Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133: Sắp đặt hôn nhân
Sở Chấn Hải.
Thành phố An Dương, gia chủ nhà họ Sở.
Năm nay 83 tuổi, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng ông ấy vẫn tiếp tục nắm quyền.
Sản nghiệp lớn nhỏ trong nhà cũng đều do ông ấy xem xét phân chia cho con cháu trong nhà phụ trách điều hành.
Những năm gần đây, lại như bước vào thời kì “nút thắt cổ chai”, sản nghiệp nhà họ Sở dù không hao hụt nhưng cũng không có bước nhảy vọt trong kinh doanh.
Chỉ dậm chân tại chỗ.
Lúc này Sở Chấn Hải ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm cây gậy chống có điêu khắc chữ Trường Thọ đặt trước người, uy nghiêm nhìn đám con cháu trong gia tộc ngồi trong sảnh.
“Sở Thành, con là bố Vân Mộng, con nói xem rốt cuộc chuyện là như thế nào?”, Sở Chấn Hải nhíu mày, ngồi ngay ngắn nhìn vô cùng trầm ổn, thực ra đang đè nén lửa giận trong lòng.
Tính cách ông ấy vốn nóng nảy, trong gia tộc nói một là một hai là hai. Nhưng lúc này, đám con cháu trong nhà nhìn ông ấy già nua, tâm tư lá mặt lá trái lại nổi lên khiến người khác căm giận.
Sở Thành sửng sốt len lén liếc mặt nhìn vợ ở bên cạnh một cái, bất chấp nói: “Vân Mộng có lẽ là đã đến tuổi tốt nghiệp rồi ạ?”
Ông ta cũng không xác định được, bởi vì từ khi Sở Vân Mộng rời nhà đi học thì không liên lạc nữa.
Thậm chí ông ta cũng chưa từng cho Sở Vân Mộng một xu nào, đương nhiên cô cũng không đòi tiền ông ta.
“Vớ vẩn! Vân Mộng tốt nghiệp mấy năm rồi. Con làm bố kiểu gì thế, đúng là tức chết tôi mà!”, Sở Chấn Hải nghe thấy con trai mình đến thời gian học hành của Sở Vân Mộng cũng không biết thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Mấy năm trước, trong mơ, ông ấy thấy Sở Vân Mộng gặp nguy hiểm.
Trong lòng sốt ruột, hơn nữa lại cũng nhớ nhung cháu gái liền nhắc muốn Sở Vân Mộng có thời gian thì về thăm nhà. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, không biết có thể sống được bao lâu nữa.
Cho đến tận hôm nay nhắc tới mới biết người trong nhà không xem lời nói của ông ấy ra gì, sao không nổi giận cho được?!
Sở Thành rụt cổ lại, không dám nói thêm gì nữa.
“Đồ ăn xong rồi ạ”.
Lúc này từ phòng ăn truyền đến âm thanh thông báo cho mọi người biết đã chuẩn bị xong xuôi.
Sở Di ân cần tiến lên đỡ Sở Chấn Hải nói: “Ông nội, cháu đỡ ông đi ăn cơm”.
Sở Di là con của Sở Thành và vợ ông ta. Đứa trẻ này được mọi người trong nhà thương yêu, từ nhỏ được cưng chiều như công chúa muốn gì được nấy.
Sở Chấn Hải trừng mắt liếc con trai mình nhưng vẫn không từ chối Sở Di tới đỡ mình từ từ đi tới phòng ăn.
Bầu không khí trên bàn cơm có chút kì dị.
Người nào người nấy cắm cúi ăn không dám ngẩng đầu lên.
“Nghe nói con và Đậu Hóa nhà họ Đậu rất thân thiết?”
Sở Chấn Hải thình lình nhìn Sở Di thấp giọng hỏi.
Sở Di đờ ra, ông nội từ trước đến giờ vốn không quanh tâm đến chuyện của mình, sao tự nhiên hôm nay lại nhắc đến Đậu Hóa thế này?
Dù trong lòng thắc mắc nhưng cô ta vẫn cười tươi nói: “Vâng ông, ở nhà họ Đậu thì Đậu Hóa cũng được xem như nổi bật trong lớp người trẻ, con muốn kết thân với anh ấy, đến lúc quan trọng cũng có thể giúp đỡ chuyện trong gia tộc”.
Sở Di bề ngoài thì tươi cười, nói lời nào cũng vì lợi ích gia tộc.
