Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: Dùng võ để ra oai
Mặt mũi người nhà họ Tưởng khó coi đến cực điểm.
Dù Tưởng Hồng Phong muốn duy trì hình tượng nho nhã của mình đến mức nào cũng không thể kiềm chế được vẻ phẫn nộ trên gương mặt.
Hôm nay là ngày cực kỳ quan trọng với nhà họ Tưởng, lão ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá hoại.
Huống hồ chỉ là một thằng nhãi con.
Lúc này, Tưởng Thiên Dực đã dẫn một nhóm bảo vệ xông vào trong, bao vây hai người Lâm Triệt lại.
Hắn ta lạnh lùng đánh giá từ trên xuống rồi cất tiếng hỏi khinh thường: “Mày chính là thằng ăn mày được Chu Văn Hằng kia giúp đỡ phải không?”
Trong vài tháng qua, tin tức về tên ăn mày này không ngừng lọt vào tai hắn ta, hôm nay gặp mặt, hắn ta quả thực không dám tin vào mắt mình.
Vóc dáng thẳng tắp, tư thế hiên ngang.
Nhất là thái độ nhàn nhã trấn tĩnh của anh, dường như mọi thứ xảy ra ở nơi này đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Nếu nói anh là cậu ấm nhà thế gia thì hắn ta còn tin, chứ nói là tên ăn mày, quả thực không đúng lắm.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Triệt cũng đang nhìn Tưởng Thiên Dực.
Hắn ta cũng mặc âu phục thẳng thớm, anh tuấn phi phàm.
Nếu không biết về hành vi của hắn ta, thật khó mà tưởng tượng được, người đàn ông này là một kẻ nham hiểm xảo quyệt, âm thầm ra tay tàn độc.
“Anh chính là Tưởng Thiên Dực đúng không? Quả là trăm nghe không bằng một thấy!”, Lâm Triệt nhẹ giọng nói.
Tưởng Thiên Dực lộ ra biểu cảm khinh miệt.
Không đợi Tưởng Thiên Dực nói gì, Lâm Triệt tiếp tục nói: “Nghe nói sau khi nhà họ Chu gặp nạn, Tưởng thiếu gia “cực kỳ chăm sóc” hai mẹ con nhà họ Chu, cả âm thầm lẫn lộ liễu thì ai cũng đều có thể cảm nhận sâu sắc sự “quan tâm” mà nhà họ Tưởng dành cho nhà họ Chu đấy!”
Tuy nụ cười của anh vẫn rạng rỡ như cũ, nhưng giọng điệu tràn ngập vẻ châm chọc.
Tất cả mọi người đều nghe ra được Lâm Triệt đang nói ngược, ám chỉ Tưởng Thiên Dực không chịu tha cho hai mẹ con sau cùng của nhà họ Chu, thực sự rất độc ác.
Tưởng Thiên Dực: “Tao…”
Cứ như anh đã nắm trúng điểm yếu của Tưởng Thiên Dực, hắn ta muốn phản bác rồi phải dừng lại.
Đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi đỏ bừng, hơi thở rối loạn.
Bị xé rách lớp ngụy trang lộng lẫy và đẹp đẽ, lộ ra bản chất độc ác bên trong ngay trước mặt đám đông khiến hắn ta cảm thấy thẹn quá hóa giận.
“Mày là cái thá gì mà dám nói năng với tao như thế!”
Cả cái đất Tân Tân này không ai dám cố tình khiêu khích người nhà họ Tưởng, mà thằng ăn mày trước mặt hắn ta này.
Chắc hẳn không hiểu thực lực của nhà họ Tưởng, vì không biết nên mới không sợ. Đợi đến khi bị lột da và ném cho cá mập ăn, chắc hẳn anh cũng sẽ giống mấy kẻ từng phản kháng nhà họ Tưởng, đau đớn cầu xin tha thứ.
Nghĩ đến đây, dường như hắn ta đã thấy được dáng vẻ khóc lóc cầu xin của tên ăn mày này rồi.
Tưởng Thiên Dực bực bội nói: “Đúng là như thế thì đã sao, thời đại của nhà họ Chu qua rồi, bây giờ là thời đại của nhà họ Tưởng. Cái thứ chó má Chu Văn Hằng đã chết rồi, vậy thì tao tiễn cả nhà nó đoàn viên có gì mà không đúng?”
