Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Yêu mà không có được
12 tuổi, Lâm Triệt rời khỏi thành phố Tân Tân, theo quân đội Trấn Bắc ra chiến trường.
Sau đó anh cũng cắt đứt liên lạc với bên ngoài, không biết gì về cuộc sống của Chu Văn Hằng.
Trong trí nhớ của anh không có ấn tượng gì về cô gái này. Có lẽ sau khi anh rời đi, cô gái này mới bước vào cuộc sống của Chu Văn Hằng.
Khi đó Chu Văn Hằng là con trai của thế gia hàng đầu, tính tình hiền lành, vẻ ngoài xuất chúng, đi đâu cũng đeo kính, từng hành động đều thể hiện khí chất thư sinh.
Chắc chắn cậu ấy rất được con gái thích.
Mà điều này cũng được sáng tỏ từ lời cô gái này.
Câu chuyện không dài, cũng không khó, đơn giản chỉ gồm năm chữ.
Yêu mà không có được!
Có lẽ cái chết của Chu Văn Hằng đã khiến cô ấy chịu sự tổn thương rất sâu, vì vậy đã lâu mà vẫn không thể quên cậu ấy. Đã qua ba năm, cô ấy sắp kết hôn nhưng vẫn đến xin lỗi Chu Văn Hằng.
Trong lòng cô ấy vẫn có vết thương không thể xóa nhòa.
Có lẽ thực sự như lời cô ấy nói, tình yêu là lời nói dối lớn nhất.
“Em biết anh sẽ trả lời thế nào, anh sẽ đẩy mắt kính, mỉm cười rồi nói một cách rất độ lượng: Vậy thì tốt, anh cũng hy vọng em được hạnh phúc!”
“Em cũng biết anh sẽ như vậy, lúc nào anh cũng cầm sách, đọc đến nỗi ngốc nghếch.”
Cô gái hơi mất kiểm soát, nhưng giọng nói oán trách lại dần trở nên nghẹn ngào.
Dù cho muốn mắng, cô ấy cũng chỉ mắng là đồ ngốc. Ngay cả mắng cậu ấy, cô gái cũng không nỡ, tình cảm giữa hai người sâu sắc biết nhường nào.
“Nếu em tìm được tình yêu đích thực thì chắc hẳn anh cũng sẽ vui thay em, chúc em hạnh phúc.”
“Nhưng nếu em nói với anh, em sắp gả cho người nhà họ Tưởng thì sao? Liệu anh có giận em không?”
Nói đến đây, giọng cô gái cô đơn hơn nhiều.
Cô ấy biết chắc chắn Chu Văn Hằng cũng hy vọng cô có thể bước ra khỏi nỗi bi thương, tìm thấy nửa kia của mình, sống cuộc sống họ từng mơ ước.
Nhưng nếu cô gả cho kẻ thù thì sao? Chu Văn Hằng ở trên trời có linh thiêng e rằng sẽ không thể nhắm mắt.
Lúc này Lâm Triệt cũng nắm được tin tức quan trọng.
Nhà họ Tưởng.
Rốt cuộc nhà họ Tưởng – một trong ba gia đình quyền quý đứng đầu thành phố Tân Tân đã đóng vai trò gì trong chuyện lần này.
Tại sao càng điều tra, cái tên này lại liên tục xuất hiện.
Cô gái vẫn nói mà không hề chú ý tới người đàn ông ngồi khoanh chân trước bia mộ. Nghe cô ấy nói, Lâm Triệt ngày càng chau mày chặt hơn.
“Ba đại gia tộc đã bắt đầu gây áp lực cho nhà em, nếu em tiếp tục từ chối nhà họ Tưởng thì e rằng nhà em sẽ trở thành nhà họ Chu thứ hai. Em không muốn gia tộc của mình như vậy.”
“Trong một đêm, anh và chú Chu đều bị bệnh nặng, rất đáng sợ! Em không muốn để người nhà của mình như anh và chú Chu.”
Nói tới đây, dường như cô gái nhắc tới một chuyện rất đáng sợ. Hoặc có lẽ là do nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy lúc ấy nên cơ thể cô không khỏi run rẩy, giọng nói cũng tràn đầy sợ hãi.
“Vậy nên, Chu Văn Hằng, em xin lỗi!”
