Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123: Dời mộ khiêng quan tài
Đậu Hóa quỳ trước mộ.
Vẻ mặt hoảng hốt, thời gian trôi càng lâu, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra càng nhiều, mãi đến lúc bắt đầu nhỏ tí tách xuống đất.
Võ Uy Hầu!
Nếu người này đến thành phố Lợi Châu, e rằng sẽ khiến nhà họ Đậu long trời lở đất, không một ngày yên bình.
Nếu đổi lại là người khác thì Đậu Hóa sẽ không sợ hãi đến mức này, mà ngược lại còn thầm mỉa mai đối phương không biết trời cao đất dày, kiêu căng tự đại.
Nhưng…
Người nói câu này lại là Lâm Triệt.
Là Võ Uy Hầu, nói một lời không hợp liền giết cả trăm nghìn tên lính địch.
Người trèo ra từ đống người chết trong mưa bom bão đạn thì ai mà chẳng có đôi tay nhuộm đầy máu tươi.
Sao có thể bỏ qua cho nhà họ Đậu được!
Chứ nói gì đến một nhánh trong nhiều chi nhỏ của dòng tộc nhà họ Đậu.
Mà lúc Đậu Hóa còn đang nghi ngờ thì người của ba gia tộc lớn đã sợ hãi đến cùng cực rồi.
Không ai nói bất kì lời nào, sớm đã quỳ hết xuống đất, không dám ngẩng mặt.
Cho dù là gia tộc đứng đầu thành phố.
Nhưng trong tình huống này, bọn họ không dám hó hé gì cả, chỉ có thể thấp tha thấp thỏm bò rạp dưới đất, nín thinh.
Một bầu không khí quỷ dị bao trùm toàn hiện trường.
“Mấy người còn gì để nói?”
Một lúc lâu sau, Lâm Triệt mới khẽ hỏi đám người đứng đầu của ba gia tộc lớn đang quỳ dưới đất.
Mãi cho đến lúc này, ba gia tộc lớn mới biết mình nực cười đến nhường nào, mình chỉ là một nhà quyền quý nhỏ nhoi ở bản địa mà lại dám có ý đồ đối đầu với một hầu gia.
Vừa nãy còn lớn mật đánh nhau với người ta.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Bấy giờ, nghe tiếng của Lâm Triệt như nghe ma quỷ gào thét, cả ba người đều run lẩy bẩy.
“Lâm, Lâm tiên sinh, chúng tôi biết sai rồi, ngài rộng lượng tha cho chúng tôi một lần đi!”
“Chúng tôi sẽ trả lại tất cả tài sản của nhà họ Chu, không thiếu một xu nào, xin ngài hãy tha cho chúng tôi một lần thôi!”
Tưởng Hồng Phong lên tiếng đầu tiên. Có thể nói thù hận giữa lão ta và Lâm Triệt là sâu đậm nhất, nếu bây giờ không dập đầu xin tha thì lão ta sợ Lâm Triệt sẽ thẳng tay giết mình mất, thế thì không có cơ hội xin tha luôn.
Chát!
Trả lời lại lão ta là một cái tát thật mạnh.
Thẳng tay mà tát, trong chớp mắt, răng lão ta bắn ra ngoài theo máu.
Đầu Tưởng Hồng Phong ong ong, cơ thể lung lay như sắp ngã.
“Bây giờ xin tha thì muộn rồi! Lúc đối đầu với nhà họ Chu, sao các người không tha cho cậu ấy một con đường sống?”
“Chu Văn Hằng chỉ là một con mọt sách, cả ngày chỉ biết đọc sách thôi, chẳng có chút uy hiếp nào với các người cả, sao các người không tha cho cậu ấy? Nhà họ Chu chỉ còn lại hai mẹ con cô độc, sao các người còn làm khó trăm đường, không tha cho bọn họ!”
Từng câu từng chữ, sắc bén như dao đâm vào tim mọi người.
Đúng vậy, lúc người khác không còn khả năng uy hiếp thì sao lại không tha cho người ta một con đường sống, thế nên mới có kết cục ngày hôm nay.