“Chớ nói đến việc tao chưa vần chết hai mẹ con nhà đấy, mà kể cả tao giết được rồi, mày làm gì được tao nào?”
Hắn ta hất cằm rất cao, tạo ra dáng vẻ tự cao tự đại không coi ai ra gì.
Hãm hại người khác lọt vào miệng Tưởng Thiên Dực nghe cứ thản nhiên như không, dùng thế lực của gia tộc làm thước đo xem có quyền được sống tiếp hay không, đúng là thứ cặn bã không lệch đi đâu được.
Tưởng Hồng Phong nhìn đồng hồ một lần nữa, lên tiếng nhắc nhở: “Thiên Dực, đừng làm lỡ thời giờ của chú con!”
Hôn lễ tiến hành được một nửa, Tưởng Hồng Thiệu và Tào Chi vẫn đang đứng trên sân khấu.
Thời gian cấp bách, đành nhắc nhở Tưởng Thiên Dực nhanh chóng giải quyết, để hôn lễ có thể tiếp tục tiến hành.
“Vâng, bố!”, Tưởng Thiên Dực đáp lời.
Khi nhìn về phía Lâm Triệt một lần nữa, mặt mũi hắn ta đằng đằng sát khí. Tưởng Thiên Dực gằn giọng: “Đợi tao bẻ gãy xương cốt của mày, từng cái từng cái một, không biết mày còn hơi sức để đòi công bằng cho nhà họ Chu nữa không”.
Nói xong, gương mặt hắn ta đã trở nên vặn vẹo.
“Nghe danh nhà họ Tưởng thủ đoạn tàn nhẫn đã lâu, tôi cũng hi vọng có thể lĩnh giáo chút đỉnh!”, Lâm Triệt hoàn toàn không để tâm.
Không ít khách khứa trong sảnh lớn bắt đầu rì rầm nghị luận, nhưng dần dần trở nên hỗn loạn.
“Thằng nhãi này có vấn đề về đầu óc phải không?”
“Ôi đệt, còn dám nói muốn lĩnh giáo thủ đoạn tàn nhẫn của nhà họ Tưởng nữa chứ”.
“Đúng vậy, ban nãy chưa ra tay chẳng qua là vì bảo vệ chưa đến thôi, bây giờ bảo vệ vây thành mấy vòng rồi mà còn dám nói như thế, chẳng phải sẽ bị đánh thành thịt xay nhuyễn chỉ trong thoáng chốc ư?”
Sau phút kinh ngạc, tất cả mọi người đều tỏ thái độ không coi trọng chàng thanh niên Lâm Triệt này.
Lúc này Tưởng Thiên Dực đã nở nụ cười tàn bạo, nói đến đây cũng không cần nhiều lời nữa, cứ đánh cho tàn phế trước rồi tính sau.
Hắn ta phất phất tay với đám người phía sau, hơn mười gã bảo vệ cùng mấy tên vệ sĩ cá nhân lao về hai người Lâm Triệt.
Giết!
Một tiếng gầm đầy phẫn nộ vang lên, rất có khí thế.
Đôi bên lập tức xông vào trận chiến, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên,
Trương Hợp nới lỏng cổ áo thít chặt, cảm thấy hơi khó thở.
Bảo vệ của nhà họ Tưởng quả thực giỏi giang hơn mấy gia tộc khác, hạ gục đám người này khiến hơi thở của anh ta có phần hỗn loạn.
Đám quan khách lục tục nhìn về phía này.
Trong vòng tròn, với Lâm Triệt làm trung tâm, những ai lao tới ngã hết trên nền đất, không rõ sống chết.
Nhà họ Tưởng và hai gia tộc lớn khác lập tức biến sắc, mặt mũi nhợt đi vài phần.
Nhất là Tưởng Thiên Dực vừa đối đầu cùng Lâm Triệt, mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Bởi vì hắn ta đứng cách Lâm Triệt gần nhất, nếu tai ương ập tới, hắn ta là người chịu trận đầu tiên.
“Tưởng Thiên Dực, anh không có lời giải thích nào với tôi à?”