Nhưng trong lòng thì chửi thầm.
Cái lão già này chuyện gì cũng nhúng tay vào.
Suốt ngày mở miệng ra là Sở Vân Mộng, Sở Vân Mộng, tự nhiên bây giờ cả chuyện mình chơi bời cùng ai cũng hỏi đến, chuyện gì cũng xen vào.
Vẻ mặt Sở Chấn Hải không thay đổi, cũng không liếc mắt nhìn cô ta nhưng cất giọng cảnh cáo: “Sau này đừng có qua lại với nó nữa. Nghe nói nó chọc vào nhân vật lớn, đang xôn xao dư luận kia kìa”.
“Chúng ta không bằng nhà họ Đậu, không có chỗ dựa vững chắc, cho nên đừng có dây dưa với cái loại xui xẻo đó”.
Lời nói của Sở Chấn Hải làm tất cả mọi người sững sờ.
Thời gian này, bất kể là thành phố An Dương hay là mấy thành phố bên cạnh đều phát sinh rất nhiều biến cố.
Còn nghe nói ba gia tộc lớn ở thành phố Tân Tân bị nhổ cỏ tận gốc.
Ngày hôm ấy mưa to tầm tã, người trong ba gia tộc lớn mặc áo chịu tang đi vào trong núi. Nhưng nhiều người vào núi như vậy lại không còn người nào sống sót đi ra.
Tuy rằng lời đồn trong thiên hạ không đáng tin thế nhưng vẫn có thể nghe ra tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Mà Sở Di lại càng tin lời Sở Chấn Hải, bởi vì khoảng thời gian này đúng là cô ta không có liên lạc với Đậu Hóa. Thậm chí có người nói Đậu Hóa đã được đưa đến thành phố khác lánh nạn rồi.
Đương nhiên, có một giả thuyết đáng tin hơn là cậu ta phạm lỗi bị người nhà cấm túc.
Ngay cả Hậu Cửu, gã vệ sĩ thân cận nhất cũng dừng công tác. Trước đó không lâu còn thấy gã một mình đi ăn chơi, cùng bạn bè thân thiết mua vui mà.
“Cháu biết rồi, ông nội. Cháu nghe lời ông ạ!”, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, Sở Di ngoan ngoãn vâng lời.
Sở Chấn Hải hơi hơi gật đầu xem như hài lòng.
Ông ấy thấy mọi người sắp ăn xong, lại nhìn con trai mình gọi: “Sở Thành!”
“Bố, sao ạ?”, Sở Thành vội vàng hỏi.
Ông ta đặt bát đũa trên tay xuống, hấp tấp đợi bố dặn dò.
“Vân Mộng cũng trưởng thành rồi, mấy năm này ở bên ngoài làm việc cũng không quá thuận lợi, gọi nó về nhà đi. Phân chút sản nghiệp trong nhà cho nó quản lý, để nó đỡ phải bôn ba cực khổ”, Sở Chấn Hải trầm giọng nói.
Trong lời nói có thể nghe ra, mấy năm nay ông ấy vẫn có quan tâm tới cuộc sống của Vân Mộng.
Cũng biết công việc của cô năm nay có chút không thuận lợi.
Sở Thành hơi do dự, không muốn Sở Vân Mộng quay về cho lắm.
“Chồng à, nếu bố nhớ Vân Mộng rồi thì gọi điện thoại đi”, lúc này, Vương Lâm – vợ Sở Thành nói.
Sở Thành sững sờ, không thể hiểu nổi hành động vừa rồi của vợ mình.
Vương Lâm tiếp tục nói: “Bố, Vân Mộng làm việc bên ngoài cũng nhiều năm rồi cũng xem như tích lũy được không ít kinh nghiệm, lúc này trở về chắc phản ứng của mọi người trong gia tộc cũng sẽ tốt thôi”.
“Nhưng sản nghiệp thì khác, trực tiếp làm quản lý có lẽ có chút quá sức với con bé, hay là đầu tiên để Vân Mộng theo Tiểu Di tìm hiểu tình hình một chút rồi tính tiếp”.
Lúc này mọi người mới ngộ ra được, hóa ra là vì muốn để Sở Vân Mộng chạy việc vặt cho Sở Di.
Chỉ nói riêng quan hệ giữa hai người thôi thì chắc chắn Sở Vân Mộng sẽ không đồng ý.
