Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130: Khoác áo chịu tang
Bóng dáng quen thuộc kia càng ngày càng gần, gia chủ của ba gia tộc lớn rốt cuộc cũng không thể giữ được vẻ tao nhã và bình tĩnh nữa, hai chân không kìm được mà run rẩy, nét mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Lâm Triệt sải từng bước dài, nhẹ nhàng đi qua khoảng sân, trên vai còn vương chiếc lá nhỏ, nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Cũng không tồi, hôm nay mọi người đều đến đủ cả!”
Ba người Tưởng Hồng Phong, Lôi Viêm, Hạ Cẩn đều sợ run người, không dám nhìn thẳng vào Lâm Triệt.
Mà hướng ánh mắt khẩn cầu về phía lão già đứng bên cạnh, Vu Vọng.
Khi Lâm Triệt vào, Vu Vọng liền bắt đầu đánh giá người thanh niên này, khí chất như vậy khiến lão ta nhìn một lúc lâu.
“Cậu chính là thằng nhãi có xung đột với ba gia tộc lớn?”
Lâm Triệt nghi hoặc nhìn về phía lão già, chẳng biết là quân cứu viện được mời từ đâu về nhưng vẫn ung dung nói: “Không sai, có gì xin chỉ giáo!”
Vu Vọng hơi sửng sốt, cậu ta lại có dũng khí trả lời tùy tiện như vậy ở trước mặt mình.
Không hề có mảy may chút cung kính.
Sắc mặt lão ta thoáng chút âm trầm, thấp giọng nói: “Việc này tôi đã ra mặt, chuyện này cứ thế cho qua đi”.
“Bức tranh chữ Phúc này do lão đây viết, để lại cho cậu làm vật gia truyền nhé”.
Lâm Triệt lấy làm lạ nhìn về phía lão già, không biết mấy người kia lôi ở đâu về một lão già ngu ngốc thế này.
Không biết thân biết phận lại còn ngông cuồng đem ra thứ này.
Người làm đỡ bức tranh chữ Vu Vọng mới viết, hai tay nâng cao giơ đến trước mặt Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhíu mày, vẫn mở bức tranh chữ của người này viết ra.
Bút pháp rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp.
Có thể thấy được thư pháp của người này rất có trình độ.
Tuy là Vu Vộng vẫn chưa nhìn về phía này, nhưng ánh mắt cũng vô tình đánh giá vẻ mặt của Lâm Triệt.
Có thể thấy được người này nhìn chữ viết của mình thì liên tiếp gật đầu, vẻ mặt lộ ra chút vui vẻ, sống lưng không khỏi thẳng lên một chút, thấp giọng nói: “Không còn việc gì nữa thì nên đi đi thôi. Hãy nhớ, thanh niên sau này làm việc cần khiêm tốn, chớ có cậy được người nhà che chở mà gây chuyện”.
Hai tay Vu Vọng chắp sau lưng tựa như một vị hiền triết.
Nhìn Lâm Triệt trẻ tuổi như vậy mà có thể dọa cho ba gia tộc lớn sợ hãi thành cái dạng này, chắc hẳn là cậy vào thế lực của gia tộc làm xằng làm bậy liền răn dạy mấy câu, làm như khuyên bảo con trẻ.
Nhưng lời nói kế tiếp lại khiến mọi người kinh hãi rớt cả quai hàm.
“Chữ viết cũng được, treo tạm trong chuồng Cẩu Tử”, Lâm Triệt cầm trong tay cái gọi là thư họa, đưa cho Trương Thông đứng ở phía sau. Người đứng sau mỉm cười nhận lấy rồi tùy tiện vứt sang bên cạnh.
Nhất thời Vu Vọng không phản ứng kịp.
Trước kia, thư họa của mình là nghìn vàng khó cầu. Thế mà trong mắt người này lại chỉ đáng treo trong chuồng chó.
“Cậu… cậu… cậu cái thằng oắt con vô học”, Vu Vọng tức đến đỏ cả mặt, chỉ vào mặt Lâm Triệt mắng ầm lên.
Vừa mắng xong.
Bầu không khí trong sân trở nên gượng gạo. Gia chủ cả ba gia tộc lớn bên cạnh vốn có chút trông mong tức thì thay đổi sắc mặt, hoảng sợ nhìn về phía Lâm Triệt.