Quả nhiên, người đầu tiên mà Lâm Triệt nhắm tới chính là Tưởng Thiên Dực ngay trước mặt anh.
Lâm Triệt đã được trải nghiệm thực sự mức độ độc ác của Tưởng Thiên Dực, hắn ta là kẻ chuyên mượn tay người khác giết người, lợi dụng quyền thế và thủ đoạn của bản thân, ép buộc hoặc ám thị cho kẻ khác, chĩa hướng mâu thuẫn về phía mẹ con nhà họ Chu.
Cho đến khi ép chết hai người mới thôi.
“Hừ, tao chẳng có gì để nói với mày cả!”, nói rồi hắn ta quay người rời đi, lùi về trong đội ngũ của gia tộc mình.
Nhưng Trương Hợp đã chặn đường hắn ta.
Ép hắn ta quay trở về bên cạnh Lâm Triệt.
“Tao nói cho mày biết, nhà họ Tưởng…”
Chát!
Một cái tát giòn giã vang lên, cắt ngang câu uy hiếp sắp vụt ra của Tưởng Thiên Dực.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao!”
Chát chát!
Thêm hai cái bạt tai nữa liên tiếp giáng xuống mặt hắn ta.
Trong thoáng chốc, gương mặt tuấn tú sưng vù như cái đầu lợn, bộ âu phục sạch sẽ cũng bị máu tươi trào ra từ mũi nhuốm đỏ vạt áo trước.
Tưởng Hồng Phong và những người khác đều rất kinh ngạc.
Bao nhiêu người thế này mà bị hai người đánh cho lăn lộn trên nền đất, quan trọng nhất, về cơ bản chỉ có mình Trương Hợp ra tay giải quyết.
Lôi Viêm nhìn về phía gã vệ sĩ mặc áo đen đứng bên cạnh mình bằng ánh mắt như dò hỏi.
Chỉ thấy người kia khẽ khẽ lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không phải đối thủ của Trương Hợp.
Sự việc bỗng chốc trở nên khó giải quyết, tuy rằng các thế gia lớn có bối cảnh hùng hậu, không ai sợ tên nhóc này.
Nhưng ngay bây giờ đây, không một ai là đối thủ của họ.
“Đủ rồi, hôm nay là ngày vui của em trai tôi, ông già này cũng không trách tội cậu, mau chóng mang đồ đạc của cậu rời khỏi đây đi!”, Tưởng Hồng Phong quát to một tiếng.
Thấy sự việc đi theo chiều hướng không thể khống chế được, lão ta lập tức tỏ thái độ.
Giọng nói vẫn rất cứng ngắc, nhưng đã lộ vẻ nhượng bộ rồi.
“Ngày vui, với ai cơ?”, Lâm Triệt chợt bị nhắc nhở, mũi dùi một lần nữa chĩa về phía Tưởng Hồng Thiệu.
Ánh mắt anh lóe lên vẻ hung dữ khi nhìn về Tưởng Hồng Thiệu trên sân khấu.
Gần 60 tuổi, ép một người ngang tuổi con cháu kết hôn với mình, mà còn dám xưng là ngày vui.
Làm người có thể thiếu liêm sỉ, chứ vô liêm sỉ đến mức này thì không xứng đáng làm người.
“Với thân phận của tôi, cũng như nể tình cậu chỉ là bậc con cháu, tôi đã chừa cho cậu một đường lui rồi. Cậu còn trẻ, cũng phải học cách nhìn rõ thời cuộc, nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng quấy rầy thủ tục hôn lễ!”, Tưởng Hồng Phong nghiêm nghị nói.
Tưởng Hồng Thiệu im lặng không lên tiếng, nhưng hai tay khoanh lại trước ngực, cười lạnh nhìn tất cả mọi thứ.
Tại sao lão cố chấp đòi lấy Tào Chi, chẳng phải thích thú gì cô ấy hoặc coi trọng nhan sắc của cô ấy.
Với quyền thế của nhà họ Tưởng, đàn bà con gái dạng nào mà không có, thế nhưng, chấp nhất đòi lấy Tào Chi chỉ là thú vui ác ý, một trò đùa quái đản nhắm vào nhà họ Chu mà thôi.