“Anh cũng đừng trách em, trước khi chết, anh bảo em đợi mấy năm, anh có người anh em sẽ đến cứu em, cứu gia tộc của em.”
“Nhưng người đâu? Em đã chờ ba năm, ba năm rồi đấy, ngoài việc gia tộc bị chèn ép ngày càng suy bại, em chẳng chờ được gì cả. Em đã suy nghĩ kỹ, có lẽ đây là nguyện vọng cuối cùng của anh trước khi lâm chung, cho nên mới bịa đặt lời nói dối này!”
“Xin lỗi anh! anh Chu, em không chờ nổi nữa rồi.”
“Hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại.”
Nói xong câu cuối cùng, cô gái xoay người đi thẳng.
Có lẽ hôm nay là lần cuối cô ấy đến đây thăm Chu Văn Hằng.
Sau khi gả vào nhà họ Tương, e là cô không còn cơ hội tới đây nữa.
Vì vậy cô ấy mới nói hết những lời nên nói, giải tỏa hết tâm trạng chất chứa trong lòng, dù cho bên cạnh còn có một người đàn ông lạ.
Có lẽ đối phương sẽ coi cô như một người phụ nữ bị điên.
Nhưng không sao cả.
Hôm nay cô chỉ muốn nói hết những lời trong lòng ra.
Bộc lộ hết nỗi nhớ Chu Văn Hằng và uất ức mình đã phải chịu trong hai năm qua.
Cho bản thân một cái kết hoàn mỹ.
Lúc đi, cô gái vẫn bước chậm, theo tiếng bước chân lanh lảnh vang lên, bóng dáng cô ấy xa dần nơi này.
Lâm Triệt trầm ngâm suy nghĩ.
Anh có được rất nhiều tin tức từ lời cô gái.
Mối quan hệ giữa nhà họ Tưởng, Chu Văn Hằng và cô gái này, hơn nữa chắc chắn cô ấy còn biết một số chuyện nữa.
Nhưng Lâm Triệt không muốn truy hỏi cô ấy bởi cô ấy cũng là người bị hại.
Cô ấy mất đi người yêu, nhưng lại buộc phải vì sự tồn vong của gia tộc mà gả cho hung thủ giết hại người yêu của mình.
Đây là chuyện đáng mỉa mai biết bao.
Lâm Triệt uống hết rượu trong ly, không khỏi lắc đầu cười.
Khi anh định vẩy ly rượu của Chu Văn Hằng.
Anh phát hiện trong ly đã trống không.
Nửa ly rượu đã hết, chỉ còn lại ly thủy tinh sáng long lanh dưới ánh mặt trời.
Lâm Triệt sửng sốt một lúc rồi bật cười.
“Được, tớ biết rồi, người phụ nữ của cậu à, tớ hiểu mà.” Nói xong, anh đấm ngực mình hai cái.
“Tớ đi đây, cậu chịu uất ức ở đây thêm vài ngày nhé. Sau khi chọn được địa điểm mới, tớ sẽ chuyển cậu, chú và các bác đến nơi tốt hơn.”
“Tạm biệt cậu!”
Anh vẫy tay phóng khoáng, không quay đầu lại mà dứt khoát xoay người rời đi.
Không chút do dự.
Khi anh trở lại xe, Chu Tuyết đã lau sạch nước mắt, khôi phục như thường.
Thấy Lâm Triệt trở lại, cô hỏi: “Anh, sao anh đi lâu vậy?”
Từ khi Lâm Triệt đóng giả thân phận của Chu Văn Hằng, Chu Tuyết gọi là anh luôn, thực ra trong lòng cô cũng coi anh ấy như anh trai mình.
“Anh lớn tuổi nên chân tay không còn nhanh nhẹn!” Lâm Triệt trêu chọc một câu.
Chu Tuyết lườm anh, tức giận nói: “Anh hâm à!”
Câu nói của cô khiến Trương Hợp ở bên cạnh cười to.
Đường đường là Thiếu soái Trấn Bắc lại bị người ta mắng là hâm.
Nhưng anh cũng không thể phản bác lại, rất hiếm khi anh ta thấy vậy.
Xe chậm rãi lăn bánh, ông cụ gác cổng thấy họ an toàn trở ra thì cũng để lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Khi xe chậm rãi lăn bánh rời khỏi nghĩa trang.
