Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126: Toàn lực đánh trả
Xác người đàn ông được cho vào trong xe rồi đưa đi.
Từ đầu đến cuối không ai hỏi người đàn ông ấy là ai, vì sao phải giết hắn ta?
Mỗi người đều giữ mồm giữ miệng lo làm việc của mình.
“Thiếu gia, Hầu gia gọi điện tới, hỏi có cần phái thêm người cùng đi với cậu đến 3 thành phố vùng Duyên Hải không?”, người cầm đầu khẽ hỏi.
Hiển nhiên đó chính là thuộc hạ của Trấn Bắc Hầu – bố nuôi của anh.
Lâm Triệt lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng tỉ mỉ lau sạch máu trên tay nói: “Triệu tập Môn Tiền Tước, hôm nay bắt đầu làm việc lại!”
Môn Tiền Tước là tổ chức đặc biệt được Lâm Triệt thành lập ở biên giới phía Bắc.
Bên trong tập hợp toàn cao thủ, nghề nghiệp trải rộng nhiều ngành
Ngụ ý cũng như tên: Chim sẻ (Ma tước) trước cửa nhà người, bất kì chuyện gì cũng không thoát khỏi tai chúng.
“Vâng”, đội trưởng đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
…
Trải qua một đêm trong bệnh viện.
Lâm Triệt không bị đánh vào những nơi trọng yếu, bị thương không nghiêm trọng nhưng cũng vẫn ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày.
Trương Hợp thì không may mắn như vậy.
Khi Lâm Triệt tới bên giường thì trông thấy vợ Trương Hợp đang trong tình trạng hai mắt đẫm lệ khi nói chuyện cùng Trương Hợp.
Toàn thân Trương Hợp có nhiều chỗ bị gãy xương, không bị mất mạng có thể coi là trong cái rủi có cái may.
“Thiếu gia!”, vợ Trương Hợp nhìn thấy Lâm Triệt đến thì đứng lên chào hỏi.
Cô ta không biết có nên hận Lâm Triệt hay không.
Nếu như không đi cùng Lâm Triệt, chồng cô ta cũng không bị thương thành thế này.
Nhưng đây vốn là chức trách của chồng cô ta, Lâm Triệt đối xử với gia đình họ cũng rất tốt, rất nhiều chuyện đều nhờ Lâm Triệt giải quyết.
“Chị dâu, Trương Hợp sao rồi?”, Lâm Triệt khẽ hỏi.
Không nói xin lỗi, cũng không nói lời an ủi.
Đây vốn là số mệnh của bọn họ. Ở biên giới phía Bắc, người sống có thể báo thù cho người đã chết nhưng sẽ không nói với người đó lời xin lỗi.
“Cũng đã ổn định hơn rồi!”
“Ừ”, Lâm Triệt khẽ gật đầu.
“Bố nuôi!”, đúng lúc này, một cô nhóc nhào vào người Lâm Triệt.
Ôm cô nhóc lên đùi, hai mắt đã ngấn nước.
“Bé con, không sao, bố con sẽ khỏi rất nhanh thôi”, Lâm Triệt bị cô nhóc va phải, nên đụng trúng vết thương.
Nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi cô nhóc.
Không biết từ khi nào, cũng không cần Lâm Triệt đồng ý.
Cô nhóc đã gọi anh là bố nuôi, còn gọi đến là thuận miệng.
“Đám người xấu kia đâu rồi ạ?”, cô nhóc tràn ngập chờ mong hỏi.
Lâm Triệt tươi cười nói: “Bị đánh ngã rồi, ba ngày đứng không nổi luôn”.
Sau khi biết kẻ xấu làm bố mình bị thương đã bị đánh ngã, nét mặt cô nhóc giãn ra.
Tâm tình cũng trở nên vui vẻ, chẳng bao lâu sau lại cười tươi như hoa.
Lâm Triệt ngồi bên cạnh Trương Hợp, thấy anh ta quấn vải băng kín như xác ướp, cười nói: “Lần này thì tha hồ mà nghỉ ngơi đi nhé”.
Trương Hợp cười khổ, vết thương trên người cũng chẳng cho phép anh ta trả lời.
Hai người nhìn nhau cười, Lâm Triệt nói ra sắp xếp bước tiếp theo của anh, Trương Hợp nghe rất chăm chú.
…
Tại nhà họ Tưởng.
Xưa kia sân lớn tấp nập khách khứa ra vào bây giờ có phần lạnh lẽo.
