Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114: Thùng giấy bị vứt đi
Dương Sĩ Trung trừng lớn hai mắt
Cảm giác lạnh lùng đột nhiên tràn ra cả tay chân ông ta, cả người cứng đờ, không thể nào cử động.
Con dao màu bạc đang bay tới như tia chớp, trong lòng càng cảm thấy nguội lạnh.
Thằng nhóc này thật sự đến để báo thù, chẳng những giết con trai ông ta mà muốn giết chết luôn cả ông ta.
Trong tích tắc, trong đầu ông ta nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Nhà họ Tôn, họ Tô, họ Trần, cả đám gia tộc đều có kết cục như thế.
Phụt!
Ông ta còn chưa kịp nhớ ra hết thì dao gọt hoa quả đã đâm xuyên qua cổ họng, ghim vào vách tường đá sau lưng.
Con dao dính trên vách tường, chuôi dao vẫn đang rung rinh vì sức quá mạnh.
“Mày… Phụt…”, Dương Sĩ Trung che cổ họng, muốn nói gì đó.
Nhưng như thế cũng không thể nào chống đỡ nổi. Bùm! Ông ta ngã ra đất.
Sau khi run rẩy, cơ thể Dương Sĩ Trung không còn động đậy nữa.
Đám cấp dưới đều ngẩn cả ra, đứng đực mặt nhìn Dương Sĩ Trung chết trên đất.
Dương Sĩ Trung hô mưa gọi gió của thành phố Tân Tân, không có chuyện mà không làm được đã bị một thằng nhãi mới hơn hai mươi giết chết như thế.
Ông trời ơi!
Lộc cộc lộc cộc!
Rất nhiều cảnh sát vọt vào trong, Trương Cao dẫn đầu, bắt đầu phong tỏa hiện trường.
Mà dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, hai người Lâm Triệt lại có thể thoải mái rời đi.
Cục diện rối rắm này giao cho Trương Cao xử lý.
….
Ban đêm, mẹ Chu đã nấu một bữa thịnh soạn.
Gà vịt thịt cá bày đầy bàn ăn khiến Đình Đình và Tiểu Thảo – hai cô bé chưa từng được nhìn thấy bữa ăn linh đình đều phải chảy nước miếng.
Mẹ Chu lại càng không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén của Sở Vân Mộng.
Khiến cho Sở Vân Mộng cứ đỏ bừng cả mặt trong bữa cơm tối.
Nhưng cô lại rất hưởng thụ cảm giác này, cứ như đây thật sự là một gia đình đầy đủ vậy.
Cảm giác có người thân thật ấm áp!
“Vân Mộng à, con trai của bác cái gì cũng tốt cả nhưng lại có chút thật thà, sau này cháu phải bao dung nó chút nha!”, mẹ Chu nhìn Sở Vân Mộng, nhẹ giọng nói.
Lâm Triệt nghẹn họng, hai người thích cứ trò chuyện đi, làm gì lại đả kích anh chứ!
Sở Vân Mộng đỏ mặt, khẽ khàng nói: “Cũng tàm tạm ạ, thường ngày đều là anh ấy chăm sóc con mà!”
Nghe Sở Vân Mộng trả lời như thế, mọi người đều cười.
Cô gái vừa rơi vào lưới tình này đã biết nói đỡ cho Lâm Triệt rồi đấy!
Lâm Triệt cũng cười rất tươi, tặng cho bạn gái ánh mắt khen ngợi.
Buổi liên hoan tại gia hôm nay rất náo nhiệt, ai cũng rôm rả trò chuyện mà chủ đề chính luôn không dời khỏi hai người Lâm Triệt và Sở Vân Mộng.
Thậm chí là dò hỏi tới tận cùng, hỏi han không để họ yên.
Thỉnh thoảng lại vang lên một tràng cười vui vẻ.
Mẹ Chu rất hài lòng về Sở Vân Mộng.
Chính mẹ Chu là người đầu tiên nhìn ra châu ngọc bằng ánh mắt sắc bén của mình, bà nhanh chóng phát hiện ra viên trân châu này.
Sau đó ghi khắc vào trong lòng, định để dành cho đứa con trai vụng về trong giao tiếp này.
Dưới sự nỗ lực, không ngờ anh thật sự đã ‘tán’ được Sở Vân Mộng.