Đây chẳng phải là cô con dâu mà nhà họ Chu đã chọn ư? Bây giờ chẳng phải đã thành người phụ nữ của tôi rồi sao?
Đưa thiếp mời cho mẹ Chu cũng chính là một phần trong trò đùa quái ác này, chỉ hơi tiếc một chút là bà ấy không đến dự.
“À phải rồi, nhắc đến Chu Văn Hằng, tao đột nhiên nhớ ra, hình như Tào Chi chính là vợ chưa cưới của Chu Văn Hằng nhỉ?”
Nói rồi kéo Tào Chi mặc trang phục cô dâu ở bên cạnh ngã vào lòng mình.
Lực kéo rất mạnh, không hề biết thương tiếc khi đối xử với con gái.
“Năm xưa con đàn bà ti tiện này khiến tao phải theo đuổi quá lâu, sau cùng thì thế nào? Chồng chưa cưới thì chết, bố ruột bại liệt rồi, đúng là thứ sao chổi!”
“Hê hê, nhưng tao cóc sợ, nhà họ Tưởng tốt số, tao cứ lấy nó đấy. Chơi cho đã đời rồi sẽ quăng đi như vứt rác, để nó biến thành con điếm già bị người ta phỉ nhổ, để nhà họ Chu cũng đừng hòng ngóc đầu lên!”
Lúc này đây, Tưởng Hồng Thiệu ngoác miệng cười như một gã biến thái, thần thái cực kỳ ngông cuồng và cay nghiệt, giống như việc hủy hoại Tào Chi mang đến thành tựu lớn cho lão.
Lâm Triệt nghe không lọt từ nào, sát ý lộ rõ trên gương mặt.
Anh nhấc ly rượu chân cao trên bàn, nắm chặt trong tay, khẽ dồn sức, “rắc” một tiếng, chiếc ly chân cao nứt toác, mảnh thủy tinh vỡ bay tứ phía.
Ngón tay của Lâm Triệt nhanh chóng búng vài cái.
Xoạt xoạt!
Dưới lực búng của ngón tay, hai mảnh thủy tinh nhanh chóng bắn về phía trung tâm của sân khấu.
Dù Tưởng Hồng Phong muốn duy trì hình tượng nho nhã của mình đến mức nào cũng không thể kiềm chế được vẻ phẫn nộ trên gương mặt.
Hôm nay là ngày cực kỳ quan trọng với nhà họ Tưởng, lão ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá hoại.
Huống hồ chỉ là một thằng nhãi con.
Lúc này, Tưởng Thiên Dực đã dẫn một nhóm bảo vệ xông vào trong, bao vây hai người Lâm Triệt lại.
Hắn ta lạnh lùng đánh giá từ trên xuống rồi cất tiếng hỏi khinh thường: “Mày chính là thằng ăn mày được Chu Văn Hằng kia giúp đỡ phải không?”
Trong vài tháng qua, tin tức về tên ăn mày này không ngừng lọt vào tai hắn ta, hôm nay gặp mặt, hắn ta quả thực không dám tin vào mắt mình.
Vóc dáng thẳng tắp, tư thế hiên ngang.
Nhất là thái độ nhàn nhã trấn tĩnh của anh, dường như mọi thứ xảy ra ở nơi này đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Nếu nói anh là cậu ấm nhà thế gia thì hắn ta còn tin, chứ nói là tên ăn mày, quả thực không đúng lắm.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Triệt cũng đang nhìn Tưởng Thiên Dực.
Hắn ta cũng mặc âu phục thẳng thớm, anh tuấn phi phàm.
Nếu không biết về hành vi của hắn ta, thật khó mà tưởng tượng được, người đàn ông này là một kẻ nham hiểm xảo quyệt, âm thầm ra tay tàn độc.
“Anh chính là Tưởng Thiên Dực đúng không? Quả là trăm nghe không bằng một thấy!”, Lâm Triệt nhẹ giọng nói.
Tưởng Thiên Dực lộ ra biểu cảm khinh miệt.