Sở Chấn Hải đương nhiên biết điều đó nhưng cũng không tỏ thái độ gì: “Đến lúc đó rồi tính!”
Vương Lâm đảo mắt, hiển nhiên không từ bỏ ý định chèn ép Sở Vân Mộng.
Bà ta vỗ trán nói: “À, chồng ơi. Trước đây chị em nhà họ Tân nói chuyện, hỏi nhà chúng ta có cô gái nào xinh xắn hay không. Con trai nhà họ Tân tính cách hướng nội muốn chúng ta giới thiệu cho một người”.
“Lúc đó em cũng không nghĩ ra. Hôm nay nghĩ lại, Vân Mộng cũng lớn rồi, còn lớn hơn Tiểu Di hai tuổi, cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi”.
“Hay là lần này về để hai đứa gặp nhau nhỉ?”
Lúc nói những lời này ánh mắt không nhìn Sở Thành, mà nhìn thẳng vào khuôn mặt không chút biểu cảm của Sở Chấn Hải.
Mặt Sở Chấn Hải đầy nghi hoặc.
Ông ta có bao giờ nghe thấy nhà họ Tân nào ở thành phố An Dương này đâu?!?
Thương nhân họ Tân? Hay là chi nhánh của thế gia ở vùng khác?
Nhưng Vân Mộng đúng là đã đến tuổi kết hôn. Ở thời ông ấy thì tuổi này đã con đàn cháu đống rồi.
“Được. Vậy tới lúc đó thì để Vân Mộng tự xem xét xem có hợp hay không”.
Ông cụ gõ gõ mặt bàn, việc này xem như đã quyết định.
Nhưng sắc mặt Sở Di lại đỏ rực cố nén cười ra tiếng.
Bởi vì cô ta biết.
Cậu chủ nhà họ Tân là một kẻ đần độn.
Sở Vân Mộng cô suốt ngày giả bộ cao ngạo lạnh lùng, đã đi khỏi nhà bao nhiêu năm mà còn nhiều người trong gia tộc nhớ thương như vậy.
Chờ cô quay về gặp được đối tượng.
Là một kẻ mồm đầy nước miếng, mắt lác méo miệng, không biết là cảnh tượng vui đến mức nào đây?!?
Thành phố An Dương, gia chủ nhà họ Sở.
Năm nay 83 tuổi, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng ông ấy vẫn tiếp tục nắm quyền.
Sản nghiệp lớn nhỏ trong nhà cũng đều do ông ấy xem xét phân chia cho con cháu trong nhà phụ trách điều hành.
Những năm gần đây, lại như bước vào thời kì “nút thắt cổ chai”, sản nghiệp nhà họ Sở dù không hao hụt nhưng cũng không có bước nhảy vọt trong kinh doanh.
Chỉ dậm chân tại chỗ.
Lúc này Sở Chấn Hải ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm cây gậy chống có điêu khắc chữ Trường Thọ đặt trước người, uy nghiêm nhìn đám con cháu trong gia tộc ngồi trong sảnh.
“Sở Thành, con là bố Vân Mộng, con nói xem rốt cuộc chuyện là như thế nào?”, Sở Chấn Hải nhíu mày, ngồi ngay ngắn nhìn vô cùng trầm ổn, thực ra đang đè nén lửa giận trong lòng.
Tính cách ông ấy vốn nóng nảy, trong gia tộc nói một là một hai là hai. Nhưng lúc này, đám con cháu trong nhà nhìn ông ấy già nua, tâm tư lá mặt lá trái lại nổi lên khiến người khác căm giận.
Sở Thành sửng sốt len lén liếc mặt nhìn vợ ở bên cạnh một cái, bất chấp nói: “Vân Mộng có lẽ là đã đến tuổi tốt nghiệp rồi ạ?”
Ông ta cũng không xác định được, bởi vì từ khi Sở Vân Mộng rời nhà đi học thì không liên lạc nữa.
Thậm chí ông ta cũng chưa từng cho Sở Vân Mộng một xu nào, đương nhiên cô cũng không đòi tiền ông ta.
“Vớ vẩn! Vân Mộng tốt nghiệp mấy năm rồi. Con làm bố kiểu gì thế, đúng là tức chết tôi mà!”, Sở Chấn Hải nghe thấy con trai mình đến thời gian học hành của Sở Vân Mộng cũng không biết thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Mấy năm trước, trong mơ, ông ấy thấy Sở Vân Mộng gặp nguy hiểm.
