốc mồm, qua một lúc lâu mới nói: “Tài sản của nhà họ Từ là chính đáng, làm gì có chuyện cậu nói chuyển nhượng là chuyển nhượng được.”
“Thứ tài sản dùng mưu hèn kế bẩn để đoạt lấy cũng mà gọi là tài sản chính đáng à? Thật nực cười!” Lâm Triệt gằn giọng nói.
Mọi người có mặt trong phòng thoáng chốc im lặng hẳn.
Lần đầu tiên có người dám đứng ngay trên tài sản của nhà họ Từ nói nhà họ Từ sử dụng mưu hèn kế bẩn.
Đây chẳng phải đang tự tìm cái chết hay sao?
Quả nhiên, Từ Hồng Vân đã bị anh bị chọc giận, hắn ta quát ầm lên: “Tên họ Lâm kia, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Từ của tôi không có thời gian đâu mà lằng nhằng, dây cà ra dây muống với cậu, cuốn gói cút nhanh lên, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Dường như Lâm Triệt không hề nghe thấy, anh bước tới bên một cái ghế, ung dung ngồi xuống, hỏi Trương Hợp: “Nhà họ Từ hiện nay do ai quản lý?”
“Thưa thiếu gia, là Từ Dương Văn.” Trương Hợp trả lời.
Đám đông xung quanh vểnh tai lên nghe ngóng, sao tự dưng họ lại nhắc đến Từ Dương Văn nhỉ!
Lâm Triệt khẽ gật đầu, anh nói tiếp: “Trong vòng mười phút nữa, tôi muốn gặp ông ta và cả Từ Lệ Thù.”
“Vâng!” Trương Hợp đáp một tiếng, anh ta lập tức lôi điện thoại ra gọi.
Sắc mặt của Từ Hồng Vân ở bên cạnh càng thêm khó nhìn, bây giờ thằng nhãi này còn định vờ vịt ra oai hù mình sao!
Chẳng lẽ tên này thật sự cho rằng có chút danh tiếng và vài tên đàn em là có khả năng khiêu khích nhà họ Từ? Phải chăng đầu óc của nó đã bị ngu đi trong lúc đánh trận rồi?
“Người đâu, hốt hai thằng này ra ngoài cho tôi!” Từ Hồng Vân quát lên.
Bảo vệ lập tức rục rịch tiến về phía hai người.
…
Nhà chính của nhà họ Từ.
Một tòa nhà cổ lâu đời, diện tích rộng lớn, phong cảnh xinh đẹp.
Lúc này đây, Từ Dương Văn đang dặn dò, phân công việc với mấy người quản lý, mà hôm nay là phá lệ, trong số những người tham gia cũng bao gồm cả Từ Lệ Thù.
Không phải vì cô có tư cách, mà vì bố cô nhìn ra được vẻ lo lắng của cô nên giữ cô ở lại bên mình.
Mấy người quản lý trong gia tộc đều phát biểu ý kiến riêng, phát biểu suy nghĩ của họ đối với doanh nghiệp.
Từ Dương Văn cũng mỉm cười và liên tục gật đầu.
Mấy năm nay nhà họ Từ phát triển vượt bậc, con cháu trong nhà cũng rất xuất sắc.
Chỉ cần qua vài năm nữa là có triển vọng đuổi kịp ba gia tộc lớn Tưởng – Hạ – Lôi của thương hội Tử Hiên rồi.
Chẳng mấy chốc, nhà họ Từ sẽ trở thành gia tộc lớn thứ tư.
Mà khi ông ta liếc về phía Từ Lệ Thù thì lại thấy cô nhíu chặt hai hàng lông mày, hình như đang có nặng nề tâm sự.
Từ Dương Văn không khỏi thở dài, cô con gái của ông ta có tố chất phát triển hơn người thường trên phương diện kinh doanh,nhưng khi gặp phải chuyện gì, con bé luôn lo được lo mất quá mức.