Chỉ có người làm nhà họ Tưởng ra ra vào vào, vô cùng quạnh quẽ.
Lúc này, gia chủ nhà họ Tưởng – Tưởng Hồng Phong đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch.
“Tưởng gia chủ, ông phải phấn chấn lên! Gia tộc đang bị nguy hiểm rình rập trước lẫn sau. Ông không thể ngã xuống vào lúc này được!”
Người nói lời này là Lôi Viêm.
Đứng bên cạnh còn có gia chủ nhà họ Hạ – Hạ Cẩn.
Ba gia chủ tụ tập ở phòng khách, họ vốn định cùng nhau tính toán đối sách tiếp theo. Nhưng bộ dạng của Tưởng Hồng Phong thê thảm như vậy khiến người ta hoài nghi, lão ta còn có thể đưa ra phân tích chính xác hay không?!
Để có thể dẫn dắt nhà họ Tưởng tiếp tục tồn tại.
“Đúng vậy, trong gia tộc xảy ra chuyện này chúng tôi cũng rất đau lòng. Nhưng mà sự tồn vong của gia tộc mới là chuyện quan trọng, ông không thể đổ bệnh vào lúc này được”, Hạ Cẩn cũng lo âu nói.
Chỉ vỏn vẹn một ngày hôm qua, Hạ Cẩn đã già thêm rất nhiều, đâu còn vẻ tao nhã quý phái ngày hôm qua nữa.
Ba gia tộc lớn đều có người chết, nhưng không thê thảm như Tưởng Hồng Phong.
Chẳng những em ruột chết mà cả đứa con trai lão ta vẫn luôn lấy làm tự hào cũng chết thảm ngay trước mắt.
Tuy là an ủi lão ta, nhưng hai người cũng hiểu rõ, nếu như đổi lại mình là Tưởng Hồng Phong thì có thể sẽ suy sụp hơn nữa.
“Khụ khụ!”, Tưởng Hồng Phong ho hai tiếng, yếu ớt nói: “Đừng lo, tôi vẫn có thể giữ được lý trí, dù trời có sập xuống tôi vẫn chống được”.
Hộ lý đỡ Tưởng Hồng Phong ngồi dậy, đặt một cái gối dựa phía sau để lão ta tựa vào đầu giường.
“Hai vị, có cách gì hay không?”, giọng củaTưởng Hồng Phong thều thào hỏi.
Lão ta vẫn là người đứng đầu ba gia tộc lớn. Tuy rằng trên danh nghĩa thì ba gia tộc lớn địa vị ngang nhau, nhưng tiếng nói Tưởng Hồng Phong có trọng lượng hơn cả. Nếu hai nhà còn lại không phản đối thì sẽ xem như nghe theo ý kiến của Tưởng Hồng Phong.
Thực tế cũng chứng minh Tưởng Hồng Phong là người rất có năng lực. Mấy năm liên tục, địa vị của ba gia tộc lớn được giữ vững, không chút lung lay.
Cho nên lúc này vẫn là Tưởng Hồng Phong đứng đầu.
Lôi Viêm nói trước, vỗ đùi mắng: “Sau khi thằng oắt nhà họ Đậu này trở về, tôi liền cho người liên hệ, nhưng nó lập tức trở mặt cắt đứt liên hệ với chúng ta. Đã thế còn cảnh cáo chúng ta không được kéo nhà họ Đậu xuống nước”.
“Mẹ kiếp nó! Còn là thế gia ngoại thích cơ đấy, một đám mềm nắn rắn buôn!”
“Tôi khinh!”
Lôi Viêm chửi ầm lên, rõ ràng ông ta cực kỳ oán giận việc nhà họ Đậu ruồng bỏ bọn họ.
Nhưng hai người Tưởng Hồng Phong và Hạ Cẩn cũng chẳng lấy làm lạ, bởi vì bọn họ đã đoán trước được kết quả này rồi.
Tuy rằng trong lòng bà ta cũng căm giận nhưng không có phản ứng mạnh như Lôi Viêm.
“Anh Lôi cũng đừng tức giận, chúng ta đã hết hy vọng với nhà họ Đậu rồi, vẫn nên tìm cách khác đi!”, Tưởng Hồng Phong thấp giọng nói.
Sau đó tiếp tục nói: “Thằng oắt Lâm Triệt kia rõ ràng là đến báo thù cho nhà họ Chu. Sau khi dời mộ di quan, chắc chắn sẽ không để ba người chúng ta sống sót. Thế nên thời gian rất cấp bách”.