Trong lòng sốt ruột, hơn nữa lại cũng nhớ nhung cháu gái liền nhắc muốn Sở Vân Mộng có thời gian thì về thăm nhà. Ông ấy cũng lớn tuổi rồi, không biết có thể sống được bao lâu nữa.
Cho đến tận hôm nay nhắc tới mới biết người trong nhà không xem lời nói của ông ấy ra gì, sao không nổi giận cho được?!
Sở Thành rụt cổ lại, không dám nói thêm gì nữa.
“Đồ ăn xong rồi ạ”.
Lúc này từ phòng ăn truyền đến âm thanh thông báo cho mọi người biết đã chuẩn bị xong xuôi.
Sở Di ân cần tiến lên đỡ Sở Chấn Hải nói: “Ông nội, cháu đỡ ông đi ăn cơm”.
Sở Di là con của Sở Thành và vợ ông ta. Đứa trẻ này được mọi người trong nhà thương yêu, từ nhỏ được cưng chiều như công chúa muốn gì được nấy.
Sở Chấn Hải trừng mắt liếc con trai mình nhưng vẫn không từ chối Sở Di tới đỡ mình từ từ đi tới phòng ăn.
Bầu không khí trên bàn cơm có chút kì dị.
Người nào người nấy cắm cúi ăn không dám ngẩng đầu lên.
“Nghe nói con và Đậu Hóa nhà họ Đậu rất thân thiết?”
Sở Chấn Hải thình lình nhìn Sở Di thấp giọng hỏi.
Sở Di đờ ra, ông nội từ trước đến giờ vốn không quanh tâm đến chuyện của mình, sao tự nhiên hôm nay lại nhắc đến Đậu Hóa thế này?
Dù trong lòng thắc mắc nhưng cô ta vẫn cười tươi nói: “Vâng ông, ở nhà họ Đậu thì Đậu Hóa cũng được xem như nổi bật trong lớp người trẻ, con muốn kết thân với anh ấy, đến lúc quan trọng cũng có thể giúp đỡ chuyện trong gia tộc”.
Sở Di bề ngoài thì tươi cười, nói lời nào cũng vì lợi ích gia tộc.
Nhưng trong lòng thì chửi thầm.
Cái lão già này chuyện gì cũng nhúng tay vào.
Suốt ngày mở miệng ra là Sở Vân Mộng, Sở Vân Mộng, tự nhiên bây giờ cả chuyện mình chơi bời cùng ai cũng hỏi đến, chuyện gì cũng xen vào.
Vẻ mặt Sở Chấn Hải không thay đổi, cũng không liếc mắt nhìn cô ta nhưng cất giọng cảnh cáo: “Sau này đừng có qua lại với nó nữa. Nghe nói nó chọc vào nhân vật lớn, đang xôn xao dư luận kia kìa”.
“Chúng ta không bằng nhà họ Đậu, không có chỗ dựa vững chắc, cho nên đừng có dây dưa với cái loại xui xẻo đó”.
Lời nói của Sở Chấn Hải làm tất cả mọi người sững sờ.
Thời gian này, bất kể là thành phố An Dương hay là mấy thành phố bên cạnh đều phát sinh rất nhiều biến cố.
Còn nghe nói ba gia tộc lớn ở thành phố Tân Tân bị nhổ cỏ tận gốc.
Ngày hôm ấy mưa to tầm tã, người trong ba gia tộc lớn mặc áo chịu tang đi vào trong núi. Nhưng nhiều người vào núi như vậy lại không còn người nào sống sót đi ra.
Tuy rằng lời đồn trong thiên hạ không đáng tin thế nhưng vẫn có thể nghe ra tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Mà Sở Di lại càng tin lời Sở Chấn Hải, bởi vì khoảng thời gian này đúng là cô ta không có liên lạc với Đậu Hóa. Thậm chí có người nói Đậu Hóa đã được đưa đến thành phố khác lánh nạn rồi.
Đương nhiên, có một giả thuyết đáng tin hơn là cậu ta phạm lỗi bị người nhà cấm túc.
Ngay cả Hậu Cửu, gã vệ sĩ thân cận nhất cũng dừng công tác. Trước đó không lâu còn thấy gã một mình đi ăn chơi, cùng bạn bè thân thiết mua vui mà.