Ví dụ như vụ trước đó không lâu, cái thằng nhãi họ Lâm kia tới đòi bất động sản.
Một thằng nhãi từng là ăn mày, có phát triển thì cũng phát triển tới mức nào được? Mối quan hệ và thế lực của nhà họ Từ đã phát triển qua nhiều đời, chẳng lẽ còn phải sợ nó.
Cùng lắm thì giở thủ đoạn gì đó cho nó biến mất luôn cũng được!
Có phải họ chưa từng làm thế đâu!
Đúng lúc ông ta đang nghĩ vậy.
Brừm!
Âm thanh khi động cơ xe tắt thu hút sự chú ý của họ.
Cùng với đó là những tiếng bước chân rất vững vàng.
Khi ngẩng đầu lên, ai cũng lộ ra biểu cảm rất kinh ngạc và căng thẳng.
Khoảng mười người mặc đồ ngụy trang quân đội, đi giày lính xông vào trong.
Theo ngay phía sau là quản gia của nhà họ Từ.
“Chuyện gì thế này?” Từ Dương Văn quắc mắt nhìn quản gia rồi hỏi.
Quản gia khóc không ra tiếng, đáp lời: “Ông chủ, tôi cũng không biết gì cả, mấy vị quan quân này xông thẳng vào đây.”
Trong đám đông này, một người mang khí thế sát phạt rất ra dáng thủ lĩnh đứng ra nói chuyện: “Ai là Từ Dương Văn và Từ Lệ Thù?”
Đối diện với khí thế sát phạt quyết đoán này, Từ Dương Văn cũng phải nhíu chặt hai hàng lông mày, hình như sắc mặt ông ta hơi tái đi.
“Chính là tôi, các anh thuộc quân đội nào vậy, tôi và đội trưởng Viên là bạn tốt đấy.” Từ Dương Văn trầm giọng đáp lời, trong giọng nói vẫn giữ lại được chút uy nghiêm cần có.
Nhưng người dẫn đội không hề chần chừ mà tiếp tục hỏi luôn: “Từ Lệ Thù là ai?”
“Là tôi.” Sắc mặt Từ Lệ Thù càng thêm khó coi, cô cắn chặt môi dưới, lí nhí đáp lại.
Người kia phất tay nói: “Dẫn hết đi.”
Các binh sĩ ở phía sau xông lên, mặc kệ những người khác ngăn cản, khiêng hai người kia đi ra ngoài.
Từ Dương Văn hoảng hồn giãy dụa định thoát khỏi mấy binh sĩ quanh mình, ông ta gào lên: “Các người có biết đây là đâu không hả? Tôi gọi một cuộc điện thoại thôi là các người sẽ bị trị tội.”
Chát!
Một cái tát nặng nề vung thẳng lên mặt Từ Dương Văn, người kia tức giận nói: “Nhà họ Từ chỉ có mười phút! Nếu không muốn cả gia tộc bị tiêu diệt thì ngoan ngoãn phối hợp! Dẫn đi, ai ngăn cản, xử tử ngay tại chỗ!”
Tất cả người nhà họ Tử đều sững sờ, ngăn cản cũng không được mà không ngăn cũng không ổn.
Họ cứ trơ mắt nhìn Từ Dương Văn và Từ Lệ Thù bị áp tải lên xe, rời khỏi nhà họ Từ.
Tại tòa nhà văn phòng của nhà họ Từ.
Phòng họp của quản lý cấp cao.
Từ Hồng Vân dẫn theo tất cả nhân viên và cả bảo vệ đứng chờ ở bên ngoài phòng họp, nhìn vào hai người trong phòng với vẻ căng thẳng, nhất là thiếu niên họ Lâm đang ngồi ở đó.
Mười mấy bảo vệ của họ đồng loạt xông lên nhưng không hề chiếm được ưu thế, ngược lại còn bị đánh cho gục ngay dưới đất, qua hồi lâu mà không bò dậy nổi.