“Lâm tiên sinh, trăm sai ngàn sai đều là chúng tôi sai. Chúng tôi đồng ý bỏ ra bất cứ giá nào để đền tội, xin ngài hãy tha cho chúng tôi một lần. Sau này, chúng tôi nhất định sẽ hối cải đàng hoàng”, Lôi Viêm tiếp lời.
Lúc này Tưởng Hồng Phong chỉ có thể ở bên kia phun máu, không thể nói chuyện được nữa rồi.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu.
“Tự đi xin lỗi với người nhà họ Chu đi!”
Ầm!
Hệt như tiếng sấm đánh giữa trời quang, khiến bọn họ sợ đến nín thở.
Người của ba gia tộc lớn quỳ trên đất thì bỗng chốc nhốn nháo cả lên.
“Đưa những kẻ đã sỉ nhục Chu Văn Hằng và hai mẹ con nhà họ Chu tới đây!”, Lâm Triệt nhẹ giọng ra lệnh.
Trương Hợp dẫn theo vệ binh bắt đầu đi bắt người, hệt như đang đi chọn gà vậy, so sánh từng người trong gia tộc để bắt ra tổng cộng 5 người.
Trong đó có cả Tưởng Thiên Dực.
“Giết đi!”
Anh thờ ơ ra lệnh rồi không nói thêm gì.
“Gia chủ, cứu tôi với!”
“Bố, con không muốn chết, bố ơi!”
Thoáng chốc, 5 người điên cuồng gào khóc, nháo nhào chạy về phía cha chú ở xung quanh.
Bọn họ là thế gia hào môn mà, là người hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.
Ngày thường, nhờ có sự che chở của gia tộc, bọn họ tùy ý ức hiếp người khác, nào nghĩ cũng có một ngày mình lâm vào cảnh này.
Tưởng Thiên Dực thì càng như nổi điên, hắn ta xé gan xé phổi gọi bố mình: “Bố ơi, cứu con với, mau cứu con với bố ơi!”
Tưởng Hồng Phong thì mặt xanh như đít nhái, khóe miệng vẫn còn vương vệt máu.
Ở thành phố này, lão ta cũng được xem như là hô mưa gọi gió, không gì không làm được.
Thế mà hôm nay lão ta đã nhìn em trai mình bị đánh bị thương nặng, còn đang cấp cứu.
Lẽ nào giờ còn phải trơ mắt nhìn con trai chết trước mặt mình sao? Lão ta sa sút đến nỗi không bảo vệ được bất kỳ ai thế này từ bao giờ?
“Lâm tiên sinh, cậu vừa mới nhậm chức, giết nhiều người thế này vì những chuyện xưa cũ không được kiểm chứng thế này, không sợ mang tội không coi pháp luật ra gì, coi thường mạng người sao?”
Tưởng Hồng Phong nuốt ngụm máu xuống rồi gào lên.
Lão ta biết thù hận giữa mình và nhà họ Chu sâu đậm như vậy, có cầu xin cũng vô ích, bây giờ chỉ còn cách lấy thứ Lâm Triệt xem là quan trọng ra để uy hiếp anh mới có tác dụng.
Ví như danh tiếng.
Dù sao thì chức vụ nào cũng có trọng trách, danh tiếng tốt hay xấu ảnh hưởng đến thành tựu của người đó sau này. Lão ta không tin, Lâm Triệt vừa được phong làm Võ Uy Hầu mà không sợ mình mang cái danh lạm sát.
“Ha!”, Lâm Triệt khá bất ngờ với lời nói của Tưởng Hồng Phong.
Trong lúc nguy cấp mà còn có thể nắm được nhược điểm của đối phương, đầu óc lão ta nảy số cũng nhanh thật.
“Cảm ơn ông Tưởng đã nhắc nhở!”, sau đó anh dặn dò đám người Trương Hợp: “Làm gọn gàng sạch sẽ vào, đừng để lại sơ hở nào”.
Trương Hợp hiểu ý, một lần nữa giơ dao mổ về phía 5 người kia.
Bây giờ, năm người kia đã hoàn toàn tuyệt vọng, nỗi sợ hãi đối với cái chết khiến bọn họ không thể nào giữ được phong độ thiếu gia nhà giàu nữa.