Bà nhìn Sở Vân Mộng bằng ánh mắt đầy hiền hòa, cũng xem cô như con gái ruột của mình, bên trong xen lẫn sự cưng chiều.
Nhìn Lâm Triệt im lặng không nói gì, gương mặt của bà cũng tràn đầy nét hiền từ.
Trong lòng bà cảm thán.
Ông trời, tôi cũng không biết nên cảm ơn hay hận ông nữa!
Sau khi ăn cơm tối xong.
Trời bên ngoài đã tối, Lâm Triệt đứng trong sân của biệt thự, ánh đèn rọi xuống tạo thành bóng dáng cao gầy của anh. Hai tay anh chắp sau lưng, mắt nhìn lên ánh trăng sáng tỏ trên trời.
Gió nhè nhẹ thổi khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Bỗng, một đôi tay trắng muốt ôm chặt Lâm Triệt từ phía sau.
“Mọi người đùa giỡn thôi mà, anh giận rồi à?”, Sở Vân Mộng ôm người đàn ông mình yêu, nhẹ giọng an ủi.
Cô sợ khi nãy mấy người Chu Tuyết trêu đùa làm anh tức giận.
Lâm Triệt mỉm cười đáp: “Anh đâu nhỏ nhen đến thế!”
Anh xoay người, tay cũng vòng qua ôm Sở Vân Mộng, hai người ôm nhau.
Không ai nói chuyện nữa, họ đang cảm nhận nhịp đập trái tim của người kia, hưởng thụ gió mát trong đêm hè.
Nhưng sự hưởng thụ này không duy trì quá lâu.
Tiếng hét của mẹ Chu lại vang lên.
“Con ơi, mau tới đây!”
Hai người đành phải tách ra, quay vào trong biệt thự.
Vừa vào nhà, mấy người đang chơi điện tử nhìn họ bằng ánh mắt không tốt, nở nụ cười nham hiểm khiến họ có chút lạnh sống lưng.
Còn mẹ Chu lại mang một cái hộp đựng đồ linh tinh đi ra.
Nói là đồ linh tinh vì trên cái hộp không lớn kia bám đầy tro bụi, trong hộp còn có cả mạng nhện.
Nhưng sau khi Chu Tuyết nhìn thấy thì sắc mặt thay đổi, cô tiến lên, giật lấy hộp đựng đồ kia, oán trách: “Sao mẹ lại mang mấy thứ này ra đây nữa!”
Mẹ Chu trừng mắt con gái: “Chúng ta không còn chỗ để, xem anh của con còn cần gì không, không cần thì ném sớm chứ làm gì!”
Thùng được đặt vào tay Lâm Triệt.
Hộp trên tay anh không hề nhẹ, rõ ràng đồ bên trong không ít.
Anh ôm một hộp đựng đầy đồ bị mẹ Chu đuổi đi.
Ba người vô cùng tò mò, đi về biệt thự của mình, trên đường, Sở Vân Mộng nắm tay Đình Đình, khoác tay Lâm Triệt.
Bóng phản chiếu hệt như một gia đình ba thành viên.
Gia đình ba người cũng không đầy đủ này nhìn bóng dáng mà trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Sau khi về biệt thự của mình.
Lâm Triệt mở hộp đựng đồ ra, anh thấy thì mới hiểu tại sao Chu Tuyết lại căng thẳng như thế, vội vàng để anh ôm đồ rời đi.
Đây là đồ của Chu Văn Hằng, giờ phải gọi là di vật.
Một hộp đầy, tất cả đều là sách.
Đủ các loại sách, được xếp ngay ngắn bên trong, góc sách cuộn và nhăn, rõ ràng chủ nhân cũ của chúng rất thường mở ra đọc.
Lâm Triệt tiếp tục xem bên dưới, đó là khung hình.
Bên trong ảnh là một thiếu niên khoảng 17,18 tuổi, đeo một cặp kính viền vàng, trên tay cầm một quyển sách rất dày.
Cậu ấy hơi thẹn thùng nhìn về phía máy ảnh và tạo dáng.
Hiển nhiên đây chính là Chu Văn Hằng ngày xưa – người thiếu niên trẻ tuổi đa tài, hào hoa phong nhã.
Không giống những thứ khác, khung hình này còn rất mới, rõ ràng nó được ai đó lấy ra chà lau thường xuyên.
Lâm Triệt nhíu mày, trong đầu vụt qua rất nhiều suy nghĩ.