Ngay khi đám đông đang lúng túng không biết làm thế nào.
Mấy anh lính đi thẳng tới chỗ họ, Từ Dương Văn và Từ Lệ Thù bị áp giải phía sau.
Tất cả mọi người trợn tròn cả mắt, khi nhìn về phía hai người trong phòng kia lần nữa, ai cũng phải hít thở thật sâu, hóa ra họ phái người bắt hai bố con này đến đây thật.
“Báo cáo, đã đưa Từ Dương Văn, Từ Lệ Thù đến!” Người dẫn đầu nói to.
Lâm Triệt mỉm cười và đá: “Dẫn vào đây đi!”
“Rõ!”
Từ Dương Văn và Từ Lệ Thù bị ném vào trong.
Từ Lệ Thù hít một hơi thật sâu, quả nhiên đúng như những gì cô dự đoán, tên ăn mày thuở nhỏ đã trở thành sự tồn tại mà không ai có thể chọc vào.
Nếu cô dám kiên trì thuyết phục bố mình giao hết nhà đất vốn thuộc về nhà họ Chu trong vòng ba ngày, liệu kết quả có tốt hơn không?
Nhưng lúc này, nói gì cũng đã muộn!
Quan hệ của hai bên đã đến tình trạng khó lòng hòa giải, cho dù bây giờ nhà họ Từ chủ động giao nhà tổ của nhà Chu ra, sự việc cũng khó đạt đến hiệu quả vốn có.
“Lâm tiên sinh.” Từ Lệ Thù cất tiếng chào hỏi trước, giọng điệu vô cùng cung kính.
Đồng thời cô cũng đang nhắc nhở bố mình, chàng trai trước mặt chính là tên ăn mày họ Lâm mà cô từng nhắc tới.
Quả nhiên, nghe đến xưng hô này, lông mày Từ Dương Văn nhíu vào, ông ta nhìn về phía người thanh niên đang ngồi trước mặt với vẻ khó tin.
Lẽ nào mình thật sự đã làm sai?
Chỉ tiếc rằng lúc đó ông ta đã không nghiêm túc lắng nghe ý kiến của con gái.
Bây giờ đã muộn, ông ta chỉ đành nói: “Từ Dương Văn xin gặp Lâm tiên sinh.”
Không có bất kỳ phản ứng nào, Lâm Triệt chỉ ngẩng đầu lên nhìn hai bố con trước mặt.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Từ Dương Văn nhíu chặt hai hàng lông mày, đầu óc nhanh chóng nghĩ cách, ông ta điều chỉnh lại giọng điệu rồi nói với vẻ khách sáo: “Lâm tiên sinh, lần này có chút hiểu lầm, tôi xin chuẩn bị tiệc rượu để nhận lỗi với Lâm tiên sinh!”
Giọng điệu vô cùng kính cẩn, lại có vẻ khiêm nhường.
“Họ Lâm tôi theo chiến trường 12 năm, giết không dưới trăm nghìn tên địch, lần đầu tiên có người coi lời tôi nói như gió thổi qua tai, cũng là lần đầu tiên để tôi đến tìm tận nơi mà còn bị ví với hạng ất ơ đầu đường xó chợ.”
“Bạn tốt đã chết, hai mẹ con nhà họ Chu bị bắt nạt, gia sản cũng bị các người xâu xé tranh giành, hôm nay tôi vừa muốn đòi vật vừa muốn đòi mạng.”
Họ đã kịp nghe hiểu nguyên do của sự việc lần này, hóa ra hai người kia đến đây vì muốn có được tài sản gì đó trong tay nhà họ Từ.
Việc này không phải là hoang tưởng sao?
Chỉ dựa vào hai người đó, đường đột xông vào đây, chỉ sợ không những không đòi được tài sản gì mà còn mất mạng.
Sắc mặt Lâm Triệt vô cùng lạnh nhạt.