Không đợi Tưởng Thiên Dực nói gì, Lâm Triệt tiếp tục nói: “Nghe nói sau khi nhà họ Chu gặp nạn, Tưởng thiếu gia “cực kỳ chăm sóc” hai mẹ con nhà họ Chu, cả âm thầm lẫn lộ liễu thì ai cũng đều có thể cảm nhận sâu sắc sự “quan tâm” mà nhà họ Tưởng dành cho nhà họ Chu đấy!”
Tuy nụ cười của anh vẫn rạng rỡ như cũ, nhưng giọng điệu tràn ngập vẻ châm chọc.
Tất cả mọi người đều nghe ra được Lâm Triệt đang nói ngược, ám chỉ Tưởng Thiên Dực không chịu tha cho hai mẹ con sau cùng của nhà họ Chu, thực sự rất độc ác.
Tưởng Thiên Dực: “Tao…”
Cứ như anh đã nắm trúng điểm yếu của Tưởng Thiên Dực, hắn ta muốn phản bác rồi phải dừng lại.
Đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi đỏ bừng, hơi thở rối loạn.
Bị xé rách lớp ngụy trang lộng lẫy và đẹp đẽ, lộ ra bản chất độc ác bên trong ngay trước mặt đám đông khiến hắn ta cảm thấy thẹn quá hóa giận.
“Mày là cái thá gì mà dám nói năng với tao như thế!”
Cả cái đất Tân Tân này không ai dám cố tình khiêu khích người nhà họ Tưởng, mà thằng ăn mày trước mặt hắn ta này.
Chắc hẳn không hiểu thực lực của nhà họ Tưởng, vì không biết nên mới không sợ. Đợi đến khi bị lột da và ném cho cá mập ăn, chắc hẳn anh cũng sẽ giống mấy kẻ từng phản kháng nhà họ Tưởng, đau đớn cầu xin tha thứ.
Nghĩ đến đây, dường như hắn ta đã thấy được dáng vẻ khóc lóc cầu xin của tên ăn mày này rồi.
Tưởng Thiên Dực bực bội nói: “Đúng là như thế thì đã sao, thời đại của nhà họ Chu qua rồi, bây giờ là thời đại của nhà họ Tưởng. Cái thứ chó má Chu Văn Hằng đã chết rồi, vậy thì tao tiễn cả nhà nó đoàn viên có gì mà không đúng?”
“Chớ nói đến việc tao chưa vần chết hai mẹ con nhà đấy, mà kể cả tao giết được rồi, mày làm gì được tao nào?”
Hắn ta hất cằm rất cao, tạo ra dáng vẻ tự cao tự đại không coi ai ra gì.
Hãm hại người khác lọt vào miệng Tưởng Thiên Dực nghe cứ thản nhiên như không, dùng thế lực của gia tộc làm thước đo xem có quyền được sống tiếp hay không, đúng là thứ cặn bã không lệch đi đâu được.
Tưởng Hồng Phong nhìn đồng hồ một lần nữa, lên tiếng nhắc nhở: “Thiên Dực, đừng làm lỡ thời giờ của chú con!”
Hôn lễ tiến hành được một nửa, Tưởng Hồng Thiệu và Tào Chi vẫn đang đứng trên sân khấu.
Thời gian cấp bách, đành nhắc nhở Tưởng Thiên Dực nhanh chóng giải quyết, để hôn lễ có thể tiếp tục tiến hành.
“Vâng, bố!”, Tưởng Thiên Dực đáp lời.
Khi nhìn về phía Lâm Triệt một lần nữa, mặt mũi hắn ta đằng đằng sát khí. Tưởng Thiên Dực gằn giọng: “Đợi tao bẻ gãy xương cốt của mày, từng cái từng cái một, không biết mày còn hơi sức để đòi công bằng cho nhà họ Chu nữa không”.
Nói xong, gương mặt hắn ta đã trở nên vặn vẹo.
“Nghe danh nhà họ Tưởng thủ đoạn tàn nhẫn đã lâu, tôi cũng hi vọng có thể lĩnh giáo chút đỉnh!”, Lâm Triệt hoàn toàn không để tâm.
Không ít khách khứa trong sảnh lớn bắt đầu rì rầm nghị luận, nhưng dần dần trở nên hỗn loạn.
“Thằng nhãi này có vấn đề về đầu óc phải không?”