Một cô gái đang quỳ xuống đất đốt tiền giấy tại góc hẻo lánh.
Chiếc khăn quàng cũ kỹ che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt to có thần.
Mà lúc này đôi mắt ấy đang xoay tròn láo liên, cứ đốt một ít tiền giấy lại tra xét xung quanh, dường như rất sợ có người phát hiện vậy.
Xe nhanh chóng lái qua, Lâm Triệt chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đã đi xa.
Nhưng trong lòng anh vẫn luôn hiện lên hình ảnh cô gái này, mãi không tan biến.
Đôi mắt này, tại sao lại quen đến thế!
Anh đã nhìn thấy ở đâu nhỉ? Sao cô ấy xuất hiện ở đây để cúng bái ai?
Anh bắt đầu hồi tưởng từ năm 12 tuổi rời đi, nhanh chóng sàng lọc đôi mắt của những cô gái mình từng gặp nhưng vẫn không thấy ai khớp.
Anh nhớ ra bóng dáng của một cô gái mình gặp trước năm đó.
Khi anh cho xe quay lại thì bóng dáng cô gái đó đã biến mất, chỉ để lại dấu vết tiền giấy đã đốt.
Việc tìm kiếm không có kết quả nên họ lại rời khỏi đó.
“Trương Hợp, anh điều tra xem có phải sắp tới nhà họ Tưởng sẽ tổ chức một hôn lễ không.” Lâm Triệt đột nhiên hỏi.
Trương Hợp sững sờ rồi gật đầu tỏ ý đã biết.
Trong lòng Chu Tuyết cũng lóe lên suy nghĩ, trong lúc cô điều tra cũng có rất nhiều dấu vết chỉ về phía nhà họ Tưởng, nhưng cô không có năng lực điều tra, dù có điều tra thêm thì cũng không thu hoạch được gì.
Sau khi biết Lâm Triệt là Thiếu soái Trấn Bắc, tâm trạng của cô lại thay đổi.
Có lẽ mối thù của nhà họ Chu thực sự sẽ được trả, mà mấu chốt nằm ở anh ăn mày ngoài cứng trong mềm này.
Sau đó anh cũng cắt đứt liên lạc với bên ngoài, không biết gì về cuộc sống của Chu Văn Hằng.
Trong trí nhớ của anh không có ấn tượng gì về cô gái này. Có lẽ sau khi anh rời đi, cô gái này mới bước vào cuộc sống của Chu Văn Hằng.
Khi đó Chu Văn Hằng là con trai của thế gia hàng đầu, tính tình hiền lành, vẻ ngoài xuất chúng, đi đâu cũng đeo kính, từng hành động đều thể hiện khí chất thư sinh.
Chắc chắn cậu ấy rất được con gái thích.
Mà điều này cũng được sáng tỏ từ lời cô gái này.
Câu chuyện không dài, cũng không khó, đơn giản chỉ gồm năm chữ.
Yêu mà không có được!
Có lẽ cái chết của Chu Văn Hằng đã khiến cô ấy chịu sự tổn thương rất sâu, vì vậy đã lâu mà vẫn không thể quên cậu ấy. Đã qua ba năm, cô ấy sắp kết hôn nhưng vẫn đến xin lỗi Chu Văn Hằng.
Trong lòng cô ấy vẫn có vết thương không thể xóa nhòa.
Có lẽ thực sự như lời cô ấy nói, tình yêu là lời nói dối lớn nhất.
“Em biết anh sẽ trả lời thế nào, anh sẽ đẩy mắt kính, mỉm cười rồi nói một cách rất độ lượng: Vậy thì tốt, anh cũng hy vọng em được hạnh phúc!”
“Em cũng biết anh sẽ như vậy, lúc nào anh cũng cầm sách, đọc đến nỗi ngốc nghếch.”
Cô gái hơi mất kiểm soát, nhưng giọng nói oán trách lại dần trở nên nghẹn ngào.
Dù cho muốn mắng, cô ấy cũng chỉ mắng là đồ ngốc. Ngay cả mắng cậu ấy, cô gái cũng không nỡ, tình cảm giữa hai người sâu sắc biết nhường nào.