Xem xuống bên dưới nữa, anh thấy một phong thư chưa mở niêm phong, người nhận không ai khác, chính là Lâm Triệt.
Mở ra đọc, nội dung của bức thư khiến cảm giác chua xót dâng trào trong lòng anh.
Từng hàng chữ đều thể hiện nỗi nhớ nhung của Chu Văn Hằng đối với người người nhận.
“Do anh Chu để lại à?”, sau khi dỗ Đình Đình ngủ, cô đi tới bên cạnh Lâm Triệt, nhẹ giọng hỏi.
Cô đã biết chuyện cũ giữa hai người, cũng hiểu tình cảm anh em giữa cả hai sâu đậm cỡ nào.
Chu Văn Hằng lớn hơn Lâm Triệt một tuổi nên cô cũng gọi là anh Chu theo Lâm Triệt.
“Ừ, trước kia cậu ấy thích đọc sách lắm, trong này đều là sách mà cậu ấy thích đọc”.
Từng chồng sách được bưng ra ngoài, Sở Vân Mộng ở bên cạnh cầm khăn, cẩn thận chà lau từng quyển sách, sau khi lau mỗi quyển sạch sẽ, cô đặt ngay ngắn một bên, giống như đang nâng niu món đồ rất quý giá.
Lâm Triệt nhìn thấy tất cả, anh mỉm cười cảm ơn cô.
“A!”, Sở Vân Mộng thốt lên một tiếng kinh ngạc, một quyển bút ký cũ kỹ trong đống sách được lấy ra.
Cô không mở quyển bút ký mà đưa luôn cho Lâm Triệt.
Anh mở bút ký, bên trong đều là những trích dẫn văn học hay câu thơ yêu thích của Chu Văn Hằng do chính tay cậu ấy chép lại.
Ghi đầy cả quyển bút ký.
Khi anh lật qua từng trang, một tờ giấy rớt xuống.
Đó là một bức tranh về mỹ nữ.
Mỹ nữ trong tranh mặc một bộ váy màu đỏ, tay mềm mại như cỏ cây, làn da trắng nõn nà, cũng coi như là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Khi anh nhìn kỹ thì phát hiện mình từng gặp cô gái này rồi.
“Ồ!”
Cảm giác lạnh lùng đột nhiên tràn ra cả tay chân ông ta, cả người cứng đờ, không thể nào cử động.
Con dao màu bạc đang bay tới như tia chớp, trong lòng càng cảm thấy nguội lạnh.
Thằng nhóc này thật sự đến để báo thù, chẳng những giết con trai ông ta mà muốn giết chết luôn cả ông ta.
Trong tích tắc, trong đầu ông ta nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Nhà họ Tôn, họ Tô, họ Trần, cả đám gia tộc đều có kết cục như thế.
Phụt!
Ông ta còn chưa kịp nhớ ra hết thì dao gọt hoa quả đã đâm xuyên qua cổ họng, ghim vào vách tường đá sau lưng.
Con dao dính trên vách tường, chuôi dao vẫn đang rung rinh vì sức quá mạnh.
“Mày… Phụt…”, Dương Sĩ Trung che cổ họng, muốn nói gì đó.
Nhưng như thế cũng không thể nào chống đỡ nổi. Bùm! Ông ta ngã ra đất.
Sau khi run rẩy, cơ thể Dương Sĩ Trung không còn động đậy nữa.
Đám cấp dưới đều ngẩn cả ra, đứng đực mặt nhìn Dương Sĩ Trung chết trên đất.
Dương Sĩ Trung hô mưa gọi gió của thành phố Tân Tân, không có chuyện mà không làm được đã bị một thằng nhãi mới hơn hai mươi giết chết như thế.
Ông trời ơi!
Lộc cộc lộc cộc!
Rất nhiều cảnh sát vọt vào trong, Trương Cao dẫn đầu, bắt đầu phong tỏa hiện trường.
Mà dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, hai người Lâm Triệt lại có thể thoải mái rời đi.
Cục diện rối rắm này giao cho Trương Cao xử lý.
….
Ban đêm, mẹ Chu đã nấu một bữa thịnh soạn.
Gà vịt thịt cá bày đầy bàn ăn khiến Đình Đình và Tiểu Thảo – hai cô bé chưa từng được nhìn thấy bữa ăn linh đình đều phải chảy nước miếng.