“Xem ra Từ Lệ Thù đã nói chuyện này với các người rồi và có vẻ nhà họ Từ chỉ coi những lời của kẻ hèn họ Lâm này như gió thổi bên tai thôi nhỉ!”
Biểu cảm đột ngột thay đổi của Lâm Triệt khiến đám đông có mặt ở đó trở nên căng thẳng.
Họ muốn tiếp tục chế giễu và châm chọc anh nhưng câu nói đã ra tới miệng rồi mà không sao thốt lên lời.
Từ Hồng Vân cũng há hốc mồm, qua một lúc lâu mới nói: “Tài sản của nhà họ Từ là chính đáng, làm gì có chuyện cậu nói chuyển nhượng là chuyển nhượng được.”
“Thứ tài sản dùng mưu hèn kế bẩn để đoạt lấy cũng mà gọi là tài sản chính đáng à? Thật nực cười!” Lâm Triệt gằn giọng nói.
Mọi người có mặt trong phòng thoáng chốc im lặng hẳn.
Lần đầu tiên có người dám đứng ngay trên tài sản của nhà họ Từ nói nhà họ Từ sử dụng mưu hèn kế bẩn.
Đây chẳng phải đang tự tìm cái chết hay sao?
Quả nhiên, Từ Hồng Vân đã bị anh bị chọc giận, hắn ta quát ầm lên: “Tên họ Lâm kia, tôi nói cho cậu biết, nhà họ Từ của tôi không có thời gian đâu mà lằng nhằng, dây cà ra dây muống với cậu, cuốn gói cút nhanh lên, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Dường như Lâm Triệt không hề nghe thấy, anh bước tới bên một cái ghế, ung dung ngồi xuống, hỏi Trương Hợp: “Nhà họ Từ hiện nay do ai quản lý?”
“Thưa thiếu gia, là Từ Dương Văn.” Trương Hợp trả lời.
Đám đông xung quanh vểnh tai lên nghe ngóng, sao tự dưng họ lại nhắc đến Từ Dương Văn nhỉ!
Lâm Triệt khẽ gật đầu, anh nói tiếp: “Trong vòng mười phút nữa, tôi muốn gặp ông ta và cả Từ Lệ Thù.”
“Vâng!” Trương Hợp đáp một tiếng, anh ta lập tức lôi điện thoại ra gọi.
Sắc mặt của Từ Hồng Vân ở bên cạnh càng thêm khó nhìn, bây giờ thằng nhãi này còn định vờ vịt ra oai hù mình sao!
Chẳng lẽ tên này thật sự cho rằng có chút danh tiếng và vài tên đàn em là có khả năng khiêu khích nhà họ Từ? Phải chăng đầu óc của nó đã bị ngu đi trong lúc đánh trận rồi?
“Người đâu, hốt hai thằng này ra ngoài cho tôi!” Từ Hồng Vân quát lên.
Bảo vệ lập tức rục rịch tiến về phía hai người.
…
Nhà chính của nhà họ Từ.
Một tòa nhà cổ lâu đời, diện tích rộng lớn, phong cảnh xinh đẹp.
Lúc này đây, Từ Dương Văn đang dặn dò, phân công việc với mấy người quản lý, mà hôm nay là phá lệ, trong số những người tham gia cũng bao gồm cả Từ Lệ Thù.
Không phải vì cô có tư cách, mà vì bố cô nhìn ra được vẻ lo lắng của cô nên giữ cô ở lại bên mình.
Mấy người quản lý trong gia tộc đều phát biểu ý kiến riêng, phát biểu suy nghĩ của họ đối với doanh nghiệp.
Từ Dương Văn cũng mỉm cười và liên tục gật đầu.
Mấy năm nay nhà họ Từ phát triển vượt bậc, con cháu trong nhà cũng rất xuất sắc.
Chỉ cần qua vài năm nữa là có triển vọng đuổi kịp ba gia tộc lớn Tưởng – Hạ – Lôi của thương hội Tử Hiên rồi.