“Ôi đệt, còn dám nói muốn lĩnh giáo thủ đoạn tàn nhẫn của nhà họ Tưởng nữa chứ”.
“Đúng vậy, ban nãy chưa ra tay chẳng qua là vì bảo vệ chưa đến thôi, bây giờ bảo vệ vây thành mấy vòng rồi mà còn dám nói như thế, chẳng phải sẽ bị đánh thành thịt xay nhuyễn chỉ trong thoáng chốc ư?”
Sau phút kinh ngạc, tất cả mọi người đều tỏ thái độ không coi trọng chàng thanh niên Lâm Triệt này.
Lúc này Tưởng Thiên Dực đã nở nụ cười tàn bạo, nói đến đây cũng không cần nhiều lời nữa, cứ đánh cho tàn phế trước rồi tính sau.
Hắn ta phất phất tay với đám người phía sau, hơn mười gã bảo vệ cùng mấy tên vệ sĩ cá nhân lao về hai người Lâm Triệt.
Giết!
Một tiếng gầm đầy phẫn nộ vang lên, rất có khí thế.
Đôi bên lập tức xông vào trận chiến, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên,
Trương Hợp nới lỏng cổ áo thít chặt, cảm thấy hơi khó thở.
Bảo vệ của nhà họ Tưởng quả thực giỏi giang hơn mấy gia tộc khác, hạ gục đám người này khiến hơi thở của anh ta có phần hỗn loạn.
Đám quan khách lục tục nhìn về phía này.
Trong vòng tròn, với Lâm Triệt làm trung tâm, những ai lao tới ngã hết trên nền đất, không rõ sống chết.
Nhà họ Tưởng và hai gia tộc lớn khác lập tức biến sắc, mặt mũi nhợt đi vài phần.
Nhất là Tưởng Thiên Dực vừa đối đầu cùng Lâm Triệt, mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Bởi vì hắn ta đứng cách Lâm Triệt gần nhất, nếu tai ương ập tới, hắn ta là người chịu trận đầu tiên.
“Tưởng Thiên Dực, anh không có lời giải thích nào với tôi à?”
Quả nhiên, người đầu tiên mà Lâm Triệt nhắm tới chính là Tưởng Thiên Dực ngay trước mặt anh.
Lâm Triệt đã được trải nghiệm thực sự mức độ độc ác của Tưởng Thiên Dực, hắn ta là kẻ chuyên mượn tay người khác giết người, lợi dụng quyền thế và thủ đoạn của bản thân, ép buộc hoặc ám thị cho kẻ khác, chĩa hướng mâu thuẫn về phía mẹ con nhà họ Chu.
Cho đến khi ép chết hai người mới thôi.
“Hừ, tao chẳng có gì để nói với mày cả!”, nói rồi hắn ta quay người rời đi, lùi về trong đội ngũ của gia tộc mình.
Nhưng Trương Hợp đã chặn đường hắn ta.
Ép hắn ta quay trở về bên cạnh Lâm Triệt.
“Tao nói cho mày biết, nhà họ Tưởng…”
Chát!
Một cái tát giòn giã vang lên, cắt ngang câu uy hiếp sắp vụt ra của Tưởng Thiên Dực.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao!”
Chát chát!
Thêm hai cái bạt tai nữa liên tiếp giáng xuống mặt hắn ta.
Trong thoáng chốc, gương mặt tuấn tú sưng vù như cái đầu lợn, bộ âu phục sạch sẽ cũng bị máu tươi trào ra từ mũi nhuốm đỏ vạt áo trước.
Tưởng Hồng Phong và những người khác đều rất kinh ngạc.
Bao nhiêu người thế này mà bị hai người đánh cho lăn lộn trên nền đất, quan trọng nhất, về cơ bản chỉ có mình Trương Hợp ra tay giải quyết.
Lôi Viêm nhìn về phía gã vệ sĩ mặc áo đen đứng bên cạnh mình bằng ánh mắt như dò hỏi.
Chỉ thấy người kia khẽ khẽ lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không phải đối thủ của Trương Hợp.
Sự việc bỗng chốc trở nên khó giải quyết, tuy rằng các thế gia lớn có bối cảnh hùng hậu, không ai sợ tên nhóc này.