Lâm Triệt trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc khẽ nhếch lông mày, nói: “Xem ra lúc mời ông tới, ba người bọn họ không nói cho ông biết tôi là ai nhỉ?!”
Lần này đến lượt Vu Vọng không hiểu nổi.
Chẳng lẽ đối phương có thân phận đặc biệt sao?
Lão ta nghi ngờ nhìn sang bên cạnh, thấy gia chủ cả ba gia tộc lớn lâm vào hoảng sợ.
“Cậu ta là ai?”, Vu Vọng hỏi.
Ba người…
Đều im lặng không ai trả lời lão ta.
Điều này làm cho Vu Vọng vừa rồi còn tự tin càng thêm ngờ vực.
“Nói cho ông ấy biết rốt cuộc tôi là ai đi”, âm thanh của Lâm Triệt lại một lần nữa truyền đến tai ba người.
Khiến họ càng thêm run rẩy, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã ra đất.
“Vừa rồi, vốn muốn nói cho ông, cậu ấy… cậu ấy là Võ Uy Hầu mới nhậm chức – Lâm Triệt”, Tưởng Hồng Phong dè dặt nói.
“Tôi chả cần biết cậu ta là Lâm gì Triệt gì. Dám làm nhục tôi thì…”.
Vẫn còn định mắng tiếp, trong đầu đột nhiên phản ứng lại với câu nói của đối phương.
Nháy mắt thấy hoảng hồn, trên trán lão ta toát cả mồ hôi hột.
Sắc mặt lão ta tái nhợt, không thể tin nổi, đầu cứng ngắc quay lại nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi vẫn đang mỉm cười với mình.
“Võ Uy Hầu?!”
Vu Vọng lặp lại ba chữ này, trong lòng đã muốn nổi sóng cuồn cuộn.
Rồi lão ta lại hung dữ trừng mắt nhìn người của ba gia tộc lớn.
Lão ta muốn nổi điên.
Thật sự là hại chết tôi rồi!
“Bố nuôi tôi là Trấn Bắc Hầu, không biết nếu nghe thấy ông gọi tôi là thằng oắt con thì sẽ có cảm tưởng gì đây!”
Ầm!
Trong đầu nổ ầm một tiếng, lại còn dính dáng đến Trấn Bắc Hầu danh tiếng lẫy lừng.
“Lão đây, không, không, tại hạ không có ý nhằm vào cậu và Trấn Bắc Hầu. Chỉ là nhất thời lỡ lời, xin cậu đại nhân đại lượng, đừng, đừng chấp nhặt kẻ hèn”, Vu Vọng vội vàng nói.
Tự hạ thấp bản thân mình cầu xin sự khoan dung của Lâm Triệt.
Chỉ đổi lấy một câu hừ lạnh của Lâm Triệt.
“Hừ! Tự cao tự đại! Nắm chút thù lao hậu hĩnh của đối phương thì đã đứng ra hòa giải”.
“Không có kết quả, lại còn dùng quyền thế của mình gây áp lực cho đối phương nhằm đạt tới kết quả mình mong muốn. Theo tôi thấy cũng chỉ là cá mè một lứa với ba vị thương nhân ác độc đây thôi”.
“Nếu ông đã vui vẻ tham gia cùng, Lâm mỗ đành thành toàn cho ông vậy”.
“Người đâu?”, Lâm Triệt hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng. Từ ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân đều đặn.
Cửa lớn mở ra, một loạt cảnh vệ đông đảo rầm rập tiến vào.
Nháy mắt, họ đã vây nhà họ Tưởng kín như bưng.
Phút chốc, sát khí tràn ngập mọi ngóc ngách nhà họ Tưởng khiến cho tất cả mọi người sợ run lên.
“Thiếu gia”, một người trong đó cao giọng hô.
“Truyền lệnh của tôi, từ nay về sau phong tỏa nhà họ Tưởng, chỉ được vào mà không cho phép ra, ai không tuân theo, giết không cần hỏi! “, giọng nói lạnh lẽo của Lâm Triệt truyền đến tai của từng người.
Bất luận là đám gia chủ của ba gia tộc lớn như Tưởng Hồng Phong hay là Vu Vọng với vẻ mặt lo sợ đứng bên cạnh.
“Nhất là ông già này, canh chừng cho kĩ, dám đi ra ngoài một bước, giết luôn!”, Lâm Triệt lại nhìn Vu Vọng nói.
“Vâng!”