“Đợi chút!”, Tưởng Hồng Phong lại quát lên.
Sau đó thì lão ta nhìn chằm chằm Đậu Hóa nói: “Cậu chủ Đậu, cứu con trai tôi với! Lẽ nào nhà họ Đậu lấy chúng tôi ra làm bia đỡ đạn hay sao?”
Thời khắc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc rồi, lão ta không màng gì nữa, hét lớn với Đậu Hóa.
Đậu Hóa nghe vậy thì sắc mặt cậu ta trở nên tàn độc, cũng đã hiểu đối phương có ý gì. Nếu cậu ta không cứu Tưởng Thiên Dực thì sẽ nói toạc những chuyện nhà họ Đậu tham gia vào và nội tình trong đó ra ngoài.
Không những Lâm Triệt không buông tha cho bọn họ mà danh tiếng của nhà họ Đậu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng, bây giờ Đậu Hóa còn không bảo vệ nổi mình, nào có tâm trạng đi cứu Tưởng Thiên Dực? Cậu ta chỉ muốn mau chóng về gia tộc, báo cáo chuyện này với người lớn để chuẩn bị kế sách đối phó.
Sắc mặt Đậu Hóa tàn độc, khẽ nhắc: “Tưởng gia chủ, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói bừa đâu. Không giữ được mạng con trai lớn thì vẫn còn đứa con trai nhỏ mà? Đừng làm việc theo cảm tính nhé!”
“Cậu… cậu…”, Tưởng Hồng Phong chỉ vào Đậu Hóa, cứ nói một tiếng là lại phun một ngụm máu tươi.
Cái này là bị chọc tức đến thổ huyết chứ không phải là vì bị thương.
Đậu Hóa này quá nham hiểm rồi, lấy đứa con trai nhỏ của lão ta ra uy hiếp, nó còn chưa đầy 10 tuổi nữa.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu, tuy là đã hiểu hết tất cả mọi chuyện nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, anh chỉ khẽ cười: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thời gian cũng không còn sớm, ra tay đi”.
“Đừng, đừng mà!”, tiếng gào thảm thiết vang lên.
Tiếng lưỡi dao cứa vào da thịt vang lên lanh lảnh, 5 cái đầu bị cắt xuống, 5 bộ thi thể mềm nhũn ngã xuống đất.
“Ọe…”
Trong đám khách khứa có người không nhịn được, nôn ngay tại chỗ.
Nhưng không một ai la hét, vì chẳng ai dám la, chỉ sợ một hành động nho nhỏ của mình sẽ thu hút sự chú ý của Thần Chết kia.
Lâm Triệt đứng lên, nhìn gia chủ của 3 gia tộc lớn vẫn đang quỳ rồi khẽ nói: “Tuần sau, nhà họ Chu dời mộ, các người tới khiêng quan tài, ai không tới thì giết cả nhà!”
Ba gia chủ cảm thấy lạnh buốt cả người, lông tơ chợt dựng đứng.
Bọn họ cũng không dám nghi ngờ lời nói của Lâm Triệt, anh nói được là làm được.
Lâm Triệt sải bước ra ngoài, lúc lướt qua người Đậu Hóa thì anh khẽ nói: “Lâm mỗ sẽ đích thân đến chào hỏi nhà họ Đậu!”
Không đợi Đậu Hóa trả lời lại, người đã đi mất.
Sắc mặt Đậu Hóa cực kì khó coi, có thể nói là đã không hoàn thành được nhiệm vụ lần này mà lại còn rước thêm một kẻ địch mạnh.
Sau khi trở về gia tộc, e rằng địa vị của cậu ta sẽ tụt dốc không phanh mất, sẽ chẳng còn vinh quang như bây giờ nữa.
“Tiên sinh cứu tôi với!”, Đậu Hóa khom người sang một bên cầu xin.
Ông già khẽ vút chòm râu, thoáng suy nghĩ rồi nói: “Hầu gia mà đã chết rồi thì chẳng còn là Hầu gia gì nữa”.