Sắc mặt hai người còn lại cũng vô cùng xấu.
Bọn họ cũng không muốn chết, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết. Cứ thế chết đi ai mà cam tâm?!
Hạ Cẩn thấp giọng nói: “Tôi có hai đề nghị thế này”.
Hai mắt Tưởng Hồng Phong sáng lên, vội vàng giục: “Nói mau!”
Đối với Lôi Viêm, Tưởng Hồng Phong sẽ không ngăn cản nhưng cũng không ôm hy vọng gì nhiều. Thế nhưng Hạ Cẩn là phụ nữ, từ trước đến này suy nghĩ luôn tinh tế tỉ mỉ, lời nói ra có thể sẽ có chút giá trị.
“Một là, đưa hết những người trẻ tuổi tài giỏi trong tộc đi. Không cần biết trận này thua hay thắng, chúng ta cũng phải đưa những người này đến nơi an toàn, tốt nhất là ra nước ngoài. Việc này phải vô cùng bí mật. Nếu bị lộ hoặc để Lâm Triệt biết được, sợ là chúng ta không gánh nổi hậu quả đâu”.
“Hai là, tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhà họ Đậu đã không hy vọng gì, chúng ta phải tìm chỗ dựa lớn hơn. Cho dù phải mất hết tất cả cũng phải khiến người ta bảo vệ mình. Đây là điều kiện để bảo toàn tính mạng ba người chúng ta. Muốn sống nhất định phải tìm được người như vậy”.
Tưởng Hồng Phong và Lôi Viêm đều lâm vào trầm tư.
Ai mà chẳng muốn sống, nhưng phải tìm chỗ dựa ở nơi đâu. Ngay cả nhà họ Đậu cũng không thèm đếm xỉa đến họ, thì làm gì còn ai có thể vì tiền mà trở mặt với Lâm Triệt đây!?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tưởng Hồng phong nắm chặt tay, ngoan độc nói: “Tôi có một cách có thể khiến sức mạnh đồng tiền phát huy một cách tốt nhất”.
“Cách gì?”, hai người còn lại vội hỏi.
“Huyết Nha!”
Hai tiếng vừa vang lên.
Nháy mắt cả phòng rơi vào im lặng, cảm tưởng như có cơn gió lạnh thổi tới sau lưng.
Từ đầu đến cuối không ai hỏi người đàn ông ấy là ai, vì sao phải giết hắn ta?
Mỗi người đều giữ mồm giữ miệng lo làm việc của mình.
“Thiếu gia, Hầu gia gọi điện tới, hỏi có cần phái thêm người cùng đi với cậu đến 3 thành phố vùng Duyên Hải không?”, người cầm đầu khẽ hỏi.
Hiển nhiên đó chính là thuộc hạ của Trấn Bắc Hầu – bố nuôi của anh.
Lâm Triệt lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng tỉ mỉ lau sạch máu trên tay nói: “Triệu tập Môn Tiền Tước, hôm nay bắt đầu làm việc lại!”
Môn Tiền Tước là tổ chức đặc biệt được Lâm Triệt thành lập ở biên giới phía Bắc.
Bên trong tập hợp toàn cao thủ, nghề nghiệp trải rộng nhiều ngành
Ngụ ý cũng như tên: Chim sẻ (Ma tước) trước cửa nhà người, bất kì chuyện gì cũng không thoát khỏi tai chúng.
“Vâng”, đội trưởng đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
…
Trải qua một đêm trong bệnh viện.
Lâm Triệt không bị đánh vào những nơi trọng yếu, bị thương không nghiêm trọng nhưng cũng vẫn ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày.
Trương Hợp thì không may mắn như vậy.
Khi Lâm Triệt tới bên giường thì trông thấy vợ Trương Hợp đang trong tình trạng hai mắt đẫm lệ khi nói chuyện cùng Trương Hợp.
Toàn thân Trương Hợp có nhiều chỗ bị gãy xương, không bị mất mạng có thể coi là trong cái rủi có cái may.
“Thiếu gia!”, vợ Trương Hợp nhìn thấy Lâm Triệt đến thì đứng lên chào hỏi.
Cô ta không biết có nên hận Lâm Triệt hay không.
Nếu như không đi cùng Lâm Triệt, chồng cô ta cũng không bị thương thành thế này.
Nhưng đây vốn là chức trách của chồng cô ta, Lâm Triệt đối xử với gia đình họ cũng rất tốt, rất nhiều chuyện đều nhờ Lâm Triệt giải quyết.