Chẳng mấy chốc, nhà họ Từ sẽ trở thành gia tộc lớn thứ tư.
Mà khi ông ta liếc về phía Từ Lệ Thù thì lại thấy cô nhíu chặt hai hàng lông mày, hình như đang có nặng nề tâm sự.
Từ Dương Văn không khỏi thở dài, cô con gái của ông ta có tố chất phát triển hơn người thường trên phương diện kinh doanh,nhưng khi gặp phải chuyện gì, con bé luôn lo được lo mất quá mức.
Ví dụ như vụ trước đó không lâu, cái thằng nhãi họ Lâm kia tới đòi bất động sản.
Một thằng nhãi từng là ăn mày, có phát triển thì cũng phát triển tới mức nào được? Mối quan hệ và thế lực của nhà họ Từ đã phát triển qua nhiều đời, chẳng lẽ còn phải sợ nó.
Cùng lắm thì giở thủ đoạn gì đó cho nó biến mất luôn cũng được!
Có phải họ chưa từng làm thế đâu!
Đúng lúc ông ta đang nghĩ vậy.
Brừm!
Âm thanh khi động cơ xe tắt thu hút sự chú ý của họ.
Cùng với đó là những tiếng bước chân rất vững vàng.
Khi ngẩng đầu lên, ai cũng lộ ra biểu cảm rất kinh ngạc và căng thẳng.
Khoảng mười người mặc đồ ngụy trang quân đội, đi giày lính xông vào trong.
Theo ngay phía sau là quản gia của nhà họ Từ.
“Chuyện gì thế này?” Từ Dương Văn quắc mắt nhìn quản gia rồi hỏi.
Quản gia khóc không ra tiếng, đáp lời: “Ông chủ, tôi cũng không biết gì cả, mấy vị quan quân này xông thẳng vào đây.”
Trong đám đông này, một người mang khí thế sát phạt rất ra dáng thủ lĩnh đứng ra nói chuyện: “Ai là Từ Dương Văn và Từ Lệ Thù?”
Đối diện với khí thế sát phạt quyết đoán này, Từ Dương Văn cũng phải nhíu chặt hai hàng lông mày, hình như sắc mặt ông ta hơi tái đi.
“Chính là tôi, các anh thuộc quân đội nào vậy, tôi và đội trưởng Viên là bạn tốt đấy.” Từ Dương Văn trầm giọng đáp lời, trong giọng nói vẫn giữ lại được chút uy nghiêm cần có.
Nhưng người dẫn đội không hề chần chừ mà tiếp tục hỏi luôn: “Từ Lệ Thù là ai?”
“Là tôi.” Sắc mặt Từ Lệ Thù càng thêm khó coi, cô cắn chặt môi dưới, lí nhí đáp lại.
Người kia phất tay nói: “Dẫn hết đi.”
Các binh sĩ ở phía sau xông lên, mặc kệ những người khác ngăn cản, khiêng hai người kia đi ra ngoài.
Từ Dương Văn hoảng hồn giãy dụa định thoát khỏi mấy binh sĩ quanh mình, ông ta gào lên: “Các người có biết đây là đâu không hả? Tôi gọi một cuộc điện thoại thôi là các người sẽ bị trị tội.”
Chát!
Một cái tát nặng nề vung thẳng lên mặt Từ Dương Văn, người kia tức giận nói: “Nhà họ Từ chỉ có mười phút! Nếu không muốn cả gia tộc bị tiêu diệt thì ngoan ngoãn phối hợp! Dẫn đi, ai ngăn cản, xử tử ngay tại chỗ!”
Tất cả người nhà họ Tử đều sững sờ, ngăn cản cũng không được mà không ngăn cũng không ổn.
Họ cứ trơ mắt nhìn Từ Dương Văn và Từ Lệ Thù bị áp tải lên xe, rời khỏi nhà họ Từ.
Tại tòa nhà văn phòng của nhà họ Từ.
Phòng họp của quản lý cấp cao.