Mẹ Chu lại càng không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén của Sở Vân Mộng.
Khiến cho Sở Vân Mộng cứ đỏ bừng cả mặt trong bữa cơm tối.
Nhưng cô lại rất hưởng thụ cảm giác này, cứ như đây thật sự là một gia đình đầy đủ vậy.
Cảm giác có người thân thật ấm áp!
“Vân Mộng à, con trai của bác cái gì cũng tốt cả nhưng lại có chút thật thà, sau này cháu phải bao dung nó chút nha!”, mẹ Chu nhìn Sở Vân Mộng, nhẹ giọng nói.
Lâm Triệt nghẹn họng, hai người thích cứ trò chuyện đi, làm gì lại đả kích anh chứ!
Sở Vân Mộng đỏ mặt, khẽ khàng nói: “Cũng tàm tạm ạ, thường ngày đều là anh ấy chăm sóc con mà!”
Nghe Sở Vân Mộng trả lời như thế, mọi người đều cười.
Cô gái vừa rơi vào lưới tình này đã biết nói đỡ cho Lâm Triệt rồi đấy!
Lâm Triệt cũng cười rất tươi, tặng cho bạn gái ánh mắt khen ngợi.
Buổi liên hoan tại gia hôm nay rất náo nhiệt, ai cũng rôm rả trò chuyện mà chủ đề chính luôn không dời khỏi hai người Lâm Triệt và Sở Vân Mộng.
Thậm chí là dò hỏi tới tận cùng, hỏi han không để họ yên.
Thỉnh thoảng lại vang lên một tràng cười vui vẻ.
Mẹ Chu rất hài lòng về Sở Vân Mộng.
Chính mẹ Chu là người đầu tiên nhìn ra châu ngọc bằng ánh mắt sắc bén của mình, bà nhanh chóng phát hiện ra viên trân châu này.
Sau đó ghi khắc vào trong lòng, định để dành cho đứa con trai vụng về trong giao tiếp này.
Dưới sự nỗ lực, không ngờ anh thật sự đã ‘tán’ được Sở Vân Mộng.
Bà nhìn Sở Vân Mộng bằng ánh mắt đầy hiền hòa, cũng xem cô như con gái ruột của mình, bên trong xen lẫn sự cưng chiều.
Nhìn Lâm Triệt im lặng không nói gì, gương mặt của bà cũng tràn đầy nét hiền từ.
Trong lòng bà cảm thán.
Ông trời, tôi cũng không biết nên cảm ơn hay hận ông nữa!
Sau khi ăn cơm tối xong.
Trời bên ngoài đã tối, Lâm Triệt đứng trong sân của biệt thự, ánh đèn rọi xuống tạo thành bóng dáng cao gầy của anh. Hai tay anh chắp sau lưng, mắt nhìn lên ánh trăng sáng tỏ trên trời.
Gió nhè nhẹ thổi khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Bỗng, một đôi tay trắng muốt ôm chặt Lâm Triệt từ phía sau.
“Mọi người đùa giỡn thôi mà, anh giận rồi à?”, Sở Vân Mộng ôm người đàn ông mình yêu, nhẹ giọng an ủi.
Cô sợ khi nãy mấy người Chu Tuyết trêu đùa làm anh tức giận.
Lâm Triệt mỉm cười đáp: “Anh đâu nhỏ nhen đến thế!”
Anh xoay người, tay cũng vòng qua ôm Sở Vân Mộng, hai người ôm nhau.
Không ai nói chuyện nữa, họ đang cảm nhận nhịp đập trái tim của người kia, hưởng thụ gió mát trong đêm hè.
Nhưng sự hưởng thụ này không duy trì quá lâu.
Tiếng hét của mẹ Chu lại vang lên.
“Con ơi, mau tới đây!”
Hai người đành phải tách ra, quay vào trong biệt thự.
Vừa vào nhà, mấy người đang chơi điện tử nhìn họ bằng ánh mắt không tốt, nở nụ cười nham hiểm khiến họ có chút lạnh sống lưng.
Còn mẹ Chu lại mang một cái hộp đựng đồ linh tinh đi ra.
Nói là đồ linh tinh vì trên cái hộp không lớn kia bám đầy tro bụi, trong hộp còn có cả mạng nhện.