“Chị dâu, Trương Hợp sao rồi?”, Lâm Triệt khẽ hỏi.
Không nói xin lỗi, cũng không nói lời an ủi.
Đây vốn là số mệnh của bọn họ. Ở biên giới phía Bắc, người sống có thể báo thù cho người đã chết nhưng sẽ không nói với người đó lời xin lỗi.
“Cũng đã ổn định hơn rồi!”
“Ừ”, Lâm Triệt khẽ gật đầu.
“Bố nuôi!”, đúng lúc này, một cô nhóc nhào vào người Lâm Triệt.
Ôm cô nhóc lên đùi, hai mắt đã ngấn nước.
“Bé con, không sao, bố con sẽ khỏi rất nhanh thôi”, Lâm Triệt bị cô nhóc va phải, nên đụng trúng vết thương.
Nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi cô nhóc.
Không biết từ khi nào, cũng không cần Lâm Triệt đồng ý.
Cô nhóc đã gọi anh là bố nuôi, còn gọi đến là thuận miệng.
“Đám người xấu kia đâu rồi ạ?”, cô nhóc tràn ngập chờ mong hỏi.
Lâm Triệt tươi cười nói: “Bị đánh ngã rồi, ba ngày đứng không nổi luôn”.
Sau khi biết kẻ xấu làm bố mình bị thương đã bị đánh ngã, nét mặt cô nhóc giãn ra.
Tâm tình cũng trở nên vui vẻ, chẳng bao lâu sau lại cười tươi như hoa.
Lâm Triệt ngồi bên cạnh Trương Hợp, thấy anh ta quấn vải băng kín như xác ướp, cười nói: “Lần này thì tha hồ mà nghỉ ngơi đi nhé”.
Trương Hợp cười khổ, vết thương trên người cũng chẳng cho phép anh ta trả lời.
Hai người nhìn nhau cười, Lâm Triệt nói ra sắp xếp bước tiếp theo của anh, Trương Hợp nghe rất chăm chú.
…
Tại nhà họ Tưởng.
Xưa kia sân lớn tấp nập khách khứa ra vào bây giờ có phần lạnh lẽo.
Chỉ có người làm nhà họ Tưởng ra ra vào vào, vô cùng quạnh quẽ.
Lúc này, gia chủ nhà họ Tưởng – Tưởng Hồng Phong đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch.
“Tưởng gia chủ, ông phải phấn chấn lên! Gia tộc đang bị nguy hiểm rình rập trước lẫn sau. Ông không thể ngã xuống vào lúc này được!”
Người nói lời này là Lôi Viêm.
Đứng bên cạnh còn có gia chủ nhà họ Hạ – Hạ Cẩn.
Ba gia chủ tụ tập ở phòng khách, họ vốn định cùng nhau tính toán đối sách tiếp theo. Nhưng bộ dạng của Tưởng Hồng Phong thê thảm như vậy khiến người ta hoài nghi, lão ta còn có thể đưa ra phân tích chính xác hay không?!
Để có thể dẫn dắt nhà họ Tưởng tiếp tục tồn tại.
“Đúng vậy, trong gia tộc xảy ra chuyện này chúng tôi cũng rất đau lòng. Nhưng mà sự tồn vong của gia tộc mới là chuyện quan trọng, ông không thể đổ bệnh vào lúc này được”, Hạ Cẩn cũng lo âu nói.
Chỉ vỏn vẹn một ngày hôm qua, Hạ Cẩn đã già thêm rất nhiều, đâu còn vẻ tao nhã quý phái ngày hôm qua nữa.
Ba gia tộc lớn đều có người chết, nhưng không thê thảm như Tưởng Hồng Phong.
Chẳng những em ruột chết mà cả đứa con trai lão ta vẫn luôn lấy làm tự hào cũng chết thảm ngay trước mắt.
Tuy là an ủi lão ta, nhưng hai người cũng hiểu rõ, nếu như đổi lại mình là Tưởng Hồng Phong thì có thể sẽ suy sụp hơn nữa.
“Khụ khụ!”, Tưởng Hồng Phong ho hai tiếng, yếu ớt nói: “Đừng lo, tôi vẫn có thể giữ được lý trí, dù trời có sập xuống tôi vẫn chống được”.
Hộ lý đỡ Tưởng Hồng Phong ngồi dậy, đặt một cái gối dựa phía sau để lão ta tựa vào đầu giường.