Mắt Đậu Hóa sáng lên, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Vẻ mặt hoảng hốt, thời gian trôi càng lâu, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra càng nhiều, mãi đến lúc bắt đầu nhỏ tí tách xuống đất.
Võ Uy Hầu!
Nếu người này đến thành phố Lợi Châu, e rằng sẽ khiến nhà họ Đậu long trời lở đất, không một ngày yên bình.
Nếu đổi lại là người khác thì Đậu Hóa sẽ không sợ hãi đến mức này, mà ngược lại còn thầm mỉa mai đối phương không biết trời cao đất dày, kiêu căng tự đại.
Nhưng…
Người nói câu này lại là Lâm Triệt.
Là Võ Uy Hầu, nói một lời không hợp liền giết cả trăm nghìn tên lính địch.
Người trèo ra từ đống người chết trong mưa bom bão đạn thì ai mà chẳng có đôi tay nhuộm đầy máu tươi.
Sao có thể bỏ qua cho nhà họ Đậu được!
Chứ nói gì đến một nhánh trong nhiều chi nhỏ của dòng tộc nhà họ Đậu.
Mà lúc Đậu Hóa còn đang nghi ngờ thì người của ba gia tộc lớn đã sợ hãi đến cùng cực rồi.
Không ai nói bất kì lời nào, sớm đã quỳ hết xuống đất, không dám ngẩng mặt.
Cho dù là gia tộc đứng đầu thành phố.
Nhưng trong tình huống này, bọn họ không dám hó hé gì cả, chỉ có thể thấp tha thấp thỏm bò rạp dưới đất, nín thinh.
Một bầu không khí quỷ dị bao trùm toàn hiện trường.
“Mấy người còn gì để nói?”
Một lúc lâu sau, Lâm Triệt mới khẽ hỏi đám người đứng đầu của ba gia tộc lớn đang quỳ dưới đất.
Mãi cho đến lúc này, ba gia tộc lớn mới biết mình nực cười đến nhường nào, mình chỉ là một nhà quyền quý nhỏ nhoi ở bản địa mà lại dám có ý đồ đối đầu với một hầu gia.
Vừa nãy còn lớn mật đánh nhau với người ta.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Bấy giờ, nghe tiếng của Lâm Triệt như nghe ma quỷ gào thét, cả ba người đều run lẩy bẩy.
“Lâm, Lâm tiên sinh, chúng tôi biết sai rồi, ngài rộng lượng tha cho chúng tôi một lần đi!”
“Chúng tôi sẽ trả lại tất cả tài sản của nhà họ Chu, không thiếu một xu nào, xin ngài hãy tha cho chúng tôi một lần thôi!”
Tưởng Hồng Phong lên tiếng đầu tiên. Có thể nói thù hận giữa lão ta và Lâm Triệt là sâu đậm nhất, nếu bây giờ không dập đầu xin tha thì lão ta sợ Lâm Triệt sẽ thẳng tay giết mình mất, thế thì không có cơ hội xin tha luôn.
Chát!
Trả lời lại lão ta là một cái tát thật mạnh.
Thẳng tay mà tát, trong chớp mắt, răng lão ta bắn ra ngoài theo máu.
Đầu Tưởng Hồng Phong ong ong, cơ thể lung lay như sắp ngã.
“Bây giờ xin tha thì muộn rồi! Lúc đối đầu với nhà họ Chu, sao các người không tha cho cậu ấy một con đường sống?”
“Chu Văn Hằng chỉ là một con mọt sách, cả ngày chỉ biết đọc sách thôi, chẳng có chút uy hiếp nào với các người cả, sao các người không tha cho cậu ấy? Nhà họ Chu chỉ còn lại hai mẹ con cô độc, sao các người còn làm khó trăm đường, không tha cho bọn họ!”
Từng câu từng chữ, sắc bén như dao đâm vào tim mọi người.
Đúng vậy, lúc người khác không còn khả năng uy hiếp thì sao lại không tha cho người ta một con đường sống, thế nên mới có kết cục ngày hôm nay.