Nhưng ngay bây giờ đây, không một ai là đối thủ của họ.
“Đủ rồi, hôm nay là ngày vui của em trai tôi, ông già này cũng không trách tội cậu, mau chóng mang đồ đạc của cậu rời khỏi đây đi!”, Tưởng Hồng Phong quát to một tiếng.
Thấy sự việc đi theo chiều hướng không thể khống chế được, lão ta lập tức tỏ thái độ.
Giọng nói vẫn rất cứng ngắc, nhưng đã lộ vẻ nhượng bộ rồi.
“Ngày vui, với ai cơ?”, Lâm Triệt chợt bị nhắc nhở, mũi dùi một lần nữa chĩa về phía Tưởng Hồng Thiệu.
Ánh mắt anh lóe lên vẻ hung dữ khi nhìn về Tưởng Hồng Thiệu trên sân khấu.
Gần 60 tuổi, ép một người ngang tuổi con cháu kết hôn với mình, mà còn dám xưng là ngày vui.
Làm người có thể thiếu liêm sỉ, chứ vô liêm sỉ đến mức này thì không xứng đáng làm người.
“Với thân phận của tôi, cũng như nể tình cậu chỉ là bậc con cháu, tôi đã chừa cho cậu một đường lui rồi. Cậu còn trẻ, cũng phải học cách nhìn rõ thời cuộc, nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng quấy rầy thủ tục hôn lễ!”, Tưởng Hồng Phong nghiêm nghị nói.
Tưởng Hồng Thiệu im lặng không lên tiếng, nhưng hai tay khoanh lại trước ngực, cười lạnh nhìn tất cả mọi thứ.
Tại sao lão cố chấp đòi lấy Tào Chi, chẳng phải thích thú gì cô ấy hoặc coi trọng nhan sắc của cô ấy.
Với quyền thế của nhà họ Tưởng, đàn bà con gái dạng nào mà không có, thế nhưng, chấp nhất đòi lấy Tào Chi chỉ là thú vui ác ý, một trò đùa quái đản nhắm vào nhà họ Chu mà thôi.
Đây chẳng phải là cô con dâu mà nhà họ Chu đã chọn ư? Bây giờ chẳng phải đã thành người phụ nữ của tôi rồi sao?
Đưa thiếp mời cho mẹ Chu cũng chính là một phần trong trò đùa quái ác này, chỉ hơi tiếc một chút là bà ấy không đến dự.
“À phải rồi, nhắc đến Chu Văn Hằng, tao đột nhiên nhớ ra, hình như Tào Chi chính là vợ chưa cưới của Chu Văn Hằng nhỉ?”
Nói rồi kéo Tào Chi mặc trang phục cô dâu ở bên cạnh ngã vào lòng mình.
Lực kéo rất mạnh, không hề biết thương tiếc khi đối xử với con gái.
“Năm xưa con đàn bà ti tiện này khiến tao phải theo đuổi quá lâu, sau cùng thì thế nào? Chồng chưa cưới thì chết, bố ruột bại liệt rồi, đúng là thứ sao chổi!”
“Hê hê, nhưng tao cóc sợ, nhà họ Tưởng tốt số, tao cứ lấy nó đấy. Chơi cho đã đời rồi sẽ quăng đi như vứt rác, để nó biến thành con điếm già bị người ta phỉ nhổ, để nhà họ Chu cũng đừng hòng ngóc đầu lên!”
Lúc này đây, Tưởng Hồng Thiệu ngoác miệng cười như một gã biến thái, thần thái cực kỳ ngông cuồng và cay nghiệt, giống như việc hủy hoại Tào Chi mang đến thành tựu lớn cho lão.
Lâm Triệt nghe không lọt từ nào, sát ý lộ rõ trên gương mặt.
Anh nhấc ly rượu chân cao trên bàn, nắm chặt trong tay, khẽ dồn sức, “rắc” một tiếng, chiếc ly chân cao nứt toác, mảnh thủy tinh vỡ bay tứ phía.
Ngón tay của Lâm Triệt nhanh chóng búng vài cái.
Xoạt xoạt!
Dưới lực búng của ngón tay, hai mảnh thủy tinh nhanh chóng bắn về phía trung tâm của sân khấu.