“Hai vị, có cách gì hay không?”, giọng củaTưởng Hồng Phong thều thào hỏi.
Lão ta vẫn là người đứng đầu ba gia tộc lớn. Tuy rằng trên danh nghĩa thì ba gia tộc lớn địa vị ngang nhau, nhưng tiếng nói Tưởng Hồng Phong có trọng lượng hơn cả. Nếu hai nhà còn lại không phản đối thì sẽ xem như nghe theo ý kiến của Tưởng Hồng Phong.
Thực tế cũng chứng minh Tưởng Hồng Phong là người rất có năng lực. Mấy năm liên tục, địa vị của ba gia tộc lớn được giữ vững, không chút lung lay.
Cho nên lúc này vẫn là Tưởng Hồng Phong đứng đầu.
Lôi Viêm nói trước, vỗ đùi mắng: “Sau khi thằng oắt nhà họ Đậu này trở về, tôi liền cho người liên hệ, nhưng nó lập tức trở mặt cắt đứt liên hệ với chúng ta. Đã thế còn cảnh cáo chúng ta không được kéo nhà họ Đậu xuống nước”.
“Mẹ kiếp nó! Còn là thế gia ngoại thích cơ đấy, một đám mềm nắn rắn buôn!”
“Tôi khinh!”
Lôi Viêm chửi ầm lên, rõ ràng ông ta cực kỳ oán giận việc nhà họ Đậu ruồng bỏ bọn họ.
Nhưng hai người Tưởng Hồng Phong và Hạ Cẩn cũng chẳng lấy làm lạ, bởi vì bọn họ đã đoán trước được kết quả này rồi.
Tuy rằng trong lòng bà ta cũng căm giận nhưng không có phản ứng mạnh như Lôi Viêm.
“Anh Lôi cũng đừng tức giận, chúng ta đã hết hy vọng với nhà họ Đậu rồi, vẫn nên tìm cách khác đi!”, Tưởng Hồng Phong thấp giọng nói.
Sau đó tiếp tục nói: “Thằng oắt Lâm Triệt kia rõ ràng là đến báo thù cho nhà họ Chu. Sau khi dời mộ di quan, chắc chắn sẽ không để ba người chúng ta sống sót. Thế nên thời gian rất cấp bách”.
Sắc mặt hai người còn lại cũng vô cùng xấu.
Bọn họ cũng không muốn chết, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết. Cứ thế chết đi ai mà cam tâm?!
Hạ Cẩn thấp giọng nói: “Tôi có hai đề nghị thế này”.
Hai mắt Tưởng Hồng Phong sáng lên, vội vàng giục: “Nói mau!”
Đối với Lôi Viêm, Tưởng Hồng Phong sẽ không ngăn cản nhưng cũng không ôm hy vọng gì nhiều. Thế nhưng Hạ Cẩn là phụ nữ, từ trước đến này suy nghĩ luôn tinh tế tỉ mỉ, lời nói ra có thể sẽ có chút giá trị.
“Một là, đưa hết những người trẻ tuổi tài giỏi trong tộc đi. Không cần biết trận này thua hay thắng, chúng ta cũng phải đưa những người này đến nơi an toàn, tốt nhất là ra nước ngoài. Việc này phải vô cùng bí mật. Nếu bị lộ hoặc để Lâm Triệt biết được, sợ là chúng ta không gánh nổi hậu quả đâu”.
“Hai là, tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhà họ Đậu đã không hy vọng gì, chúng ta phải tìm chỗ dựa lớn hơn. Cho dù phải mất hết tất cả cũng phải khiến người ta bảo vệ mình. Đây là điều kiện để bảo toàn tính mạng ba người chúng ta. Muốn sống nhất định phải tìm được người như vậy”.
Tưởng Hồng Phong và Lôi Viêm đều lâm vào trầm tư.
Ai mà chẳng muốn sống, nhưng phải tìm chỗ dựa ở nơi đâu. Ngay cả nhà họ Đậu cũng không thèm đếm xỉa đến họ, thì làm gì còn ai có thể vì tiền mà trở mặt với Lâm Triệt đây!?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tưởng Hồng phong nắm chặt tay, ngoan độc nói: “Tôi có một cách có thể khiến sức mạnh đồng tiền phát huy một cách tốt nhất”.
“Cách gì?”, hai người còn lại vội hỏi.
“Huyết Nha!”
Hai tiếng vừa vang lên.
Nháy mắt cả phòng rơi vào im lặng, cảm tưởng như có cơn gió lạnh thổi tới sau lưng.