Sắc mặt Vu Vọng vô cùng khó coi. Vô duyên vô cớ chọc vào Lâm Triệt không nói, bây giờ còn bị giam lỏng. Chuyện này mà truyền ra, mặt mũi của lão ta biết để vào đâu.
“Tôi đã nhún nhường cậu rồi, cậu cần gì phải ép người quá đáng vậy? Nếu thật sự làm lớn chuyện lên thì nhà họ Vu tôi cũng chẳng sợ cậu”, Vu Vọng lại cao giọng nói.
Nhà họ Vu cũng là một gia tộc lớn, nhân tài trong gia tộc cũng nhiều, nếu thật sự muốn chống đối thì cũng chẳng sợ gì Lâm Triệt.
Nhưng, gia tộc liệu có vì mình mà dùng toàn lực đối địch với Lâm Triệt không?
Lão ta cũng không dám chắc, nhưng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác.
Lâm Triệt nghe thấy lời cảnh cáo cuối của Vu Vọng lại mỉm cười chỉ tay ra cổng lớn nói: “Cổng ở kia, ông không tin thì bước ra thử xem!”
Lời nói nhẹ bẫng nhưng sát khí nặng nề.
Đến cuối cùng.
Vu Vọng vẫn không dám bước ra một bước, tinh thần suy sụp ngồi trên ghế im lặng không lên tiếng.
Phảng phất trong nháy mắt lão ta già đi rất nhiều.
Mà Lâm Triệt vẫn chưa hoàn thành mục đích đến đây hôm nay.
Ánh mắt anh lại nhìn về phía ba người Tưởng Hồng Phong, nói: “Quà đáp lễ của tôi ngày hôm qua không biết có làm ba vị hài lòng không?”
“Xét thấy mấy người đều không thành thật, cho nên từ hôm nay trở đi, mấy người ở đây đợi đến ngày dời mộ đi”.
Sắc mặt ba người trắng nhợt, không còn cơ hội cò kè mặc cả nữa rồi.
Tất cả mọi thủ đoạn của bọn họ đều thất bại.
Đồng thời, mọi phản kháng liên tục của họ lại khiến họ càng thêm bị chèn ép.
Lúc này, có người mang đồ tang màu trắng tới đặt lên bàn.
“Đừng quên, mặc áo chịu tang!”
Lâm Triệt sải từng bước dài, nhẹ nhàng đi qua khoảng sân, trên vai còn vương chiếc lá nhỏ, nhìn quanh bốn phía rồi nói: “Cũng không tồi, hôm nay mọi người đều đến đủ cả!”
Ba người Tưởng Hồng Phong, Lôi Viêm, Hạ Cẩn đều sợ run người, không dám nhìn thẳng vào Lâm Triệt.
Mà hướng ánh mắt khẩn cầu về phía lão già đứng bên cạnh, Vu Vọng.
Khi Lâm Triệt vào, Vu Vọng liền bắt đầu đánh giá người thanh niên này, khí chất như vậy khiến lão ta nhìn một lúc lâu.
“Cậu chính là thằng nhãi có xung đột với ba gia tộc lớn?”
Lâm Triệt nghi hoặc nhìn về phía lão già, chẳng biết là quân cứu viện được mời từ đâu về nhưng vẫn ung dung nói: “Không sai, có gì xin chỉ giáo!”
Vu Vọng hơi sửng sốt, cậu ta lại có dũng khí trả lời tùy tiện như vậy ở trước mặt mình.
Không hề có mảy may chút cung kính.
Sắc mặt lão ta thoáng chút âm trầm, thấp giọng nói: “Việc này tôi đã ra mặt, chuyện này cứ thế cho qua đi”.
“Bức tranh chữ Phúc này do lão đây viết, để lại cho cậu làm vật gia truyền nhé”.
Lâm Triệt lấy làm lạ nhìn về phía lão già, không biết mấy người kia lôi ở đâu về một lão già ngu ngốc thế này.
Không biết thân biết phận lại còn ngông cuồng đem ra thứ này.
Người làm đỡ bức tranh chữ Vu Vọng mới viết, hai tay nâng cao giơ đến trước mặt Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhíu mày, vẫn mở bức tranh chữ của người này viết ra.
Bút pháp rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp.
Có thể thấy được thư pháp của người này rất có trình độ.