“Lâm tiên sinh, trăm sai ngàn sai đều là chúng tôi sai. Chúng tôi đồng ý bỏ ra bất cứ giá nào để đền tội, xin ngài hãy tha cho chúng tôi một lần. Sau này, chúng tôi nhất định sẽ hối cải đàng hoàng”, Lôi Viêm tiếp lời.
Lúc này Tưởng Hồng Phong chỉ có thể ở bên kia phun máu, không thể nói chuyện được nữa rồi.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu.
“Tự đi xin lỗi với người nhà họ Chu đi!”
Ầm!
Hệt như tiếng sấm đánh giữa trời quang, khiến bọn họ sợ đến nín thở.
Người của ba gia tộc lớn quỳ trên đất thì bỗng chốc nhốn nháo cả lên.
“Đưa những kẻ đã sỉ nhục Chu Văn Hằng và hai mẹ con nhà họ Chu tới đây!”, Lâm Triệt nhẹ giọng ra lệnh.
Trương Hợp dẫn theo vệ binh bắt đầu đi bắt người, hệt như đang đi chọn gà vậy, so sánh từng người trong gia tộc để bắt ra tổng cộng 5 người.
Trong đó có cả Tưởng Thiên Dực.
“Giết đi!”
Anh thờ ơ ra lệnh rồi không nói thêm gì.
“Gia chủ, cứu tôi với!”
“Bố, con không muốn chết, bố ơi!”
Thoáng chốc, 5 người điên cuồng gào khóc, nháo nhào chạy về phía cha chú ở xung quanh.
Bọn họ là thế gia hào môn mà, là người hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.
Ngày thường, nhờ có sự che chở của gia tộc, bọn họ tùy ý ức hiếp người khác, nào nghĩ cũng có một ngày mình lâm vào cảnh này.
Tưởng Thiên Dực thì càng như nổi điên, hắn ta xé gan xé phổi gọi bố mình: “Bố ơi, cứu con với, mau cứu con với bố ơi!”
Tưởng Hồng Phong thì mặt xanh như đít nhái, khóe miệng vẫn còn vương vệt máu.
Ở thành phố này, lão ta cũng được xem như là hô mưa gọi gió, không gì không làm được.
Thế mà hôm nay lão ta đã nhìn em trai mình bị đánh bị thương nặng, còn đang cấp cứu.
Lẽ nào giờ còn phải trơ mắt nhìn con trai chết trước mặt mình sao? Lão ta sa sút đến nỗi không bảo vệ được bất kỳ ai thế này từ bao giờ?
“Lâm tiên sinh, cậu vừa mới nhậm chức, giết nhiều người thế này vì những chuyện xưa cũ không được kiểm chứng thế này, không sợ mang tội không coi pháp luật ra gì, coi thường mạng người sao?”
Tưởng Hồng Phong nuốt ngụm máu xuống rồi gào lên.
Lão ta biết thù hận giữa mình và nhà họ Chu sâu đậm như vậy, có cầu xin cũng vô ích, bây giờ chỉ còn cách lấy thứ Lâm Triệt xem là quan trọng ra để uy hiếp anh mới có tác dụng.
Ví như danh tiếng.
Dù sao thì chức vụ nào cũng có trọng trách, danh tiếng tốt hay xấu ảnh hưởng đến thành tựu của người đó sau này. Lão ta không tin, Lâm Triệt vừa được phong làm Võ Uy Hầu mà không sợ mình mang cái danh lạm sát.
“Ha!”, Lâm Triệt khá bất ngờ với lời nói của Tưởng Hồng Phong.
Trong lúc nguy cấp mà còn có thể nắm được nhược điểm của đối phương, đầu óc lão ta nảy số cũng nhanh thật.
“Cảm ơn ông Tưởng đã nhắc nhở!”, sau đó anh dặn dò đám người Trương Hợp: “Làm gọn gàng sạch sẽ vào, đừng để lại sơ hở nào”.
Trương Hợp hiểu ý, một lần nữa giơ dao mổ về phía 5 người kia.
Bây giờ, năm người kia đã hoàn toàn tuyệt vọng, nỗi sợ hãi đối với cái chết khiến bọn họ không thể nào giữ được phong độ thiếu gia nhà giàu nữa.
“Đợi chút!”, Tưởng Hồng Phong lại quát lên.