Nhưng sau khi Chu Tuyết nhìn thấy thì sắc mặt thay đổi, cô tiến lên, giật lấy hộp đựng đồ kia, oán trách: “Sao mẹ lại mang mấy thứ này ra đây nữa!”
Mẹ Chu trừng mắt con gái: “Chúng ta không còn chỗ để, xem anh của con còn cần gì không, không cần thì ném sớm chứ làm gì!”
Thùng được đặt vào tay Lâm Triệt.
Hộp trên tay anh không hề nhẹ, rõ ràng đồ bên trong không ít.
Anh ôm một hộp đựng đầy đồ bị mẹ Chu đuổi đi.
Ba người vô cùng tò mò, đi về biệt thự của mình, trên đường, Sở Vân Mộng nắm tay Đình Đình, khoác tay Lâm Triệt.
Bóng phản chiếu hệt như một gia đình ba thành viên.
Gia đình ba người cũng không đầy đủ này nhìn bóng dáng mà trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Sau khi về biệt thự của mình.
Lâm Triệt mở hộp đựng đồ ra, anh thấy thì mới hiểu tại sao Chu Tuyết lại căng thẳng như thế, vội vàng để anh ôm đồ rời đi.
Đây là đồ của Chu Văn Hằng, giờ phải gọi là di vật.
Một hộp đầy, tất cả đều là sách.
Đủ các loại sách, được xếp ngay ngắn bên trong, góc sách cuộn và nhăn, rõ ràng chủ nhân cũ của chúng rất thường mở ra đọc.
Lâm Triệt tiếp tục xem bên dưới, đó là khung hình.
Bên trong ảnh là một thiếu niên khoảng 17,18 tuổi, đeo một cặp kính viền vàng, trên tay cầm một quyển sách rất dày.
Cậu ấy hơi thẹn thùng nhìn về phía máy ảnh và tạo dáng.
Hiển nhiên đây chính là Chu Văn Hằng ngày xưa – người thiếu niên trẻ tuổi đa tài, hào hoa phong nhã.
Không giống những thứ khác, khung hình này còn rất mới, rõ ràng nó được ai đó lấy ra chà lau thường xuyên.
Lâm Triệt nhíu mày, trong đầu vụt qua rất nhiều suy nghĩ.
Xem xuống bên dưới nữa, anh thấy một phong thư chưa mở niêm phong, người nhận không ai khác, chính là Lâm Triệt.
Mở ra đọc, nội dung của bức thư khiến cảm giác chua xót dâng trào trong lòng anh.
Từng hàng chữ đều thể hiện nỗi nhớ nhung của Chu Văn Hằng đối với người người nhận.
“Do anh Chu để lại à?”, sau khi dỗ Đình Đình ngủ, cô đi tới bên cạnh Lâm Triệt, nhẹ giọng hỏi.
Cô đã biết chuyện cũ giữa hai người, cũng hiểu tình cảm anh em giữa cả hai sâu đậm cỡ nào.
Chu Văn Hằng lớn hơn Lâm Triệt một tuổi nên cô cũng gọi là anh Chu theo Lâm Triệt.
“Ừ, trước kia cậu ấy thích đọc sách lắm, trong này đều là sách mà cậu ấy thích đọc”.
Từng chồng sách được bưng ra ngoài, Sở Vân Mộng ở bên cạnh cầm khăn, cẩn thận chà lau từng quyển sách, sau khi lau mỗi quyển sạch sẽ, cô đặt ngay ngắn một bên, giống như đang nâng niu món đồ rất quý giá.
Lâm Triệt nhìn thấy tất cả, anh mỉm cười cảm ơn cô.
“A!”, Sở Vân Mộng thốt lên một tiếng kinh ngạc, một quyển bút ký cũ kỹ trong đống sách được lấy ra.
Cô không mở quyển bút ký mà đưa luôn cho Lâm Triệt.
Anh mở bút ký, bên trong đều là những trích dẫn văn học hay câu thơ yêu thích của Chu Văn Hằng do chính tay cậu ấy chép lại.
Ghi đầy cả quyển bút ký.
Khi anh lật qua từng trang, một tờ giấy rớt xuống.
Đó là một bức tranh về mỹ nữ.
Mỹ nữ trong tranh mặc một bộ váy màu đỏ, tay mềm mại như cỏ cây, làn da trắng nõn nà, cũng coi như là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Khi anh nhìn kỹ thì phát hiện mình từng gặp cô gái này rồi.
“Ồ!”