“Cháu biết rồi, ông nội. Cháu nghe lời ông ạ!”, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, Sở Di ngoan ngoãn vâng lời.
Sở Chấn Hải hơi hơi gật đầu xem như hài lòng.
Ông ấy thấy mọi người sắp ăn xong, lại nhìn con trai mình gọi: “Sở Thành!”
“Bố, sao ạ?”, Sở Thành vội vàng hỏi.
Ông ta đặt bát đũa trên tay xuống, hấp tấp đợi bố dặn dò.
“Vân Mộng cũng trưởng thành rồi, mấy năm này ở bên ngoài làm việc cũng không quá thuận lợi, gọi nó về nhà đi. Phân chút sản nghiệp trong nhà cho nó quản lý, để nó đỡ phải bôn ba cực khổ”, Sở Chấn Hải trầm giọng nói.
Trong lời nói có thể nghe ra, mấy năm nay ông ấy vẫn có quan tâm tới cuộc sống của Vân Mộng.
Cũng biết công việc của cô năm nay có chút không thuận lợi.
Sở Thành hơi do dự, không muốn Sở Vân Mộng quay về cho lắm.
“Chồng à, nếu bố nhớ Vân Mộng rồi thì gọi điện thoại đi”, lúc này, Vương Lâm – vợ Sở Thành nói.
Sở Thành sững sờ, không thể hiểu nổi hành động vừa rồi của vợ mình.
Vương Lâm tiếp tục nói: “Bố, Vân Mộng làm việc bên ngoài cũng nhiều năm rồi cũng xem như tích lũy được không ít kinh nghiệm, lúc này trở về chắc phản ứng của mọi người trong gia tộc cũng sẽ tốt thôi”.
“Nhưng sản nghiệp thì khác, trực tiếp làm quản lý có lẽ có chút quá sức với con bé, hay là đầu tiên để Vân Mộng theo Tiểu Di tìm hiểu tình hình một chút rồi tính tiếp”.
Lúc này mọi người mới ngộ ra được, hóa ra là vì muốn để Sở Vân Mộng chạy việc vặt cho Sở Di.
Chỉ nói riêng quan hệ giữa hai người thôi thì chắc chắn Sở Vân Mộng sẽ không đồng ý.
Sở Chấn Hải đương nhiên biết điều đó nhưng cũng không tỏ thái độ gì: “Đến lúc đó rồi tính!”
Vương Lâm đảo mắt, hiển nhiên không từ bỏ ý định chèn ép Sở Vân Mộng.
Bà ta vỗ trán nói: “À, chồng ơi. Trước đây chị em nhà họ Tân nói chuyện, hỏi nhà chúng ta có cô gái nào xinh xắn hay không. Con trai nhà họ Tân tính cách hướng nội muốn chúng ta giới thiệu cho một người”.
“Lúc đó em cũng không nghĩ ra. Hôm nay nghĩ lại, Vân Mộng cũng lớn rồi, còn lớn hơn Tiểu Di hai tuổi, cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi”.
“Hay là lần này về để hai đứa gặp nhau nhỉ?”
Lúc nói những lời này ánh mắt không nhìn Sở Thành, mà nhìn thẳng vào khuôn mặt không chút biểu cảm của Sở Chấn Hải.
Mặt Sở Chấn Hải đầy nghi hoặc.
Ông ta có bao giờ nghe thấy nhà họ Tân nào ở thành phố An Dương này đâu?!?
Thương nhân họ Tân? Hay là chi nhánh của thế gia ở vùng khác?
Nhưng Vân Mộng đúng là đã đến tuổi kết hôn. Ở thời ông ấy thì tuổi này đã con đàn cháu đống rồi.
“Được. Vậy tới lúc đó thì để Vân Mộng tự xem xét xem có hợp hay không”.
Ông cụ gõ gõ mặt bàn, việc này xem như đã quyết định.
Nhưng sắc mặt Sở Di lại đỏ rực cố nén cười ra tiếng.
Bởi vì cô ta biết.
Cậu chủ nhà họ Tân là một kẻ đần độn.
Sở Vân Mộng cô suốt ngày giả bộ cao ngạo lạnh lùng, đã đi khỏi nhà bao nhiêu năm mà còn nhiều người trong gia tộc nhớ thương như vậy.
Chờ cô quay về gặp được đối tượng.
Là một kẻ mồm đầy nước miếng, mắt lác méo miệng, không biết là cảnh tượng vui đến mức nào đây?!?