Tuy là Vu Vộng vẫn chưa nhìn về phía này, nhưng ánh mắt cũng vô tình đánh giá vẻ mặt của Lâm Triệt.
Có thể thấy được người này nhìn chữ viết của mình thì liên tiếp gật đầu, vẻ mặt lộ ra chút vui vẻ, sống lưng không khỏi thẳng lên một chút, thấp giọng nói: “Không còn việc gì nữa thì nên đi đi thôi. Hãy nhớ, thanh niên sau này làm việc cần khiêm tốn, chớ có cậy được người nhà che chở mà gây chuyện”.
Hai tay Vu Vọng chắp sau lưng tựa như một vị hiền triết.
Nhìn Lâm Triệt trẻ tuổi như vậy mà có thể dọa cho ba gia tộc lớn sợ hãi thành cái dạng này, chắc hẳn là cậy vào thế lực của gia tộc làm xằng làm bậy liền răn dạy mấy câu, làm như khuyên bảo con trẻ.
Nhưng lời nói kế tiếp lại khiến mọi người kinh hãi rớt cả quai hàm.
“Chữ viết cũng được, treo tạm trong chuồng Cẩu Tử”, Lâm Triệt cầm trong tay cái gọi là thư họa, đưa cho Trương Thông đứng ở phía sau. Người đứng sau mỉm cười nhận lấy rồi tùy tiện vứt sang bên cạnh.
Nhất thời Vu Vọng không phản ứng kịp.
Trước kia, thư họa của mình là nghìn vàng khó cầu. Thế mà trong mắt người này lại chỉ đáng treo trong chuồng chó.
“Cậu… cậu… cậu cái thằng oắt con vô học”, Vu Vọng tức đến đỏ cả mặt, chỉ vào mặt Lâm Triệt mắng ầm lên.
Vừa mắng xong.
Bầu không khí trong sân trở nên gượng gạo. Gia chủ cả ba gia tộc lớn bên cạnh vốn có chút trông mong tức thì thay đổi sắc mặt, hoảng sợ nhìn về phía Lâm Triệt.
Lâm Triệt trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc khẽ nhếch lông mày, nói: “Xem ra lúc mời ông tới, ba người bọn họ không nói cho ông biết tôi là ai nhỉ?!”
Lần này đến lượt Vu Vọng không hiểu nổi.
Chẳng lẽ đối phương có thân phận đặc biệt sao?
Lão ta nghi ngờ nhìn sang bên cạnh, thấy gia chủ cả ba gia tộc lớn lâm vào hoảng sợ.
“Cậu ta là ai?”, Vu Vọng hỏi.
Ba người…
Đều im lặng không ai trả lời lão ta.
Điều này làm cho Vu Vọng vừa rồi còn tự tin càng thêm ngờ vực.
“Nói cho ông ấy biết rốt cuộc tôi là ai đi”, âm thanh của Lâm Triệt lại một lần nữa truyền đến tai ba người.
Khiến họ càng thêm run rẩy, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã ra đất.
“Vừa rồi, vốn muốn nói cho ông, cậu ấy… cậu ấy là Võ Uy Hầu mới nhậm chức – Lâm Triệt”, Tưởng Hồng Phong dè dặt nói.
“Tôi chả cần biết cậu ta là Lâm gì Triệt gì. Dám làm nhục tôi thì…”.
Vẫn còn định mắng tiếp, trong đầu đột nhiên phản ứng lại với câu nói của đối phương.
Nháy mắt thấy hoảng hồn, trên trán lão ta toát cả mồ hôi hột.
Sắc mặt lão ta tái nhợt, không thể tin nổi, đầu cứng ngắc quay lại nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi vẫn đang mỉm cười với mình.
“Võ Uy Hầu?!”
Vu Vọng lặp lại ba chữ này, trong lòng đã muốn nổi sóng cuồn cuộn.
Rồi lão ta lại hung dữ trừng mắt nhìn người của ba gia tộc lớn.
Lão ta muốn nổi điên.
Thật sự là hại chết tôi rồi!
“Bố nuôi tôi là Trấn Bắc Hầu, không biết nếu nghe thấy ông gọi tôi là thằng oắt con thì sẽ có cảm tưởng gì đây!”
Ầm!
Trong đầu nổ ầm một tiếng, lại còn dính dáng đến Trấn Bắc Hầu danh tiếng lẫy lừng.