Từ Hồng Vân dẫn theo tất cả nhân viên và cả bảo vệ đứng chờ ở bên ngoài phòng họp, nhìn vào hai người trong phòng với vẻ căng thẳng, nhất là thiếu niên họ Lâm đang ngồi ở đó.
Mười mấy bảo vệ của họ đồng loạt xông lên nhưng không hề chiếm được ưu thế, ngược lại còn bị đánh cho gục ngay dưới đất, qua hồi lâu mà không bò dậy nổi.
Ngay khi đám đông đang lúng túng không biết làm thế nào.
Mấy anh lính đi thẳng tới chỗ họ, Từ Dương Văn và Từ Lệ Thù bị áp giải phía sau.
Tất cả mọi người trợn tròn cả mắt, khi nhìn về phía hai người trong phòng kia lần nữa, ai cũng phải hít thở thật sâu, hóa ra họ phái người bắt hai bố con này đến đây thật.
“Báo cáo, đã đưa Từ Dương Văn, Từ Lệ Thù đến!” Người dẫn đầu nói to.
Lâm Triệt mỉm cười và đá: “Dẫn vào đây đi!”
“Rõ!”
Từ Dương Văn và Từ Lệ Thù bị ném vào trong.
Từ Lệ Thù hít một hơi thật sâu, quả nhiên đúng như những gì cô dự đoán, tên ăn mày thuở nhỏ đã trở thành sự tồn tại mà không ai có thể chọc vào.
Nếu cô dám kiên trì thuyết phục bố mình giao hết nhà đất vốn thuộc về nhà họ Chu trong vòng ba ngày, liệu kết quả có tốt hơn không?
Nhưng lúc này, nói gì cũng đã muộn!
Quan hệ của hai bên đã đến tình trạng khó lòng hòa giải, cho dù bây giờ nhà họ Từ chủ động giao nhà tổ của nhà Chu ra, sự việc cũng khó đạt đến hiệu quả vốn có.
“Lâm tiên sinh.” Từ Lệ Thù cất tiếng chào hỏi trước, giọng điệu vô cùng cung kính.
Đồng thời cô cũng đang nhắc nhở bố mình, chàng trai trước mặt chính là tên ăn mày họ Lâm mà cô từng nhắc tới.
Quả nhiên, nghe đến xưng hô này, lông mày Từ Dương Văn nhíu vào, ông ta nhìn về phía người thanh niên đang ngồi trước mặt với vẻ khó tin.
Lẽ nào mình thật sự đã làm sai?
Chỉ tiếc rằng lúc đó ông ta đã không nghiêm túc lắng nghe ý kiến của con gái.
Bây giờ đã muộn, ông ta chỉ đành nói: “Từ Dương Văn xin gặp Lâm tiên sinh.”
Không có bất kỳ phản ứng nào, Lâm Triệt chỉ ngẩng đầu lên nhìn hai bố con trước mặt.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Từ Dương Văn nhíu chặt hai hàng lông mày, đầu óc nhanh chóng nghĩ cách, ông ta điều chỉnh lại giọng điệu rồi nói với vẻ khách sáo: “Lâm tiên sinh, lần này có chút hiểu lầm, tôi xin chuẩn bị tiệc rượu để nhận lỗi với Lâm tiên sinh!”
Giọng điệu vô cùng kính cẩn, lại có vẻ khiêm nhường.
“Họ Lâm tôi theo chiến trường 12 năm, giết không dưới trăm nghìn tên địch, lần đầu tiên có người coi lời tôi nói như gió thổi qua tai, cũng là lần đầu tiên để tôi đến tìm tận nơi mà còn bị ví với hạng ất ơ đầu đường xó chợ.”
“Bạn tốt đã chết, hai mẹ con nhà họ Chu bị bắt nạt, gia sản cũng bị các người xâu xé tranh giành, hôm nay tôi vừa muốn đòi vật vừa muốn đòi mạng.”
Bình luận facebook