Sau đó thì lão ta nhìn chằm chằm Đậu Hóa nói: “Cậu chủ Đậu, cứu con trai tôi với! Lẽ nào nhà họ Đậu lấy chúng tôi ra làm bia đỡ đạn hay sao?”
Thời khắc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc rồi, lão ta không màng gì nữa, hét lớn với Đậu Hóa.
Đậu Hóa nghe vậy thì sắc mặt cậu ta trở nên tàn độc, cũng đã hiểu đối phương có ý gì. Nếu cậu ta không cứu Tưởng Thiên Dực thì sẽ nói toạc những chuyện nhà họ Đậu tham gia vào và nội tình trong đó ra ngoài.
Không những Lâm Triệt không buông tha cho bọn họ mà danh tiếng của nhà họ Đậu cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng, bây giờ Đậu Hóa còn không bảo vệ nổi mình, nào có tâm trạng đi cứu Tưởng Thiên Dực? Cậu ta chỉ muốn mau chóng về gia tộc, báo cáo chuyện này với người lớn để chuẩn bị kế sách đối phó.
Sắc mặt Đậu Hóa tàn độc, khẽ nhắc: “Tưởng gia chủ, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không được nói bừa đâu. Không giữ được mạng con trai lớn thì vẫn còn đứa con trai nhỏ mà? Đừng làm việc theo cảm tính nhé!”
“Cậu… cậu…”, Tưởng Hồng Phong chỉ vào Đậu Hóa, cứ nói một tiếng là lại phun một ngụm máu tươi.
Cái này là bị chọc tức đến thổ huyết chứ không phải là vì bị thương.
Đậu Hóa này quá nham hiểm rồi, lấy đứa con trai nhỏ của lão ta ra uy hiếp, nó còn chưa đầy 10 tuổi nữa.
Lâm Triệt khẽ lắc đầu, tuy là đã hiểu hết tất cả mọi chuyện nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, anh chỉ khẽ cười: “Nếu không còn chuyện gì nữa, thời gian cũng không còn sớm, ra tay đi”.
“Đừng, đừng mà!”, tiếng gào thảm thiết vang lên.
Tiếng lưỡi dao cứa vào da thịt vang lên lanh lảnh, 5 cái đầu bị cắt xuống, 5 bộ thi thể mềm nhũn ngã xuống đất.
“Ọe…”
Trong đám khách khứa có người không nhịn được, nôn ngay tại chỗ.
Nhưng không một ai la hét, vì chẳng ai dám la, chỉ sợ một hành động nho nhỏ của mình sẽ thu hút sự chú ý của Thần Chết kia.
Lâm Triệt đứng lên, nhìn gia chủ của 3 gia tộc lớn vẫn đang quỳ rồi khẽ nói: “Tuần sau, nhà họ Chu dời mộ, các người tới khiêng quan tài, ai không tới thì giết cả nhà!”
Ba gia chủ cảm thấy lạnh buốt cả người, lông tơ chợt dựng đứng.
Bọn họ cũng không dám nghi ngờ lời nói của Lâm Triệt, anh nói được là làm được.
Lâm Triệt sải bước ra ngoài, lúc lướt qua người Đậu Hóa thì anh khẽ nói: “Lâm mỗ sẽ đích thân đến chào hỏi nhà họ Đậu!”
Không đợi Đậu Hóa trả lời lại, người đã đi mất.
Sắc mặt Đậu Hóa cực kì khó coi, có thể nói là đã không hoàn thành được nhiệm vụ lần này mà lại còn rước thêm một kẻ địch mạnh.
Sau khi trở về gia tộc, e rằng địa vị của cậu ta sẽ tụt dốc không phanh mất, sẽ chẳng còn vinh quang như bây giờ nữa.
“Tiên sinh cứu tôi với!”, Đậu Hóa khom người sang một bên cầu xin.
Ông già khẽ vút chòm râu, thoáng suy nghĩ rồi nói: “Hầu gia mà đã chết rồi thì chẳng còn là Hầu gia gì nữa”.
Mắt Đậu Hóa sáng lên, sau đó bước nhanh ra ngoài.