“Lão đây, không, không, tại hạ không có ý nhằm vào cậu và Trấn Bắc Hầu. Chỉ là nhất thời lỡ lời, xin cậu đại nhân đại lượng, đừng, đừng chấp nhặt kẻ hèn”, Vu Vọng vội vàng nói.
Tự hạ thấp bản thân mình cầu xin sự khoan dung của Lâm Triệt.
Chỉ đổi lấy một câu hừ lạnh của Lâm Triệt.
“Hừ! Tự cao tự đại! Nắm chút thù lao hậu hĩnh của đối phương thì đã đứng ra hòa giải”.
“Không có kết quả, lại còn dùng quyền thế của mình gây áp lực cho đối phương nhằm đạt tới kết quả mình mong muốn. Theo tôi thấy cũng chỉ là cá mè một lứa với ba vị thương nhân ác độc đây thôi”.
“Nếu ông đã vui vẻ tham gia cùng, Lâm mỗ đành thành toàn cho ông vậy”.
“Người đâu?”, Lâm Triệt hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng. Từ ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân đều đặn.
Cửa lớn mở ra, một loạt cảnh vệ đông đảo rầm rập tiến vào.
Nháy mắt, họ đã vây nhà họ Tưởng kín như bưng.
Phút chốc, sát khí tràn ngập mọi ngóc ngách nhà họ Tưởng khiến cho tất cả mọi người sợ run lên.
“Thiếu gia”, một người trong đó cao giọng hô.
“Truyền lệnh của tôi, từ nay về sau phong tỏa nhà họ Tưởng, chỉ được vào mà không cho phép ra, ai không tuân theo, giết không cần hỏi! “, giọng nói lạnh lẽo của Lâm Triệt truyền đến tai của từng người.
Bất luận là đám gia chủ của ba gia tộc lớn như Tưởng Hồng Phong hay là Vu Vọng với vẻ mặt lo sợ đứng bên cạnh.
“Nhất là ông già này, canh chừng cho kĩ, dám đi ra ngoài một bước, giết luôn!”, Lâm Triệt lại nhìn Vu Vọng nói.
“Vâng!”
Sắc mặt Vu Vọng vô cùng khó coi. Vô duyên vô cớ chọc vào Lâm Triệt không nói, bây giờ còn bị giam lỏng. Chuyện này mà truyền ra, mặt mũi của lão ta biết để vào đâu.
“Tôi đã nhún nhường cậu rồi, cậu cần gì phải ép người quá đáng vậy? Nếu thật sự làm lớn chuyện lên thì nhà họ Vu tôi cũng chẳng sợ cậu”, Vu Vọng lại cao giọng nói.
Nhà họ Vu cũng là một gia tộc lớn, nhân tài trong gia tộc cũng nhiều, nếu thật sự muốn chống đối thì cũng chẳng sợ gì Lâm Triệt.
Nhưng, gia tộc liệu có vì mình mà dùng toàn lực đối địch với Lâm Triệt không?
Lão ta cũng không dám chắc, nhưng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác.
Lâm Triệt nghe thấy lời cảnh cáo cuối của Vu Vọng lại mỉm cười chỉ tay ra cổng lớn nói: “Cổng ở kia, ông không tin thì bước ra thử xem!”
Lời nói nhẹ bẫng nhưng sát khí nặng nề.
Đến cuối cùng.
Vu Vọng vẫn không dám bước ra một bước, tinh thần suy sụp ngồi trên ghế im lặng không lên tiếng.
Phảng phất trong nháy mắt lão ta già đi rất nhiều.
Mà Lâm Triệt vẫn chưa hoàn thành mục đích đến đây hôm nay.
Ánh mắt anh lại nhìn về phía ba người Tưởng Hồng Phong, nói: “Quà đáp lễ của tôi ngày hôm qua không biết có làm ba vị hài lòng không?”
“Xét thấy mấy người đều không thành thật, cho nên từ hôm nay trở đi, mấy người ở đây đợi đến ngày dời mộ đi”.
Sắc mặt ba người trắng nhợt, không còn cơ hội cò kè mặc cả nữa rồi.
Tất cả mọi thủ đoạn của bọn họ đều thất bại.
Đồng thời, mọi phản kháng liên tục của họ lại khiến họ càng thêm bị chèn ép.
Lúc này, có người mang đồ tang màu trắng tới đặt lên bàn.
“Đừng quên, mặc áo chịu tang!”