“Nếu em tìm được tình yêu đích thực thì chắc hẳn anh cũng sẽ vui thay em, chúc em hạnh phúc.”
“Nhưng nếu em nói với anh, em sắp gả cho người nhà họ Tưởng thì sao? Liệu anh có giận em không?”
Nói đến đây, giọng cô gái cô đơn hơn nhiều.
Cô ấy biết chắc chắn Chu Văn Hằng cũng hy vọng cô có thể bước ra khỏi nỗi bi thương, tìm thấy nửa kia của mình, sống cuộc sống họ từng mơ ước.
Nhưng nếu cô gả cho kẻ thù thì sao? Chu Văn Hằng ở trên trời có linh thiêng e rằng sẽ không thể nhắm mắt.
Lúc này Lâm Triệt cũng nắm được tin tức quan trọng.
Nhà họ Tưởng.
Rốt cuộc nhà họ Tưởng – một trong ba gia đình quyền quý đứng đầu thành phố Tân Tân đã đóng vai trò gì trong chuyện lần này.
Tại sao càng điều tra, cái tên này lại liên tục xuất hiện.
Cô gái vẫn nói mà không hề chú ý tới người đàn ông ngồi khoanh chân trước bia mộ. Nghe cô ấy nói, Lâm Triệt ngày càng chau mày chặt hơn.
“Ba đại gia tộc đã bắt đầu gây áp lực cho nhà em, nếu em tiếp tục từ chối nhà họ Tưởng thì e rằng nhà em sẽ trở thành nhà họ Chu thứ hai. Em không muốn gia tộc của mình như vậy.”
“Trong một đêm, anh và chú Chu đều bị bệnh nặng, rất đáng sợ! Em không muốn để người nhà của mình như anh và chú Chu.”
Nói tới đây, dường như cô gái nhắc tới một chuyện rất đáng sợ. Hoặc có lẽ là do nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy lúc ấy nên cơ thể cô không khỏi run rẩy, giọng nói cũng tràn đầy sợ hãi.
“Vậy nên, Chu Văn Hằng, em xin lỗi!”
“Anh cũng đừng trách em, trước khi chết, anh bảo em đợi mấy năm, anh có người anh em sẽ đến cứu em, cứu gia tộc của em.”
“Nhưng người đâu? Em đã chờ ba năm, ba năm rồi đấy, ngoài việc gia tộc bị chèn ép ngày càng suy bại, em chẳng chờ được gì cả. Em đã suy nghĩ kỹ, có lẽ đây là nguyện vọng cuối cùng của anh trước khi lâm chung, cho nên mới bịa đặt lời nói dối này!”
“Xin lỗi anh! anh Chu, em không chờ nổi nữa rồi.”
“Hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại.”
Nói xong câu cuối cùng, cô gái xoay người đi thẳng.
Có lẽ hôm nay là lần cuối cô ấy đến đây thăm Chu Văn Hằng.
Sau khi gả vào nhà họ Tương, e là cô không còn cơ hội tới đây nữa.
Vì vậy cô ấy mới nói hết những lời nên nói, giải tỏa hết tâm trạng chất chứa trong lòng, dù cho bên cạnh còn có một người đàn ông lạ.
Có lẽ đối phương sẽ coi cô như một người phụ nữ bị điên.
Nhưng không sao cả.
Hôm nay cô chỉ muốn nói hết những lời trong lòng ra.
Bộc lộ hết nỗi nhớ Chu Văn Hằng và uất ức mình đã phải chịu trong hai năm qua.
Cho bản thân một cái kết hoàn mỹ.
Lúc đi, cô gái vẫn bước chậm, theo tiếng bước chân lanh lảnh vang lên, bóng dáng cô ấy xa dần nơi này.
Lâm Triệt trầm ngâm suy nghĩ.
Anh có được rất nhiều tin tức từ lời cô gái.
Mối quan hệ giữa nhà họ Tưởng, Chu Văn Hằng và cô gái này, hơn nữa chắc chắn cô ấy còn biết một số chuyện nữa.
Nhưng Lâm Triệt không muốn truy hỏi cô ấy bởi cô ấy cũng là người bị hại.
Cô ấy mất đi người yêu, nhưng lại buộc phải vì sự tồn vong của gia tộc mà gả cho hung thủ giết hại người yêu của mình.
Đây là chuyện đáng mỉa mai biết bao.
Lâm Triệt uống hết rượu trong ly, không khỏi lắc đầu cười.
Khi anh định vẩy ly rượu của Chu Văn Hằng.
Anh phát hiện trong ly đã trống không.
Nửa ly rượu đã hết, chỉ còn lại ly thủy tinh sáng long lanh dưới ánh mặt trời.
Lâm Triệt sửng sốt một lúc rồi bật cười.
“Được, tớ biết rồi, người phụ nữ của cậu à, tớ hiểu mà.” Nói xong, anh đấm ngực mình hai cái.
“Tớ đi đây, cậu chịu uất ức ở đây thêm vài ngày nhé. Sau khi chọn được địa điểm mới, tớ sẽ chuyển cậu, chú và các bác đến nơi tốt hơn.”
“Tạm biệt cậu!”
Anh vẫy tay phóng khoáng, không quay đầu lại mà dứt khoát xoay người rời đi.
Không chút do dự.
Khi anh trở lại xe, Chu Tuyết đã lau sạch nước mắt, khôi phục như thường.
Thấy Lâm Triệt trở lại, cô hỏi: “Anh, sao anh đi lâu vậy?”
Từ khi Lâm Triệt đóng giả thân phận của Chu Văn Hằng, Chu Tuyết gọi là anh luôn, thực ra trong lòng cô cũng coi anh ấy như anh trai mình.
“Anh lớn tuổi nên chân tay không còn nhanh nhẹn!” Lâm Triệt trêu chọc một câu.
Chu Tuyết lườm anh, tức giận nói: “Anh hâm à!”
Câu nói của cô khiến Trương Hợp ở bên cạnh cười to.
Đường đường là Thiếu soái Trấn Bắc lại bị người ta mắng là hâm.
Nhưng anh cũng không thể phản bác lại, rất hiếm khi anh ta thấy vậy.
Xe chậm rãi lăn bánh, ông cụ gác cổng thấy họ an toàn trở ra thì cũng để lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Khi xe chậm rãi lăn bánh rời khỏi nghĩa trang.
Một cô gái đang quỳ xuống đất đốt tiền giấy tại góc hẻo lánh.
Chiếc khăn quàng cũ kỹ che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt to có thần.
Mà lúc này đôi mắt ấy đang xoay tròn láo liên, cứ đốt một ít tiền giấy lại tra xét xung quanh, dường như rất sợ có người phát hiện vậy.
Xe nhanh chóng lái qua, Lâm Triệt chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đã đi xa.
Nhưng trong lòng anh vẫn luôn hiện lên hình ảnh cô gái này, mãi không tan biến.
Đôi mắt này, tại sao lại quen đến thế!
Anh đã nhìn thấy ở đâu nhỉ? Sao cô ấy xuất hiện ở đây để cúng bái ai?
Anh bắt đầu hồi tưởng từ năm 12 tuổi rời đi, nhanh chóng sàng lọc đôi mắt của những cô gái mình từng gặp nhưng vẫn không thấy ai khớp.
Anh nhớ ra bóng dáng của một cô gái mình gặp trước năm đó.
Khi anh cho xe quay lại thì bóng dáng cô gái đó đã biến mất, chỉ để lại dấu vết tiền giấy đã đốt.
Việc tìm kiếm không có kết quả nên họ lại rời khỏi đó.
“Trương Hợp, anh điều tra xem có phải sắp tới nhà họ Tưởng sẽ tổ chức một hôn lễ không.” Lâm Triệt đột nhiên hỏi.
Trương Hợp sững sờ rồi gật đầu tỏ ý đã biết.
Trong lòng Chu Tuyết cũng lóe lên suy nghĩ, trong lúc cô điều tra cũng có rất nhiều dấu vết chỉ về phía nhà họ Tưởng, nhưng cô không có năng lực điều tra, dù có điều tra thêm thì cũng không thu hoạch được gì.
Sau khi biết Lâm Triệt là Thiếu soái Trấn Bắc, tâm trạng của cô lại thay đổi.
Có lẽ mối thù của nhà họ Chu thực sự sẽ được trả, mà mấu chốt nằm ở anh ăn mày ngoài cứng trong mềm này.